Thương Thiên

Chương 391: Giang hồ chi đổ




Dưới sự đồng ý của Tiết Ngưng Yên, Trần Hương tạm thời quay lại bên cạnh Nhạc Phàm.
Đối với chuyện phát sinh cùng sự lựa chọn cuối cùng, không người nào đưa ra ý kiến nào khác, cũng không nào có tư cách phát biểu ý kiến. Bởi vì, ở trên thế gian này, không có ai quan tâm đến sự tồn tại của Trần Hương hơn là Nhạc Phàm.
Đương nhiên, bất kể là cô gái là vì tìm cái cái gì đó đã mất đi, hay thực sự là muốn lưu lại, hay là vì nguyên nhân gì khác… Đối với Nhạc Phàm mà nói, đều không quan trọng. Quan trọng chính là, Trần Hương có thể ở lại bên cạnh hắn, để cho hắn có thể lúc nào cũng thấy, lúc nào cũng quan tâm. Như vậy là quá đủ rồi!
"Nhạc Phàm đại ca…"
"Trần Hương, muội muốn nói gì ta đều biết, bất quá không quan hệ, cái gì cũng không quan hệ, muội trở về… là tốt rồi!"
Nhạc Phàm ánh mắt chưa bao giờ ấm áp hơn, thậm chí còn mang theo sự ngọt ngào yêu thương. Vốn muốn theo thói quen cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Trần Hương, nhưng hắn đột nhiên ý thức được cái gì đó… Rung lên, sau đó con tim thu hồi lại. Người trước mắt bây giờ vẫn chưa phải là nàng!
Từng chút cảm xúc một của đối phương Trần Hương đều nhìn thấy, cũng không có biểu hiện ra sự khác lạ nào, chỉ là nội tâm của nàng không hề bình lặng. Nàng có thể cảm nhận được sự ôn nhu nọ, cũng có thể hiểu được sự quan tâm đó, chỉ là, nàng thủy chung vẫn không cách nào lý giải phần tình cảm này… Có lẽ, phần tình cảm này lúc đầu vốn không phải thuộc về mình, mà là thuộc về "nàng" kia!
"Trần Hương tỷ tỷ!"
Long Tuấn, Đinh Nghị thấy Trần Hương vàg Nhạc Phàm cùng nhau đi tới, vội vàng làm mặt dày tiến lên thi lễ. Hai tiểu tử này cũng là khỉ thành tinh, làm sao không biết cô gái trước mắt trong mắt sư phụ có địa vị quan trọng đến thế nào, tự nhiên phải lấy lòng một phen mới được.
Lập tức, đám người Thiết Huyết, Khấu Phỉ, Lỗ Thứ tất cả đều tụ tập lại, trong khoảng thời gian ngắn, che chắn đi không ít.
Không để ý tới Nhạc Phàm đang lo chuyện nhi nữ tình trường.
Lúc này, dưới sự hành động của Tuyền Thanh, một mùi hương thanh tân tràn ngập cả hội trường, không bao lâu sau, những người bị trúng độc dần dần khôi phục lại.
Bởi vì mấy trăm người đã bỏ mạng, bởi vậy cả hội trường không khí có vẻ trầm trọng dị thường.
Sự đau xót hơn là sự mất đi hy vọng, những người trong giang hồ này lần đầu tiên ý thức được tính mạng rất là yếu ớt không có sự giúp đỡ, sự rung động từ trong sâu thẳm của linh hồn.
Cũng không chỉ có giang hồ nhân sĩ bình thường, ngay cả những tay giang hồ lão luyện một tay che trời cũng không ngoại lệ. Xảy ra nhiều chuyện như vậy, bọn họ bây giờ rốt cục đã hiểu rõ, cái gì nhất thống giang hồ, cái gì thiên hạ vô địch… Đều là mây khói qua mắt, chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi! Tình cảnh này, phảng phất thật sự ứng với một câu nói của người xưa: Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!
Không biết từ lúc nào, Đồng Tường đã xuất hiện ở dưới đài, dẫn theo người của Huynh đệ hội đem toàn bộ các thi thể rửa sạch sẽ. Trừ những vết máu thấy mà kinh tâm ra, cũng không còn có cái gì chứng minh người chết tồn tại.
Sau khi hồi tỉnh, người ta không thể không cảm thán, kẻ yếu thật đáng bi ai.
Trong mọi người, đều căm ghét đám người Mạnh Hồn Ngũ độc giáo. Lực lượng bọn họ vốn không được coi là cường đại, bây giờ so lại càng có vẻ nhỏ bé không chịu nổi. Đối mặt với vô số ánh mắt phẫn nộ của mọi người, đám người Mạnh Hồn đều cảm thấy như bị đâm vào tim.
Có lẽ mọi người giang hồ này sẽ không nhớ kỹ, là ai xâm chiếm đất nước mình, ai mới thật là thủ phạm gây thương tổn mình, nhưng bọn hắn tuyệt đối sẽ không quên, kẻ đã bán đứng mình. Đây là nhân tính, nhân tính có thể dễ dàng tha thứ sự xâm phạm của người ngoài, nhưng không thể dễ dàng tha thứ người của mình phản bội. Đương nhiên, mặc dù Ngũ độc giáo cũng không tính là người mình, nhưng bọn hắn cũng từng là một phần tử của giang hồ. Hôm nay làm ra chuyện người và thần đều phẫn nộ, cho dù để cho bọn chúng chết ngàn vạn lần cũng không đủ!
Song việc đã đến nước này, đám người Mạnh Hồn cũng có chuyện khó nói, chuyện phát triển đến nước này, căn bản là không phải sức lực của con người là có khả năng vãn hồi, trừ khi tiếp tục làm chó săn cho ngoại tộc, bọn họ không có đường lui nào khác. Chỉ bất quá, với điều kiện của bọn họ bây giờ, cho dù làm chó săn của người khác, sợ rằng cũng sẽ không tốt hơn so với bây giờ bao nhiêu!
Võ lâm đại hội vẫn phải tiếp tục, xảy ra nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cxung phải có một kết quả.
Đợi xử lý xong tất cả, trên Tụ võ đài lại có biến hóa mới.
