Thương Thiên Phách Huyết

Chương 340: Quyết chiến(1)




Gió mạnh thổi qua trên không trung, cuồn cuộn một mảnh lá rụng, lăn tròn về phía trước.

Ý thức của Hứa Hải Phong ở trong không gian phảng phất như không chỗ nào không có, ngay lúc hắn tiến vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất, dĩ nhiên đã hóa thân thành ngàn vạn lần, mỗi một phân thân của hắn đều dung nhập trên người một gã huyết tửu chiến sĩ.

Năm ngàn huyết tửu chiến sĩ có thể làm được đều nhịp như thế, thật giống một người.

Đó là bởi vì bọn họ vốn do một người chỉ huy, cho nên mới có thể trong thời gian đồng nhất làm ra đồng nhất động tác.

Chỉ là bậc năng lực thần kỳ này tựa hồ chỉ có hiệu quả với huyết tửu chiến sĩ.

Đừng nói Lưu Tuấn Thư, Lý Quan Anh đám người, cho dù là Tần Dũng, Triết Biệt, Lý Minh Đường cùng Hầu Hài hắn đều không thể điều khiển chỉ huy.

Nếu không chỉ bằng vào vũ lực của Tần Dũng, lại làm sao phải dây dưa với hai vô danh tiểu tốt lâu đến như thế.

Khi hắn ở trên không trung " thấy" tiếng gào điên cuồng toàn lực của Tần Dũng, trong tâm lý cũng dâng lên một trận cảm giác cực kỳ quái dị.

Tần Dũng nghĩ muốn cưỡi ngựa, chỉ sợ nguyện vọng này khó có thể thực hiện.

Nhược điểm cùng ưu thế của hắn đều có đủ và đặc sắc vô cùng.

Với trí lực của Tương Khổng Minh đương nhiên là có thể nhìn ra, chỉ cần trang bị cho hắn một loại khoái mã cùng lứa như Ô Vân, vậy thiên hạ to lớn, sợ là thực sự chỉ có hắn duy ngã độc tôn.

Nhưng nhiều lần thí nghiệm chứng minh, đây chỉ là một nguyện vọng tốt đẹp mà thôi.

Không biết vì sao, Tần Dũng tựa hồ lại không có chút duyên nào với huyết tửu chiến mã.

Trong số các huyết tửu chiến mã, ngoại trừ Ô Vân, cũng không có một con có thể đến gần bên cạnh hắn, một khi bị hắn cưỡi lên, liền lập tức quỵ ngã xuống đất, mặc cho thao túng thế nào, đều không chịu đứng lên.

Giống như con thỏ nhìn thấy lão hổ, cũng không sao nhúc nhích.

Nếu nói, bá vương trong loài người chính là Tần Dũng, vậy bá vương của loài ngựa liền khẳng định chính là Ô Vân.

Tuy không giống như những con ngựa khác tỏ vẻ uể oải, nhưng nếu Tần Dũng nghĩ muốn đến gần, Ô Vân bật người liền nhe răng nhếch miệng, bày ra một bộ dáng hung hãn, phảng phất như một người một thú, có thâm cừu đại hận.

Bức bách bất đắc dĩ, Hứa Hải Phong đành đem việc này bỏ qua một bên.

Linh cảm của hắn không ngừng mở rộng, dần dần, lan ra ngoài mười dặm bên sườn chiến trường. Hắn cảm thấy có hai nguồn tinh thần lực tràng cường đại đang giằng co.

Hai luồng tinh thần lực này có cảm giác phi thường quen thuộc, hắn lập tức liền cảm ứng được thân phận của đối phương – Trình Huyền Phong cùng Thác Hà Đế.

Nguyên lai, thay thế Lê Ngạn Ba cùng đánh một trận với Thác Hà Đế, quả nhiên là Trình gia lão tổ tông Trình Huyền Phong.

Chỉ là khí thế hai người tuy không ngừng tăng cao, nhưng cũng chưa đạt tới giới hạn lẫn nhau.

Xem ra nếu không có biến cố ngoài ý muốn, bọn họ nghĩ muốn phân ra thắng bại, cũng không phải trong thời gian ngắn có thể làm tới.

Hắc hắc…

Trong lòng Hứa Hải Phong cười lạnh không thôi.

Hai người này hắn cũng không xa lạ.

Nếu không do tinh thần áp bách của Thác Hà Đế, hắn cũng không cách nào lĩnh ngộ tinh thần lực.

Một lần gặp tại bắc cương, vì hắn tạo ra trụ cột vững chắc để thăng cấp tông sư.

Về phần Trình Huyền Phong, nếu không bị luồng thực lực vô cùng cường đại của hắn áp chế, Hứa Hải Phong cũng không có khả năng nhanh như vậy mà bước vào cảnh giới tông sư.

Bởi vì dù sao hắn cùng Lợi Trí, Hạ Nhã Quân khác nhau, hắn không phải được rèn luyện từ nhỏ, từng bước từng bước đạt tới nhất phẩm đỉnh cấp.

Căn cơ của hắn không thể so với bọn họ, tuy hắn đã sớm một bước lĩnh ngộ tinh thần lực, nhưng trong quá trình thăng cấp tông sư, cũng chậm hơn họ mấy tháng.

Một bước lên trời dù sao cũng không bằng từng bước đi tới vững chắc.

Vì thế, nếu không có áp lực của hai vị này, tạm thời cũng không biết đến bao lâu hắn mới có thể đạt tới cảnh giới hôm nay.

