Thương Thiên

Chương 322: Tự kỷ đích lộ




Khí trời tảng sáng trong xanh, ánh nắng tươi sáng động lòng người.
Ngoài Đạt Ma động, đám cao thủ Khấu Phỉ đứng một bên, ánh mắt đều hướng tới trước.
Ở một bên, Tiểu Minh Hữu ôm Tiểu Hỏa trước ngực, trong mắt lóe ra vẻ lo lắng: "Sư phụ, Đầu đà sư thúc có phải là rất lợi hại không?"
Khấu Phỉ cười lớn: "Đồ nhi ngoan, có thể được người giang hồ tôn xưng là bạch đạo thập đại cao thủ, tự nhiên đều là nhân vật kiệt xuất trong võ lâm, võ công tính là thấp thì thấp ra sao, như Mạc lão đầu, có điểm khó nhìn, nhưng võ công cũng là chân tài thực lực. Ha ha…"
Mọi người nghe thế, đều hướng ánh mắt khinh bỉ mà nhìn, tựa như nói, người cũng có phải dễ nhìn đâu.
"Ồ" Tiểu Minh Hữu lớn tiếng, có chút khẩn trương nắm vạt áo Khấu Phỉ.
"Đồ nhi ngoan chớ khẩn trương, người cứ yên tâm, đại ca người sẽ không sao đâu" Khấu Phỉ cười đùa.
"Không, không phải thế…" Tiểu Minh Hữu trù trừ rồi nói: "Con, con lo là lo đầu đà sư thúc xảy ra chuyện!" Tiểu hài tử tâm tư vĩnh viễn đơn thuần trực tiếp, trong mắt Tiểu Minh Hữu, Lý Nhạc Phàm hiển nhiên là vô địch, tự nhiên là hắn không cần lo lắng. Nhưng hắn lại đã được Mạc Bắc cho lễ vật, tự nhiên vì lão mà lo lắng.
"Sặc…" Mọi người ngạc nhiên, không khỏi đứng sững lại, thiếu chút là té ngã.
"Hắc hắc… Yên tâm, yên tâm, có sư phụ người ở một bên xem chừng, bọn họ không người nào có chuyện gì đâu…" Khấu Phỉ cười khan hai tiếng, dừng một chút lại tiếp: "Cơ hội tốt! Lão phu cuối cùng cũng có cơ hội xem được đao pháp chân chính của tiểu tử kia. Đồ nhi ngoan hãy chăm chú mà xem đi, tuyệt đỉnh cao thủ tỷ thí không có thường xuyên được xem như vậy đâu, nếu không có lão phu buông lời kích Mạc lão đầu, hắn tinh ranh như quỷ làm thế nào mà đấu với Lý tiểu tử. Hắc hắc…"
"A di đà phật…"
"Vô lượng thiên tôn…"
Không Văn, Thái Tiêu vẻ mặt cười khổ bất đắc dĩ, phảng phất như chứng kiến bộ dáng Mạc Bắc bị Nhạc Phàm dày vò.
"Quả nhiên" Điêu Minh cùng Cửu Huyền nhìn nhau, không khỏi vì Mạc Bắc mà lo lắng.
Thập đại cao thủ trong đó có liên hệ, mà Mạc Bắc, Điêu Minh, Cửu Huyền ba người có quan hệ rất tốt. Bọn họ vốn là định tới Lạc Dương phó hội, nhưng một ngày đột nhiên phát hiện nơi Thiếu Lâm có khí tức cao thủ tranh đấu truyền lại, còn dẫn động cả khí tức thiên địa, vì tò mò, ba người đồng thời lên Thiếu Lâm Tự.
Ai ngờ, tới Thiếu Lâm bọn họ mới biết Khấu Phỉ cũng ở chỗ này, tự nhiên là hàn huyên ôn chuyện một phen. Hết lần này tới lần khác Mạc Bắc cũng là kẻ ưa náo nhiệt, lại có thêm Khấu Phỉ tự nhiên là Thiếu Lâm không được an bình. Chỉ là, Mạc Bắc sao có thể đấu được với Khấu Phỉ đã bước vào thiên đạo chi cảnh, cho nên sau vài lần thua đã rút lui, hắn cũng chỉ đành nhẫn nhịn mà qua. Điêu Minh cùng Cửu Huyền vốn tưởng sự việc này thế là xong, nhưng bọn họ nghĩ không ra luôn luôn tinh minh như Mạc Bắc, lại trúng kế lão quỷ Khấu Phỉ nọ.