Thủ lĩnh các thế lực lớn tụ lại cùng một chỗ rất ăn ý, lui lại một chỗ. Mà ngoại tộc cao thủ Liễu Sanh Vân Hạc cũng nhu thuận đứng ở một bên. Ngay cả đám người Thiết Huyết cũng không ra mặt.
Kể từ đó, cả thế cục lại thành Ẩn tông cùng Ma Môn đối lập.
Chờ đợi xác thực làm cho người ta cảm thấy vô vị, tựa hồ các cao thủ ở ngoài giang hồ này cũng không có nhiều kiên nhẫn lắm.
Thanh âm rõ ràng, Thiên Âm lão quái nói thẳng: "Nói đi Vô Trần lão đạo, các ngươi rốt cuộc là muốn thế nào?"
"Như thế nào?" Vô Trần Tử mắt lộ vẻ kinh ngạc, hỏi ngược lại: "Thiên Âm lão quái, những lời này lẽ ra ta hỏi ngươi mới đúng! Các ngươi rốt cuộc làm muốn thế nào?"
Thiên Âm lão quái không nhịn được nói: "Được rồi được rồi, người của Ẩn tông các ngươi thích chui đầu vào bụi, lão phu không muốn đi cùng đường với các ngươi… Đại loạn ngày hôm nay, dựa theo ước định lúc đầu, Thần Châu này cần phải có một sự sắp xếp mới".
Vô Trần Tử mặt tươi cười nói: "Thiên Âm lão quái, ước định ta tự nhiên sẽ không quên, nhưng đều phải đến Ẩn lâm đại hội mới có thể có quyết định cuối cùng, ngươi hà tất bận tâm?"
"Vô Trần đạo hữu nói không sai!" Mông Chiến tiếp lời, cười lạnh nói: "Huống chi, bây giờ thiên hạ mặc dù đại loạn, nhưng giang sơn Đại Minh vẫn còn, chỉ cần giang sơn Đại Minh một ngày không đổ, người của Ma Môn đừng mơ tưởng đặt chân vào Thần Châu ta nửa bước".
"Hừ!" Thiên Âm lão quái không nhân nhượng, trừng mắt nhìn đối phương nói: "Lão tiểu tử ngươi, thật sự là nói rất buồn cười. Ma Môn chúng ta ở nơi xa xôi lạnh lẽo, mà Ẩn tông các ngươi lại được sống tiêu diêu tự tại, như thế là đạo lý gì? Lúc đầu, nếu không có lão bất tử thiên vị các ngươi, hiện ở chỗ này cũng không tới phiên các ngươi nói chuyện".
Mông Chiến đang định phản bác đôi câu, Vô Trần Tử ngắt lời nói: "Bại là bại, Thiên Âm lão quái học cái lối giảo biện từ khi nào vậy?"
"Bớt sàm ngôn đi!" Thiên Âm lão quái ngạo nghễ nói: "Ai mạnh ai yếu, Ẩn lâm đại hội tự nhiên sẽ có kết quả, lão phu hôm nay đến, cũng không nghĩ tới đi về tay không".
"Vậy ngươi muốn như thế nào?" Mông Chiến trào phúng nói: "Không phải ngươi còn muốn thống nhất giang hồ sao? Hừ hừ!"
"Ha ha ha ha!"
Thiên Âm lão quái cười nói: "Không sai không sai, lão tiểu tử ngươi đã đóan đúng, lão phu đang có ý này! Từ nay về sau, giang hồ Thần Châu đều do Ma Môn ta nhất thống, không phục ắt chết!!!"
Chữ "Chết" này vừa ra, từng trận âm hàn bao phủ bốn phía!
"Ngươi… Ngươi đừng nằm mơ!" Mông Chiến vểnh râu mép trừng mắt nói: "Thần Châu đại địa là do Thánh vực chúng ta che chở, cho dù giang hồ nhất thống cũng tất nhiên là do Thánh vực chúng ta định đoạt, tuyệt không để hạng người tàn nhẫn như các ngươi tàn sát chúng sanh!"
Hai bên nói chuyện với nhau, hoàn toàn không bận tâm đến cảm thụ của các nhân sĩ giang hồ ở dưới đài, dẫn tới một trận xao động!
"Con mẹ nó bọn chúng là người nào vậy, quá kiêu ngạo!"
"Không có biện pháp, ai bảo người ta lợi hại".
"Lợi hại thì sao, chúng ta cũng không phải…"
Đang nói chợt nghẹn lại, mọi người xem lại, người nọ đã chết! Hai mắt trừng lớn, phảng phất như đến chết cũng không dám tin bản thân sẽ chết!
Khiếp sợ, hoảng sợ!
Ai cũng không thấy rõ Thiên Âm lão quái ra tay thế nào, ngay cả đám người Vô Trần Tử cũng có chút động dung.
"Ai dám cắt đứt lời lão phu, kết quả sẽ như hắn!" Thiên Âm lão quái liếc nhìn bốn phía, xoay xoay chiếc nhẫn trene ngón vô danh, ánh mắt khinh thường lãnh đạm làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo đến cực điểm!
Cả đài trầm xuống tĩnh như mặt nước!
"Chúng ta tàn nhẫn?" Thiên Âm lão quái nói: "Tốt lắm, ta thừa nhận, người của Ma Môn chúng ta rất tàn nhẫn, muốn đánh nhau là đánh, muốn giết là giết, muốn đến thì đến muốn đi thì đi…" Giọng nói bỗng chuyển lạnh lẽo: "Nhưng lũ ngụy quân tử các ngươi có tư cách gì chỉ trích chúng ta? Nhất là lão tiểu tử ngươi, vì một chút mặt mũi, bỏ mặc sinh tử của người bình thường, so với các ngươi, lão phu vẫn cảm thấy bản thân mới là người tốt!"
"Câm mồm!!!"
Hiển nhiên đối phương đã nói đến chỗ đau của hắn, Mông Chiến mặt đỏ tóc đỏ dựng lên, giống như hỏa thần tức giận, mắt thấy ẽ ra tay!
"Muốn đánh?!" Thiên Âm lão quái đột nhiên cười nói: "Ngươi cho rằng lão phu sẽ sợ các ngươi sao?" Vừa nói, ánh mắt nhìn sang nơi khác.
