Thương Thiên Phách Huyết

Chương 48: đền bù tâm nguyện




Muốn ở gần kinh thành tìm được một nơi để an trí ba ngàn người lại có thể nào nói ra dễ dàng như vậy, nếu không có Tương Khổng Minh đã sớm ra lệnh thu thập bản đồ địa hình nơi này, có sự chuẩn bị để lựa chọn, nếu không trong nhất thời khẳng định không thể tìm ra.

Chẳng qua hiểu là như thế, nhưng bọn họ cũng bận rộn hơn nửa ngày, đến khi hết thảy an bài thỏa đáng, đã là lúc ban đêm.

Nơi này là kinh sư trọng địa, tai mắt triều đình trải rộng, nếu bị một số lượng quân đội lớn như thế tiến vào mà ngây thơ không biết, thì Đại Hán đã sớm mất nước. Cũng may Hứa Hải Phong vừa mới dựa dẫm vào gia tộc được xưng đệ nhất gia trong quân Phương gia, nên cử động này của hắn được một tay Phương Lệnh Thiên đè xuống, những người khác không muốn đắc tội vị quyền thần đương triều này, không thể làm gì khác hơn là im lặng, giả câm vờ điếc.

Hứa Hải Phong đi theo phía sau Tương Khổng Minh, những mệnh lệnh ban ra đều phát từ vị quân sư này, hắn thật có khả năng hơn người, an bài rất ngăn nắp chu đáo, mà ngay cả mùi cam quất chua thối cũng không quên phái người canh chừng, chẳng qua với ý tứ của Hứa Hải Phong, thứ rác rưởi này có cho không cũng không ai cùng hắn đi tranh đoạt.

Sau khi hết thảy làm xong, có Hứa Hải Phong cùng đi, Lâm Uyển Nhàn rốt cục gặp được Trình Anh Kiệt làm nàng niệm niệm không quên. Lúc này Trình Anh Kiệt đã không còn chút bộ dáng của một thế gia công tử, hắn bị quân sĩ Hắc Kỳ quân trói chặt cứng ngắc, rất giống một cái bánh tét. Mũi tên trên đùi đã được lấy ra, thoa kim sang dược, chỉ là chảy máu quá nhiều, lại thêm một ngày không được uống nước, nên vẫn đau đớn không giảm. Khuôn mặt hắn tiều tụy, tinh thần héo rút, tính mạng nhìn qua như đã mất đi một nửa. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Hai người Hứa Hải Phong nhìn thấy hắn trong một doanh trướng, nhìn Trình Anh Kiệt đang mơ màng buồn ngủ, Hứa Hải Phong lại nhớ tới vẻ cao ngạo của hắn không thèm nhìn mình trong mắt tại buổi tiệc, trong lòng liền cảm giác thập phần thoải mái, trên mặt lại nổi lên vẻ tươi cười, Hứa Hải Phong nhẹ giọng nói: " Trình nhị công tử, gần đây vẫn khỏe?"

Trình Anh Kiệt từ sau khi bị bắt, vừa đói vừa lạnh, trong lòng tuy không tránh khỏi sự kinh hoảng, nhưng vẫn không hề tuyệt vọng. Ở trong ý nghĩ của hắn, nếu những người này muốn lấy tính mạng hắn, đã sớm có thể hạ thủ, cần gì phải mạo hiểm nguy hiểm đem mình giam cầm, nếu lúc bọn họ phục kích không hạ sát thủ, nói vậy là có điều cầu, hắn là mong muốn Trình gia sẽ đáp ứng điều kiện của bọn họ. Kể từ đó, khả năng mình còn sống cũng thật lớn.

Nhưng bây giờ chứng kiến Hứa Hải Phong cùng Lâm Uyển Nhàn xuất hiện, tim của hắn không tự chủ được liền trầm xuống. Tuy hình dáng của Hứa Hải Phong không có gì đặc thù, nhưng Lâm Uyển Nhàn lại là người thế nào, chỉ cần từng gặp qua, liền không có ai có thể quên được. Nếu làm bạn bên người nàng, lại có thái độ thân thiết với nàng, cũng chỉ có thống lĩnh đại nhân của Hắc Kỳ quân Hứa Hải Phong.

