Thương Thiên

Chương 117: Độc tự nhi hành




Thấy Nhạc Phàm đánh đến, Độc nương tử thầm kêu không hay, nhưng tay phải đã tê dại, muốn tránh né đã không kịp.
Quyền thứ ba của Nhạc Phàm "sầm" một tiếng , đánh thẳng vào lòng bàn tay của Độc nương tử.
"Rắc!" một âm thanh rõ ràng từ cánh tay Độc nương tử truyền ra, trong không gian tĩnh mịch của ngôi miếu đổ nát có vẻ chói tai dị thường.
"A…" Độc nương tử đầu tiên là cảm thấy một cơn đau nhức từ cánh tay truyền đến, tiếp theo cánh tay phải mất đi trí giác, kể cả khả năng điều khiển. Mặc dù không bị nội thương nhưng ả cũng biết cánh tay mình đã bị phế.
Mọi người vẫn không dám tin, Độc nương tử với ác danh nổi tiếng trên giang hồ, tối nay đầu tiên là bị rơi vào kế của hai tiểu tử vô danh, rồi lại còn bị người hủy đi tay phải.
Vừa rồi còn ý khí mạnh mẽ, với bộ dạng nắm tất cả trong tay, nhưng chỉ trong nháy mắt lại mất đi một cánh tay, đúng là thế sự vô thường.
"Chạy giữ mạng quan trong hơn!" trong lòng khổ sở không thể hình dung được, Độc nương tử lật tay trái lại, một viên đạn màu đen xuất hiện trong tay, tiện tay vứt trên mặt đất, tiếp theo phá nóc nhà mà chạy…
"Bùm…" viên đạn pháo nổ tung phát ra vụ khí bảy màu tràn ngập cả ngôi miếu đổ nát.
"Thất tâm hải đường!" Chu Tam thét lên một tiếng kinh hãi, vội vàng phong bế huyệt đạo của mình cùng Chu Phượng.
Nghe Chu Tam kêu lên sợ hãi, Long Tuấn cùng Đinh Nghị không biết làm thế nào cho tốt, chỉ có thể cố đánh tan vụ khí.
Chu Tam vội nói: "Các ngươi nhanh phong bế huyệt đạo của mình đi! Nếu độc khí xâm nhập cơ thể thì chết chắc!"
Nhìn vụ khí xung quanh, Long Tuấn đổ mồ hôi hột, hét lớn: "Không phải chúng ta không muốn phong bế huyệt đạo mà chúng ta không nhận ra được huyệt vị!"
Hai người Chu Tam sửng sốt, lại còn có người học võ mà không biết huyệt vị sao?
Các nàng cũng không biết, hai người Long Tuấn chỉ mới học võ không được một tháng, hơn nữa Nhạc Phàm cũng chỉ dạy bọn họ hệ thống tu luyện, vẫn chưa dạy bọn họ nhận biết huyệt vị.
Chu Tam đang muốn tiến lên giúp hai người phong bế huyệt đạo, lúc này bóng người chợt lóe lên, Nhạc Phàm xuất hiện trước mặt bọn họ, nhanh chóng điểm phong trụ huyệt đạo Long Tuấn cùng Đinh Nghị, ngăn cản khí độc xâm nhập cơ thể.
Sau khi vụ khí tản hết, Chu Tam từ trong lòng lấy ra một cái bình nhỏ, lấy ra viên đan dược màu trắng đưa cho Chu Phượng, Long Tuấn và Đinh Nghị nuốt vào.
"Bách lộ hoàn!" Nhạc Phàm thấp giọng nói nhẹ, thần sắc có chút động dung.
Chu Tam thấy vẻ mặt Nhạc Phàm như vậy, có chút đắc ý nói: "Bách lộ hoàn chẳng những có thể trị nội thương còn có thể thanh trừ độc, có thể coi là thiên hạ kì dược, trên giang hồ cũng có rất ít người biết, không ngờ ngươi lại biết!"