Mọi người liền nhìn theo, chỉ thấy phía chân trời xa xa hiện lên hai đạo ánh sáng màu đen.
"Tinh tinh…"
Trong nháy mắt, luồng sáng đen đã xông tới, đó là lão giả trang phục quái dị…
Vũ Văn Trường Sanh thấy người mới đến, ánh mắt chán nản nhất thời hiển lộ vẻ mừng như điên dại!
"Sư huynh cứu ta!"
Nghe thấy Vũ Văn Trường Sanh đột nhiên hô cứu, mọi người nhất thời ngẩn ra!
Sư huynh!?
Nghe Vũ Văn Trường Sanh hô cứu, cơ hồ tất cả mọi người đều giật mình. Nghĩ không ra hắn còn có kẻ chống lưng, khó trách kiêu ngạo như vậy!
Ánh mắt đều tập trung vào hai người đó, trong đó có một lão giả hai tay khoanh lại đứng ngạo nghễ giữa sân, chỉ thấy hắn mặc đồ đen, ánh mắt lăng lệ, cả người giống như một thanh tuyệt thế bảo kiếm xuất khỏi vỏ, phát ra từng đợt khí lạnh đậm đặc!
Người bên cạnh là một lão nhân người mặc giáp cứng, áo bào màu tro quàng qua vai, trên lưng có bảy thanh bảo kiếm hình thù khác nhau, uy phong lẫm lẫm. Chỉ là vẻ mặt hắn mộc mạc, trong mắt thậm chí còn mang theo một chút khúm núm, trông bộ dáng, hẳn là tùy tùng bên cạnh lão giả kia.
Người của Ẩn tông trông rõ người mới tới, đều cau mày!
Có chút trầm ngâm, Vô Trần Tử cố gắng bảo trì vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Kiếm Ma! Không ngờ ngươi cũng tới".
"Hắc hắc!" Thiên Âm lão quái cười quái dị nói: "Lão ma, bế quan hơn mười năm, ngươi rốt cục đã xuất quan? Có phải đã ngộ ra 'Cực Kiếm Chi Cảnh' rồi không?"
"Ngộ thì là ngộ, không ngộ… là không ngộ" Kiếm Ma vẻ mặt lạnh lẽo dị thường, ngôn ngữ không mang theo một chút cảm tình nào, mặc kệ là địch nhân hay bằng hữu, cho tới bây giờ đều là như thế.
"Kiếm Ma" là ai, người trong giang hồ đương nhiên là sẽ không biết, sẽ không hiểu rõ danh xưng này có ý nghĩa đại biểu cho cái gì. Nhưng trong lòng của đám người Vô Trần Tử, Kiếm Ma chính là một truyền kỳ, một sự tồn tại khó có thể siêu việt hơn, đồng thời, cũng là sự e ngại không thể giải được trong lòng bọn hắn! Bởi vì, lúc đầu nếu không có Kiếm Ma ngăn cơn sóng dữ, Ma Môn đã rơi vào diệt vong, cũng vì sự tồn tại của Kiếm Ma, Ma Môn bây giờ mới có tư cách chống lại Ẩn tông.
Có thể không khoa trương mà nói rằng, chỉ một ngày còn Kiếm Ma, ai cũng không thể xem thường "Ma Môn". Cái này… chính là uy danh của hắn - Kiếm Ma Độc Cô Vô Phong!
"Kiếm Ma!? Người nọ chính là Kiếm Ma!?"
"Dường như là rất mạnh!"
Long Tuấn cùng Đinh Nghị nhìn nhau, lòng bàn tay không khỏi toát mồ hôi lạnh. Nhớ tới chuyện "Kiếm Ma thiếp", bọn họ không khỏi lặng lẽ nhìn về phía Nhạc Phàm, trong mắt lộ vẻ lo lắng.
"Hai người các ngươi làm sao vậy?" Trần Hương mới đến đây không lâu, lúc này vẫn chưa biết chuyện "Kiếm Ma thiếp", nhưng thấy hai người nhìn về phía Nhạc Phàm sắc mặt dị thường, cho nên mới tò mò.
"Cái này… Sư phụ mấy ngày trước đã nhận được Kiếm Ma chiến thiếp" Long tuấn cẩn thận liếc mắt về phía Nhạc Phàm, người họ thần sắc điều tĩnh, tựa hồ căn bổn không để chuyện "Kiếm Ma thiếp" ở trong lòng.
"Kiếm Ma chiến thiếp! Kiếm Ma thiếp?"
Trần Hương nghe vậy ngẩn ra tại chỗ! Đối với chuyện xưa của Kiếm Ma, nàng cũng nghe cô cô đề cập qua, cũng đã cảnh cáo qua bản thân tốt nhất không nên trêu vào người này. Bây giờ nghe được Nhạc Phàm bị Kiếm Ma khiêu chiến, làm sao còn có thể bình tĩnh? Trần Hương chỉ cảm thấy trong lòng mình từng trận co thắt, cảm thấy bất an từ sâu trong linh hồn! Nàng không biết tại sao bất an, nàng chỉ biết là Nhạc Phàm đang rất nguy hiểm.
"Kiếm Ma rất lợi hại! Lợi hại phi thường!"
"Ồ".
Đối mặt với lời nhắc nhở của Trần Hương, Nhạc Phàm bình thản, một lời cũng không nói, có lẽ hắn không biết nói điều gì.
"Nhạc Phàm đại ca…"
Thấy ánh mắt Trần Hương nhìn thẳng mình, Nhạc Phàm gật đầu nói: "Kiếm Ma tìm ta khiêu chiến…" Dừng một chút, đang nói chợt chuyển: "Bất quá, ta không nghĩ tới khiêu chiến… ta không có thời gian".
Không có thời gian!?
Nghe Nhạc Phàm trả lời, Trần Hương ngược lại ngẩn người? Đám người Thiết Huyết, Khấu Phỉ vẻ mặt cũng khó hiểu! Duy chỉ có đám người Long Tuấn, Đinh Nghị hình như đã biết Nhạc Phàm sẽ trả lời như vậy, ở một bên bất đắc dĩ lắc đầu.
"Sư huynh mau cứu ta!"
