Thương Thiên

Chương 422: Chân tương đích chân tương




"Nơi đây chính là Hoàng lăng địa cung?!"
Đợi sau khi lấy lại tinh thần, Nhạc Phàm sợ hãi than thở lần nữa, hết thảy xung quanh giống như mộng ảo vậy! Hắn lớn đến ngần này tuổi, vẫn chưa bao giờ thấy qua kiến trúc xa hoa và của cải nhiều đến như vậy… Thiết nghĩ hoàng thành, quốc khố, chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi!
Thật đáng tiếc, Nhạc Phàm chưa từng đến kinh thành, cho nên hắn cũng không biết rằng, ngay cả Kim Loan bảo điện trong hoàng thành cũng không thể so được với sự huy hoàng của địa cung trước mắt, càng không cần phải đề cập tới quốc khố vốn sớm đã trống rỗng.
Chứng kiến vẻ mặt của hai người như thế, Tộc trưởng Tang Nha trong mắt chợt lóe lên đắc ý: "Tiểu huynh đệ, nơi này cũng chưa phải Hoàng lăng chính thức, chỉ bất quá là cung điện bên ngoài của địa cung mà thôi, Hoàng lăng mộ ở nơi sâu nhất trong lòng đất. Mà người ngoài nếu đủ năng lực xông qua 'Cửu khúc mê ảo trận', tất nhiên sẽ phải đi qua chỗ này. Cho nên chúng ta sẽ đợi người tại đây …"
"Bên ngoài địa cung!? Trời ơi!"
Trần Hương há mồm cứng lưỡi, thầm nghĩ: "Đây vẫn chỉ là bên ngoài địa cung! Vậy chính thức bên trong Hoàng lăng mộ sẽ còn là cái dạng gì nữa, còn xa hoa hơn? Huy hoàng hơn? Quả thực là không thể tưởng tượng được... không lẽ là một phần mộ của người chết, mà còn cần phải trang trí thành dạng như vậy sao?"
Nhìn quanh bốn phía, Nhạc Phàm thu hồi ánh mắt, vuốt cằm nói: "Nghe nói, Tần hoàng năm đó độc chiếm thiên hạ đại quyền, đeo đuổi lực lượng chí thượng, làm người tự phụ cực độ, cho nên hắn thu gom của cải của thiên hạ vào một thân, hy vọng sau khi bản thân đạt được thuật trường sinh, có thể tiếp tục nắm thiên hạ trong tay…"
Trần Hương gật đầu, một trận cảm khái: "Thật hay cho một Tần hoàng! Chả trách Tần hoàng bị người đời sau xưng là "Thiên cổ nhất đế vương", chỉ bằng của cải nơi này, cũng đủ khiến cho bất cứ một kẻ nào có dã tâm đạt được phách nghiệp!"
Tộc trưởng Tang Nha tiếp lời: "Nhị vị nói thật không sai, nhưng Tần hoàng một thân đầy rẫy truyền kỳ, việc làm của hắn người khác làm sao có thể suy đoán được?"
Nhạc Phàm, Trần Hương tùy tiện khẽ gật đầu, không đáp lại, bọn họ hiển nhiên đối với "Thiên cổ nhất đế" này cũng không có hứng thú quá lớn, dù sao lịch sử đã là quá khứ, ngoại trừ tham khảo, trên thực chất không có ý nghĩa gì.
Tộc trưởng Tang Nha không muốn đề cập quá nhiều về việc của tiên chủ, cho nên nói sang chuyện khác: "Nhị vị khách nhân, nếu như các ngươi có một kho của cải như vậy thì các ngươi sẽ làm gì?"
Nhìn vẻ mặt của đối phương như cười mà không cười, Trần Hương không khỏi cau mày, hờ hững đáp: "Cổ nhân có lời: Có thì cứu giúp thiên hạ, không có thì làm người thiện lương …"
"Cô nương phẩm chất thực là tốt." Tộc trưởng Tang Nha cười cười, lập tức ánh mắt rơi vào trên người Nhạc Phàm: "Tiểu huynh đệ, còn ngươi thì nghĩ như thế nào?"
"Ta thấy chả có gì hay cả." Nhạc Phàm lạnh lùng lắc đầu: "Những vật này không phải là của ta."
"Lão phu nói là nếu như…"
"Giả thiết này hoàn toàn không có."
"Lão phu chỉ cần một đáp án cho dù giả thiết đó là có thể hay không thể?" Tộc trưởng Tang Nha vẫn kiên trì như cũ.