Tại trên đài thạch đài, Nhạc Phàm tay cầm Bách kiếp chiến đao cùng lão đầu đà đứng đối diện, gió lớn vù vù thổi qua, tóc phất phơ bay loạn, khí thế phiêu dật.
"Tiểu tử, lão đầu tử không muốn có người nói ta ỷ lớn hiếp bé, người ra chiêu trước đi, nếu không lão đầu tử sợ ngươi tới cơ hội xuất thủ cũng không có. Hắc hắc…" Mạc Bắc nhàn nhã đứng huy động ống điếu trong tay, thỉnh thoảng lại hít vài hơi, ra ý khinh thị.
"Tốt" Nhạc Phàm cũng không khách khí, huy động chiến đao, theo thế mà phát.
Phía dưới thạch đài, Khấu Phỉ cười lớn: "Mạc lão đầu, người đừng giả bộ nữa, lão phu còn không rõ người sao? Lão gia hỏa này, là quỷ thành tinh rồi… Tiểu huynh đệ, lão gia hỏa này am hiểu nhất chính là phòng thủ, trong mấy lão già chúng ta, hắn phòng thủ là lợi hại nhất, giống như lão rùa già ngàn năm, vừa già vừa cứng, người không cần khách khí gì, cứ thẳng tay mà đánh hắn. Ha ha…"
"Khấu lão đầu tử, người…" Mạc Bắc đang định phát tác, đã thấy phía trước hồng quang chớp hiện, Nhạc Phàm đề đao mà tới.
"Tổ cha nó chứ! Nói đánh là đánh, tiểu tử thúi này thật không khách khí, xem ra lão đầu tử ta không giáo huấn tiểu tử người một chút thì không được" Nghĩ thế, Mạc Bắc trên tay không nửa điểm chần chừ. Tứ chi mở rộng, vội vàng vận chuyển huyền công, thân hình co rút một cách kỳ quái, từ xa nhìn lại giống như một nhục cầu to lớn, thật quỷ dị vô cùng.
"Lên" Nhạc Phàm một đao chém xuống, Mạc Bắc cứ vậy mà dùng lưng đỡ đòn.
"Bùng!"
Sau tiếng va chạm, một đao của Nhạc Phàm lại bị đối phương mạnh mẽ đỡ lấy, đồng thời hàn khí mãnh liệt xâm nhập vào… Không hay! Đến tột cùng là chuyện gì? Đối phương chỉ là một thân huyết nhục, làm sao lại đỡ được một đao, chẳng lẽ trong đó có huyền cơ.
Nhạc Phàm chân mày ngưng trọng, nắm tay chấn động, hai người trong nháy mắt tách ra.
"Oành…"
Đang lúc Nhạc Phàm suy tư, lại thấy y phục của Mạc Bắc thừa nhận không nổi đao lực nổ tung ra, trên lưng lộ ra một khối đen đen gì đó.
Ồ! Một cái mai rùa thật lớn.
Mọi người không ai không cảm thán! Khấu Phỉ càng lớn tiếng hét: "Tiểu huynh đệ, lão gia hỏa này tu luyện chính là Huyền vũ băng phá thần công kỳ hàn vô cùng, không thể xem thường. Còn nữa, trên lưng hắn chính là mai rùa ngàn năm, đến nay vẫn không người nào có thể phá được, người không cần phải khách khí với hắn".
Bị Nhạc Phàm một đao chấn cho lưng tê dại, Mạc Bắc chính đang phiền muộn, lại nghe Khấu Phỉ một bên la hét, hắn sao còn nhẫn nại được? Đá văng một khối đá tới đối phương, mắng lớn: "Khấu lão già kia, mau ngậm cái miệng thúi lại cho lão tử! Dùng loại người này để luyện. Con mẹ nó chứ gạt người, đợi rồi lão phu không để yên cho người đâu. Đáng chết…"
Đá vụn bay tới, Khấu Phỉ nhẹ nhàng tránh ra, rồi cười dài mà nói: "Chờ các người đánh xong đã, lão phu tự nhiên lại kết thúc giùm! Ha ha…"
"Lão Khấu, mọi người đều là đồng đạo, người sao lại có thể lợi dụng người lúc lâm nguy!" Cửu Huyền lạnh lùng nói một câu, Khấu Phỉ nhất thời im bặt, đành phải cười ngượng ngùng.
