Thương Thiên

Chương 377: Quỷ dị Độc thi vương




"Gầm… gầm…"
Tiếng giận dữ điên cuồng gào thét giống như băng lạnh thấu xương, làm cho người ta có cảm giác đang ở trong băng động.
Một thân ảnh cao hơn mười trượng xuất hiện trên "Tụ võ đài"
Lạnh lẽo, khí tức đậm đặc nhộn nhạo trong không trung, người dưới đài không thể không hít sâu một hơi.
Bọn họ cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua quái vật làm cho người ta sợ hãi đến thế, người không giống người, quỷ không giống quỷ, thú không giống thú. toàn thân trên dưới đầy những máu, răng nghiến lên những tiếng ken két, không ai hoài nghi đó chỉ là sự bày biện xa xỉ, mà làm cho người ta cảm thấy kinh khủng chính là hai con mắt đỏ hồng kia, ánh mắt dữ tợn lộ ra tử khí làm khiếp đảm nhân tâm, nhìn qua quái vật này, cũng không muốn xem lại lần thứ hai!
Chẳng lẽ, đây là chỗ dựa của Ngũ Độc Giáo?
Các thế lực lớn đều ngạc nhiên đứng lên, ngưng trọng nhìn Ngũ độc giáo chủ Mạnh Hồn cùng quái vật hung hãn kia, ngay cả đám người Khấu Phỉ cũng nhíu mày, âm thầm cảnh giác.
Bốn phía trầm tĩnh, không khí càng ngày càng thêm áp lực!
Ở trong góc, Nhạc Phàm trong mắt kinh dị chợt lóe lên, đó là một loại khí tức phi thường nguy hiểm. Tiểu Hỏa bên cạnh cxung chồm lên, hướng về phía trước nhe răng gầm gừ, giống như gặp đại địch.
"A Tuấn, quái vật này… không phải là cái thứ đó chứ?"
Đinh Nghị nuốt nước bọt, khẩn trương nhìn Long Tuấn, người sau cũng đổ mồ hôi lạnh: "Con mẹ nó! Lũ người Ngũ Độc Giáo tại sao lại đem quái vật này đến đây, hắn không phải là muốn hủy nơi này đi chứ?! Trời ơi…"
Nhan Nguyệt Thi nghe hai người thì thầm, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu tử, các ngươi có phải là biết vật đó hay không?"
Long Tuấn cười khổ nói: "Ta và Đinh Nghị lần trước thiếu chút nữa là toi mạng trong tay nó, lẽ tất nhiên là phải biết được chứ?"
"Thiếu chút nữa là toi mạng trong tay nó! Vật đó rất lợi hại?" Nhan Nguyệt Thi lo lắng hỏi.
"Lợi hại, đương nhiên lợi hại!" lau mồ hôi lạnh trên trán, Long Tuấn thành thật nói: "Hai người chúng ta cùng Vương lão Tam, đều phải chạy trối chết, ngươi nói có lợi hại không?"
Nghe được lời này, Phó Suất trong lòng giật mình, lại nhìn ánh mắt kinh hãi của Cát Thiên Phong, không khó tưởng tượng được lực lượng tuyệt đối của đối phương Long Tuấn nói không hề khoa trương. Nhưng hắn không phải là Vương Sung, cũng không phải là Long Tuấn và Đinh Nghị, cho nên sâu trong nội tâm hắn chiến ý vẫn dâng trào, muốn xem đối phương rốt cuộc lợi hai tới cỡ nào.
"Nó đến tột cùng là vật gì vậy?" Nhan Nguyệt Thi cẩn thận rút nhuyễn kiếm ra, nàng hiểu rõ, có thể làm cho ba người Vương Sung không chiến mà chạy, đủ để nói rõ địch nhân cường đại đến cỡ nào.
"Quái vật kia chính là Đại trưởng lão của Ngũ Độc Giáo… Ta nhớ rõ ràng là hắn đã chết, sau đó không biết như thế nào lại luyện thành độc nhân, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, hơn nữa toàn thân đều là độc, đánh thế nào cũng không chết! Ngay cả lão độc ô quy cũng bị nó đánh cho trọng thương mà chạy…"
Nhớ lại tình huống lúc ấy, đám người Long Tuấn trong lòng vẫn còn sợ hãi.
"Ha ha ha ha…"
Mạnh Hồn phi thường đắc ý, Ngũ Độc Giáo nhẫn nhịn lâu như vậy, chính là vì chờ đợi ngày này đến. Mặc dù mấy vị trưởng lão tất cả đều đã chết, nhưng bây giờ thu hoạch được "Độc thi vương" này, so với cái gì cũng đều đáng giá.
"Hôm nay cho các cao thủ ngươi biết, Ngũ Độc Giáo ta mới là mạnh nhất… Tả hữu hộ pháp ở đâu?"
Một tiếng đáp lời, hai đạo thân ảnh như u linh nửa quỳ trước mặt Mạnh Hồn: "La Hồn, Diêu Mãnh Chi tham kiến giáo chủ".
"Ngươi hãy hộ vệ Độc thi vương chấn chỉnh lại uy danh của Ngũ Độc Giáo ta".