Vũ Văn Trường Sanh lại mở miệng cầu cứu, khuôn mặt đã đỏ bừng, hiển nhiên khó chịu phi thường!
Độc Cô Vô Phong mặt vẫn bất động, chỉ là thản nhiên quay về phía lão nhân đeo kiếm bên cạnh nói: "Kiếm Khôi, cứu người… Ai ngăn trở giết không tha!"
Nhận được mệnh lệnh, lão giả đeo kiếm lập tức biến mất tại chỗ, khi mọi người nhìn thấy được thân ảnh của hắn, cả người đã xuất hiện trước mặt Mộ Dung Ngạo Hàn.
Kiếm Khôi chỉ hóa hàn mang, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai điểm vào cổ tay đối phương, tốc độ cực nhanh, đột nhiên xuất ra bảy đóa hoa kiếm…
"Xoẹt, xoẹt, xoẹt…"
Mắt thấy hàn quang bức tới, Mộ Dung Ngạo Hàn sao dám khinh thường, chân nguyên toàn thân phóng ra, hình thành một tường khí vô hình, bảo vệ lấy bản thân.
"Xẹt!"
"Bùng…"
Một âm thanh vang lên, kình khí kịch liệt chấn động, Mộ Dung Ngạo Hàn dễ dàng bị đánh bay đi, phải buông Vũ Văn Trường Sanh ra!
"…Xoẹt!"
Lại là một chỉ, Kiếm Khôi đang muốn trở lậi, lúc này Vô Trần Tử đã che ở trước mặt Mộ Dung Ngạo Hàn, ngăn Kiếm Khôi trở lại.
"Oành…"
Kiếm khí tán loạn, hai bên phân ra.
Kiếm Khôi rất nhanh nắm được Vũ Văn Trường Sanh, nương theo lực phản chấn lui về bên cạnh Độc Cô Vô Phong.
Hàng loạt tranh đấu diễn ra rất nhanh, khi đã xong, thậm chí còn có người không biết mới xảy ra chuyện gì.
Lúc này, Vũ Văn Trường Sanh hồi phục lại tự do, cao hứng nhất chính là đám người cao thủ ngoại tộc Liễu Sanh Vân Hạc, nhất là khi bọn hắn biết Vũ Văn Trường Sanh lại là sư đệ của Kiếm Ma, càng phấn chấn tinh thần, phảng phất như đã tìm được trụ cột, không tự chủ được liền dời về phía thế lực Ma Môn, tỏ rõ lập trường của mình. Đương nhiên, đám người Ngũ độc giáo cũng ở trong đó.
Việc diễn ra trước mắt mọi người, nhưng lại không thể cản được, chỉ có thể thầm mắng ngoại tộc vô sỉ, cành hận Ngũ độc giáo tận xương tủy.
"Cảm ơn sư huynh ra tay" Vũ Văn Trường Sanh tuy đã được cứu, nhưng trên mặt cũng không có vẻ mừng rỡ gì, ngược lại quỳ xuống trước mặt Độc Cô Vô Phong, vẻ mặt bi thống nói: "Sư huynh xin lỗi, Kiếm Quỷ và bốn Kiếm Nô vì cứu ta, đã bị người ta giết chết rồi!"
"Cái gì?!" Thiên Âm lão quái miệng mở lớn: "Năm tên biến thái của lão ma bị người ta giết chết? Chẳng lẻ là người của Ẩn tông làm?"
"Hử?" Độc Cô Vô Phong mi như kiếm sắc, cả người hàn khí bộc phát: "Là ai?"
Tâm thần khẩn trương rung động, Vũ Văn Trường Sanh vội vàng trả lời: "Là… là Lý Nhạc Phàm, chính là hắn!" Dứt lời, liền đưa ngón tay chỉ về phía Nhạc Phàm đang đứng trên đài.
"Ồ…"
Dưới đài ồ lên như sóng dữ, mọi người phảng phất như đoán được sắp xảy ra một cái gì đó, không khí âm trầm từ từ bao phủ cả hội trường.
"Lý Nhạc Phàm?"
"…"
Độc Cô Vô Phong nhìn về phía Nhạc Phàm, người nọ cũng nhìn thẳng vào đối phương.
"Chiến thiếp ngươi đã nhận chưa?" Độc Cô Vô Phong không đề cập tới chuyện vừa rồi, nhưng chỉ có một vài người hiểu được ngọn nguồn câu chuyện.
Nhạc Phàm gật đầu, vẫn không nói gì.
Độc Cô Vô Phong cũng không thèm để ý, tiếp tục nói: "Lần này khiêu chiến, thời gian do ngươi định".
Thiên Âm lão quái ngẩn ra, quái dị nhìn Độc Cô Vô Phong. Không chỉ là hắn, ngay cả người của Ẩn tông cũng buồn bực dị thường, chẳng lẻ Kiếm Ma đã thay đổi?
Trong ẩn sĩ bọn họ không ai là không biết, Kiếm Ma khiêu chiến, cho tới bây giờ đều là tự mình định thời gian địa điểm, bây giờ đột nhiên thay đổi, làm cho người ta có chút khó có thể tiếp nhận.
"Có ý kiến gì?" Độc Cô Vô Phong lại hỏi.
Nhạc Phàm suy nghĩ một chút, cuối cùng chân thật trả lời: "Không, ta không có thời gian".
Không có thời gian! Đây là câu trả lời của Nhạc Phàm.
Đối với câu trả lời như vậy, bất luận kẻ nào cũng có thể hiểu thành cự tuyệt, hoặc là kiếm cớ! Mặc kệ là cự tuyệt hay là kiếm cớ, tất cả mọi người sẽ không nghĩ đó là một đáp án làm cho người khác hài lòng. Ít nhất, người của Ma Môn và Ẩn tông đều cho rằng như thế.
Trời cao đất rộng, bình nguyên khôn cùng.
Gió nhẹ từ từ thổi qua, trong u tĩnh mang theo sự thanh tân mê người.
Chỉ bất quá, cảm xúc như vậy lúc này lại không ai thưởng thức.
Trên "Tụ võ đài" im lặng dị thường, ngay cả mọi người chung quanh cũng không dám phát ra một chút tiếng động, cả Võ lâm đại hội tràn ngập một loại không khí âm trầm đầy áp lực!