Nhạc Phàm nhìn Trần Hương suy nghĩ rồi đáp: "Nếu như ta có, thì sẽ cho nàng… có một số việc ta không làm được, hy vọng nàng có thể." Ngẫm nghĩ đau thương, trong lòng nảy ra cảm xúc khó hiểu!
Bởi vì xuất thân chốn tỉnh thành, Nhạc Phàm hiểu rõ sự đau khổ của cuộc sống. Hắn cho tới bây giờ cũng không phải thánh nhân hoặc anh hùng gì, toàn bộ suy nghĩ của hắn cũng rất bình thường, hết thảy làm gì cũng chỉ bất quá là vì cuộc sống. Nếu có thể, hắn chỉ hy vọng một cuộc sống bình yên. Như bộ dạng của hắn giống một tiểu nhân vật thực thà, tự nhiên được đống của cải thật lớn, cũng chưa chắc có thể cứu giúp thiên hạ, trái lại không bằng đem của cải giao cho người có tâm có lực thì thích hợp hơn.
Có lẽ, đây là nội tâm của một tiểu nhân vật.
Nghe được câu trả lời của đối phương, Tộc trưởng Tang Nha nhất thời trầm mặc.
Kho báu trước mắt này có thể cho là cực lớn, lớn đến mức đủ để khcho có dục vọng gì cũng thiêu đốt vô tận!
Tộc trưởng Tang Nha thân là người giữ lăng, tự nhiên phải thật cẩn thận. Cho nên, từ lúc bắt đầu bước vào tòa cung điện này, hắn âm thầm chú ý nhất cử nhất động của hai người Nhạc Phàm, thậm chí không có bỏ sót bất kể một ánh mắt nào của đối phương, kể cả câu trả lời vừa rồi.
Hắn không phải không tin trên thế gian có người lạnh nhạt với danh lợi, nhưng sau khi so sánh, hắn càng tin tưởng nhân tính là bất thiện, khác nhau duy nhất là bởi giá trị lợi ích nhiều hay ít mà thôi.
Mặc dù, câu trả lời của Nhạc Phàm cùng Trần Hương không đặc sắc, nhưng lại lộ ra cảm giác ấm áp chất phác chân thật, khiến cho Tộc trưởng Tang Nha nguyện ý tin tưởng sự chân thành của hai người. Đương nhiên, không thể không đề phòng lòng người, hắn đã dám dẫn người ngoài tiến vào nơi này, tất có kế sách vẹn toàn để chế trụ đối phương. Hắn, có tự tin này!
"Ầm..."
Giữa lúc trầm mặc, cửa đá mở một chỗ khác đột nhiên rung động, sau đó chầm chậm mở ra.
Sáu bóng người bước ra từ trong bóng tối, chính là Thi Bích Dao cùng đám người Ngũ lão.
Không biết các nàng đã gặp phải tình huống gì, trong sáu người thì bà già áo đỏ là chật vật nhất, áo quần xộc xệch, đầu bù tóc rối… tứ lão còn lại khuôn mặt hơi đỏ hồng, chỉ có Thi Bích Dao vẫn khí định thần nhàn như cũ.
"Cẩn thận có người!!!"
Vừa tới không kịp xem xét cung điện lộng lẫy huy hoàng dưới đất này, đám người Ngũ lão vội vàng đề phòng, không khí ngiêm trọng bao phủ xung quanh!
Đợi thấy rõ ràng hình dạng đối phương, Thi Bích Dao kinh ngạc ngẩn ra: "Lý Nhạc Phàm! Ngươi… các ngươi như thế nào lại ở chỗ này được?"
"Là Lý Nhạc Phàm và tiểu nha đầu Ẩn tông đó!?"
Ngũ lão đồng dạng thấy rõ bộ dạng đối phương, không khỏi nghi hoặc trùng trùng, vẻ đề phòng trong mắt càng đậm hơn.
Song phương yên lặng.
Một lúc sau, Tộc trưởng Tang Nha mở miệng trước hỏi: "Các ngươi đến tột cùng là ai? Vì sao tự tiện xông vào cấm địa của Thủ lăng nhất tộc ta?"
"Thủ lăng nhất tộc?!"
Bạch bà bà mắt lộ ra suy tư: "Sao cho tới bây giờ ta có nghe nói qua?"