"Thuộc hạ lĩnh mệnh".
La Hồn cùng Diêu Mãnh Chi hưng phấn không thôi, có khả năng trước ánh mắt của hàng vạn người thể hiện thế lực một phương, vô luận như thế nào đều là vinh dXСX thời, hai người đối với "Độc thi vương" hộ giáo cò lòng tin phi thường, bọn họ không tin bản thân sẽ thất bại, nói cách khác, bọn họ căn bản là chưa có nghĩ tới "Độc thi vương" sẽ thất bại.
Đám người Cát Thiên Phong đã từng chính mắt thấy uy lực của "Độc thi vương", tâm trạng đều chùng xuống. Cứ như thế, nhất định là sẽ thất bại.
Trữ Kiếm Trùng cùng Từ Thanh nhìn nhau, đồng thời rút binh khí tùy thân, vọt tới trước mặt Độc thi vương.
"Xoảng…"
Song kiếm giao nhau tạo thành kiếm võng sắc bén tràn về phía địch.
Hai người La Hồn vẫn không nhúc nhích đứng ở phía sau "Độc thi vương", lạnh lùng nhìn địch đến, trong mắt hiện lên vẻ cười cợt khinh thường.
"Trữ huynh, Từ huynh mau trở lại!"
Cát Thiên Phong la lên không kịp, chỉ thấy từng đạo hàn quang đánh vào trên người "Độc thi vương"!
"Phụp… phụp… phụp…"
"Bùng…"
Bị công kích mãnh liệt như thế, Độc thi vương vẫn không nhúc nhích như cũ, thậm chí ngay cả hai tròng mắt cũng không nháy mắt một cái, đương nhiên, cũng có thể là nó không cần phải nháy mắt. Nhưng bất kể nói như thế nào, lực lượng cùng phòng ngự của Độc thi vương cường hãn vô cùng làm cho mọi người chết lặng đi.
"Coi chừng…"
Cát Thiên Phong lời còn chưa dứt, Độc thi vương đã hướng về phía Trữ Kiếm Trùng cùng Từ Thanh đánh tới, hai người giạt mình không kịp phòng bị, tự nhiên luống cuống tay chân.
"Không hay!"
Phó Suất kịp thời phản ứng, vội vàng thủ kiếm quyết, đánh ra hàng loạt đạo kiếm khí, ngăn chặn Độc thi vương lại.
Một chiêu ngăn trở, Độc thi vương cũng không công kích nữa, thân hình thật lớn lui về chỗ, Trữ Kiếm Trùng cùng Từ Thanh lúc này mới an toàn thoát thân.
Hai người tạ ơn Phó Suất, đang muốn ngồi xuống vận công điều tức, Đinh Nghị đột nhiên xông ra nói: "Các ngươi đã trúng độc rồi".
"Cái gì?!"
Mọi người sửng sốt, Cát Thiên Phong vội vàng hỏi: "Đinh ân công nói thật chứ?"
"Tiểu Đinh Tử nói bọn họ trúng độc thì khẳng định là trúng độc…" Long Tuấn tiếp lời, thần bí nói: "Các ngươi đừng xem tiểu tử này bề ngoài trung hậu, vẻ mặt thành thật, kỳ thật hắn chính là sói đội lốt dê, hơn nữa đúng là loại rất độc".
"…" Đinh Nghị không thể nói nên lời. Lúc đầu, Long Tuấn muốn hắn học thuật dùng độc, nói cái gì bản thân quá thông minh, người khác vừa nhìn đã đề phòng, căn bản là không có cơ hội hạ độc. Mà Đinh Nghị trông không giống, nhìn cao thấp đều là dạng ngốc nghếch, ai cũng sẽ không chú ý. Dù sao, không có ai đi phòng bị một người thoạt nhìn giống như một kẻ ngốc nghếch phải không?
"Bùng…"
Nhan Nguyệt Thi hung hăng gõ cho Long Tuấn một cái, tức giận nói: "Đến lúc nào còn nói những lời vô dụng đó".
Cát Thiên Phong biết hai người có bản lãnh thật sự, liền quỳ xuống cầu khẩn: "Xin hai vị ân công cứu Trữ huynh bọn họ một mạng".
"Cát tiền bối mau mau đứng lên…" Đinh Nghị luống cuống tay chân đỡ đối phương lên, thẹn thùng gãi gãi đầu nói: "Các người yên tâm đi, Trữ tiền bối bọn họ trúng độc không sâu, hẳn là không sao đâu".
Lấy lại tinh thần, Trữ Kiếm Trùng cùng Từ Thanh nghi hoặc nói: "Cát lão huynh, tiểu huynh đệ có phải nhìn lầm hay không? Chúng ta không thấy có gì đáng ngại cả!"
"Ài…" Cát Thiên Phong lắc đầu nói: "Các ngươi không biết lợi hại của quái vật này… Nó toàn thân đều là độc, không thể đánh gần nó, nếu không bất tri bất giác hít phải độc phấn, ngay cả chết như thế nào cũng không biết!"
