Thương Thiên

Chương 331: Đao đạo




Cổ Linh quan đã thành một bãi tan hoang…
Chính giữa đại viện đổ nát, một "Huyết cự nhân" cao lớn chót vót đứng tại đó, mọi người xung quanh đều hoảng sợ!
Giữa lúc mọi người nơi đây đang phân tâm, không ai trông thấy ở một góc khác, Diêu Mãnh Chi lật cổ tay một cái, thần không biết quỷ không hay đã thả ra một con trùng bé xíu bay về phía núi rừng sâu thẳm, biến mất trong bóng đêm.
"Đó, đó là gì vậy?" Long Tuấn, Đinh Nghị quay ra hỏi Vương Sung, người sau lạnh lùng lắc đầu, hiển nhiên là không biết. Nhìn lại những người bên cạnh, nhân sĩ giang hồ vây quanh nhiều vậy mà vẻ mặt của tất cả đều mờ mịt!
"Gầm…" Huyết cự nhân rống to một tiếng, mọi người choáng váng đầu óc, bên tai phát ra tiếng lùng bùng!
Phảng phất như bị khiêu khích đến tôn nghiêm, linh xà trong tay Hồ Bất Quy đồng thời phát ra tiếng rít chói tai, lập tức nhảy ra không chịu bị khống chế, bắn thẳng về phía "Huyết cự nhân"
"Xì xì..."
Linh xà tốc độ cực nhanh, một bóng trắng xẹt qua, thân thể thon dài đã quấn vào cánh tay của đối phương, nó hung hăng há cái mồm đầy răng lởm chởm cắn ngập vào máu thịt không rời.
"Độc huyết thần long" được xưng là một trong những độc vật tà nhất giang hồ cũng không phải là quá lời! Loài vật này dùng độc làm thức ăn, sinh ra trong vạn độc, chẳng những đao kiếm bất nhập, thủy hỏa bất xâm, hơn nữa kỳ độc vô cùng, cho dù cao thủ đã đạt cảnh giới tiên thiên nếu không cẩn thận bị cắn trúng một cái, không đầy nửa khắc công phu cũng sẽ hóa thành một bãi máu, do đó linh xà này mới có tên gọi là "Độc huyết thần long".
Hồ Bất Quy thấy linh xà đã cắn "Huyết cự nhân", trong mắt tinh quang thoáng hiện, bất giác trên mặt lộ ra nụ cười quái dị âm hiểm, độc ác. Ở gần đó, đám người Vương Sung sắc mặt chăm chú, loại áp lực không khí này làm cho lòng người trầm xuống!
Long Tuấn khẽ lén di động vài bước, truyền âm hướng về Cát Thiên Phong khẽ nói: "Lão Cát, bây giờ tình hình nguy cấp, ngươi cũng đừng nhiều lời, mau chóng dẫn những người phía sau lặng lẽ rời đi, đi được xa bao nhiêu hay bấy nhiêu, ngàn vạn lần chớ có quay đầu lại, lần này trong lòng ta có một dự cảm rất xấu… Qua khỏi hôm nay, nếu mà mọi người vẫn còn mạng, chúng ta sẽ gặp lại trên giang hồ…"
"Tiểu huynh đệ, ta…" Cát Thiên Phong vốn định lưu lại, nhưng khi hắn chứng kiến ánh mắt kiên nghị của đối phương, định nói câu gì nhưng nghẹn cứng lại rồi nuốt ngược vào, cay cay sống mũi, trong lòng buồn như bỗng dưng mất đi cái gì đó: "Tiểu huynh đệ yên tâm, ta sẽ dẫn bọn họ bình yên thoát ra".
Đinh Nghị từ lâu đã quên mất liếc mắt với Long Tuấn, đối với người huynh đệ cùng nương tựa lẫn nhau mà sống này, hắn sao lại không hiểu.
Sau đó, Long Tuấn truyền âm cho Vương Sung nói: "Lão Vương, đợi khi bắt đầu động thủ hãy mau rời đi, ta và Đinh Nghị chặn hậu".
Vương Sung trong lòng tức giận, đang định cự tuyệt thì trong viện truyền đến kêu gào đau đớn!
"Gầm..."
"Chíp..."
Cánh tay của Huyết cự nhân bị máu độc đậm đặc ăn mòn, dưới cơn đau ghê gớm, nó chộp một cái bắt được linh xà không ngừng giằng xé, đập xuống!
Hồ Bất Quy nhìn thấy tình cảnh như thế, giận dữ không ngớt, tiến về phía trước bất chấp tất cả: "Không! Bảo bối…"
"Bùng..."