Thủ lăng nhất tộc? Chẳng lẽ là những người Hán vương đặc biệt lưu lại để bảo vệ bảo tàng... Mặc dù đám người Thi Bích Dao đã đoán được trên hòn cô đảo này còn có sự tồn tại của những người khác, nhưng khi nghe thấy thân phận của đối phương, vẫn ngây người lặng đi.
"Cuối cùng thì các ngươi là ai?"
Tộc trưởng Tang Nha hỏi lại lần nữa, bà già áo xanh tiến lên nửa bước, vẻ mặt lạnh nhạt đáp: "Chúng ta là hậu nhân của Hán vương, lần này đến đây, chính là để thu hồi bảo tàng của Hán vương …"
Lời nói bỗng ngưng bặt!
Nhìn quanh bốn phía, Thi Bích Dao cùng Ngũ lão nhất thời bị sự xa hoa của cung điện hấp dẫn! Rồi sau đó mê man vào trong đó, thật lâu không thể tự kềm chế.
Một lúc lâu sau, sáu người đột nhiên bừng tỉnh, cả người toát mồ hôi lạnh!
Trên thực tế, chứng kiến một kho báu như thế, Thi Bích Dao cùng Ngũ lão cơ hồ động tâm! Cũng may các nàng tâm chí kiên định, kẻ tầm thường không thể so sánh được, nếu không, e là đã rơi vào bể khổ của dục vọng, cũng không cách nào thoát ra nữa rồi.
"Khục khục!"
Tộc trưởng Tang Nha ho khan hai tiếng nói: "Ta nghĩ chư vị đã lầm rồi, nơi này chính là lăng mộ địa cung của Tần hoàng, cũng không phải cái gì Hán vương bảo tàng theo như lời của các ngươi. Lão phu chính là tộc trưởng của Thủ lăng nhất tộc, phụ trách trông nom Hoàng lăng địa cung này, xin mời chư vị mau chóng rời đi, chớ có quấy rầy tiền bối…"
"Cái gì?!"
Chưa đợi cho đối phương nói hết lời, bà già áo đỏ thanh âm khẩn trương nói: "Tiểu lão đầu nhà ngươi chớ vội nói hươu nói vượn, cái gì lăng mộ địa cung, cái gì Thủ lăng nhất tộc, lão bà ta chưa từng nghe nói qua… Nơi đây nhiều vàng bạc châu báu như vậy, còn nói không phải bảo tàng của Hán vương sao?" Ngừng một chút, bà ta quay về phía Nhạc Phàm nói: "Thật hay cho tên tiểu tử nhà ngươi, không ngờ tự mình tiến vào nơi này trước một bước, lại còn tìm người giả mạo cái gì người của Thủ lăng, chẳng lẽ các ngươi muốn độc chiếm bảo tàng hay sao? Thật lố bịch!"
Nghe thấy đối phương la hét, Nhạc Phàm cũng không tức giận, chỉ cúi đầu, trầm ngâm tự hỏi gì đó.
Hắn mơ hồ cảm thấy, toàn bộ việc này, tuyệt đối không đơn giản như trong tưởng tượng vậy.
"Này… Lý Nhạc Phàm, ngươi hành động trái lời! Thế nào, thấy cắn rứt lương tâm à? Tên tiểu tử thúi nhà ngươi…"
Thấy Nhạc Phàm lặng thinh không nói, bà già áo đỏ càng nói càng cảm thấy mình có lý, vì vậy lại chỉ vào mũi tộc trưởng Tang Nha nói: "Tiểu lão đầu ngươi đấy, đến tột cùng là từ đâu tới? Cả gan có chủ ý với bảo tàng này, ta xem ngươi là không muốn sống nữa rồi…"
Đối với sự la hét của bà già áo đỏ, Thi Bích Dao giữ lại ý kiến. Bằng vào sự hiểu biết của nàng đối với cách làm người của Nhạc Phàm, đối phương tuyệt đối sẽ không vì tiền tài mà tự mình toan tính… Hơn nữa, nàng mơ hồ cảm thấy, trên đảo còn có sự tồn tại của thế lực ngầm. Chân tướng của sự việc, tuyệt đối không phải biểu hiện mặt ngoài đơn giản như vậy. Chỉ có điều, mấy người các nàng mất không ít tinh lực mới đi được đến đây, làm sao có thể cam tâm một lời đã trở ra?
"Ngươi nói đủ chưa?"
Một tiếng hừ lạnh truyền đến, làm ngắt lời bà già áo đỏ… bị người chỉ vào mũi quát mắng như thế, tộc trưởng Tang Nha âm thầm buồn bực không thôi, nếu không xem đối phương và Lý Nhạc Phàm là người "cùng đường", sợ rằng đã sớm gây khó dễ rồi.