Nhạc Phàm, Mạc Bắc lần đầu giao thủ, mặc dù hai người đều không dùng toàn lực, nhưng bọn họ rõ ràng đều cảm giác đối phương cường mạnh, lập tức cẩn thận ứng phó.
"Tiểu tử, nhìn không ra người là có chút khí lực, xem ra lời đồn cũng không phải là giả… Bất quá, muốn phá Huyền Quy thuẫn của lão phu người còn non lắm".
Mạc Bắc cầm lấy ống tẩu, gõ gõ phía sau đại quy giáp, rất có ý khiêu khích.
Biết đối thủ lợi hại, Nhạc Phàm cũng không hề giữ lại làm gì, một tiếng hét mà nhảy lên cao, cử đao chém xuống… Đao chiến thất thức – Vạn cùng thức!
Đao thế bạo tăng tới cực điểm, một cổ lực lượng mênh mông ở trên trời, cứ như từ cửu thiên áp xuống.
"Hay!" Đối mặt với đao thế nặng vạn cân, Mạc Bắc cảm thấy áp lực cực lớn, giống như dưới thế thái sơn áp đỉnh, sao còn dám ngạnh tiếp? Thân thể vội vàng co lại thành một khối, vận dụng thân pháp quỷ dị mà tránh khỏi nguy hiểm.
"Oành" Một đao chém xuống mặt đá, kinh thiên động địa, văng ra tầng tầng đá vụn.
Mạc Bắc thấy thế trong lòng sợ hãi, nhưng tự đắc cười: "Lão nhân ta cũng không phải ngu ngốc, mặc dù phải phòng ngự, hà tất cùng người liều mạng? Hắc hắc… Bây giờ tiếp của lão một chiêu Thiên hàn địa đống…"
Vừa nghe dứt lời, Nhạc Phàm đột nhiên cảm thấy từng trận hàn khí bức tới kinh mạch toàn thân, tay chân không khỏi trở lên trì hoãn, thậm chí cứng ngắc.
Ngay lúc này, Mạc Bắc thân như nhục cầu đánh tới đối phương! Tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã thấy bên cạnh…
"Thoát…"
Nhạc Phàm gầm nhẹ một tiếng, tỉnh táo vận chuyển nguyên đan trong cơ thể, hàn khí tản mát, toàn thân trên dưới đều đã khôi phục bình thường
Đao chiến thất thức – Vô hồi thức, Nộ chiến thức, Loạn kích thức, Cuồng vũ thức…
Bốn thức đao pháp cùng sử dụng, cương kình mãnh liệt, biểu hiện ý điên cuồng của Nhạc Phàm. Dùng chiến pháp liều mạng như thế, hắn tựa hồ muốn đem buồn bực trong lòng mấy ngày nay phát tiết ra.
"Không thể nào, hàn khí đối với hắn lại không hiệu quả? Tiểu tử này là quái vật gì vậy!" Mạc Bắc kinh hãi, nhìn tới người này bản lĩnh chưa thấy bao giờ, phần thắng tự nhiên bớt lại vài phần. Bất đắc dĩ, hắn đành phải co rút thân lại, giống như u linh, tại trong đao võng đối phương xuyên qua xuyên lại.
"Bùng… Oành… Oành"
Hai người càng đánh càng kịch liệt, mọi người bên dưới nhìn không chớp mắt. Đám người Khấu Phỉ cùng tự hỏi, nếu mình dưới thế công điên cuồng này, có thể chống đỡ được bao lâu!
"Hắc hắc, đánh thật hay! Tiểu tử đánh hung ác vào cho ta, đừng khách khí với lão. Ha ha…" Khấu Phỉ nhìn có chút hả hê cười lớn, phảng phất thấy người khác chịu tội là một sự tình phi thường mỹ diệu.
Cửu Huyền tức giận trừng mắt với Khấu Phỉ, sau đó chuyển hướng sang bên cạnh hỏi: "A Minh, người nhìn ra Lý Nhạc Phàm dụng là chiêu thức gì không?"
Nghe được tiên tử gọi mình, Điêu Minh vẻ hoan hỉ, nhưng lại chuyển sang sắc mặt khổ sở, nói: "Huyền nhi, Lý Nhạc Phàm dụng đao pháp gì ta chưa bao giờ thấy qua, hoàn toàn không có chiêu thức cố định, tuyệt không phải những loại đao pháp giang hồ lưu truyền, hơn nữa hắn công kích sắc bén dị thường, khí sát phạt trầm trọng, chắc là tôi luyện trong chiến đấu mà thành một phái. Xem ra, đúng là lão đầu đà lần này phải gặp nạn rồi!"
