Thương Thiên Phách Huyết

Chương 56: Bá vương sính uy




Trên lôi đài, Trình Khuê An phất nhẹ bảo kiếm trong tay, múa ra từng đạo kiếm quang lượng lệ huyễn ảo, trong tiếng hoan hô của đông đảo quần chúng đánh bay binh khí của đối phương lên giữa không trung, đến tận đây, hắn đã thắng liên tiếp ba trận. Ngoại trừ trận đầu cùng tỷ thí với Phương Hữu Lăng là có vẻ tương đương ra, còn hai trận kế tiếp hắn đã thắng lợi dễ dàng. Đó cũng không phải nói tuyệt kỹ của hắn lấn áp toàn trường, mà là những người đồng cấp số với hắn vốn e ngại mặt mũi Trình gia, không tiện xuất thủ, mà Phương gia đệ tử chứng kiến Phương Lệnh Đức khí thế hung hung đi xuống đài chủ tịch, ai có đầu óc sáng sủa liền đem đồng bạn bên người khuyên bảo ngăn lại.

Phương Lệnh Đức làm người hào sảng, thích nhất là vì tiểu bối phân ưu giải nạn, ở trong nhóm tuổi trẻ có được uy vọng không kém huynh trưởng, nếu hắn đã đi xuống, liền tỏ vẻ sẽ không ngồi yên mà không quan tâm đến, có ý định đòi công đạo cho Phương Hữu Lăng.

Hán Hiền đế đang ngồi vị trí chủ tịch trên đài cao đang nhấm nháp rượu bồ đào màu đỏ thẫm trong chén, loại rượu này là chiến lợi phẩm lấy được trong thành Lâm An, mặc dù có điểm chát, nhưng uống lâu, lại có mùi vị khác, ngẫu nhiên thay đổi chút khẩu vị cũng không tệ. Đột nhiên, phía bắc giáo trường truyền đến một trận tao động, hắn giương mắt nhìn lên, một ngụm rượu thiếu chút nữa đã phun ra.

Chỉ thấy hai chiếc xe do trâu kéo đang chậm rãi từ phía cửa bắc đại giáo trường đang kéo vào, Hán Hiền đế khó thể tin nhu như con mắt, lại trợn mắt, không sai, chính là hai cỗ xe lớn do hai con trâu đen thật lớn gian nan kéo vào. Hắn bật cười chỉ vào hai chiếc xe chậm rì rì nói: " Đây là chuyện gì xảy ra?"

Địa phương trang nghiêm túc mục như thế, vào lúc tiếng cười vui vẻ không ngớt, lại làm sao xuất hiện hình ảnh buồn cười thế này, đại thống lĩnh Lưu Chính Trung phụ trách trị an của Hoàng Long quân đoàn cùng lễ bộ thượng thư Thái Quân Mang phụ trách lễ nghi thời khắc này gương mặt xanh mét, cũng may Lưu Chính Trung võ tướng nên phản ứng cực nhanh, hắn vội vàng bước ra khỏi hàng, hai đầu gối quỳ dưới đất bẩm báo: " Thần thất chức, để thần đi xem."

" Không cần." Hán Hiền đế khoát tay chặn lại.

Mồ hôi lạnh của Lưu Chính Trung tuôn ra, xem ra hoàng đế bệ hạ phi thường không hài lòng, vậy mũ quan trên đỉnh đầu mình chỉ sợ phải đổi chỗ. Không đúng…như thế nào vừa nghe, khẩu khí của hoàng đế bệ hạ cũng không có để ý lắm, hắn có chút ngẩng đầu, vừa trộm nhìn, chỉ thấy khóe miệng Hán Hiền đế cười cười, làm gì còn vẻ mặt không hài lòng.

Hán Hiền đế mỉm cười nói: " Chính Trung, ngươi tạm thời đứng lên đoán thử cho trẫm xem, trong xe trâu này chứa vật gì."

Lưu Chính Trung thầm nghĩ ta cũng không phải thần tiên, làm sao đoán được.

