Thương Thiên

Chương 43: Thú liệp chi chiến




Giờ hợi, tuyết đã rơi khắp nơi.
Lý Đàm cuối cùng cũng về đến Lưu Thủy thôn. Ông vội vàng chạy về phía cuối thôn.
Vạn tiên sinh lúc này đang nghiên cứu một loại thuốc mới, đến mức đêm khuya vẫn còn chưa ngủ. "Bình!" một tiếng vang mạnh, cửa chính đột nhiên bị mở tung khiến cho lão sợ giật cả mình. Thấy người đến là Lý Đàm nên lão cũng bình tĩnh lại, vội tiến lên trước hỏi: "Xem thần sắc ông, có chuyện không hay xảy ra à?" Lão biết Lý Đàm luôn luôn vững vàng bình tĩnh, nếu bình thường quyết không lỗ mãng như thế, trong lòng chợt nổi lên nỗi lo lắng.
Lý Đàm hít một hơi dài, nghiêm túc nói: "Tiểu Phàm đã xảy ra chuyện, chúng ta cũng gặp nguy hiểm đến tính mạng. Cho nên hiện tại ta phải đưa hai người rời khỏi đây, những chuyện khác sẽ nói sau". Lời nói đơn giản trực tiếp, lúc này điều ông cần chính là thời gian.
Vạn tiên sinh thấy tình hình khẩn bách như thế, biết là nhất định xảy ra chuyện lớn, cũng không hỏi nữa, lập tức đi vào phòng trong đánh thức Tiểu Nhã rồi nhanh chóng thu thập mọi thứ. Sau một lát lão vội đi ra, đưa Tiểu Nhã cho Lý Đàm bồng rồi nói: "Tất cả đã xong, nhanh đi thôi". Ba người liền nhanh chóng chạy lên Đại Lĩnh Sơn.
"Gia gia, trễ thế này chúng ta còn đi đâu nữa?" Trên sơn đạo, Tiểu Nhã nằm trong lòng của Lý Đàm quay ra hỏi.
"Trong nhà đã xảy ra chuyện, đợi tới nơi an toàn rồi nói". Phía sau Đại Lĩnh Sơn là một khoảng sơn địa hoang vu. Nhưng nơi này loạn thạch đầy rẫy, tuyệt đối là một nơi ẩn thân rất tốt. Lý Đàm đưa họ tới một khe núi, nơi đó có một sơn động nhỏ, do lúc trước Lý Đàm đi săn phát hiện ra. Ông vốn nghĩ rằng không có cơ hội cần đến, không nghĩ là sẽ có ngày phải đến đây. Động khẩu rất nhỏ, người lớn phải cúi người mới có thể vào được, hơn nữa bên cạnh có đầy cỏ dại mọc thành một bức tường tự nhiên, khiến động khẩu được che giấu rất kĩ, trừ ông và Nhạc Phàm ra, trước đây không ai có thể biết được.
Trong động vừa chật hẹp vừa có phần ẩm thấp, mùi đất tràn ngập cả sơn động. Phía trước là một khoảng tối đen, tựa như có thể nuốt gọn ánh sáng, dưới ánh sáng của ngọn lửa có thể miễn cưỡng thấy được đường đi. Đi một lúc mới đến cuối động, Tiểu Nhã cứ nhắm chặt mắt, nép sát vào Vạn tiên sinh.
"Nơi đây không tốt lắm, nhưng kiên trì đợi hai ba ngày cũng không có vấn đề gì. Đợi ta cứu Tiểu Phàm ra, chúng ta sẽ li khai". Ngừng một lát, Lý Đàm nói tiếp: "Còn nếu chúng ta hai ngày nữa vẫn chưa về, hai người nên tự mình rời đi, đến một nơi không ai biết được mà sinh sống cho tốt". Ngữ khí đầy vẻ bi thương. Ông biết lần này hung hiểm vạn phần, ngay cả bản thân còn khó bảo toàn, chứ đừng nói đến chuyện cứu Nhạc Phàm ra. Bất quá trong lòng ông không một chút hối hận về quyết định của bản thân, chỉ là liên lụy tới Vạn tiên sinh, trong lòng có chút áy náy mà thôi.
