Thương Thiên

Chương 111: Kết thúc




"Dùng ngươi để luyện tập!"
Hai người Long Tuấn vừa nói xong, nhất thời lại kích lên lửa giận trong lòng Diệp Vãn Phong, hắn thân là tông sư cao thủ, nhưng hôm nay lại lưu lạc đến mức để hậu bối đem ra luyện chiêu.
Diệp Vãn Phong hành tẩu gang hồ, lợi hại nhất là khinh công thân pháp, quyền cước công phu chỉ là học trộm từ các nhà, chỉ có thể tính là thượng phẩm võ học. Dù sao chiêu thức chỉ cần tinh thuần chứ không cần nhiều, nếu không bản thân uy lực của chiêu thức rất dễ bị giảm sút. Như vậy, khi chiến đấu hắn lại dễ bị lâm vào hạ phong, dần dần tay chân trở nên luỗng cuống.
"Lão hổ không phát uy, các ngươi lại cho rằng ta là con mèo bệnh sao? Trá…" một tiếng gầm vang lên, hắn mặc kệ mọi thứ, vận chuyển tiên thiên chân khí…
Sóng khí mạnh mẽ khuếch tán ra bốn phía, đánh văng hai người Long Tuấn ra, thân hình như thiểm điện, quỷ mị xuất hiện tại bên hai người.
"Phanh!", "Phanh!"
"A…"
"Ai ui…"
Hai tiếng vang lên, Long Tuấn cùng Đinh Nghị đều bị Diệp Vãn Phong chế ngự, đánh ngã xuống sàn nhà.
Đôi khi, võ công chiêu thức không thể bù cho sự chênh lệch về cảnh giới. Hai người Long Tuấn vừa rồi vẫn đang vui mừng, nghĩ rằng chính mình cũng có thể cùng tông sư cao thủ tranh đua cao thấp, nhưng Diệp Vãn Phong chỉ khẽ phóng ra một chút khí tức cũng đủ làm cho hai người không còn lực hoàn thủ. Làm cho sự kiêu ngạo trong lòng bọn họ tiêu tán, từ trong tự mãn tỉnh ngộ.
"Hai tiểu tử thúi, không giáo huấn các ngươi một chút, lão tử…" Diệp Vãn Phong đang muốn ra tay, một bóng người thoáng hiện, Nhạc Phàm đã xuất hiện trước mặt hắn.
"Cao thủ!" thấy thân thủ của Nhạc Phàm, mọi người thầm hô.
Từ khi Long Tuấn bắt đầu nói khích Diệp Vãn Phong, Nhạc Phàm vẫn như không nghe thấy cũng không hỏi han gì. Thân là sư phụ lại lạnh lùng như thế làm cho mọi người xung quanh cảm thấy khó hiểu. Chẳng lẽ hắn không quan tâm đến đồ đệ của mình?
Song, ngay khi Nhạc Phàm hiện thân đã đánh tan mọi hoài nghi của mọi người.
Nhạc Phàm quay lưng về phía Diệp Vãn Phong, hướng hai người Long Tuấn nói: "Bây giờ các ngươi đã r rồi chứ?"
Một câu hỏi có vẻ như vô nghĩa khiến mọi người khó hiểu, chỉ có Long Tuấn cùng Đinh Nghị là khiêm tốn gật đầu.
Thấy hai người gật đầu, Nhạc Phàm thản nhiên nói: "Tốt lắm, việc hôm nay đến đây thôi, các ngươi tự mình cố gắng tỉnh táo lại một chút…"
"Hừ! Các người nói xong rồi chứ? Đánh đồ đệ, cuối cùng cũng làm cho sư phụ ra mặt… tốt lắm! Hãy cho lão tử mở mang kiến thức xem tuyệt học của cái túi cơm nhà ngươi…" Diệp Vãn Phong thấy Nhạc Phàm đột nhiên xuất hiện, trong lòng máy động. Mặc dù không muốn mạo phạm, nhưng cũng không cách nào chịu được cảm giác bị người khác xem thường. Dưới cơn thịnh nộ của tiên thiên cao thủ, khí thế trong nháy mắt bộc phát rung trời chuyển đất hướng đến Nhạc Phàm.