Nhưng hoàng thượng có lệnh, đừng nói là chơi đoán chữ, cho dù là muốn đầu của hắn, hắn cũng không dám không đưa ra. Truyện được copy tại Truyện FULL

Lưu Chính Trung thu liễm tâm thần, định mắt nhìn lại, vừa là cả kinh. Xe trâu vẫn là xe trâu, nhưng phía sau xe đi theo hai người, nhìn thấy hai người này, Lưu Chính Trung mới hiểu được vì sao hai cỗ xe này có thể tiến vào đại giáo trường mà không bị thủ vệ ngoài cửa ngăn cản lại.

Hai người này một là Tần Dũng, người kia chính là nhân vật số hai của Phương gia Phương Lệnh Đức. Có lão gia hỏa này tự mình áp trận, trong kinh sư, ngoại trừ hoàng cung nội viện, còn có nơi nào không đi được?

Thời khắc này, đám người trên lôi đài cũng phát hiện dị biến phía cửa bắc, đều quay đầu nhìn lại. Trình Khuê An biết hôm nay đã kết cừu với Phương gia, nên hai trận tỷ thí đều giữ lại sức lực, tự tin hao tổn không lớn, đủ để tái chiến một hồi với cao thủ đồng cấp bậc. Chỉ là lúc này nhìn thấy Tần Dũng cùng Phương Lệnh Đức theo xe trâu đi tới lôi đài, trong lòng không hiểu vì sao lại xuất hiện một tia tâm tình bất an.

Trên đài quan sát, Hán Hiền đế dò hỏi: " Như thế nào, Chính Trung ngươi chẳng lẽ không cảm giác được tràng cảnh này có chút quen thuộc sao?"

Lưu Chính Trung trầm tư suy nghĩ, rốt cục linh cơ vừa động, bật thốt lên: " Lâm An thành…"

" Ha ha ha ha…" Hán Hiền đế cười to nói: " Không sai, Tần Dũng a, lần nào đến cũng bộ dáng này, ta dám đánh cuộc, trong xe trâu này kéo chính là hai siêu cấp binh khí đồng sư tử." Hắn cười thật sảng khoái, trong giọng nói không có nửa điểm trách cứ.

Cuộc chiến Lâm An thành, là công tích kiệt xuất nhất trong cả đời này của Hán Hiền đế, đồng thời cũng là lần nguy cơ hung hiểm nhất.

Nếu không phải Hắc Kỳ quân đại phá thành Lâm An, Đại Hán đế quốc làm sao có được hỉ khách hôm nay, không bị biến thành tù binh cũng đã không tệ rồi.

Đối với việc này, Hán Hiền đế vô cùng rõ ràng, mà trong số tướng lãnh của Hắc Kỳ quân, Hán Hiền đế thích nhất chính là tên Tần Dũng trung hậu cao to này, không có chút tâm kế nào. Đừng nói là hắn chỉ dong hai xe trâu vào, cho dù hắn đem cả giáo trường hủy đi, Hán Hiền đế cũng sẽ không hề trách mắng.

Quả nhiên, Tần Dũng lôi kéo hai cỗ xe trâu đi tới trước lôi đài, chứng kiến trên lôi đài chỉ có một mình Trình Khuê An tay cầm bảo kiếm đang nhìn mình ngẩn người, hắn há to miệng, hô lớn: " Người khiêu chiến kế tiếp chính là Tần Dũng ta."

Nói xong, cũng không đợi câu trả lời, liền xoay người xé toạt hai tấm vải che chắn trên xe.

Mọi người liền nhìn thấy rõ đồ vật trên xe, đều vị kinh ngạc, trên xe chính là hai đồng sư tử, chỉ nhìn đã biết ít nhất phải nặng tới ngàn cân. Thậm chí có người đoán trong lòng, hai đồng sư tử này có phải chỉ có bề ngoài, xem được nhưng không thể dùng được. Chỉ vừa liên tưởng đến quá trình kéo xe gian nan của hai con trâu lớn, thấy thế nào cũng không giống đang giả vờ diễn kịch a.