Giọng nói thong thả, tộc trưởng Tang Nha cố nén giận nói: "Lão phu không biết Hán vương bảo tàng mà các ngươi nói rốt cuộc là cái gì, nhưng nơi này chính là địa hạ cung điện của Tần hoàng lăng mộ, ngay cả có bảo tàng, cũng không phải những người ngoài như các ngươi có thể dòm ngó được." Dứt lời, ánh mắt lão nhân chăm chú tụ lại, một luồng khí tức đè nén nhàn nhạt tản ra!
"Ủa..."
Bà già áo đỏ thân thể run lên, ánh mắt rõ rệt dần dần mê man, thậm chí trở nên trống rỗng.
"Độc thần thuật!"
Nhạc Phàm, Trần Hương thần sắc ngẩn ra! Bọn họ cũng không phải là kinh ngạc dị thuật công kích, mà thấy kỳ quái, vì sao trong địa cung tộc trưởng Tang Nha lại có thể sử dụng dị thuật mà không bị hạn chế. Xem ra, tòa Hoàng lăng này còn có rất nhiều điều thần bí không phải là người ngoài có thể biết được. Đồng thời, sự cảnh giác trong lòng hai người càng tăng lên.
"Ồ!?"
Thi Bích Dao phát giác ra sự khác thường, nét mặt kinh ngạc: "Là dị thuật… Không ngờ là dị thuật!? Năm vị bà bà cẩn thận!"
"Lão Ngũ… lão Ngũ, ngươi thế nào!"
Nếm trải khổ sở phía trước, đám người Bạch bà bà không dám ra tay bừa bãi, chỉ đành kéo bà già áo đỏ lại bên cạnh, lay bà ta tỉnh lại.
"Vừa rồi chuyện gì xảy ra?"
Bà già áo đỏ mờ mịt ngây dại, Thi Bích Dao vội vàng giải thích nói: "Hồng lão, vừa rồi đối phương thi triển dị thuật trên người lão, bây giờ chắc là không việc gì rồi."
Không để ý tới vẻ mặt phẫn nộ của đối phương, tộc trưởng Tang Nha tựa như có điều suy tư: "Kỳ quái… kỳ quái… những người này quả thực là tới tìm kiếm kho báu của Hán vương, mà lại không phải bảo tàng của Tần hoàng… Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thấy thái độ đối phương như thế, bà già áo đỏ lại muốn phát tác, nhưng Bạch bà bà bên cạnh ngăn bà ta lại.
Lúc này, Nhạc Phàm đột nhiên ngắt lời hỏi: "Thi Bích Dao, mặc kệ các ngươi có tin hay không, những lời nói của vị tộc trưởng Tang Nha này đều là sự thực. Nơi địa cung này quả thực là lăng mộ của Tần hoàng, tuyệt đối không phải nơi Hán vương chôn kho báu…"
"Lý huynh, vậy cuối cùng là xảy ra chuyện gì?"
Thi Bích Dao bây giờ đã tin tưởng lời của đối phương, nhưng trong lòng nàng càng thêm mê hoặc. Bí mật của Hán vương bảo tàng chính là tiền bối của Trần gia mỗi đời truyền lại, thế nào mà lại biến thành lăng mộ của Tần hoàng?
"Có người đang sắp đặt chúng ta."
Nhạc Phàm sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt thâm thúy lộ ra hàn quang! Hắn, sớm đã không phải là thiếu niên mặc cho người sắp đặt như lúc đầu nữa. Mặc dù hắn cam chịu bình thản, luôn hiếm khi để ý bảo tàng, bí mật gì, nhưng lúc này bị người ta sắp đặt vào trong cục diện, lại không phải do chính mình. Suy cho cùng, biến hóa của Trần Hương, Minh Hữu cùng Tiểu Hỏa gặp nạn… đều có liên quan lớn với kẻ trong bóng tối kia.
Thi Bích Dao rất nhanh liền lĩnh ngộ được ý trong lời nói của Nhạc Phàm, chuyển sang trầm giọng nói: "Vị tộc trưởng Tang Nha này, chúng ta tuyệt đối không muốn làm địch nhân với các người, chỉ vì gia tộc mấy đời tương truyền, nơi này có bảo tàng của tiền bối chôn dấu, cho nên chúng ta mới có thể tới nơi này tìm lại bảo tàng… Về phần lăng mộ của Tần hoàng, chúng ta chưa bao giờ nghe nói qua, không biết tộc trưởng có rõ huyền cơ trong đó hay không?"