Trình Anh Kiệt biết suy đoán của mình có chút lệch lạc, nếu bọn họ có ý định áp chế Trình gia, vậy lộ mặt sẽ không là những đại nhân vật như thế này. Nếu để cho mình biết được cừu gia lại là ai, chẳng lẽ bọn họ không sợ sau khi thả mình về sẽ bị toàn lực trả thù sao? Mà Hứa Hải Phong dùng gương mặt thật xuất hiện, chỉ sợ tám chín phần mười là muốn giết người diệt khẩu.

Ý niệm này chỉ hiện lên trong đầu hắn trong nháy mắt, liền làm cho hắn không rét mà run, hắn miễn cưỡng lộ vẻ tươi cười nói: " Hứa tướng quân vì sao phải đem tại hạ mang tới nơi này, không biết có gì chỉ giáo."

Hứa Hải Phong mỉm cười, đối với một tên tù binh hắn cũng không có gì hảo cảm, tự nhiên cũng không cần phải khách khí: " Kỳ thật ta cũng không biết vì sao phải mời ngươi tới đây."

Trong lòng Trình Anh Kiệt mắng to thúi lắm, chẳng lẽ ngươi có bệnh, vô duyên vô cớ muốn cùng Trình gia trong tứ đại thế gia kết thù hay sao, hắn ra vẻ trấn tĩnh nói: " Tại hạ cùng với tướng quân chỉ gặp mặt nhau có một lần, ngày xưa không oán, gần đây không cừu, không biết có phải có hiểu lầm gì hay không?"

Hứa Hải Phong cũng không thèm lòng vòng với hắn, chỉ vào Lâm Uyển Nhàn nói: " Nói thật cho ngươi biết, người chân chính muốn tìm ngươi không phải là ta, mà là Lâm tiểu thư."

Trình Anh Kiệt lại càng kỳ quái, hắn cẩn thận đánh giá Lâm Uyển Nhàn một lát, phát giác nàng này thiên hương quốc sắc, nhưng trong gương mặt như có chút quen biết, nhưng hắn dám chỉ lên trời mà thề, trước kia chưa bao giờ gặp qua nàng: " Không biết tiểu thư có gì phân phó, nếu tại hạ có thể làm được, sẽ không làm tiểu thư thất vọng."

Trong đôi mắt đẹp của Lâm Uyển Nhàn rõ ràng toát ra sự căm thù, nàng nhìn Trình Anh Kiệt, nói từng chữ một: " Trình Anh Kiệt, ngươi không nhận biết ta, vậy ngươi có từng biết Lâm Uyển Uẩn không?"

Trình Anh Kiệt kiệt lực tự hỏi, nhưng dù hắn nghĩ đến phá da đầu, vẫn không hề có đầu mối, bất đắc dĩ nói: " Lâm tiểu thư, tại hạ thật sự nhớ không nổi có vị bằng hữu nào tên gọi Lam Uyển Uẩn cả."

Lâm Uyển Nhàn cười lạnh một tiếng, nói: " Thật không, vậy ta nhắc nhở ngươi một chút, có lẽ ngươi có thể nhớ ra. Nói cho ngươi, tên Hán của tứ công chúa Thổ Phiên quốc gọi là Lâm Uyển Uẩn."

" A…" Trình Anh Kiệt kinh hô một tiếng, sắc mặt càng tái nhợt khó coi, ngay cả một tia huyết sắc cũng không thể nhìn thấy, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Uyển Nhàn nửa giây, sau hỏi: " Ngươi, ngươi rốt cục là ai?"

Trên gương mặt tuyệt mỹ của Lâm Uyển Nhàn hiện ra một tia cười thê lương: " Ta? Ta sao, chính là một nô lệ bị mất đi thân nhân, mất đi đất nước."

Trình Anh Kiệt như có điều suy nghĩ gật đầu, hắn không phải là kẻ ngốc, đương nhiên đoán được quan hệ giữa hai người này, tự biết lần này tuyệt không còn đường sống, cười thảm nói: " Thì ra là như thế, Trình mỗ không có gì cầu xin, thỉnh cấp cho ta được thống khoái."

