Thương Thiên

Chương 137: Không thể xóa đi nỗi sầu bi




"Không biết tiểu huynh đệ đối với kỳ môn thuật có hứng thú không?"
Nhạc Phàm nghe Bạch Tố Vân hỏi, trước tiên là sửng sốt, tâm tình lập tức kích động vô cùng. Hắn tự nhiên hiểu ý Bạch Tố Vân nói, "Nếu có hứng thú ta sẽ dạy cho".
Bất quá, Nhạc Phàm còn nhiều việc trọng yếu phải xử lý, hơn nữa hắn không muốn bị người khác quản thúc, vì vậy trong lòng do dự không thôi.
Nếu là người trong giang hồ nếu gặp cơ hội tốt như thế, được Bạch Vũ Đế mời lưu lại, sợ rằng sẽ bất chấp tất cả mà ở lại không hối tiếc. Nếu Bạch Tố Vân không đối với Nhạc Phàm có nhiều hảo cảm, cũng sẽ không lưu hắn lại đây. Thấy Nhạc Phàm do dự không quyết, nếu như bị người trong giang hồ biết được, sợ rằng đã bị thóa mạ một trận tưng bừng. Xem ra lòng người bất định, thiên ý cũng khó mà biết.
Bạch Tố Vân nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Nhạc Phàmtiến đến vỗ vỗ vào vai hắn, chân thành nói: "Tiểu huynh đệ, trên đời có rất nhiều lúc phải đưa ra lựa chọn, ta tin ngươi có việc gì đó trói buộc, cho nên ta cũng sẽ không miễn cưỡng. Chỉ là, ta ở đây một mình đã lâu, có đôi khi cũng cảm thấy cô độc! Cho nên, hy vọng ngươi ở lại chỗ này vài ngày, làm bạn với lão già ta".
"Được!"
Mặc dù Nhạc Phàm trả lời dứt khoát, nhưng trong lòng hắn cũng trải qua sự đấu tranh gay gắt.
Hắn mặc dù nóng lòng tìn kiếm tin tức của người thân, nhưng muốn báo thù, muốn kiếm được người thân, thì phải có thực lực. Bởi vì, phía trước còn có vô số địch nhân phải đối mặt, có rất nhiều cao thủ ngăn trở, muốn chống lại cũng không phải là dễ.
Nhạc Phàm hiểu được, ở lại đây trao đổi cùng với cao thủ là Bạch Tố Vân, võ học của bản thân cũng sẽ được nâng cao nhiều, cũng có thể nhân cơ hội này tinh chỉnh lại võ học cảu bản thân. Huống chi bên ngoài có vô số người muốn giết hắn, thân thể và trí óc hắn đã mệt mỏi cần phải tu dưỡng, cho nên cuối cùng hắn quyết định lưu lại.
Nghe Nhạc Phàm trả lời chắc chắn, Bạch Tố Vân mười phần cao hứng cười nói: "Tốt! Tốt lắm, chúng ta vào nhà rồi nói chuyện. Ta đối với việc này cảm thấy rất hứng thú! Ha ha…" nói xong liền đi trước dẫn đường.
Nhạc Phàm cười khổ một tiếng, rồi đi theo.
Tong thôn Đào nguyên bốn phía không một bóng người… trải qua một đêm giết chóc, nơi này đã trở thành hoang phế.
Gió thổi qua ngọn cỏ… Lúc này, một gã mặt bịt khăn xanh chậm rãi đi tới trước thôn… quan sát các vùng phụ cận hồi lâu, nhưng không có phát hiện gì, sau đó lại quay trở về, thật là thần bí.
Bên ngoài thôn, một bóng đen đang đứng dưới gốc cây, đứng trước một người thần bí, cung kính nói: "Lâu chủ, thuộc hạ cho người điều tra, Nhạc Phàm sau khi rời khỏi Cảnh Dương trấn chạy như điên một mạch thẳng vào một khu rừng lớn. Người của chúng ta đã tiềm nhập vào rừng, ngoại trừ phát hiện nhiều cây cối bị chặt phá, cũng không phát hiện đwocj điều gì. Bất quá…"
Thấy thuộc hạ do dự không quyết, người thần bí lạnh lùng nói: "Ngươi biết quy củ của 'Lâu Thượng Lâu', không được phép giấu giếm bất cứ điều gì. Có chuyện gì nói đi, bất quá cái gì?"