Nhạc Phàm thản nhiên liếc mắt nhìn Chu Tam một cái rồi không để ý đến nữa.
"Bách lộ hoàn" chỉ cần dùng mùi hương đơn thuần cũng có thể chữa thương, có thể thanh trừu bách độc, lại còn bồi bổ nguyên khí trong cơ thể, không thể không xem là trân quý. Dược phẩm này chính là do Vạn tiên sinh khi còn tại triều tốn mấy năm công phu nghiên cứu chế tạo ra, Nhạc Phàm đương nhiên hiểu rõ. Bất quá quan trường hiểm ác, vì thế Nhạc Phàm cũng không muốn có liên quan gì.
"Ngươi có thuốc giải, vì sao lúc nãy trúng độc lại không đem ra dùng, làm lão tử lo lắng như vậy chứ?" Long Tuấn quay về phía Chu Tam mắng một tiếng nhưng vẫn nuốt đan dược vào.
Quả nhiên, linh đan vừa vào liền chuyển hóa, thấm vào cơ thể, sau vài lần hít thở cơ thể đã trở lại bình thường.
Chu Tam đang muốn nói chuyện, Nhạc Phàm đã nói: " "Tán công nhuyễn cân hương" không gì có thể giải được, sau nửa canh giờ dược lực sẽ tự động biến mất"
Long tuấn lúc này mới hiểu, xấu hổ gãi gãi đầu.
Đinh Nghị đi lên nói: "A Tuấn, ngươi đã biết sư phụ không có việc gì phải không? Vì thế nên vừa rồi mới nói ta phối hợp với ngươi?"
Long Tuấn ngẩng đầu lên, hắc hắc cười nói: "Ta thấy ngươi cũng hồ đồ rồi, chúng ta đứng lâu như vậy còn không có việc gì, sư phụ lão nhân gia sao có thể té xỉu, rõ ràng là muốn đứng phía sau quan sát nên mới cố ý ngã xuống. Đệ tử nói đúng chứ?" Cuối cùng lại quay về Nhạc Phàm mà hỏi.
Nhạc Phàm đến gõ nhẹ vào đầu Long Tuấn nói: "Ngươi chỉ cần biết lai lịch địch nhân là được rồi, nhưng lại còn muốn tính kế lừa người ta, thật là không biết tự lượng sức mình".
Long Tuấn nghe vậy thì cảm thấy nhụt chí, Nhạc Phàm lại nói: "Mặc dù công lực các ngươi còn thiếu nhưng tính toán thì rất tốt, hơn nữa hai ngươi một người cơ trí, một người quả cảm phối hợp với nhau phi thường tốt, xem ra sau này ta cũng không cần lo lắng nữa".
Lần đầu tiên nghe được sự khen ngợi của Nhạc Phàm, da mặt dày của Long Tuấn cũng không khỏi hồng lên, Đinh Nghị cũng đứng bên cười khúc khích.
Chu Tam đến bây giờ mới hiểu được chuyện gì xảy ra, hóa ra tất cả đều được người khác nắm trong tay. Bất quá càng nghĩ càng thấy buồn bực không thôi, bản thân cũng đã nhiều lần hành tẩu giang hồ, tự cho mình là mưu trí hơn người. Hôm nay thấy được những việc này thì mới biết là ếch ngồi đáy giếng, coi thường người trong thiên hạ.
Nhạc Phàm thấy Long Tuấn cùng Đinh Nghị đã khôi phục, đúng dậy nói: "Hai người các ngươi đi theo ta" nói xong liền đi ra ngoài miếu.
Long Tuấn do dự liếc mắt nhìn hai người Chu Tam một cái, sau đó cùng Đinh Nghị đi ra.