Tiếng xung đột kịch liệt, Hồ Bất Quy tới gần bị đối phương vung tay quẳng ra xa mấy trượng! Còn linh xà đang sống sờ sờ thì bị lực giằng xé thật lớn đứt thành hai đoạn! Trong lúc nhất thời, không khí tại đây trở nên trầm trọng tới không thở nổi, thậm chí không một ai dám thở mạnh.
"Bảo bối… bảo bối chết rồi, bảo bối của ta đã chết…" Hồ Bất Quy kêu than trên mặt đất, thất thần nhìn linh xà thầm thì tự nói, trong mắt hung quang càng thêm lóe sáng. Nếu nói Long Tuấn cùng Đinh Nghị là kẻ thù hủy nhà của hắn, vậy kẻ trước mắt này còn hơn cả hung thủ đã giết chết người thân của mình! Kêu hắn làm sao tỉnh táo được?
"Ôi! Hu hu... Khà khà..." thanh âm sói tru quỷ khóc của Hồ Bất Quy vang vọng giữa núi, thân thể nặng nhọc đứng dậy lần nữa, tiện đà điên cuồng xông đến… Độc chưởng, độc kim, độc nổ, không gì không dùng tới!
"Gầm..."
Huyết sắc cự nhân rống lên một tiếng giận dữ, hai tay khua về phía địch nhân, hai bên đánh nhau kịch liệt, bốn phía độc khí tràn ngập, núi rừng gần đó biến thành một vùng đất chết!
Toát mồ hôi lạnh, Long Tuấn quay đầu nhìn lại, thấy Cát Thiên Phong đang dẫn theo mọi người lẳng lặng rút lui, trong lòng thở phào nhẹ nhõm được một chút, rồi sau đó hướng về Đinh Nghị nói nhỏ: "Tiểu Đinh tử, ở chỗ ngươi còn bao nhiêu viên?"
Thò tay vào sờ sờ trong ngực, Đinh Nghị nhướng mày lên: "Một viên là đủ cho bọn chúng!"
Vương Sung thấy thần tình hai người quái dị, tiến lên khẽ quát: "Hai tiểu tử thúi các ngươi rốt cuộc định làm gì?"
Long Tuấn nhìn đối phương hỏi: "Chống lại bọn chúng, ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần thắng?"
Vương Sung hơi ngạc nhiên: "Không thắng được, lão già 'Độc ẩn dược vương' này còn có thể đối phó, nhưng tên khổng lồ đó không nắm chắc chút nào".
"Không chỉ có vậy đâu, ngươi xem gần đó còn có mấy tên cao thủ của Ngũ độc giáo…"
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Chạy thôi!"
"Chạy?" Vương Sung từ khi xuất đạo tới giờ chưa bao giờ từng có không đánh mà chạy, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể hồi tỉnh!
"Chạy mau!"
Lời vừa dứt, còn chưa đợi Vương Sung phục hồi lại tinh thần, Long Tuấn cùng Đinh Nghị móc ra từ trong lòng một viên Phích lịch đạn, quăng vào giữa sân không chút do dự.
"Bùng... Bùng..."
"Ầm... Ầm... Ầm..."
Đỉnh Tung Sơn, những áng mây sớm, cây cổ thụ âm u, ngàn năm không suy chuyển.
"Tí tách…"
"Tạch!" Từng giọt nước đọng trên lá rơi xuống vào buổi sớm, đánh thức các sinh linh đang ngủ say.
Đột nhiên, một tiếng sáo du dương cất lên, âm điệu trầm thấp dội lại ở chân trời, giống như sự than thở xót xa của thương cảm!
Bạch vân tự cô viễn, lâm thâm vọng bất xuyên.
Triêu hoa hi vũ lộ, tích tích hư hàm quang.
Thanh minh tác bạn vân, không dã phi điểu tường.
Thử tình vị hữu hận, thản nhiên vong nhi tri.
(Mây trắng từ đâu tới, rừng sâu có thấy chăng
Cơn mưa nào vừa đổ, tí tách từng giọt rơi
Trời xanh mây làm bạn, chim hót giữa từng không
Tình này sao mang hận, người cứ vậy mà đi - huntercd)
Trên trời, những đám mây trắng sáng tinh khiết chậm rãi bay qua, tựa hồ đem theo những ký thác của tâm tư, của nỗi nhớ nhung mối tình khó quên.
"Xào..."