Lâm Uyển Nhàn lấy ra một thanh chủy thủ từ trong ống tay áo, chủy thủ chớp động quang mang màu lam, hiển nhiên là một thanh hung khí kịch độc. Hứa Hải Phong cũng hít sâu một hơi rét lạnh, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy qua thanh chủy thủ này, trong lòng thầm may mắn vẫn dùng lễ với nàng, không dùng cường bạo, nếu không thanh chủy thủ này chỉ cần rạch nhẹ một cái, mạng nhỏ này của mình chỉ sợ cũng phải bị công đạo trên tay nàng.

Lâm Uyển Nhàn cầm chủy thủ trong tay, đi tới trước mặt Trình Anh Kiệt, rung giọng nói: " Ta từng phát ra lời thề trước thi thể tỷ tỷ ta, phải tự tay giết chết kẻ thù, vì tỷ tỷ báo huyết cừu này. Hôm nay ông trời có mắt, rốt cục cho ta được đền bù tâm nguyện."

Trình Anh Kiệt trơ mắt nhìn thanh chủy thủ đâm vào trong ngực mình, muốn kêu to lên, lại cảm giác được chân tay vô lực, môi run run chốc lát, liền một mạng quy tây.

Lâm Uyển Nhàn quay đầu lên, đã rơi lệ đầy mặt. Hứa Hải Phong nhìn nữ tử dung nhan vô song thiên hạ trước mắt, trong lòng dâng lên sự thương tiếc khó nói nên lời, hắn tiến lên một bước, đem Lâm Uyển Nhàn ôm vào trong lòng. Lâm Uyển Nhàn thay đổi hẳn vẻ tao nhã ngày xưa, cuộn mình súc trong lồng ngực rộng của Hứa Hải Phong, hai vai không ngừng run run, thỉnh thoảng phát ra tiếng nứt nở có tiếng.

Hứa Hải Phong bế bổng thân hình nhỏ nhắn mềm mại của nàng lên, rời khỏi doanh trướng, đi về doanh trướng hào hoa của Lâm Uyển Nhàn. Về phần thi thể Trình Anh Kiệt tự nhiên sẽ có người thu thập, không nhọc hai người bọn họ quan tâm.

Uyển Linh cùng Nhàn Linh cũng không đi chung, còn chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ là đột nhiên nhìn thấy bộ dáng tiểu thư như thế, vô cùng kinh hãi vừa muốn hỏi, đã thấy Lâm Uyển Nhàn ở trong lòng Hứa Hải Phong ngẩng đầu lên phân phó: " Đêm nay các ngươi đi ra ngoài nghỉ tạm, nơi này không cần hầu hạ." Hai nàng ngẩn ra, mắt nhìn hai người đang y ôi trong lòng nhau, tựa hồ cảm giác được chuyện sắp xảy ra, ứng tiếng, gương mặt đỏ ửng lui xuống.

Chứng kiến Lâm Uyển Nhàn chủ động đuổi lui hai nàng, trong lòng Hứa Hải Phong vừa động, hắn bế mỹ nhân trong ngực, tại loại tư thế ám muội này, tự nhiên cảm thấy ngọc thể mềm mại lả lướt của Lâm Uyển Nhàn mê người cỡ nào, một cỗ hương thơm đạm nhã từ trên người của nàng tản mát ra, Hứa Hải Phong chỉ cảm thấy thân thể nóng rực vô cùng, hận không được lập tức phát tiết đi ra.

Chỉ là ở trong lòng hắn, thật sự không muốn gây chút thương tổn cho nàng. Hắn hung hăng cắn đầu lưỡi một chút, sự đau đớn kịch liệt làm cho hắn từ trong mê say tỉnh táo lại, đem thân thể mềm mại nhu nhược như không xương của Lâm Uyển Nhàn đặt lên trên giường, dùng nghị lực lớn nhất khắc chế dục vọng của chính mình, hai tay rời đi thân thể của nàng nói: " Uyển nhi hãy nghỉ ngơi, ngày mai ta trở lại thăm nàng."