Cũng may Diệp Vãn Phong đối với việc khống chế tiên thiên khí đã đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh ,nếu không những người bình thường xung quanh chỉ sợ đã hít thở không được mà chết. Thấy thế, những người xung quanh cũng lo lắng không thôi, nhịn không được phải lui về phía sau mấy bước.
Khí thế bức người, Nhạc Phàm là người trong cuộc, cảm thấy một cỗ khí tức trầm trọng bao vây bản thân vào giữa, khiêu động các dòng chân khí trong cơ thể, phảng phất như bị người trói buộc.
Nhạc Phàm cau mày, thầm nghĩ: "Đây mới là chân chính là thực lực của tiên thiên cao thủ sao? Xem ra ta vẫn còn xem thường thực lực người trong thiên hạ".
Lần trước đánh một trận ở Thái phủ, Nhạc Phàm cố tình tiên phát chế nhân mới có thể lấy một địch ba, mặc dù bản thân bị thương nặng, nhưng cuối cùng vẫn toàn vẹn trốn thoát. Điều này làm cho hắn đánh giá thực lực của tiên thiên cao thủ không cao.
Song bây giờ, trực tiếp cùng tiên thiên cao thủ giằng co, Nhạc Phàm mới biết thực lực bản thân vẫn chưa đủ cường đại.
Trong lòng Diệp Vãn Phong cũng cảm thấy khiếp sợ, phải biết rằng, có thể chống cự được uy lực của tiên thiên cao thủ, đối phương ít nhất cũng là cao thủ cùng đẳng cấp. Nhưng… .người trước mắt tuy đã che đi đầu tóc của mình, nhưng Diệp Vãn Phong vẫn có cảm giác tuổi của người này không lớn.
Diệp Vãn Phong áp bức một hồi, nhưng người trước mắt vẫn không nhúc nhích, vẫn không có gì khác lạ. Vì vậy cười lạnh nói: "Hừ hừ! Ngươi…"
"Tiểu phong tử, ngươi ra đây cho lão nương, lần này xem ngươi chạy đi đâu, hừ hừ…" một âm thanh sắc nhọn đột nhiên truyền đến.
Diệp Vãn Phong đang nói, khí thế lập tức tiêu tán, vẻ mặt bối rối hết nhìn đông lại nhìn tây, cắn răng nói: "Xú bà nương, lão tử không ở lại nữa…" Lập tức xoay người hướng ra phía ngoài lầu các chạy trốn. Tốc độ so với vừa rồi không biết nhanh hơn bao nhiêu lần, hai cái lắc mình đã biến mất trong màn đêm, làm cho người xung quanh sợ hãi không thôi.
Trong khi hai người Long Tuấn đánh nhau với Diệp Vãn Phong, dưới lầu đi lên một vị trung niên nam tử uy vũ hùng tráng, người này là người mà lão bản gọi là Lam tướng quân. Hắn mặc giáp trụ tinh xảo, đầu tóc ngắn, cơ thể ngăm đen, cả người tràn đầy cảm giác mạnh mẽ.
Lam tướng quân vừa vào Thiên Hương lâu liền chú ý đến việc đánh nhau trên lầu, hơn nữa càng xem trong lòng càng sợ. Hắn thân là đại tướng thủ thành của Tương Dương thành, công phu chính mình cũng đạt nhất lưu, đối với võ lâm giang hồ tự nhiên cũng không xa lạ, nhìn thấy chiêu thức tinh diệu của ba người, không khỏi cảm thấy bất lực. Hắn không nghĩ nếu chỉ dùng chiêu thức thì mình có thể cùng bọn họ ganh đua so tài, hơn nữa hai người đó vẫn còn là hai tiểu tử, khung cảnh như vậy sao không làm hắn cảm thấy buồn phiền cho được.