Tiếng sáo bất ngờ im bặt, một khúc nhạc chưa hoàn tất, làm tâm linh rung động! Bên ngoài "Đạt ma động" người tề tựu, Khấu Phỉ đứng cạnh vách núi, phía sau là Điêu Minh và Cửu Huyền sóng vai nhau, còn Không Văn cùng Thái Tiêu thì ngồi trên bàn đá phía trước, nhắm mắt điều tức, một vẻ bình yên.
Thấy tiếng sáo đột ngột ngừng lại, mọi người không khỏi cảm thấy chợt có chút mất mát!
"Tiểu tử này cũng thực là, mỗi lần thổi sáo tới một nửa lại ngừng, lão già này nghe vậy cũng thấy chua xót trong lòng, thật là mất hứng, cực kỳ mất hứng!" Khấu Phỉ nhún vai bất đắc dĩ, lấy đại đao sau lưng xuống múa loạn một hồi, để phát tiết nỗi buồn bực trong lòng.
Điêu Minh khẽ rung quạt gấp, khẽ cười nói: "Huyền nhi, mỗi lần nghe nửa bài sáo này ta đột nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện cũ trước kia, tâm tình trong lòng liền tự nhiên bị xúc động, đã tưởng vĩnh viễn không có kết cục bi thương. Sống như thế, chẳng phải là sống trong cảnh thống khổ không ngừng sao? Lý Nhạc Phàm này là một người thông minh, vì sao vẫn cứ bị kích động như thế… Ài..." Dứt lời than dài một tiếng!
Cửu Huyền sâu thẳm liếc nhìn Điêu Minh một cái, thản nhiên nói: "Không có kết quả đó là hy vọng, dùng tình để quên tình, không hối hận không thù oán, hắn kiên cường hơn so với chúng ta".
"Chắc chắn rồi!" Điêu Minh cười khổ: "Ta xem, chuyện cũ của Lý Nhạc Phàm này cũng cũng đủ để viết ra thành một câu chuyện dài rồi".
Tiểu Minh Hữu đi ra bên ngoài động, nhìn lên đỉnh núi với ánh mắt lo nghĩ. Con Tiểu Hỏa này uể oải theo ở phía sau nhìn mọi người chẳng ai để ý. Nó không hiểu vì sao con người lại có nhiều tình cảm đan xen vào nhau như vậy.
Mặt trời mới mọc lên ở phương Đông, những ánh mặt trời đầu tiên trong trời đất chiếu lên người Nhạc Phàm, sự ấm áp tự nhiên nhẹ nhàng vây lấy trái tim lạnh giá. Chậm rãi mở hai mắt, lại là một ngày nắng.
Đã năm ngày qua, hết thảy vẫn như cũ…
Mấy hôm nay, Nhạc Phàm vẫn vất vả cực nhọc suy tư ý nghĩa sâu xa của đao. Chiến đao màu đỏ như máu đứng cô độc trên tảng đá bên mép núi, nhưng hắn lại chưa từng động qua.
Thời gian ban ngày , Nhạc Phàm ăn ngủ trong Tàng Kinh Các, nghiên cứu tỉ mỉ kỹ kinh văn cùng võ công tuyệt học có liên quan đến đao pháp, còn ban đêm, hắn liền tĩnh tọa trên đỉnh núi, cứ mỗi lúc tới khi mặt trời mọc, liền thổi đi thổi lại nửa bản nhạc, không biết là sự gửi gắm của suy tư hay chỉ hoàn toàn là phát tiết tình cảm.
"Tiểu huynh đệ, ta hỏi ngươi có thể đừng thổi mãi nửa bản nhạc hay không? Lão phu nghe vậy thật khó chịu!" Phía sau truyền đến một thanh âm trầm thấp, Nhạc Phàm không cần quay đầu lại cũng biết là Khấu Phỉ tới rồi. Người sau tiến lên, trực tiếp ngồi xếp bằng ở một bên, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.
Nhạc Phàm ánh mắt sâu lắng, đột nhiên hỏi: "Tiền bối, người cả đời dùng đao, có biết cái gì là 'Đao đạo'?"
Khấu Phỉ nghe vậy có chút sửng sốt, lập tức chau mày… Khấu Phỉ được xưng "Đao si", đối với hiểu biết về đao không thể xem là không sâu sắc, cho dù là cả thiên hạ cũng khó tìm ra người có thể sóng vai với lão. Nhưng bây giờ, lão đã trầm mặc.
Một lúc lâu, Khấu Phỉ thở hắt ra một hơi thật dài, hỏi lại Nhạc Phàm: "Tiểu huynh đệ, ngươi biết thế nào là 'Đao đạo'?"