"Đúng đó đúng đó" Long Tuấn cười hắc hắc, từ trong lòng lấy ra vài loại thuốc cho hai người Trữ Kiếm Trùng uống vào, lập tức phun ra một ngụm độc huyết.
Mọi người giật mình, khó trách vừa rồi quái vật kia không có tấn công, xem ra đối phương đã sớm hạ độc hai người Trữ Kiếm Trùng.
"Hừ!"
La Hồn lạnh lùng cười: "Nghĩ không ra hai tiểu tử thúi các ngươi, có thể giải ngũ độc khiếu, tốt! Làm rất tốt! Ta đây cũng không khách khí nữa…"
Cát Thiên Phong thấy đối phương muốn động thủ, cao giọng nói: "Các vị huynh đệ, chúng ta tại địa lao đã chịu lăng nhục, sống không bằng chết… Hôm nay, là lúc chúng ta phản kháng, có lẽ chúng ta sẽ chết đi, nhưng chúng ta nhất định sẽ không hối hận vì quyết định của ngày hôm nay".
Một lời tuyên ngôn, mọi người một lần nữa phấn chấn.
"Kết trận…" Tiếng nói vừa dứt, mấy trăm người xông lên, đều đứng theo vị trí tương ứng, đem đám người La Hồn bao vây vào trong. Đây đúng là "Tham thiên tinh đấu trận" thường thấy trên giang hồ, người càng nhiều uy lực cũng càng lớn, nhưng lại có thể tránh sự hỗn loạn trong quần chiến. Các bang phái đều biết trận này, có thể nói là vừa đơn giản vừa thực dụng.
"Tới tốt lắm…"
La Hồn hét lớn một tiếng, cùng Diêu Mãnh Chi lui ra, giữa sân chỉ còn "Độc thi vương" đứng một mình.
"Gầm gầm gầm…"
Một trận gào thét hung mãnh vang tận mây xanh, không khí tựa hồ tỏa ra mùi máu tanh nhàn nhạt.
Cứ như vậy, "Tụ võ đài" chính thức chào đón một trận quyết đấu.
"A!"
"A… a… a…"
Tiếng kêu la thống khổ, tiếng gào tuyệt vọng không dứt bên tai! Đã mấy ai gặp qua màn máu tanh như thế?
Chỉ trần trụi là giết chóc! Máu tươi tung đầy trời, những xác chết không toàn vẹn thân thể nằm đầy đất. "Độc thi vương" miệng đầy máu gặp người nào cắn người đó, cầm người sống lên cắn đứt đầu, trong miệng vẫn còn phát ra âm thanh "Chóp chép", tựa như đang nhai một thực vật bình thường!
Chỉ trong một lúc ngắn ngủi, dưới đài đã ói mửa một phen. Ngay cả người của các thế lực lớn cũng cảm thấy dịch vị bốc lên, tâm thần run sợ!
Người trong giang hồ đều sống dưới lưỡi đao, có thể thấy được sự việc đang xảy ra trước mắt, bọn họ mới cảm giác được bản thân chỉ là tiểu hài tử ăn cỏ cây, căn bản là không cách nào so bì.
Lấy người làm thức ăn! Đây là quái vật gì? Chẳng lẽ thế đạo đã thay đổi!?
Vào giờ phút này, Mạnh Hồn phi thường đắc ý, vẻ mặt điên cuồng không khỏi hiện lên trên mặt… giết đi, giết đi, giết càng nhiều, lực lượng lại càng lớn, từ nay về sau, Ngũ Độc Giáo ta chính là thiên hạ đệ nhất, ai dám không phục, giết giết giết giết giết!!! Ha ha ha…
"Súc sanh dừng tay…"
Phó Suất nổi giận ra đòn, vận chuyển mười hai tầng công lực, một đạo kiếm khí thật lớn bộc phát! "Phụp" một tiếng đánh vào thân thể đối phương…
"Độc thi vương" lùi lại mấy bước, không đợi nó đứng vững, Nhan Nguyệt Thi đã tung Chỉ Nhu kiếm đâm thẳng vào cổ họng đối phương!
"Các huynh đệ lên!"
Cát Thiên Phong quát lớn, dùng hết toàn lực đem trường đao đâm thẳng vào ngực "Độc thi vương", lập tức lại có vô số binh khí cắm vào thân!
Công kích vẫn chưa kết thúc…
Long Tuấn vòng ra phía sau, lớn tiếng nói: "Mọi người lui ra phía sau! Mau lui lại phía sau! Hãy xem phích lịch vô địch lôi hỏa đạn… Tiểu Đinh Tử, lên!"
"Tốt lắm!" Đinh Nghị vội vàng nhảy đến bên cạnh Long Tuấn, hai người đồng thời đem hết số "phích lịch đạn" ném thẳng vào Độc thi vương… Trong miệng vẫn không ngừng lảm nhảm: "Xem ta nổ có chết được ngươi hay không, xem ta có nổ chết được ngươi hay không, quái vật đáng chết…"
"Oành…"
"Oành… oành… oành…"
Tiếng nổ rung trời, mảnh đá văng khắp nơi, nhất thời bụi đất bay đầy trời!