Về sau, lại thấy Diệp Vãn Phong giận dữ phóng ra tiên thiên chân khí càng làm hắn đổ mồ hôi lạnh.
Tiên thiên cao thủ! Đó không phải là một tiểu tướng lãnh như mình có thể đắc tội. Hơn nữa với bộ dáng của hai thiếu niên cũng không phải hạng người tầm thường, nói không chừng còn là thế gia đệ tử. Không nghĩ tới, thế gia đệ tử cùng tiên thiên cao thủ lại đi vào thanh lâu, thật sự là đạo đức xã hội ngày càng sa sút. Xem ra sự việc lần này hắn không nhúng tay vào có lẽ là tốt nhất.
Lam tướng quân trong lòng vô số suy nghĩ, đợi sau khi tranh đấu chấm dứt mới dẫn bốn gã binh lính đi lên lầu.
"Người nào đang ở đây nào loạn?"
Ba người Nhạc Phàm đang chuẩn bị rời đi, nhưng một tiếng hét lớn làm bọn họ dừng lại. Quay đầu nhìn lại thấy quan binh đi tới, hào khí ngất trời thì khẩn trương đứng lên. Nếu thân phận bị bại lộ, bị quan binh bao vây thì đúng là phiền toái vô kể.
Long Tuấn lấy lại bình tĩnh, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ, nghênh ngang đi lên nói: "Quan gia muốn thế nào?" Nói xong liền phô trương ra vẻ mặt lanh lùng không quan tâm.
Lam tướng quân sớm đã nghĩ ra lí do, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tương Dương thành là nơi quân phòng trọng địa, người nào dám ở đây náo loạn sẽ bị xử theo quân pháp!", vừa dứt lời bốn gã quan binh phía sau liền vọt tới, bao vây ba người Nhạc Phàm vào giữa.
Thấy tình huống trở thành như vậy, trong lòng Long Tuấn có chút bối rối, nhưng bên ngoài lại trấn định nói: "Quan gia thân làm quan chắc cũng đã nghe câu giang hồ sử theo kiểu giang hồ chứ" dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Tổn thất ở đây chúng ta bồi thường, việc này coi như xong được không?"
Trong giang hồ, một lời không hợp tai liền ra tay đánh nhau, làm gì có chuyện nói đạo lí. Lam tướng quân không ngờ đối phương xử xự chuyện tốt như thế, trong lòng nhẹ nhõm: "Bằng vào những lời này, việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không. Nếu không thật sự đắc tội với thế gia đệ tử, sợ rằng cuộc sống sau này không thể dễ chịu được!"
"Ha ha…" Lam tướng quân cười nói: "Tiểu huynh đệ quả nhiên sảng khoái, việc giang hồ bổn tướng cũng không tiện nhúng tay, nếu có thể hòa hoãn mà xong việc như thế thì tốt quá, thật đáng để cạn một chén lớn.", nói xong liền gọi người mang mỹ tửu đến.
Long Tuấn thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm, đang muốn nhận mỹ tửu thì bị ngăn lại…
Nhạc Phàm đi lên nói: "Ta có việc bên người, không tiện ở lâu, lúc này xin cáo từ!", nói xong liền đi xuống dưới lầu.
"Chờ một chút!" Lam tướng quân sửng sờ, đột nhiên gọi Nhạc Phàm lại.
Hai người Long Tuấn giật mình: "Chẳng lẽ bị phát hiện rồi sao?"
Nhưng Lam tướng quân lại nói: "Bổn tướng là Lam Duệ Minh, muốn cùng các hạ kết giao, không biết ý tứ các hạ thế nào?"
Nhạc Phàm đứng lại nói: "Thợ săn Lí Sơn!" sau đó liền rời đi.