Buông một câu nói đem trách nhiệm hoàn toàn đẩy đi, xong rồi để cho hai bên có đường lui, lại đem vấn đề ném sang đối phương.
"Cái này…" Tộc trưởng Tang Nha suy nghĩ một chút rồi nói: "Hơn hai trăm năm trước, tộc chúng đã ta từng thu nhận một người lưu lạc qua đảo này… Nói vậy chắc tin tức nơi này có bảo tàng, chính là từ lúc đó lưu truyền ra rồi."
"Không đúng!"
Nhạc Phàm đột nhiên ngắt lời nói: "Vẫn có người chắc chắn đã biết…"
"Ai?"
Mọi người cùng hỏi, Nhạc Phàm buông từng từ một: "Kẻ đầu tiên phát hiện đảo này."
"Cái gì!"
Tộc trưởng Tang Nha cả kinh, có chút khó có thể tin: "Ngươi, ngươi nói là Yêu sư Từ Phúc? Điều này… điều này sao có thể?"
"Không có gì là không có khả năng." Nhạc Phàm nói giọng hờ hững: "Chỉ cần hắn chưa chết, vậy hết thảy đều có khả năng! Mặc dù đã chết, trước khi chết cũng có thể làm rất nhiều việc… Ít nhất, vẫn có năng lực truyền đi tin tức."
Tộc trưởng Tang Nha sửng sốt lặng đi, Trần Hương nhíu chặt đầu mày. Còn Thi Bích Dao cùng Ngũ lão thì nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ mờ mịt! Rất hiển nhiên, bọn họ tuyệt đối không biết việc phát sinh năm đó.
Một lúc sau, Nhạc Phàm lại mở miệng: "Thi Bích Dao, các ngươi không chỉ vì bảo tàng mà tới sao!"
"Việc đã đến nước này, cũng không có gì phải giấu diếm nữa."
Thi Bích Dao nhìn Bạch bà bà một chút, sau đó gật đầu đáp: "Không sai! Chủ yếu chúng ta tới đây là để tìm hai món đồ, hai vật này quan hệ đến vận mệnh của bản tông. Về phần bảo tàng, chỉ là nghĩ thuận tiện mang đi mà thôi."
Nói xong, ánh mắt Thi Bích Dao liếc sang tộc trưởng Tang Nha, người sau vẫn còn như cũ đắm chìm trong chấn động vừa rồi, đang căng thẳng tập trung suy tư gì đó.
"Vật gì vậy?" Nhạc Phàm cau mày. Có thể khiến cho Lâu thượng lâu huy động nhân lực cỡ như thế, tất nhiên không phải vật tầm thường.
Thi Bích Dao trịnh trọng đáp: ""Vạn nhân trảm" cùng "Thiên ma giám"…"
"Cái gì!? Vạn nhân trảm, Thiên ma giám?"
Lần này là Trần Hương mặt lộ vẻ kinh nghi, lập tức, nàng nhìn đối phương lạnh lùng nói: "Thì ra các ngươi là người của Ma môn!"
Hàn khí bức thẳng tới, không khí lại nặng nề!
"Ma môn!?"
Nhạc Phàm không khỏi run lên, tựa hồ đối với thân phận của đám người Thi Bích Dao có chút ngoài ý muốn.
Tộc trưởng Tang Nha vừa mới hồi tỉnh, nghe được những lời này của Trần Hương, nhất thời cảm thấy đầu óc quay cuồng. Xem bộ dạng, Lý Nhạc Phàm, Trần Hương cùng sáu người đối phương, không phải là "cùng đường"… Sự tình thực là càng ngày càng phức tạp rồi.
Thấy Trần Hương thận trọng như thế, Nhạc Phàm hiếu kỳ hỏi: "Vạn nhân trảm và Thiên ma giám là vật gì vậy?"
Thi Bích Dao còn chưa mở miệng, Trần Hương đã cướp lời đáp: "Vạn nhân trảm và Thiên ma giám chính là Ma Môn chí bảo, một cái là thượng cổ hung khí, một cái là vật truyền thừa của các đời Ma tôn trong Ma môn. Nghe nói, nếu ai có được hai món đồ này, liền có thể vượt qua cực hạn của thiên đạo, trở thành Ma tôn mới, hiệu lệnh cả Ma môn… Đến lúc đó, gió tanh mưa máu, thiên hạ khó mà yên bình được nữa!"