Thương Thiên

Chương 230: Cự đại đích bối ảnh




"Thu thập quân hướng!?" Hình trọng ngẩn ra, trầm giọng nói: "Các ngươi là loạn quân?"
Phong Dã không đáp, tự nói: "Đại Minh hoàng đế hoang dâm vô đạo, khiến cho dân trong thiên hạ không thể sinh sống. Dưới tài năng của Hình đại nhân, thiên hạ đi đâu mà không được? Cần gì phải bán mạng cho cẩu hoàng đế?"
"Hình mỗ ta làm quan không phải vì hoàng đế, mà vì dân chúng" Hình Trọng lạnh lùng cười, chất vấn: "Các ngươi nếu là nghĩa quân, lại đến cướp tiền từ thiện, chẳng lẻ không sợ người trong thiên hạ thóa mạ?"
"Nhiều lời vô ích" Phong Dã khoát tay nói: "Nếu các ngươi không lùi, đừng trách ta độc ác".
"Sơ tán dân chúng!" Hình Trọng cao giọng hét lớn, chúng sai dịch bước lên phía trước sơ tán dân chúng, nhưng dân chúng chung quanh vẫn không chịu đi.
"Hình đại nhân, chúng ta không đi…"
"Đúng! Chúng ta không đi… Chúng ta bảo vệ số tiền từ thiện này".
"Bọn chúng chỉ có hai người, ta không sợ đâu, liều mạng với bọn chúng!"
"Liều mạng…"
Tiểu hài tử càng la hét: "Đánh chết bọn chúng, đánh chết bọn người xấu!"
Mọi người đều kích động cao độ, tất cả đều đều có bộ dáng không sợ chết, nhưng làm cho Hình Trọng rất là bất đắc dĩ, chỉ có thể kêu người trước tiên bảo vệ các tiểu hài tử.
Đám người phía trước còn có mấy trăm nhân sĩ võ lâm, bọn họ tuy là đi ngang qua nơi đây ghé xem náo nhiệt, nhưng thấy cục diện như vậy cũng nhịn không được tâm tình kích động, đều lấy binh khí ra, để đuổi hai vị khách không mời mà đến kia đi.
"Các ngươi nhanh cút đi, hai mao đầu tiểu tử kia…"
"Đúng! Nhanh cút đi, hai tiểu tử thúi các ngươi, có thể đối phó với nhiều người chúng ta được không?"
"Đúng là, không biết tự lượng sức mình, về nhà bú mẹ đi thôi!"
"Ha ha…"
Cười nhạo! Đây trần trụi là châm chọc.
Phong Dã không nói, Ba Hùng cũng hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Đám người các ngươi thật không biết chết sống! Lão Đại đã cho các ngươi cơ hội, nếu không muốn, vậy…"
"Lên!" Ba Hùng còn chưa nói xong, bốn gã tiêu sư đạp cột đá nhảy lên, vũ động đại đao chém tới.
Ba Hùng bễ nghễ nhìn người đến nhưng không có động tác gì.
Bốn gã tiêu sư thấy thế mừng rỡ, còn tưởng rằng đối phương không kịp phản ứng. Đao hạ xé gió, bốn người đang muốn đắc thủ, đối phương đã động! Mặc dù chỉ là động khẩu, nhưng đối với bọn họ mà nói cũng là thương tổn trí mạng.
"Chết!!!" Một tiếng hét lớn, giống như ma âm dội vào tai, chấn nhiếp tâm thần. Chung quanh dân chúng khó chịu che lổ tai lại, vội vàng lui về phía sau. Bốn gã tiêu sư sóng âm chấn bay xuống đất, thất khổng chảy máu chết tại chỗ, thảm trạng như thế thật là làm cho người ta phát run!
Tạ Tiểu Thanh giận chịu không nổi, muốn tiến lên lại bị Hình Nhược Yên kéo lại.
"Muội muội đừng vọng động, muội không phải là đối thủ của bọn hắn".
Tạ Tiểu Thanh tức giận nói: "Hình tỷ tỷ, bọn họ thật xấu xa, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Ta có điểm lo lắng!"
"Đừng lo lắng, chúng ta ở đây nhiều người như vậy việc gì phải sợ hai người bọn chúng phải không" Hình Nhược Yên đôi mi thanh tú ngưng lại, hai con mắt hận thù nhìn chằm chằm vào hai người Ba Hùng.
"Ừm" Tạ Tiểu Thanh khe khẽ gật đầu, lẩm bẩm nói: "Nếu Đại ca ca ở chỗ này thì tốt rồi!"
Tứ đại tiêu cục thấy chuyện trước mắt, tâm trạng cũng rất kinh ngạc. Có thể dùng sóng âm giết người vô hình, công phu quỷ dị như thế, tuyệt không dưới Phật môn bí kỹ "Sư hống công".
Bốn người ra hiệu bằng ánh mắt, tiếp theo đồng thời nhảy lên. Tông Nhiên, Trầm Vạn Cừu sử kiếm, Phong Liệt Thành dùng đao, còn lại Tạ Phong nắm chặt hai quả đấm, đồng thời từ các phương vị khác nhau cùng tấn công Ba Hùng.