Ánh mắt Nhạc Phàm rất trầm, nội tâm rất tĩnh. Hắn đã có câu trả lời của mình, mặc dù đáp án như vậy sẽ không làm cho người khác hài lòng, nhưng hắn cũng không mình nói có cái gì không đúng. Về phần người khác thấy như thế nào, cũng không quan hệ gì đến hắn.
Hữu nhân lãnh tiếu hữu nhân sầu, vô nhân hoan hỉ diệc vô ưu. (Có người cười lạnh có người buồn, không ai hoan hỉ mà vô lo)
Dùng hai câu nói như vậy để khái quát tâm tình của mọi người, không thể không phù hợp.
"Giỏi cho tiểu tử, ngươi thật sự là…" Nghe Nhạc Phàm cự tuyệt, Thiên Âm lão quái thật sự nhịn không được cũng phải khâm phục đối phương: "Giết người của lão ma, lại còn cự tuyệt khiêu chiến của lão ma! Lão phu nên nói là ngươi kiêu ngạo, hay là nên khen ngươi rất dũng cảm đây? Hắc hắc!"
Thiên Âm lão quái nhìn hồi lâu, cũng không có phát hiện Nhạc Phàm có cái gì đặc biệt hoặc là có chỗ nào dị thường, thậm chí còn trông rất là bình thường, chí ít thì cũng không có gì hay hơn mình… Hắn cũng không hiểu được, trông một người có vẻ bình thường như vậy, rốt cuộc có cái gì để kiêu ngạo? Về phần dũng cảm vừa nói, trong lòng hắn cũng chỉ có một sự giải thích, người nọ không phải ngu ngốc thì là khờ khạo! Cũng có thể là không biết gì cả.
Bất luận là Ma môn hay Ẩn tông, bọn họ đối với Độc Cô Vô Phong hiểu rõ cũng không ít, động cái giết người, không chút lưu tình! Yêu cầu của Kiếm Ma nếu có thể cự tuyệt, vậy hắn cũng không phải là Kiếm Ma.
Đối mặt với sự cự tuyệt của Nhạc Phàm, Độc Cô Vô Phong vẫn có sát khí lẫm nhiên như mọi người dự đóan, hoặc là có vẻ mặt dị thường, bởi vì cảnh giới của hắn đã không vì phẫn nộ mà ảnh hưởng.
Độc Cô Vô Phong vẫn giữ khuôn mặt lạnh như băng sương, nhìn thẳng vào Nhạc Phàm phía trước, không ai biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì? Là phẫn nộ, là thất vọng? Hay là cái gì khác?
Ánh mắt của mọi người đều hội tụ trên người Nhạc Phàm, lần đầu tiên có nhiều người như vậy chăm chú quan sát hắn.
Đúng vậy, đó là một người rất bình thường, khuôn mặt chất phác đơn giản mà gọn gàng, vẻ mặt kiên nghị không có nói lên gì nhiều, trên người mặc bộ quần áo thợ săn, nhìn thế nào cũng ra là một người thợ săn sơn dã, không có một chút khí chất của người trong giang hồ.
Song, chỉ là một người như thế, có thể đối mặt với tất cả áp lực cùng trách nhiệm, cho tới bây giờ vẫn không có một chút lùi bước. Cho đến bây giờ, hắn thẳng tiến chưa lùi bao giờ, cho dù là ai cũng không thể khiến cho hắn khuất phục.
Dưới đài ngàn vạn ánh mắt như đọng lại, trong mắt mọi người thần sắc phức tạp đều hội tụ lại, cuối cùng kết lại thành hai chữ đơn giản, đó là - "kính nể!"
Đúng vậy, một người như Lý Nhạc Phàm đích thật là đáng để kính nể! Bất kể hắn từng làm cái gì, hoặc đã làm cái gì với hắn, Lý Nhạc Phàm đều dũng cảm gánh chịu, kể cả sự khiêu chiến của Kiếm Ma.
Không có từ ngữ dư thừa, Trần Hương lẳng lặng đứng ở bên cạnh Nhạc Phàm. Nàng đã sợ hãi, đã lo lắng, nhưng tâm của nàng cho tới bây giờ chưa từng dao động. Đối với quyết định của Nhạc Phàm, nàng giữ lại ý kiến của bản thân. Mặc kệ là tốt hay xấu, nàng chưa từng nghĩ tới để cho đối phương gánh chịu một mình.
Có lẽ đây là sự liên hệ vô hình giữa hai nửa của nhau! Tùy tiện tìm một cái cớ hư vô mờ ảo, Trần Hương đã dứt khoát đưa ra quyết định của mình.
"Gầm…"
Một tiếng gầm nhẹ! Tiểu Hỏa chắn ở trước mặt Nhạc Phàm, màu đỏ trong mắt như lóe ra điều gì đó, là cổ vũ, là hỗ trợ, là tín nhiệm…
Thiết Huyết, Vương Sung, Long Tuấn, Đinh Nghị, Khấu Phỉ, Không Văn, Thái Tiêu, Mạc Bắc, Lỗ Thứ, Ngũ Tử, Thạch Kiền, Thanh Thiên, Mễ Triết, Tuyền Thanh… Bọn họ đều phân ra đứng ở hai bên Nhạc Phàm cho thấy thái độ của mình. Ngay cả đám người Phó Suất, Nhan Nguyệt Thi, Điêu Minh, Cửu Huyền cùng Cát Thiên Phong mới khôi phục lại cũng lại gần đấy. Ngay cả Cầm Thiến vẫn trầm mặc không nói, cũng di chuyển về phía Nhạc Phàm.
Nào biết khi bắt đầu, bên người Nhạc Phàm chỉ có một hai bằng hữu sinh tử chi giao.
Mà hôm nay, mọi người bởi vì hắn mà cùng nhau tụ lại đây. Những người này có biết nhau, có chưa từng gặp qua… Bất quá không quan hệ, quan trọng chính là, bọn họ đều là bằng hữu của Lý Nhạc Phàm.
Tình cảm là một thứ rất phức tạp, không ai có thể chính thức giải thích rõ ràng được. Chỉ có ở trong đó, mới có thể hiểu được loại cảm xúc này, có
chút chua chát, có chút ngọt ngào, cũng có chút ấm áp.