Nói xong xoay người muốn đi, đột nhiên bàn tay chặt chẽ, tựa hồ bị kéo ống tay áo, hắn ngưng thần vừa nhìn, chỉ thấy bàn tay ngọc như phấn của Lâm Uyển Nhàn đang kéo tay áo của mình, gương mặt đỏ bừng lặng lẽ không có chút tiếng động hiện lên trên mặt nàng, nàng dùng thanh âm nhỏ tới mức không thể nghe được nói: " Đêm nay tướng quân lưu lại đi."

Hứa Hải Phong nhướng mày, cơ hồ không dám tin tưởng lỗ tai của mình, chỉ là thanh âm này quá nhỏ, nếu không phải hắn tu luyện Tĩnh Tâm Quyết có chút thành tựu, thật đúng là không thể nghe được rõ ràng. Hắn run giọng hỏi: " Uyển nhi, nàng nói cái gì?"

Lâm Uyển Nhàn ngượng ngùng quay mặt đi, nhẹ giọng nói: " Nếu ngài không nghe được, vậy thôi đi."

Hứa Hải Phong nếu còn không để ý tới, vậy thật sự là không còn thuốc nào cứu được. Hắn vươn hai tay ôm thân thể nàng vào trong lòng, chỉ là lúc này đây tâm tình của hắn vô cùng phấn chấn.

Cúi đầu nhìn lại, Lâm Uyển Nhàn đã nhắm nghiền mắt, lông mi thật dài đang nhẹ nhàng run rẩy, cánh mũi nhỏ xinh đang phập phồng, gương mặt xinh đẹp khiến người ta say mê còn đang mỉm cười, dưới ánh nến rực rỡ sáng lạn.

Hứa Hải Phong tuy đã từng trải qua, nhưng tim vẫn đập như sấm, động tác lúc này của hắn đã biểu hiện rõ tâm trạng kích động hiện tại. Hắn cúi người xuống, rốt cục hôn lên đôi môi đỏ mọng, đầu lưỡi hắn đẩy ra hàm răng ngậm chặt của nàng, hấp lấy chiếc lưỡi thơm tho mềm mại nho nhỏ, hô hấp của Lâm Uyển Nhàn cũng càng thêm dồn dập, hai người đồng thời cảm giác được miệng khô lưỡi khô, thân thể nóng hừng hực.

Hai tay Hứa Hải Phong cùng đặt lên đôi vú căng cứng, thân thể Lâm Uyển Nhàn chợt cứng lại, nhưng dưới sự vuốt ve không ngừng của đôi tay, rất nhanh mềm nhũn xuống tới, không còn chút khí lực nào.

Dưới sự nghênh đón của Lâm Uyển Nhàn, Hứa Hải Phong rốt cục cởi đi quần áo toàn thân nàng, lộ ra một ngọc thể trắng noãn không chút tỳ vết. Da thịt của nàng trắng như phấn, mềm mại trơn bóng, giữa đôi mày còn có luồng phong tình câu dẫn lòng người, quả nhiên là một đời yêu vật điên đảo chúng sinh.

Thời khắc này Hứa Hải Phong cũng bị lửa dục thiêu đốt, nhanh chóng cởi bỏ quần áo, hạ thân đã sớm cứng rắn dựng đứng. Rốt cục sau mấy tháng, hắn đã được đền bù tâm nguyện.

Một lúc lâu sau, Hứa Hải Phong rốt cục thăng lên tới cực điểm khoái cảm, nhưng hắn chỉ cần thở hổn hển mấy hơi, lại muốn hùng khởi trở lại. Nhưng lúc này thân thể Lâm Uyển Nhàn mềm nhũn đỏ ửng, mềm như bùn đất, mà ngay cả sức lực nhỏ xíu để động đầu ngón tay cũng không làm nổi.

Lúc này Hứa Hải Phong biết được là do thể chất của hắn, trong ngày thường hấp thu quá nhiều tinh hoa trong rượu, tinh khí tích lũy quá nhiều, tinh lực tự nhiên tràn đầy. Nhưng Lâm Uyển Nhàn lại không có bản lãnh này, xem bộ dáng của nàng, đó là vô luận thế nào cũng không khả năng thừa nhận thêm một lần mưa gió vần vũ, không thể làm gì khác hơn là đè xuống lửa dục, ôm lấy thân thể mềm mại động lòng người, không biết qua bao nhiêu thời gian, mới chậm rãi ngủ thiếp đi.