Đỉnh Thái Sơn, Nhạc Phàm đứng trước mộ bia, phía sau là hai người Hà Thái Trùng và Tuyên Trữ.
"Bọn họ chính là huynh đệ của ta" Nhạc Phàm ngữ khí buồn bã làm người khác bất giác thấy trầm trọng.
Thấy những dòng chữ trên hai mộ bia, Hà Thái Trùng không khó tưởng tượng tâm tình của Nhạc Phàm lúc này.
Hít sâu một hơi, Nhạc Phàm chắp tay nói: "Tuyên cô nương, ta có chuyện muốn nhờ vả cô".
"A!" Tuyên Trữ sửng sốt, sực tỉnh nói: "Lý đại ca gọi ta là Tiểu Trữ được rồi, sư phụ cũng gọi ta như vậy. Có việc gì Lý đại ca cứ nói thẳng, chỉ cần ta có thể làm được tuyệt không chối từ".
"Tốt, Tiểu Trữ" Nhạc Phàm nghe vậy mỉm cười, điềm nhiên nói: "Ta có việc phải đi xa, không biết lúc nào trở về, cũng không biết có thể trở về hay không… Cho nên ta hy vọng Tiểu Trữ ngày 15 mỗi tháng, đem lên đây ít rượu ngon, thay ta bái tế hai vị huynh đệ. Ta biết Thái Sơn phái nói không sai lời, cho nên hôm nay mới có sự phó thác này, không biết cô nương có thể đáp ứng không?"
"Không thành vấn đề" Tuyên Trữ cười nói: "Lý đại ca đối với Thái Sơn phái ta ân trọng như núi, có chút việc nhỏ ấy thì đã là gì. Ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ thường xuyên tảo mộ".
"Tốt, cám ơn!" Nhạc Phàm chắp tay, tiếp theo nói: "Lý Nhạc Phàm ta không thích nhận của người khác…"
Hà Thái Trùng vội vàng ngắt lời nói: "Tiên sinh không cần như thế! Đây vốn là việc nhỏ, người không cần để ý đến. Huống chi hôm nay nếu không có tiên sinh tương trợ, Thái Sơn phái ta đã bị diệt".
Nhạc Phàm lắc đầu nói: "Tình trạng của Thái Sơn phái bây giờ ta rất rõ. Hôm nay ta tuy ra mặt thì đám người kia kinh sợ thối lui, những vẫn khó bản toàn không cho đám người đó đến gâ sự nữa. Này ngươi cầm lấy…" Dứt lời liền lấy từ trong lòng ra một quyển sách nhỏ không có tựa đề, đưa cho Hà Thái Trùng.
Tiếp tục nói: "Đây là đao pháp tâm đắc của ta, mặc dù không tính là thần công tuyệt học, nhưng cũng có không ít điểm độc đáo. Ngươi nếu chiếu theo nó, tin tưởng rằng sẽ không khó sáng tạo ra một bộ kiếm pháp tốt, có thể có ngày huy hoàng trùng chấn lại Thái Sơn phái".
Hay quá!? Tâm đắc của "Đao cuồng"! Trong mắt người trong giang hồ, Nhạc Phàm cơ hồ bất khả chiến bại, tâm đắc của hắn mà không được gọi là tuyệt thế võ công, thì còn cái gì có thể được gọi là chí bảo?
Hà Thái Trùng cầm "Đao pháp tâm đắc" mà Nhạc Phàm đưa cho", hai tay có chút rung động, trong lòng kích động không thôi: "Cái này, cái này…"
Tuyên Trữ khó khăn nói: "Lý đại ca, vật này quá quý trọng, người hãy thu lại đi".
Nhạc Phàm nói: "Cái này cũng không phải là trộm được, có đưa cho các người cũng không ai nói gì. Hơn nữa ngươi cũng gọi ta một tiếng đại ca, vật này coi như ta tặng làm lễ ra mắt đi!"
"Ừm" Tuyên Trữ cũng không muốn phụ đi tâm ý của Nhạc Phàm, cũng không từ chối nữa.
Trong mắt Hà Thái Trùng mà nói, tâm trạng mừng như phát điên, lập tức ngầm xem như đã tuyển Tuyên Trữ là chưởng môn đời tiếp. Cuối cùng thì đại thụ cũng đã có bóng mát, xem ra ngày phục hưng Thái Sơn phái cũng không xa.