Vạn tiên sinh trầm ngâm một lát, rồi lấy từ trong hành lý ra vài cái bình nhỏ, đưa cho Lý Đàm và nói: "Đây là bình dược do đích thân ta luyện chế, màu hồng là độc dược, hơn nữa là cực độc, trúng phải lập tức bị mất mạng. Còn màu trắng là để liệu thương, công dụng kì diệu hơn mọi phương pháp khác, hi vọng có thể giúp ông. Lần này lành ít dữ nhiều, cũng không biết được... Ôi..."
Tiếp nhận bình dược, Lý Đàm trong lòng kích động phi thường, cảm kích vô cùng, càng thấy trở nên thân tình hơn. Ông gật đầu với Vạn tiên sinh rồi nhanh chóng quay người bỏ đi. Vừa đi được hai bước, ông đột nhiên quay lại nói với Vạn tiên sinh: "Trong lòng ta và Tiểu Phàm, ngài đã trở thành thân nhân của chúng ta. Ta có thể biết tên của tiên sinh không?"
Vạn tiên sinh thân người chấn động, mỉm cười nói: "Vạn Liễu Hoài, ta cũng sớm xem các người là thân nhân của ta rồi".
Lý Đàm ghi nhớ cái tên đó trong lòng, rồi đi ra ngoài. Trong căn nhà trên sườn núi, Lý Đàm đang chuẩn bị mọi thứ. Từ dưới giường ông lôi ra một cái rương đen, nhẹ nhàng ve vuốt, miệng lẩm bẩm nói: "Lão bạn, chúng ta lại chiến đấu cùng nhau nào". Nói xong ông mở rương. Nằm yên bên trong là một cây trường cung đen tuyền, trông cổ xưa vô cùng, đúng là cây trường cung dùng để săn thú lớn của Lý gia. Cung dài năm xích, nặng hơn sáu mươi cân, không biết làm từ loại khoáng thạch gì. Cung nặng hơn nhiều so với trọng lượng cây trường cung bình thường, có thể dùng một từ "cự" (to lớn) để hình dung.
Lý Đàm nhanh chóng cầm trường cung vác lên vai, lấy bọc tên đã chuẩn bị trước đút vào ống tên sau lưng, rồi đeo chủy thủ vào bên hông, cuối cùng cầm cuộn dây thừng đi ra bên ngoài. Lúc này Lý Đàm đúng là một thợ săn chân chính.
Vừa ra khỏi cửa Lý Đàm liền nhìn thấy Lưu Thủy thôn bên ngoài lửa cháy ngút trời. Tiến đến gần hơn, ông phát hiện Lưu Thủy thôn đã chìm trong biển lửa, tựa như đem tuyết trắng mà nấu tan ra hết vậy. Khói đen bốc lên mù mịt, mọi nơi đều có thể ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.
"Con bàó, những tên này đúng là súc sinh mà". Lý Đàm cắn răng nắm chặt tay, lúc này đúng là đã phẫn nộ đến cực điểm. Những người này mặc dù đối với ông không tốt, nhưng dù sao cũng có hơn mười năm quen biết, hơn nữa bọn họ cũng là người vô tội, giờ đây không ngờ là vì ông mà chịu độc thủ chết thảm, làm sao có thể khiến ông không áy náy, không phẫn nộ. Nhưng Lý Đàm biết bản thân lúc này phải bình tĩnh lại, nếu không cũng không có bất cứ một cơ hội thành công nào.
Lạnh lùng nhìn lại Lưu Thủy thôn đang ngập chìm trong biển lửa, Lý Đàm nhanh chóng chạy vào Hồng Diệp Lâm. Vừa bỏ đi không lâu, căn nhà mà ông sinh sống trong đó hơn mười năm liền cháy thành tro bụi.
Hông Diệp Lâm cây cối dày đặc, cũng chính là nơi rất tốt để thợ săn bố trí cạm bẫy. Chỉ có điều, Lý Đàm lúc này bố trí cạm bẫy chỉ dùng để săn giết địch nhân.
Bên ngoài Lưu Thủy thôn, một đám hắc y nhân tụ tập lại một chỗ, tên cầm đầu hỏi: "Còn tên nhân chứng nào còn sống không?"