Trầm ngâm chỉ chốc lát, Nhạc Phàm lắc đầu đáp: "Ta chỉ biết là, đao là một lợi khí sắc bén, chính là hung khí, để cứu người và cũng để giết người, ta không biết cái gì là 'Đao đạo', nếu không có một đáp án, ta cho rằng 'Đao đạo' đó là 'Sát đạo'!"
Khấu Phỉ trong lòng thoáng lạnh, thầm than sát ý của đối phương thật nặng, lập tức chỉnh sắc mặt nói: "Lý tiểu tử, người có đạo, đao cũng có đạo, Sát có lẽ là một loại cảnh giới, nhưng tuyệt đối không phải Đao đạo! Theo lão phu thấy, có người mới có đao, không người thì không đao, đao chính là tâm, trong lòng có đao đó là đạo, người đao hợp nhất đó là 'Đao đạo'…"
Dừng một chút, Khấu Phỉ đứng dậy mà nói: "Lão phu đã hội tụ tinh túy đao pháp trong thiên hạ sáng chế ra tuyệt thế đao pháp 'Vấn Thiên bát pháp', có thể không quá lời chút nào, ở trên giang hồ cơ hồ không một đao pháp nào có thể sánh ngang cùng nó… Ta vốn tưởng rằng Đao đạo của mình đã đại thành, nhưng sau đó theo sự gia tăng của cảnh giới, ta mới hiểu rằng, đao pháp của mình phi thường bé nhỏ, bất quá chỉ là vừa mới bắt đầu chập chững bước đi mà thôi".
Dứt lời, Khấu Phỉ lấy đại đao sau lưng ra, không hề cố kỵ bắt đầu múa trên mặt đất trống. Đao phong cuồng bạo, che cả nhật nguyệt! Chiêu số làm hoa cả mắt, đao ảnh hoa mỹ, khí thế mênh mông, Nhạc Phàm thấy vậy vẻ mặt hơi rung động.
"Lý tiểu tử, đây là đao pháp trước kia ta đã thi triển. Thế nào? Có phải rất lợi hại hay không? Ha ha…" Trong ánh đao lóe ra, Khấu Phỉ cười đắc ý, rồi sau đó chợt nói: "Xem tiếp đây…"
Đao thế biến đổi, chiêu thức hoa mỹ trống rỗng biến mất, chỉ để lại đao ảnh đầy trời!
Tầm mắt đã trở nên mơ hồ… đao pháp thật mau lẹ! Đã không phải giới hạn mà mắt thường có thể bﴠkịp.
"Lại nữa..."
Khấu Phỉ hét lớn một tiếng, đao thế lại biến đổi, Nhạc Phàm cảm thấy không khí trong không gian nhất thời dừng lại, tiếng gió ngừng thổi, bốn phía yên tĩnh một cách thần kỳ.
Trầm ổn, mượt mà, nhu hòa…
Lúc này không có đao quang kiểu như bóng đao nữa, cũng không có chiêu thức hoa mỹ… Đại đao tùy ý chuyển động múa lượn tự nhiên, tự đạt tới độ mau lẹ, ảo diệu mà lại chân thực, lực đạo mỗi lần ra chiêu càng kỳ diệu đạt đến chỗ cao nhất!
Với riêng đao pháp mà nói, Nhạc Phàm hoàn toàn không có tin tưởng có thể so sánh với nó.
"Hây..."
Gió lặng đao ngừng, Khấu Phỉ thu thế mà đứng, nhìn thẳng vào Nhạc Phàm, người sau mặt lộ vẻ suy tư: "Đao pháp của tiền bối từ phức tạp tới đơn giản, đây là ý nghĩa sâu xa của Đao đạo? Ta chưa bao giờ chính thức tập đao, tất cả chiêu thức đều ở trong thực chiến ngộ được, có thể nói, đao pháp của ta chính vì chém giết mà sinh ra, đơn giản trực tiếp… Vậy thì, Đao đạo của ta sẽ là gì?"
Xoay chuyển ý niệm, Nhạc Phàm chậm rãi đi đến bên rìa núi, những ngày này, rốt cục lần đầu tiên cầm lên chiến đao trên tảng đá.
Những ngày này, hơn mười loại tuyệt thế đao pháp hiện lên trong đầu Nhạc Phàm… Bồ Đề đao pháp, Phá Giới đao pháp, Từ Bi đao pháp, Nhiên Mộc đao pháp, Nhất Lộ đơn đao, Đạt Ma đao, Thiện Môn đao, Tứ Môn đao, Triền Đầu đao…
Khí động, đao động, đao ảnh đầy trời che lấp cả trời đất!