Trình Anh Hào nếu muốn hạ thủ đối với Hứa Hải Phong, vậy đối với những tướng lãnh chủ yếu của Hắc Kỳ quân dĩ nhiên phải thu thập tư liệu thật hoàn chỉnh, trên tay Trình Khuê An cũng có được một phần tư liệu như thế. Hắn tựa hồ nhớ kỹ, nơi đó từng nhắc tới Tần Dũng có lực lớn vô cùng, không ai có thể so sánh, mà binh khí trên tay còn là hai đồng sư tử nặng tới ngàn cân.

Chỉ là việc này làm cho người ta vô cùng sợ hãi khi nghe nói, trước khi tận mắt nhìn thấy, mặc cho ai cũng sẽ cảm thấy nửa tin nửa ngờ.

Chỉ thấy bàn tay to tướng của Tần Dũng chụp lấy vùng cổ của đồng sư tử, liền nhẹ nhàng nhấc lên, sau đó hắn hơi khom người, mạnh thở hai hơi, đem đồng sư tử trong tay vứt lên thật cao. Ở trong nháy mắt, trong lòng mọi người không hẹn mà cùng nghĩ đến, hay là hai đồng sư tử này chỉ là làm bằng bùn đất mà thành hay sao.

Cú ném kia dĩ nhiên là đem đồng sư tử ném lên lôi đài, đồng sư tử bay đến điểm cao nhất trên không trung, bắt đầu rơi xuống, mà điểm rơi chính là Trình Khuê An đang trợn mắt há hốc mồm đứng nhìn.

Trình Khuê An cùng đại đa số người đều giống nhau, khó có thể tin đứng lặng nhìn Tần Dũng biểu diễn. Ánh mắt của hắn cũng đuổi theo đồng sư tử mà ngẩng đầu nhìn lên trời, đột nhiên chứng kiến trước mặt một mảnh tối đen, đồng sư tử to như vậy phảng phất như ác ma hướng chính mình đè xuống, lập tức trái tim kinh hoàng, hai chân như nhũn ra, cũng may bản thân hắn có công phu cực cao, cuối cùng theo bản năng lăn tròn một cái, ở ngay thời điểm nguy cấp nhất đã kịp lách mình tránh ra.

" Đông." Một tiếng nổ kinh thiên động địa, đồng sư tử nặng nề nện lên tấm ván gỗ, tấm ván gỗ vốn rất dày cũng bị luồng trọng lực vô tình kia xé rách ra.

Mỗi lần trong quân có khánh điển, đều khó tránh khỏi có cao thủ đánh nhau, nếu tấm ván gỗ bình thường, đã sớm bị đánh nát. Người tổ chức có kinh nghiệm phong phú, cố ý đem bên dưới đài đặt thêm từng lớp chịu lực, như vậy bên trên vô luận có gây sức ép như thế nào, cũng không khả năng đem toàn bộ lôi đài chấn sụp.

Nhưng mặc cho ai cũng không nghĩ đến trên đời này lại có quái vật như Tần Dũng, thứ nặng hơn ngàn cân cũng có thẻ tùy tùy tiện tiện đập xuống tới. Bên dưới không có đủ lớp chịu lực, thì bị vỡ vụn cũng là khó tránh khỏi.

Theo tiếng rơi xuống đất của đồng sư tử, trong lòng mọi người đều chấn động, những sĩ tốt ở gần lôi đài lại càng không chịu nổi, hô lạp lạp ngã rạp hàng loạt, đây không phải do bọn họ nhát gan, mà là ở khoảng cách gần nhìn thấy tràng cảnh như thế làm lòng người run sợ, khó tránh khởi thất kinh hồn phách.

Một kích nổ liền làm tro bụi bay tung đầy trời, Trình Khuê An đang ở bên trong chân tay đều mềm nhũn, cơ hồ ngay cả khí lực để đứng lên cũng không có, hắn sợ hãi nhìn đồng sư tử nằm gần trong gang tấc mà trong lòng còn kinh hoàng. Nếu thật sự bị thứ này tạp trúng, làm gì còn mạng sống, không biến thành một đoàn phấn vụn mới là lạ.