Nhạc Phàm trong tâm rung động, phảng phất như mặt hồ ngàn năm trầm tĩnh nổi lên những rung động nhè nhẹ.
Sau khi mọi người lấy lại tinh thần, mới hoảng sợ phát hiện, thì ra Lý Nhạc Phàm mới là người có thế lực nhất nơi này.
Giang hồ có đám người Thiết Huyết, Vương Sung thế lực khổng lồ như vậy, còn có Khấu Phỉ, Không Văn, Thái Tiêu, Mạc Bắc thiên đạo cao thủ cường đại như vậy. Thậm chí ngay cả những nhân vật thần bí Trần Hương, Lỗ Thứ, Cầm Thiến, Ngũ Tử này đều đứng về phía Nhạc Phàm. Khó có thể tưởng tượng, một tập thể các thế lực kinh khủng như vậy, người nào có thể kháng cự lại.
Chứng kiến sự việc như thế, cơ hồ mọi người đều chấn động!
Ở trong một góc, có một người tay cầm bút lông viết điên cuồng lên sách, hắn chính là người soạn "Thương thiên giám" - "Đại văn hào" Tư Mã Như.
Ma Môn một phương, Thiên Âm lão quái mày ngưng trọng, vẻ mặt chế giễu vừa rồi biến mất, lập tức đem ánh mắt chuyển sang Độc Cô Vô Phong bên cạnh: "Lão ma, người ta không nể mặt ngươi, ngươi định làm sao bây giờ?"
"Chuyện của lão phu, không cần người khác quản" Độc Cô Vô Phong ánh mắt lãnh lệ giống như một thanh kiếm sắc, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Đương nhiên, đối mặt với ánh mắt như thế, Nhạc Phàm cũng không trốn tránh, không phải là hắn so với Kiếm Ma còn mạnh hơn, mà là cảnh giới linh hồn của hắn đã phá kén thành bướm, cho dù là trăm ngàn vách ngăn cũng không thể ngăn trở được!
Thiên Âm lão quái mặc dù kiêu ngạo, nhưng trong lòng hắn cũng rất sáng suốt, cho nên khiêu khích nói: "Lý Nhạc Phàm, chẳng lẻ ngươi định cả đời trốn ở sau lưng các bằng hữu của ngươi, trốn tránh chỉ là biểu hiện của kẻ hèn nhát".
Nhạc Phàm không có thanh minh, ngay cả những người bên cạnh hắn cũng không ai ra mặt giải thích cho hắn. Bởi vì, những người chính thức biết Lý Nhạc Phàm cũng sẽ không nghĩ hắn là kẻ hèn nhát, nên cũng không cần phải giải thích hay chứng minh gì cả. Về phần những người dưới đài, càng không có ai hoài nghi sự dũng cảm của Nhạc Phàm!
Thiên Âm lão quái còn muốn nói gì nữa, Độc Cô Vô Phong đột nhiên mở miệng nói: "Lý Nhạc Phàm, ta muốn giết ngươi, không ai có thể ngăn cản ta".
Mọi người tưởng rằng Kiếm Ma muốn ra tay, trong lòng không khỏi căng thẳng, toàn bộ tinh thần tập trung đề phòng!
Nhạc Phàm trong lòng biết, người như Độc Cô Vô Phong, cực kỳ tự cao, thậm chí có thể nói là ích kỷ, rất ít thứ gì có thể trở thành vật trói buộc. Nếu như người như vậy nói muốn giết mình, tất nhiên là sẽ không để ý tất cả, vì vậy Nhạc Phàm gật đầu tỏ vẻ đồng ý… Bất quá, đồng ý không có nghĩa là chấp nhận. Nhạc Phàm sẽ không để người khác tùy ý uy hiếp tính mạng mình, đặc biệt là khi Trần Hương đang bên cạnh hắn.
Không vì cái gì khác, chỉ vì một lời hứa.
Nguyên khí cơ hồ khô kiệt, Nhạc Phàm không thể làm gì khác hơn là tập trung toàn bộ tinh thần, chậm rãi điều động "Tiến hồn" trong Thức Hải, chuẩn bị cùng địch nhân giao chiến…
"Ài…"
Một tiếng thở dài vang lên, Độc Cô Vô Phong khí thế thu liễm lại nói: "Thôi thôi, có lẽ bây giờ còn chưa phải lúc. Việc khiêu chiến… Lão phu sẽ tìm ngươi sau".
"Cái gì!?"
Thế cục đang khẩn trương bỗng biến chuyển, những người chung quanh không người nào kịp thích ứng, cả đám trợn mắt há hốc mồm nhìn vào giữa sân, cảm giác như mình đang nằm mơ khó có thể tin được! Nhất là người của Ma Môn và Ẩn tông, ai cũng không ngờ tới sự việc sẽ kết thúc như thế.
Không để ý tới vẻ mặt của mọi người, Độc Cô Vô Phong lại mở miệng nói: "Lý Nhạc Phàm, Bạch Tố Vân bây giờ vẫn khỏe chứ?"
"Ồ!" Nhạc Phàm nao nao, nhưng vẫn gật đầu. Hắn thấy việc này, không thích hợp giấu diếm.
"Tốt, tốt lắm!" Độc Cô Vô Phong mắt nhìn về phương xa, không nói nữa, Vũ Văn Trường Sanh ở một bên cũng không dám chen ngang!
Bạch Tố Vân!? Cái tên này đối với giang hồ mà nói, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, bởi vì chuyện xưa của lão trên giang hồ - Vũ Đế truyền kỳ.
Nhạc Phàm cùng Bạch Vũ Đế có quan hệ gì? Bằng hữu? Thầy trò? Người thân?
Mọi người giang hồ giờ phút này nhìn về phía Nhạc Phàm với ánh mắt đã hoàn toàn thay đổi, con người bình thường mà không bình thường này, đã cho bọn họ nhiều sự rung động đặc sắc!
Nghe được Nhạc Phàm cùng Bạch Vũ đế có quan hệ mật thiết, người trong giang hồ không khỏi đoán già đoán non.
"Bạch Tố Vân!? Lý Nhạc Phàm!?"
"Lão huynh, ngươi nói Đao cuồng có thể là đồ đệ của Bạch Tố Vân hay không nhỉ?"