"Đối chứng công phu? Tốt! Tới rất tốt!" Ba Hùng hưng phấn gầm lêng, dựa vào đôi nhục chưởng mà nghênh tiếp…
"Cang!", "Cang!"
Ba Hùng chưởng như kim cương, dám tiếp hai kiếm của Tông Nhiên cùng Trầm Vạn Cừu, chân hai người bay trở về. Chờ hắn vừa thu tay lại, ngay lập tức đao phong chứm tới!
"ĐI!" Phong Liệt Thành một đao hạ xuống, như có ngàn quân trợ lực, trực tiếp chém trên cánh tay Ba Hùng.
"Đông…" Một đao như thế, Phong Liệt Thành giống như đánh vào một tảng đá vô cùng cứng rắn, bị phản chấn làm cho tay tê dại, cơ hồ ngay cả đao cũng bị chấn rớt.
"Đi tìm chết sao!" Ba Hùng đang muốn xuống tay đánh chết Phong Liệt Thành, Tạ Phong trở lại, hai người song quyền giao chiến, tại không trung truyền đến tiếng nổ vang như tiếng sấm, làm cho người ta nghe được đều cảm thấy e dè sợ hãi.
Bốn người bọn họ. Bốn người Tạ Phong đều là siêu nhất lưu cao thủ, liên thủ lực có thể so với tiên thiên cao thủ. Ba Hùng bị bọn họ kềm chặt lại như thế, sợ là rất khó thủ thắng.
Phong Dã lạnh lùng ở một bên nhìn song phương giao thủ, chỉ chốc lát mở miêng nói: "Lão nhị, đừng đùa nữa!"
"Tốt" Ba Hùng lên tiếng lùi lại, lập tức hét lớn: "Kiếm diệt…"
"Không hay!"
"Mau tránh…"
Ba Hùng khí thế vừa triển, cánh tay phải sử kiếm, lực áp xuống… Kiếm khí tung hoành hung tàn bá đạo!
"Bùng!" Vụ nổ qua đi, trên mặt đất lưu lại một cái hố sâu ghê gớm. Bốn người Tạ Phong bị kiếm khí sắc bén gây thương tích, bị đánh bay ra thật xa.
"Đương gia…" Chúng tiêu sư thấy thế liền bước lên trước bảo vệ, nhưng Ba Hùng cũng không hề ra tay, chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ, giống như con kiến hôi tầm thường.
Mọi người chấn động! Dân chúng chung quanh hít thở trầm trọng, da đầu có chút tê dại.
Kiếm khí mạnh như thế, công phu lợi hai như thế! Khó trách hai người bọn họ dám đến cướp tiền từ thiện. Các nhân sĩ võ lâm không nhịn được âm thầm đứng lên.
"Cha!" Tạ Tiểu Thanh từ trong hoảng sợ tỉnh lại, vội chạy đến bên Tạ Phong.
Lúc này Tạ Phong quần áo không chỉnh tề, tóc rối loạn, miêng đầy máu, bộ dáng đã bị trọng thương.
"Cha…" Tạ Tiểu Thanh khóc không ra nước mắt, phẫn nộ đến cực điểm. Vì vậy nàng không để ý đến bản thân mà xông lên, hét lớn: "Ta muốn giết ngươi!" Dứt lời, từ trong tay áo xuất ra một ngọn chủy thủ, dùng sức phóng về hướng Ba Hùng…
"Hừ! Không biết chết sống" Ba Hùng khinh thường cười, tay trái tùy ý huy động.
"A…"
"Không nên…"
Nhìn chủy thủ bị hất trở về, mọi người kinh hãi hô lên! Hình Nhược Yên muốn vọt lên, nhưng đã không kịp, chỉ có thể im lặng nhìn phía trước, trong mắt vừa hoảng sợ vừa hối hận!
Chủy thủ tới thật nhanh! Vượt xa tốc độ ban đầu.
Tạ Tiểu Thanh hoàn toàn không có phản ứng, bóng ảnh của chủy thủ trong đồng tử ngày càng lớn, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng nghe mơ hồ…
Lúc mà mọi người ở đây cảm thấy không còn hy vọng, Phổ Quang đại sư di động… Lão còn chưa đến gần, phía trước Tạ Tiểu Thanh đã xuất hiện một bóng người. Không ai thấy rõ bộ dáng của hắn, cũng không nhìn thấy hắn xuất hiện như thế nào. Cứ như vậy đột ngột xuất hiện ở đó, phảng phất như đã ở đó từ trước. Người đó là ai?!
Mắt thấy chủy thủ phóng tới, Tạ Tiểu Thanh trong đầu trống rỗng, đột nhiên, gió nhẹ thổi trước mặt, một bóng người thật lớn xuất hiện trước mặt mình! Khóa lại tầm mắt của mình, cũng khóa lại sự sợ hãi đang xâm nhập.
"Cành!" Tay phải phất ra, vững vàng tiếp lấy chủy thủ đang bay tới… Sau đó đưa nó cho Tạ Tiểu Thanh, hết thảy đều rất tự nhiên, không chậm trễ.
"Nha đầu…"
Thanh âm này!?
Thân ảnh rất quen thuộc! Thân mặc áo thợ săn, tóc đen xỏa ngang vai, gương mặt kiên nghị, còn có đôi mắt thâm thúy kia nhưng lại lộ ra nét u buồn.