Một tên bước ra cúi người hồi đáp: "Căn cứ theo tin tức, toàn thôn tổng cộng có hai trăm ba mươi sáu người. Mới giết được hai trăm ba mươi mốt người. Vương Sung của Hoàng Hà bang ba năm trước đã rời khỏi Trữ Huyền thành, còn Lý Nhạc Phàm đang ở trong thiết lao. Chỉ có Lý Đàm và hai ông cháu ở cuối thôn là không thấy dấu vết".
Tên đầu lĩnh vung tay lên, lạnh lùng nói: "Ta về bẩm cáo với công tử trước, các ngươi tiếp tục tìm kiếm, không cần chờ đợi".
"Tuân mệnh!" Bọn hắc y nhân đồng thanh nói.
Bóng người chợt lóe lên, tên đầu lĩnh nhanh chóng biến mất vào bóng đêm, những tên khác cũng nhanh chóng phân ra bốn phía.
Trong một căn nhà nhỏ ở Trữ Huyền thành, Vương Tống nhành nhã cầm chén rượu nói: "Chuyện xử lý tới đâu rồi?"
Đầu lĩnh trả lời: "Bẩm công tử. Còn thiếu ba người bọn Lý Đàm, còn những kẻ khác đã bị giết chết. Hiện tại đang tìm kiếm, thuộc hạ nghĩ không bao lâu sẽ có tin tức, dù sao bọn chúng cũng chỉ là người bình thường. Chỉ là thuộc hạ không rõ vì sao phải cần phái đến Ám ảnh tổ để hoàn thành nhiệm vụ".
Vương Tống vẻ mặt trí tuệ nói: "Ta chính là phải cho người khác biết thực lực của ta, để khiến bọn chúng không còn dị nghị".
"Công tử đúng là trí mưu vô song. Tin rằng không bao lâu thiên hạ sẽ nằm trong tay công tử". Đầu lĩnh cúi người nói.
Vương Tống cười hài lòng, gật đầu nói: "Ngươi đi đi, có tin tức gì phải báo cho ta".
"Dạ". Tên đầu lĩnh cúi người lui ra.
Trong Hồng Diệp lâm, sát cơ tứ phía. Lý Đàm thu liễm khí tức ngồi trên một cây đại thụ, lạnh lùng quan sát bọn hắc y nhân đang lẩn nấp xung quanh. Nắm chặt trường cung trong tay, ông thầm nói: "Trận chiến chính thức bắt đầu".
Lý Đàm trước giờ vẫn chưa giết người, nhưng tình huống hiện tại khiến ông không thể không giết người. Đã sống đến từng tuổi này, tự nhiên tâm chí đã trở nên rất kiên định. Dù sao giết chết một tên đáng chết cũng không có gì phải áy náy. Do đó trong lòng ông đã không còn một chút do dự. "A..." một tiếng kêu thảm vang lên. Một tên hắc y nhân bị cây đinh sắt tẩm cực độc xuyên qua chân, lập tức ngã xuống đất, mặt biến thành màu đen, nhanh chóng không thể sống nổi.
Nghe tiếng kêu của người phe mình, mấy tên hắc y nhân khác gần đó lập tức xông đến. "A... A..." Lại có hai tiếng kêu thảm, cũng giống như tên lúc trước, ngã gục xuống đất, mặt biến thành màu đen.
Một tên hắc y nhân nhanh chóng chạy đến xem xét, liền vội la lên: "Mọi người không loạn động, dưới đất có cạm bẫy, hai chân từ từ mà tiến lên". Nói xong hắn cẩn thận quan sát tình huống xung quanh. Vừa đi được vài bước, một tên hắc y đột nhiên cảm thấy vấp phải cái gì đó, trong lòng liền cảnh giác, vội hét to: "Mọi người cẩn thận!"
Tiếng nói vừa dứt, bốn phía truyền lại âm thanh vùn vụt, trong chớp mắt vô số mũi tên nhanh chóng bay tới trước mắt. Bất ngờ không kịp phòng ngừa, liền có vài tiếng kêu thảm thiết vang lên. Có tên bị loạn tiễn trực tiếp xuyên trúng mà chết, có tên bị trầy da trúng độc thấm vào da thịt mà chết. Chỉ chớp mắt, ba mươi tên hắc y nhân đã chết hết một nửa. Đột nhiên góc rừng càng trở nên âm u.