"Ta thấy quá nửa là như vậy".
"Một người từng là Vũ đế đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, một người bây giờ là Đao cuồng, cực mạnh! Hai thầy trò đều lợi hại vậy sao, thật sự là một đoạn giai thoại trong võ lâm truyền kỳ rồi!"
"Đâu mà thầy trò, ta thấy hai người bọn họ là huynh đệ kết bái".
"Không phải đâu!? Đao cuồng và Vũ đế đại nhân là huynh đệ kết bái?!"
"Cái này có gì quá lạ đâu, anh hùng trọng anh hùng mà!"
"Quả là vậy".
"Ta cảm thấy, Lý Nhạc Phàm này dám chắc là cháu ngoại của Vũ đế đại nhân. Lần này ra hành tẩu giang hồ, chính là để rèn luyện bản thân. Quả nhiên giống Vũ đế đại nhân năm đó như đúc!"
"Cháu ngoại! Vì sao vậy!?"
"Khà khà... Chuyện kể rằng năm đó…"
Mọi người đang bàn tán sôi nổi, một kiếm khách trẻ đột nhiên tiến tới gần, ngượng ngùng hỏi: "Xin hỏi… Vậy, vậy Bạch Tố Vân đó là ai ạ!"
"Ồ!"
Xung quanh vô số ánh mắt khác thường nhìn lại, kiếm khách trẻ chỉ cảm thấy giác như từng cơn gió lạnh, phảng phất như toàn thân bị lột hết ra. Hắn có thể cảm nhận sâu sắc được rằng, trong tất cả các ánh mắt đều miêu tả hai cái chữ to tướng - "vô tri".
Kỳ thật, cái này cũng không trách kiếm khách trẻ được, dù sao Bạch Tố Vân thành danh vào năm mươi năm trước, hôm nay giang hồ có thêm biết bao người mới, bởi vậy trong đời của những người trẻ tuổi, có bao nhiêu người còn nhớ được uy danh của "Bạch Vũ đế"?
Không để ý tới lời bàn tán to nhỏ của mọi người dưới đài, đám người Vô Trần Tử đối với lời nói của Độc Cô Vô Phong cũng cảm thấy bất ngờ sâu sắc. Giữa các phái Ẩn tông vốn là không qua lại gặp gỡ nhiều, càng huống chi Bạch Tố Vân vẫn tới nay ở ẩn ít xuất hiện, người biết rõ lão lại càng ít, đều chỉ dừng lại ở mức độ nhận diện, bởi vậy, đám người Vô Trần tử không nhịn được âm thầm suy đoán giữa hai người đến cuối cùng là có quan hệ như thế nào.
Tuy nhiên những người ở đây, ngoại trừ Nhạc Phàm, duy chỉ có Lỗ Thứ quan hệ mật thiết nhất cùng Bạch Tố Vân. Vì vậy hầu như người của Ẩn tông đều chuyển ánh mắt về phía Lỗ Thứ.
Không đợi mọi người mở miệng, Thạch Kiền đã tò mò hỏi: "Sư thúc, vậy lão Ma và Bạch sư thúc là quan hệ thế nào? Nghe khẩu khí của hắn, bộ dạng dường như rất quen Bạch sư thúc".
"Đúng vậy đúng vậy!" Cầm Thiến khó chịu lên tiếng, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.
"Khụ khụ! Mấy tên gia hỏa các ngươi kia…"
Lỗ Thứ thấy người xung quanh đều nhìn về phía mình, không khỏi ho khan rồi nói: "Được rồi được rồi, giữa lão Bạch và lão Ma quả thật có chút ân oán, bất quá, đều là chút chuyện đổ vỡ năm xưa, với các ngươi cũng không ai có liên quan, với Ẩn tông cũng không quan hệ… Có điều, chắc là lão Ma sẽ không quá làm khó Lý tiểu tử đâu".
"Thì ra là thế!"
Mọi người ngạc nhiên. Lỗ Thứ này bình thường điên điên khùng khùng, nhưng gặp một sự việc nghiêm túc, trái lại không có nửa điểm hàm hồ.
Hưng phấn giảm dần! Độc Cô Vô Phong không hỏi tới cái chết của "Kiếm quỷ", "Kiếm nô", cũng không hề đề cập việc khiêu chiến, chỉ đứng ở một bên, không để ý tới việc đó.
Chứng kiến tình cảnh như thế, đám người Vũ Văn Trường Sanh tâm tình nguội lạnh, hết lần này tới lần khác không thể tránh được, đành phải lùi sang một bên!
Không có việc gì khác cản trở, Ẩn tông cùng Ma môn một lần nữa trở lại sự đối lập trong mâu thuẫn.
Thiên Âm lão quái thấy có cơ hội tiến lên, nói ra điểm chính: "Vô Trần tử, nói nhảm ít thôi! Muốn đánh hay muốn hòa các ngươi quyết định nhanh lên một chút, đám lão phu hôm nay đã đến đây thì không nghĩ tới về tay không rồi."
Bên Ẩn tông tinh thần vẫn thong thả, Vô Trần Tử vung phất trần nói: "Thiên Âm lão quái, người Ma môn các ngươi sát nghiệt sâu nặng, có tư cách gì hỏi tới chuyện của giang hồ? Lão đạo khuyên các ngươi hãy sớm quay về đi, đỡ phải mất mặt!"
"Sát nghiệt sâu nặng!? Hắc hắc hắc!" Thiên Âm lão quái giận quá hóa cười nói: "Ma môn đích xác sát nghiệt sâu rộng, nhưng Ẩn tông các ngươi giết người cũng không ít chứ? Hừ hừ! Chính tà cái chó gì, nói trắng ra, hết thảy cũng phải dựa vào thực lực".
"Câm mồm!" Mông Chiến đi tới phía trước mặt, mắng to: "Chính là chính, tà là tà, bọn ngươi chớ nói bậy. Từ xưa có câu, tà bất thắng chính, các ngươi tưởng rằng bản thân có thể thắng được chúng ta? Si tâm vọng tưởng!"
"Các ngươi định lấy đông đối phó với ít?" Độc Cô Vô Phong hừ lạnh một tiếng, giống như kiếm quang đánh tới, Mông Chiến tâm trạng kinh hãi, âm thầm phòng bị không nhiều lời nữa!