Vừa ra cửa một chút Nhạc Phàm lại nói: "Các ngươi không cần lo lắng, các nàng có thân phận tôn quí, tự nhiên có người bảo vệ. ĐI theo ta…"
Đợi đám người Nhạc Phàm rời đi, Chu Tam hai tay xuất ra một dấu hiệu kì quái… bốn bóng đen liền chớp lên, xuất hiện trước mặt hai người Chu Tam.
Bốn gã toàn thân hắc y, quỳ xuống nói: "Tiểu thu tha tội, chúng ta bảo vệ không chu toàn, đã để cho địch nhân có cơ hội tập kích, thật vạn lần đáng chết…"
Sắc mặt Chu Tam phát lạnh, so với bình thường như hai người khác nhau, lạnh lùng nói: "Địch nhân ở xung quanh các ngươi cũng không phát hiện được, xem ra Ám long tứ sứ cũng nên đổi người đi!"
Bốn người đổ mồ hôi lạnh, tất cả đều cúi đầu không dám nói.
Chu Phượng kéo vạt áo Chu Tam, nhỏ giọng nói: "Tỷ, bỏ qua đi, bọn họ cũng không biết yêu phụ đã trốn trước ở đây, cũng không thể hoàn toàn trách bọn họ được, hơn nữa không phải chúng ta cũng không có việc gì sao! Tỷ hãy tha cho bọn họ đi!"
Chu Tam hơi gật đầu, quay về Ám long tứ sứ nói: "Nếu Phượng nhi đã xin, ta tạm thời tha các ngươi một mạng, nếu còn có lần sau, các ngươi tự quay về thỉnh tội đi!"
"Tạ tiểu thư khoan dung!" bốn người âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chu Tam lại nói: "Các ngươi sai người đi thăm dò tin tức chi tiết của ba thầy trò Lý Nhạc Phàm rồi nhanh hồi báo với ta… đi đi".
"Vâng!" Bốn người bái một cái sau đó lắc người xuyên qua nóc miếu đổ nát biến mất trong bóng đêm…
Thấy bốn người đã đi, Chu Phượng mới nói: "Tỷ tỷ, bộ dáng vừa rồi của tỷ thật dọa người đó!"
Chu Tam nhẹ nhàng xoa đầu Chu Phượng, cảm khái nói: "Vừa rồi là hù dọa bọn họ thôi, cái này gọi là sử dụng quyền lực. Ở vị trí chúng ta, đôi khi phải có sự lựa chọn!"
Chu Phượng bộ dạng như hiểu lại như không hiểu gật gật đầu.
Phía ngoài miếu, trong rừng cây.
Long Tuấn nhìn bốn phía yên tĩnh nói: "Sư phụ, vừa rồi người cố ý để yêu phụ kia chạy thoát phải không?"
Nhạc Phàm hơi gật đầu: "Ả biết rất nhiều chuyện, bây giờ chưa thể giết ả được".
"Nhưng ả đã chạy trốn, phải làm sao bây giờ?"
"Người này gian xảo, độc ác, ta hủy một tay của ả, theo tính tình của ả sẽ quay lại tính toán đủ với ta".
"Hắc hăc!" Long Tuấn cười tà dị nói: "Vậy thì tốt quá, đợi yêu phụ đến, lại chặt đứt tay còn lại của ả, xem ả sau này làm thế nào hại người".
"Đúng vậy! Đánh cho ả phải chạy trốn một lần nữa" Đinh Nghị phụ họa...
"Các ngươi vẫn nhớ câu lúc trước ta nói với các ngươi chứ?" Nhạc Phàm chuyển chủ đề, đột nhiên hỏi.
"Nam nhi phải không ngừng tự cường!" hai người đồng thanh đáp.
"Tốt lắm! Ta tin các ngươi có thể làm được" Nhạc Phàm gật đầu, tiếp theo lại nói: "Con đường phía trước lành ít dữ nhiều, nếu các ngươi cùng đi với ta sẽ gặp nguy hiểm trùng trùng, lúc nào cũng đều có thể chết. Cho nên… ta quyết định đi một mình…"