Người này thanh âm thâm trầm không phân biệt được là nam hay nữ, nghe xưng hô, có lẽ là chủ nhân của Lâu Thượng Lâu.
Nhớ đến thủ đoạn của Lâu Thượng Lâu, gã thuộc hạ mồ hôi lạnh trên trán toát ra, vội vàng nói lại: "Bẩm lâu chủ, thuộc hạ cho người của 'tam lâu' xâm nhập vào rừng nhiều lần, thủy chung không thể tiến sâu vào rừng cây, chỉ có thể di chuyển tại chỗ. Thuộc hạ nghĩ cánh rừng đó chắc có người đã bày ra kỳ môn trận pháp, ngăn trở chúng ta".
Lâu thượng lâu được tổ chức rất quy mô, theo cấp bậc nghiêm khắc rõ ràng. Dựa theo thực lực mà phân ra tổng cộng năm tầng năm, "nhất lâu" là nơi móc nối tin tức; "nhị lâu" bắt đầu mới là lực lượng trung kiên của Lâu Thượng Lâu; ở "tam lâu" là những người có năng lực đặc thù, như tinh thông trận pháp, luyện vũ khí, chế độc dược,… "Tứ lâu" điều phối các đầu mục ở các địa phương; "Ngũ lâu" là trưởng lão hộ pháp của Lâu Thượng Lâu. Lâu chủ! Tự nhiên là ở tại "Lâu thượng chi lâu".
"Ồ? Khó trách…" Lâu chủ nhẹ nhàng lẩm bẩm nói: "Dựa theo tính cách của Lý Nhạc Phàm mà suy đoán, sau khi hắn biết Đào Nguyên gặp chuyện không may, nhất định sẽ đến đó tra xét đến cùng. Bất quá đã ở đây đợi khá lâu rồi, hắn vẫn không có quay lại! Còn nghĩ là mình suy đóan sai, nguyên lai là hắn ẩn đi nên không biết tin tức.
Kỳ môn trận pháp sao? Chẳng lẻ… chẳng lẻ người của Thiên Cơ môn muốn nhúng tay vào việc này? Không có khả năng này! Bọn họ luôn luôn không tham dự vào tranh chấp trên giang hồ, không có khả năng đến đây cản đường ta… Vậy ai là người có khả năng? Chẳng lẻ chỉ là trùng hợp, trên đời này có khả năng trùng hợp như vậy sao…"
"Lâu chủ…" tên thuộc hạ đang đứng bên cạnh khe khẽ cất tiếng cắt đứt luồng suy nghĩ của lâu chủ, cẩn thận nói: "Thỉnh lâu chủ ra lệnh, thuộc hạ có nên tiếp tục truy đuổi?"
Lâu chủ lấy lại tinh thần, vuốt cằm nói: "Đã như vậy, các ngươi có đi cũng vô dụng. Bất quá, Lý Nhạc Phàm nhất định sẽ đi Hàng Châu… Các ngươi đi trước tới Hàng Châu, ta tự có biện pháp. Để ta xem, Lý Nhạc Phàm cuối cùng là có bản lãnh gì. Hừ hừ!"
"Rõ! Thuộc hạ lập tức khởi hành".
Hôm nay trời đã chuyển thu, mặt trời buổi trưa không mãnh liệt như mùa hè, ánh mặt trời nhu hòa cung cấp cho mặt đất vô số nguồn sống.
Thành cổ Lâm An thuộc phạm vi Chiết Giang, gần thành Hàng Châu. Bốn phía bao quanh bởi những bức tường thành cao lớn, từ xa nhìn lại thấy khí thế lan tỏa. Từ ngàn xưa đến nay, những bức tường thành cổ xưa này là niềm tự hào trong quá khứ, đại diện cho sự vẻ vang từ xa xưa, đã có lịch sử lâu đời. Thường có câu "Bắc phương đa hào kiệt, Giang Nam đa tài tử". "Đa tài tử!" Lâm An quả thực là một nơi địa linh nhân kiệt!
Xa xa, ba con tuấn mã phi đến trước cửa thành Lâm An thì dừng lại.
Người phía trước chính là Phó Suất, mặc đồ trắng, lưng đeo trường kiếm, cử chỉ mạnh bạo.
Ở phía sau, Vạn Nhã Nhi mặc áo màu xanh ngọc, bên hông gài một thanh sáo trúc, tóc xõa ngang vai, khí chất thanh tú thoát tục động lòng người. Còn Nhan Nguyệt Thi thì mặc áo màu đỏ nhạt, thân hình lả lướt phong vận thành thục.