"Ha ha..."
Vô Trần tử khẽ lắc phất trần phá tan cục diện căng thẳng, mỉm cười nói: "Kiếm Ma, mặc dù ngươi rất lợi hại, nhưng Ẩn tông chúng ta cũng không yếu thế, hai kẻ mạnh tranh chấp, tất có tử thương… Chỉ có điều, bây giờ còn chưa đến đại hội Ẩn lâm, chúng ta cần gì phải tranh tới ngươi chết ta sống?"
"Sợ chết thì cút xa một chút!" Thiên Âm lão quái phẩy tay, vẻ mặt rất khinh thường.
"Sợ chết?" Vô Trần tử không những không tức giận, ngược lại ngữ khí lại khiêu khích ngắn gọn: "Thiên Âm lão quái, nếu ngươi dám, không bằng chúng ta thay đổi một loại phương thức thế nào?"
"Thay đổi loại phương thức?" Thiên Âm lão quái có chút ngạc nhiên, thoáng liếc Kiếm Ma bên cạnh, lập tức híp mắt nói: "Hắc hắc! Vô Trần lão đạo, có phải Ẩn tông các ngươi lại muốn bày ra trò quỷ quái gì hay sao?"
"Chẳng lẽ các ngươi sợ?" Vô Trần tử cười cười, đáp lại y nguyên lời của đối phương.
"Hừ! Cũng dùng đến phép khích tướng …" Thiên Âm lão quái biết rõ đối phương kích mình, nhưng vẫn không nhịn được một trận nóng nảy: "Chẳng qua, trái lại lão phu muốn mở rộng kiến thức, trong thiên hạ còn có món gì có thể làm cho lão phu sợ hãi được. Nói đi, các ngươi định thế nào?"
"Đánh cược giang hồ, các hạ nghĩ như thế nào?" Vô Trần tử vẻ mặt bình thản, không chút khách khí.
"Đánh cược giang hồ?"
Dưới đài mọi người vẻ mặt mờ mịt, giang hồ cũng không phải đồ vật gì, làm sao có thể đánh bạc?
Thiên Âm lão quái nhíu chặt lông mày, vẻ mặt cẩn thận hỏi: "Cách chơi ra sao?"
"Thực ra cách chơi rất đơn giản, lấy luận võ làm quyết định bại, mà khoản đặt cược, tất nhiên là toàn bộ thế lực giang hồ…" Sau khi giải thích một lượt, Vô Trần tử lại nói: "Nói vậy mọi người cũng vẫn nhớ kỹ ước định năm đó chứ? Bây giờ thiên hạ tuy loạn, nhưng chuyện của giang hồ chúng ta vốn không nên can thiệp vào trong đó. Nếu đã như vậy, không bằng chúng ta đều tự tuyển chọn ra một người trong giang hồ tới tỷ thí, nếu ai thắng được, giang hồ tự nhiên do hắn thống nhất. Cứ như vậy, đám ta không cần làm trái lời thề, vừa có thể đạt được điều mình muốn".
Thiên Âm lão quái trầm ngâm, mồm thoáng mấp máy, tựa hồ muốn nói gì đó, mà Kiếm Ma một bên thì lại thản nhiên gật đầu.
Bên phe Ẩn tông, đám người Vô Trần tử cũng thương nghị với nhau.
Mộ lát sau, Thiên Âm lão quái đột nhiên mở miệng nói: "Vô Trần Tử, lão Ma và lão phu đại biểu cho cả Ma môn cùng ngươi đánh cược một ván!"
Không đợi cho đối phương cất lời, Thiên Âm lão quái nói tiếp: "Có điều, lão phu cũng có một điều kiện…"
Vô Trần tử tựa hồ đã sớm dự liệu Ma môn sẽ không dễ dàng như vậy, vì vậy khoát tay nói: "Nói nghe thử xem!"
"Lão phu muốn cùng các ngươi cược thêm mười viên Thiên tinh!"
"Mười viên thiên tinh?!"
"Đương nhiên có thể…" Khuôn mặt Vô Trần tử co giật, trong lòng quả thật có chút thầm tiếc, cũng may mà mình có thể diện rất lớn, vì vậy cam tâm tình nguyện đáp ứng đối phương. Cố gắng cười cười, lập tức quay về phía mọi người Ẩn tông đang lộ ra ánh mắt kinh hãi nói: "Chư vị đồng đạo không cần lo lắng, mười viên Thiên tinh, Phiêu Miểu Phong chúng ta vẫn đủ khả năng đưa ra".
Ý tứ trong lời nói của Vô Trần Tử, những người còn lại nghe thấy đều hiểu rõ. Nói trắng ra, khoản cược này do Phiêu Miểu Phong đưa ra, nếu cuối cùng thắng, tự nhiên cũng sẽ thuộc sở hữu của Phiêu Miểu Phong.
Mông Chiến đảo mắt một cái, tiến lên nói: "Việc của Ẩn tông làm sao để cho Vô Trần đạo hữu và một mình Phiêu Miểu phong gánh chịu được, Mông Chiến nhất định ủng hộ đạo hữu." Dứt lời, lật tay lấy ra hai viên tinh thạch lưu quang nội liễm, để vào trong tay Vô Trần tử. Người sau suy nghĩ một chút, nhưng vẫn nhận lấy.
Tiết Ngưng Yên cùng Hạng Thiên Vũ liếc qua khinh thường, vẫn không có động tĩnh gì như cũ.
"Sảng khoái! Quả nhiên là sảng khoái!"
"Ksai! Đời người khó mà được đánh cược sảng khoái một lần!"
"Ha ha ha ha..."
Thiên Âm lão quái cùng Vô Trần tử giống nhau đều tự cười to, mọi người giang hồ dưới đài đều khó chịu!
Trước đấy không lâu, trong bọn họ có không ít người cũng là kẻ ghiền cờ bạc, nhưng hôm nay lại bị người khác dùng để làm như khoản cược, đẳng cấp thấp kém như vậy đích xác làm cho người ta khó có thể tiếp nhận được!
Đánh cược giang hồ, hay cho một khoản cược giang hồ!