"Theo ta, còn có vật này cho các ngươi, có nó, tin tưởng rằng các ngươi tự bảo vệ cũng không thành vấn đề".
"Còn có nữa!" Hai người sửng sốt, trong lòng có chút ý niệm phiêu diêu.
Chợt dừng bước, Nhạc Phàm đột nhiên dặn dò: "Tiểu Trữ, giang hồ hung hiểm thâm sâu như đáy biển. Ngươi phải nhớ kỹ, gỗ đẹp mà rời khỏi rừng tất bị chặt, bang phái cũng vậy. Đừng vì cái hư danh, thân tàng bất lộ mới là con đường lâu dài".
"Ừm" Tuyên Trữ trịnh trọng gật đầu, mà Hà Thái Trùng vẻ mặt lại rất suy tư.
Nhạc Phàm thấy thế cũng không nói thêm nữa, bước nhanh về phía loạn thạch lâm.
…
Ngoài ngàn dặm, tại Vân Nam. Quần hùng tập trung tại nới này, thương nghị chuyện "Vũ Tàng". Chỉ là thế lực đông đảo, hành động ý kiến không đồng nhất, cho nên chậm chạp chưa xuất phát đến chỗ tng bảo.
Lúc này, trong sương phòng của một biệt viện, Mộ Dung Thành đang lửa giận không ngừng.
"Lý Nhạc Phàm, lại là Lý Nhạc Phàm! Lần trước phế đi mấy trăm Cẩm y vệ, làm ta mất đi viện quân, bây giờ lại cản trở ta… Hắn tưởng rằng không ai chế ngự được hắn sao? Hừ!"
"Bùng!" một quyền nện xuống, một cái ly đã biến thành bụi phấn.
Mộ Dung Lãnh Tuyết đứng một bên khuyên nhủ: "Cha, cố nhịn lần nữa đi! Thực lực chúng ta bây giờ, không nên đấu với Lý Nhạc Phàm. Nếu không cho dù giết được hắn, cũng phải trả giá không nhỏ. Hơn nữa đối phó với loại người này, không phải là nhiều người là có thể được việc".
"Ai!" Mộ Dung Thành bất đắc dĩ nói: "Điều này làm sao mà ta không biết, nhưng là ta không cam lòng! Sơn Đông chiến loạn không ngừng, các thế lực lớn đều đến đó tầm bảo. Ta nếu không nhân cơ hội này nắm trong tay trung tâm huyết mạch Sơn Đông, còn có thể có cơ hội nào tốt hơn?"
Mộ Dung Lãnh Tuyết khẽ cười nói: "Dù sao Sơn Đông cũng không ảnh hưởng đến đại cục của chúng ta, cần gì chúng ta phải cố chấp vùng này".
"Ừm, hôm nay ám kỳ đã bố trí xong, bây giờ chỉ đợi tranh đoạt 'Vũ Tàng' qua đi là bắt đầu phát động kế hoạch" Mộ Dung Thành đi tới trước cửa sổ, ánh mắt xa xăm nhìn lên bầu trời.
"Phụ thân cũng không cần phải kìm nén quá, không bao lâu nữa đại ca sẽ rời núi, để xem Lý Nhạc Phàm còn có thể kiêu ngạo bao lâu. Hừ! Lý Nhạc Phàm, ngươi hãy chờ xem!" Mộ Dung Lãnh Tuyết lạnh lẽo, hiển nhiên không quên việc phát sinh lần trước tại Tư Đồ phủ.
Đang lúc đó, ngoài cửa có người nói: "Mộ Dung lão gia, Đông Phương gia chủ yêu cầu cùng người thương thảo chuyện quan trọng, không biết bầy giờ có tiện không?"
Mộ Dung Thành ứng tiếng nói: "Trở về nói cho Đông Phương gia chủ, lão phu sẽ qua".
"Vâng!"
Nghe tiếng bước chân bên ngoài đã xa, Mộ Dung Lãnh Tuyết mặt chuyển nét cười nói: "Tranh chấp "Vũ Tàng" sắp bắt đầu, nói vậy người của thế lực lớn cũng đãchuẩn bị hết rồi! Thật sự là ngoạn mục, ha ha…"
"Đi thôi! Trò vui còn ở phía sau".