"Lão đầu đà trong mười người chúng ta được tính là phòng ngự mạnh nhất, mặc dù đánh không lại đối phương, nhưng tự bảo hẳn không có vấn đề!" Cửu Huyền ánh mắt lóe lên, rồi tiếp: "Hơn nữa, lão đầu đà còn tuyệt chiêu chưa sử dụng, kết quả ra sao cũng là chưa biết".
"Như vậy cũng không thể nói" Điêu Minh khép quạt lại, cười khổ: "Huyền nhi, theo ta thấy, Lý Nhạc Phàm hẳn là cũng chưa dùng tới công phu chân chính, giang hồ đồn rằng, trong tay hắn còn có Tuyệt tiễn gì đấy, một khi xuất thủ, không người nào có thể ngăn cản, mặc dù đồn đãi có thể khoa trương, nhưng ta tin, Lý Nhạc Phàm tuyệt đối không thể kinh thường, nếu không, lão Khấu cũng không có biểu tình đắc ý như thế".
Cửu Huyền ngạc nhiên: "Chẳng lẽ Lý Nhạc Phàm cũng giống lão Khấu bọn họ, đã bước vào thiên đạo chi cảnh".
"A di đà phật…" Không Văn tiếp lời: "Lão tăng cho rằng, Lý cư sĩ hẳn là chưa đạt tới thiên đạo chi cảnh".
"Ta cũng cho là như thế!" Thái Tiêu gật gật đầu nói: "Ta, lão hòa thượng cùng lão tiểu tử đều đã bước vào thiên đạo chi cảnh, nhưng chúng ta ở trên người tiểu huynh đệ không cảm giác được dấu vết gì như vậy, cho nên, hắn hẳn là còn chưa bước vào thiên đạo chi cảnh… Nói lại, chính là hắn lúc nãy vẫn dùng lực dụng đao, cũng chưa có sử dụng thủ đoạn gì…"
"Mẹ ơi! Máu tanh, máu tanh quá sức! Đao thế tiểu tử cũng thật hiểm ác, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?" Nhìn trên trời, Mạc Bắc trong cuồng phong đao ảnh của Nhạc Phàm đã không còn lực phản kích. Khấu Phỉ xấu hổ gãi gãi đầu, tình huống lúc này đã không phải hắn có thể khống chế.
Đao phong rít gào, thân ảnh như thoi đưa! Hồng sắc đao võng, lộ ra khí tức tử vong nồng đậm.
Sau khi đã tận tình phát tiết, Nhạc Phàm trong lòng cũng dần dần khôi phục bình tĩnh. Theo đó, đao pháp càng đánh càng nhanh. Hắn trong lòng chợt lóe ra một tia minh ngộ. Giờ khắc này, Nhạc Phàm đắm chìm tại không minh thế giới, thiên địa xung quanh không một tiếng vang, chỉ có vô cùng vô tận yên lặng, ngoại vật gì cũng không thể ảnh hưởng tới tư tưởng của Nhạc Phàm…
"Mẹ nó thật khốn kiếp! Đây rốt cuộc là đao pháp gì?" Mạc Bắc hoảng sợ, hắn chưa bao giờ thấy đao pháp như thế, cho dù là đao khí sát phạt của Khấu Phỉ. Chẳng những chiêu thức tàn nhẫn, sát ý khắp nơi, hơn nữa đao ý tỏa ra lại chấn nhiếp tâm phách kẻ khác, làm người ta thấy sợ hãi.
"Quá ác! Gầm…" Mạc Bắc kiêu ngạo trong lòng dâng lên, không để ý đao phong đối phương xâm nhập, vận chuyển mười hai thành công lực toàn thân.
"Bùng!" Một tiếng va chạm vang lên, Nhạc Phàm dưới cương khí mạnh mẽ bị bức lui, trở lại mặt đất.
Trên bầu trời, một đạo quang mang chói mắt lóe lên. Phía dưới mọi người nhanh chóng nhắm đôi mắt lại, rồi rất nhanh thích ứng.
"Không thế nào! Mạc lão đầu thật sự liều mạng rồi!" Khấu Phỉ sững sờ, vội vàng hô lớn: "Mạc lão đầu nhanh dừng tay!"
"Đã quá muộn!" Điêu Minh khổ sở thở dài: "Lão đầu đà lần này đã nổi giận thực sự rồi, sao còn dừng tay được! Bất quá, lão đầu đà xuất thủ hẳn là còn có lưu tình, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu".