Tần Dũng cau mày, đợi tro bụi tán đi bớt, nắm lên một con đồng sư tử khác đông đông đi lên giữa lôi đài, cúi người nhặt lên đồng sư tử kia, hắc hắc cười nói: " Tiểu tử, gia gia của ngươi tới."

Nói xong, lập tức ném tung hai đồng sư tử về phía Trình Khuê An.

Thời khắc này Trình Khuê An làm gì còn nửa điểm đấu chí, bảo kiếm trong tay cũng không dám xuất ra, chỉ là vòng quanh lôi đài liều mạng chạy trốn, còn Tần Dũng ở phía sau điên cuồng ra sức mãnh truy.

Chỉ là khinh công bản thân Trình Khuê An hơn xa Tần Dũng, vô luận Tần Dũng đuổi như thế nào cũng vẫn còn một khoảng cách. Vì vậy một bộ mặt buồn cười lại xuất hiện, một cự nhân cao lớn quơ hai cây đồng sư tử khổng lồ đuổi theo một người thấp bé đang kinh hoàng thất thố( Vóc người Trình Khuê An vốn có chút cao lớn, nhưng nếu so sánh với Tần Dũng, đó chính là trẻ con gặp người lớn, kém thật xa.) chạy vòng quanh lôi đài không biết bao nhiêu lần, nhìn cực kỳ buồn cười.

Trên dưới đài mọi người vốn đang hãi hùng khiếp vía lại binh kinh ngạc, rõ ràng là tràng diện đấu nhau sống chết, lại xuất hiện ra tình tiết nháo kịch như vậy, cũng chỉ có phát sinh trên người quái vật như Tần Dũng mới có thể giải thích.

Tần Dũng mắt thấy càng đuổi càng xa, liền đứng lại, chuyển ngược vòng đuổi, Trình Khuê An đang chạy cực nhanh, vừa một vòng tròn, đột nhiên nhìn thấy Tần Dũng như một ngọn núi nhỏ đang đứng trước mặt nhe răng nhếch miệng, mắt bắn hung quang nhìn mình trừng trừng, tiếp theo bàn tay to vung lên, một con đồng sư tử ngay mặt quét tới. Trình Khuê An sợ đến hồn phi phách tán, hai chân liều mạng nhún mạnh về phía trước, bay vọt ra, đồng thời bảo kiếm trong tay cũng công về phía trước.

" Đinh." Một tiếng vang thanh thúy, bách luyện kim cương kiếm trong tay Trình Khuê An đã bị gãy làm đôi, cổ tay hắn vỡ nát, cánh tay phải đau đớn không thôi, không cách nào nhúc nhích. Nhưng xem như hắn lui lại kịp thời, cuối cùng không bị tạp thành thịt tương.

" Hoa…" Những người bàng quan đồng thời thở ra khẩu khí, cũng không biết là vì lo lắng cho Trình Khuê An hay là tiếc hận cho Tần Dũng.

Binh khí trong tay Tần Dũng vô cùng bá đạo, chỉ cần khẽ động, liền bao phủ một vùng lớn, trừ phi là vận dụng cung tên, nếu không binh khí người khác không thể đi vào, nên trận này cũng không cần đánh. Huống chi lúc này ai cũng nhìn ra Trình Khuê An không còn ý chí chiến đấu.

Kỳ thật hắn đã hôn mê đầu óc, ở trong tim của hắn chỉ có một ý niệm, đó chính là không thể bị đồng sư tử tạp trúng, cho nên chỉ biết liều mạng ôm đầu lủi trốn như chuột, mà quên mất chỉ cần nhảy xuống lôi đài nhận thua là xong.

Hán Hiền đế lắc đầu, mắt thấy tràng luận võ này không còn cách nào tiến hành, thực lực song phương quả thực quá mức cách xa, liền muốn hạ chỉ dừng ngay trận đấu.