Vạn Nhã Nhi cùng vợ chồng Phó Suất gấp rút đến Giang Nam, hy vọng tìm được Nhạc Phàm. Trải qua mười ngày, rốt cục bọn họ đã tới thành cổ ngàn năm Lâm An, chỉ là trên mặt không ngừng có nét mỏi mệt.
"Lâm an thành đúng là một tòa thành thiên cổ phong lưu! Đã nhiều năm rồi mà vẫn không hề có chút thay đổi Ha ha!" Phó Suất nhảy xuống ngựa, nhìn hai chữ "Lâm An" cổ kính trên tường thành, nhịn không được than thở một câu.
Tiếp đó, nhìn tường thành trống trải một chút, Phó Suất khẽ cười nói: "Có vẻ như chuyện giang hồ đua tranh cũng không phải là chuyện đùa, đến triuề đình cũng tránh không khỏi… Ha ha! Đi, chúng ta vào thôi".
"Ừm" Nhan Nguyệt Thi quay về phía Vạn Nhã Nhi thần sắc bất định nói: "Muội muội, Từ Lâm An đến Hàng Châu cũng không còn xa. Đã đi nhiều như vậy, chúng ta vào thành nghỉ ngơi một chút chứ? Muội cũng không nên lo lắng quá!"
Vạn Nhã Nhi ngưng lại tâm tình, quay về phía Nhan Nguyệt Thi ra dấu đáp: "Cám ơn… muội biết rồi… ta đi thôi!"
Trong thành Lâm An, càng hùng tráng hơn. Trên con đường cái rộng lớn, tràn đây cái loại âm thanh người ta buôn bán, người người qua lại nhộn nhịp.
Tại trà lâu tửu điếm hai bên đường, văn nhân mặc khách đàm luận phong nguyệt, cũng có người giang hồ tranh luận không ngừng. Tại đây Yên Chi các, Ngọc Khí trai là nơi cực kỳ náo nhiệt, ra vào không ngừng.
Cảnh tượng phồn hoa như thế, tựa hồ làm cho người ta quên đi những tai họa mà chiến tranh mang lại, thậm chí cả sầu bi trong lòng. Nhưng hiện tại, Vạn Nhã Nhi không có tâm trí xem cảnh tượng ở đây, chỉ yên lặng cưỡi ngựa đi theo Nhan Nguyệt Thi mà thôi.
Phó Suất với Nhan Nguyệt Thi thấy như vậy cũng chỉ cười bất đắc dĩ.
Nhan Nguyệt Thi bỗng cầm lấy tay của Vạn Nhã Nhi cười nói: "Chi bằng ta dẫn muội đi dạo một chút, xem phong cảnh của Lâm An, ta đã đến đây vài lần rồi".
Nói xong, mặc kệ Vạn Nhã Nhi có đồng ý hay không, Nhan Nguyệt Thi kéo nàng ta đi một mạch, chỉ để lại Phó Suất đứng ở một chỗ lắc đầu không thôi.
Nhan Nguyệt Thi dẫn mọi người đi tới trước một cánh cửa trân bảo, cao hứng nói: "Muội muội! Nghe nói nơi này tay nghề rất tốt, chúng ta vào thử xem…"
Bên trong chỗ bán vải, Nhan Nguyệt Thi hô lên: "Ồ! Ở đây vải vóc thực sự đẹp, ngươpì nói sao lão phó?"
Tại nơi bán đồ ăn…
Trên thuyền…
Nhan Nguyệt Thi dẫn Vạn Nhã Nhi đi mỗi nơi mỗi chút, đi đến ven hồ, bước lên cây cầu nhỏ… thấy Vạn Nhã nhi thủy chung vẫn không vui vẻ, Phó Suất nhìn Nhan Nguyệt Thi đầy vẻ thương tiếc.
Trên mấy ghế đá, ba người ngồi nghỉ ngơi.
Nhan Nguyệt Thi qua về phía Vạn Nhã Nhi nghiêm túc nói: "Muội muội, không phải tỷ tỷ muốn nói với muội, nhưng muội cứ nưh thế này, sẽ làm cho bản thân suy yếu đi, cho dù có tìm ra được đại ca, cũng chỉ làm luyên lụy cho hắn mà thôi".
Vạn Nhã nhi nghe vậy ngẩn người ra, chậm rãi cúi đầu xuống, không biết nghĩ cái gì. Chỉ là thấy trên người nàng, luôn tỏa ta nét sầu bi.