"Thế này mới nguy" Khấu Phỉ khẩn trương: "Lão phu về Lý tiểu tử mới không lo lắng gì, nếu liều mạng, Mạc lão đầu chết chắc rồi!"
Sặc! Mọi người nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ kinh dị! Cửu Huyền từ trong tay xuất ra một mũi kim nhọn, chỉ tới Khấu Phỉ hét: "Hết thảy đều do người gây ra, lão đầu đà nếu xảy ra chuyện gì, ta nhất định không để người yên! Hừ…"
Điêu Minh cũng gập nhanh quạt lại, lạnh lùng nói: "Điêu mỗ cũng không để yên cho người!"
"A di đà phật…"
"Vô lượng thiên tôn…"
Không Văn, Thái Tiêu đang muốn tiến lên khuyên bảo, trên thạch đài đã truyền tới tiếng động, mọi người ánh mắt lại tập trung lên đấy.
"Huyền vũ phụ thân, vạn tái hàn huyền…"
Mạc Bắc đứng tại trên thạch đài, toàn thân ngưng kết thành đạo băng cương, chung quanh hàn khí bức ra, tựa hồ muốn đông kết hết thảy khí lưu.
Tim đập mạnh, cảm nhận tới sinh mệnh bị uy hiếp, Nhạc Phàm đao thế có chút dừng lại. Long cực cửu biến phóng ra, quanh thân bừng lên ánh sáng vàng, lập tức bộc phát ra khí thế sắc bén.
"Chiến…"
"Oành!"
Hồng sắc chiến đao cùng bạch sắc băng cầu va chạm, giống như dung nham bộc phát tại núi băng! Mãnh liệt, bạo lệ như thế, tựa hồ muốn phá hủy hết thảy!
Lực lượng, lực lượng… Ta cần lực lượng cường đại.
Nhạc Phàm trong lòng hô lên, vận chuyển lực lượng toàn thân tới hai tay, lại là một đao chém xuống.
"Oành…"
Mạc Bắc phòng ngự quả nhiên cường hãn! Đối mặt với một đao toàn lực của Nhạc Phàm, vẫn là bất động, huyền quy thuẫn đột nhiên nổi lên, đánh văng chiến đao của đối phương.
Nương theo lực phản chấn, Nhạc Phàm bắn lên trên trời cao, phảng phất như đạp trên thiên địa.
Trên bầu trời, sắc mặt lạnh nhạt, Nhạc Phàm nhắm hai mắt, cả người cùng thiên địa nhập thành một thể, không cảm giác tới nửa điểm khí tức, hoặc là có thể nói trong thiên địa chỉ có khí tức của hắn tồn tại.
Chậm rãi vung chiến đao trong tay lên… Nhạc Phàm quanh thân tỏa ánh sáng vàng, trên đỉnh đầu một đạo huyết hồng hiện ra tại mắt mọi người, phảng phất cả thế giới đều thành huyết sắc địa ngục.
"Thiên nhân hợp nhất? Chết rồi, Mạc lão đầu sợ là xảy ra chuyện mất!" Khấu Phỉ thét lên kinh hãi thức tỉnh mọi người, lúc này bọn họ mới phản ứng lại, thì Mạc Bắc đã bị kình khí Nhạc Phàm chế ngự không cách nào nhúc nhích, Mạc Bắc chỉ có thể chờ đợi tử xong xâm nhập.
"Xoảng…"
Chính tại thời khắc như phát động thiên quân này, đại đao trên lưng Khấu Phỉ thoát ra, một người một đao cấp tốc vọt tới, muốn thế Mạc Bắc ngăn chặn một kích trí mạng này: "Mạc lão đầu, người lần này đã thiếu lão phu một nhân tình rồi…"
"Giết" Một tiếng lôi đình vang tận trời xanh.
Ngàn vạn đao ảnh chợt thành một đao, mang theo niềm tin tất thắng, Nhạc Phàm theo chiến đao thế giống như cửu thiên mà áp xuống.
Dùng đao chiến đao, Dùng cường đấu cường.
Dưới đao thế cường đại, Khấu Phỉ cũng không dám chậm trễ, cảm ngộ thiên địa chi khí, toàn thân chân nguyên tăng tới cực hạn… Dùng đao thế mạnh nhất mà nghênh chiến "Vấn thiên bát phát – Quỷ thần kinh!"