…
Trong đại điện Hoàng thành, Sùng Trinhngồi ở ngai vàng, có vẻ mệt mỏi. nghe các đại thần bên dưới tranh luận, sắc mặt càng tái nhợt.
"Hoàng thượng, ý tứ của phản tặc, chúng ta phải tấn công, nếu không dân tâm không định, thiên hạ khó yên…" Đang nói chính là Binh bộ Thượng thư Lâm Trạch Thăng, nghe hắn nói, dường như cực lực chủ chiến.
"Không được, không được!" Tần Thừa tương phản bác: "Biên cương chiến loạn, quốc khố không còn, lúc này nếu lại hao phí quân tư, quốc gia sợ rằng gánh không nổi… Phản vương loạn tặc nổi lên ở các châu trong thiên hạ, quân thế quá nhiều, khí thế không thể xem thường. Kế ứng biến hiên nay là chỉnh lại quan vụ, thu binh phía Bắc, bảo vệ Hoàng thành. Đợi biên cương thế cục ổn định rồi mới đưa binh tương trợ các thân vương, một lần bắt hết bọn phản tặc".
"Thừa tương nói sai rồi…" Hoàng thành quân vệ Chỉ huy sứ Trần Phạm nói: "Chính vì thủ tại một nơi mới không có khả năng làm cho thiên hạ bình an, đến lúc đó bốn bề thọ địch, Đại Minh nguy rồi. Thật không biết Tần Thừa tương suy nghĩ ra sao, đưa Đại Minh ta vào chỗ nguy hiểm, thật là…"
"Hừ! Nói vô căn cứ".
Thống lĩnh Cấm vệ quân Nghiêm Đình Kiệt ngắt lời nói: "Trần Phạm, ngươi xúi giục chiến tranh, đào khoét quốc khố, ngươi lại có tư tâm…"
"Nói bậy! Ta một lòng vì giang sơn Đại Minh".
Triều trung lâm vào cục diện hỗn loạn! Sùng Trinh khẽ nhắp hai mắt không muốn mở ra, khe khẽ thở dài liền đứng dậy rời đi, mặc kệ cho các đại thần tranh luận không ngừng.
Bên trong Ngọc thư phòng, Sùng Trinh truyền Thái Phó Hằng Sơn cùng Long Vệ Thủ lĩnh Ngao Nghĩa.
Sùng Trinh ngồi trên nệm mềm, dò hỏi: "Tình hình tại Vân Nam thế nào rồi?"
Ngao Nghĩa tiến lên một bước, cung kính nói: "Thưa chủ công, các thế lực lớn sau khi thương thảo, cuối cùng đã định ba ngày sau xuất phát, đi tới 'Quỷ Trủng', người của chúng ta đã lẫn vào trong đó".
"Ài! Ngày nay nội ưu ngoại hoạn, ta không cách nào bận tâm đến việc giang hồ, chỉ có thể để bọn họ tùy ý náo loạn… Tống Vương cũng đi Vân Nam sao?"
Ngao Nghĩa trả lời: "Vâng, chủ công. Tống Vương nửa tháng trước đã đi đến Vân Nam".
Sùng Trinh nhíu mày, mắt lộ vẻ trầm tư, một lát sau mới nói: "Đã như vầy, ngươi gọi bọn hắn tiếp tục giám thị là được rồi" Tiếp theo phất tay nói: "Ngươi đi trước đi!"
"Vâng" Ngao Nghĩa lên tiếng rồi lui ra ngoài.
Sau một hồi, Sùng Trinh lại hỏi: "Nguyệt nhi đang ở chỗ nào?"
Hằng Sơn cười nói: "Tam điện hạ đã sơ bộ chờ tiếp xúc với người của phản tặc, tin tưởng không bao lâu nữa sẽ có tin tức tốt truyền về".
"Tốt!" Sùng Trinh vui mừng gật đầu, đối với tiểu nữ nhi này, trong lòng hắn thương yêu rất nhiều.
"Để phòng vạn nhất, ngươi hãy phái thêm người tới tiếp ứng cho Nguyệt nhi".
"Vâng, thần sẽ đi an bài".
Vừa nói xong, ngoài cửa truyền đến thanh âm của thái giám: "Hoàng thượng, thái tử điện hạ cầu kiến".
"Để cho hắn vào đi!"