"Oành…"
Trên thạch đài đá cát bay mù mịt, trong nhất thời cũng không ai rõ hư thật, tới cả linh giác cũng vô pháp cảm giác tình huống nơi đây.
Một lát, bùi mù qua đi, chỉ thấy trên thạch đài Nhạc Phàm đứng một mình, mà trước mặt hắn, chỉ có một cái hố thật sâu thật lớn.
Đám người Không Văn kinh hãi thất sắc, vội vàng tiến tới xem! Chỉ bất quá, trong hố sâu loạn thạch như kiến, bụi mờ bay loạn, không thấy bóng người nào.
Điêu Minh, Cửu Huyền giơ vũ khí lên, chỉ tới Nhạc Phàm đang thở dốc không thôi hét lên: "Lý Nhạc Phàm! Luận võ sao người lại hạ độc thủ?"
"Độc thủ?" Nhạc Phàm trầm ngâm rồi nói: "Ta đang chiến đấu…"
"Ngươi…" Hai người Điêu Minh đang muốn động thủ, tại thạch đài đột nhiên nổ lên một tiếng "Oành".
"Thống khoái! Thống khoái! Ha ha ha ha…"
Hai bóng người từ trong loạn thạch mà ra, đúng là Khấu Phỉ cùng Mạc Bắc. Mặc dù bọn họ thân bị trọng thương, quần áo rách nát, lộ ra vẻ chật vật không chịu nổi, nhưng chính là vẫn bình yên vô sự đứng trước mặt mọi người, hơn nữa thần sắc hưng phấn dị thường.
Từ trong cái chết tìm đường sống, đương nhiên là đáng để vui vẻ! Hai người cười lớn một trận, sau đó Mạc Bắc tiến lên mới nói: "Tiểu huynh đệ quả nhiên lợi hại! Lão phu vừa rồi thất lễ có lời xin lỗi ngươi! Nếu không có tiểu huynh đệ vừa rồi một đao hạ thủ lưu tình chém lệch nơi khác, lão phu sợ là đã hóa thành tro bụi! Lần này lão phu thua thống khoái, thật thống khoái!"
Đám người Điêu Minh vẻ mặt kinh ngạc, thầm nghĩ: "Vừa rồi còn liều sống liều chết đấu nhau, đảo mắt lại đã hướng tới người đả thương mình cảm tạ, thật là làm người ta choáng váng".
"Lão đầu đà, người không sao chứ?"
Cửu Huyền vẫn có chút lo lắng.
"Ha ha hắn tốt lắm, tốt lắm. Chỉ chút thương thế này tính làm gì, nghỉ ngơi hai ba ngày là được!" Khấu Phỉ cười lớn không dứt: "Cao thủ chiến đấu với nhau có thể dám chắc điều gì, kết cục như hiện giờ đã là tốt nhất rồi! Hơn nữa, Mạc lão đầu lần này hẳn là thu hoạch không nhỏ!"
Mạc Bắc vui vẻ gật gật đầu: "Khấu lão nhân nói thật đúng, qua trận đánh vừa rồi, lão đầu ta rốt cục có điều minh ngộ, tin tưởng bế quan lần này, nhất định có thể đột phá! Ha ha…"
Không khí đã hòa hoãn, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Khấu Phỉ tới trước mặt Nhạc Phàm, vỗ vỗ vai đối phương, thở dài nói: "Tiểu huynh đệ, nghĩ không ra, thật nghĩ không ra! Lão phu một thân dụng đao, tự nhận là đối với đao am hiểu phi thường! Không nghĩ tới cuối cùng lại thua dưới đao của người! Một đao vừa rồi, là đao thế mạnh nhất mà lão phu đã chứng kiến, cho dù là Kiếm hoàng lão gia hỏa nọ cũng không thể phát ra một kích mạnh như vậy… Về sau, tiểu huynh đệ tất thành đao đạo đệ nhất nhân, tự mình sáng tạo con đường riêng".
Con đường của mình?
Nhạc Phàm trong lòng chấn động: "Đúng vậy! Ta đi vốn đã khác biệt, cần gì phải theo phương hướng của người khác. Nếu là ta kiên trì con đường của mình, chẳng lẽ không tới được đỉnh cao của lực lượng? Nhưng… "
"Xoảng!"
Nhạc Phàm thu đao mà đứng, ánh mắt kiên định nhìn xa xăm phía chân trời. Đến đây, hắn rốt cục đã có phương hướng cùng mục tiêu để theo đuổi.