Đổi lại dĩ vãng, đối mặt hai vị này, Hứa Hải Phong chỉ đành xoay lưng bỏ chạy.

Nhưng hôm nay, trên mặt của hắn đột nhiên hiện ra hào tình tráng chí, một cỗ khí tức khiêu khích hỗn loạn mãnh liệt hướng nơi đó trùng tới.

Trong chiến trường, trên tháp cao thuộc trung quân Trình gia, Hứa Hải Phong lại càng rõ ràng cảm thấy được hào khí giương cung bạt kiếm.

Khí thế bàng đại của Lợi Trí, cùng với một luồng tinh thần lực tràng xa lạ yếu nhược còn đang không ngừng thể ngộ cùng lục lọi.

Hắn lập tức biết, khẳng định là có người đã đột phá cực hạn, đẩy ra cánh cửa lớn đi thông tinh thần thế giới.

Mơ hồ, Hứa Hải Phong đột nhiên sinh ra một loại cảm ứng kỳ quái, cái loại cảm giác này đi tới mà không hề có dấu hiệu, nhưng hắn lại không hề có lý do lại đi lựa chọn tin tưởng chính mình.

Thân hình hắn đột nhiên đứng bật lên, rời đi khỏi bên người Y Đằng Do Na.

Nhưng ý thức của hắn vẫn đang giao hòa cùng năng lực của dị năng đoàn, cũng không rời không tiêu tan.

Dị năng đoàn cường đại vẫn như trước cuồn cuộn không ngừng cung cấp năng lực cho hắn, cũng không bởi vì khoảng cách kéo dài mà có điều tiêu nhược.

Trình gia thất bại…

Hắn có thể rõ ràng chứng kiến, hoặc là nói cảm giác được, từ sau khi đại kỳ của Kim Lang quân thuộc Mạo Đốn Đan Vu chạy vọt vào trong trung quân Trình gia, Trình gia đã thất bại.

Đó là sự thất bại toàn diện, lúc này dù cho Cổ Đạo Nhiêm có sống lại, cũng chỉ đành nhìn mà than thở.

Miệng của hắn tràn ra một tia cười lạnh, Trình gia thất bại, nhưng cũng không đại biểu người Hán thất bại.

Thân hình hắn vừa động, đã biến mất tại chỗ.

&&&&

Phía sườn đông chiến trường, Hắc Kỳ quân đang thủ vệ bên người con tin đột nhiên động.

Bọn họ thao túng chiến mã, chậm rãi chạy nước kiệu rời đi.

Phảng phất như một con sông chảy xuôi, bọn họ hướng phía trước thẳng tắp đi qua.

Lang nha bổng trong tay bọn họ đã giơ lên cao, đầu gậy nặng nề mà thật dày lóe ra ánh sáng màu đen, chính như phiên hào của bọn họ, đen nhanh trực đâm sâu lòng người.

Ở phía sau bọn họ, hai mắt Lý Quan Anh phiếm xuất hàn quang nhè nhẹ, hắn dùng sức giơ lên Hồng Anh thương trong tay.

Năm vạn dũng sĩ không sợ chết, năm vạn danh tinh binh hãn tướng, bọn họ đi theo bước chân Hắc Kỳ quân, tiến về phía trước.

Ở trung gian bọn họ, lá đại kỳ từng tung bay trước Bắc Thắng môn tại hoàng cung Đại Hán, lại đón gió tung bay. xem tại TruyenFull.vn

&&&&

" Quốc sư, Sỉ Đa tướng quân tới."

Ánh mắt ngắm nhìn Sỉ Đa, Cáp Mật Thứ lớn tiếng hỏi: " Sao ngươi lại tới đây?"

" Quốc sư, Hắc Kỳ quân tới."

Ở trên chiến trường, dù là Sỉ Đa cũng không dám xưng hô cha con với hắn.

" Ta biết, mặt đông thế nào?"

Cáp Mật Thứ yên lặng gật đầu, nếu sau khi nhìn thấy Tần Dũng, còn đoán không r alai lịch hắc y giáp sĩ kia, vậy đúng là hắn quá ngu ngốc.

Sắc mặt Sỉ Đa đỏ lên, cúi đầu nói: " Con tin đã bị Hắc Kỳ quân cứu đi."

" Làm sao cứu đi?"

" Con thấy bọn họ xông tới, nghĩ muốn dùng con tin uy hiếp bọn họ dừng ngựa, không ngờ thuật cưỡi ngựa của bọn họ không thể tưởng tượng nổi, dĩ nhiên ngạnh sanh…" Sỉ Đa cúi đầu thật sâu.

" Vì sao phải dùng con tin uy hiếp Hắc Kỳ quân?"

" Con nghĩ thầm, nếu Hắc Kỳ quân giết chết con tin, Hoàng Long quân đoàn sẽ tìm bọn họ liều mạng, như thế có thể thu lợi ngư ông."

" Ai…" Cáp Mật Thứ thở dài một tiếng, nói: " Ngươi đúng là ngu ngốc, sao lại nghĩ như thế."

Hắn bất đắc dĩ lắc đầu nói: " Chỉ cần con tin ở trong tay chúng ta, Hoàng Long quân đoàn chỉ là một đội quân tê liệt. Nhưng nếu con tin tử vong, vậy vô luận bọn họ chết vào tay người nào, chúng ta đều không chạy thoát tội lỗi đó. Bỏ đi…Việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích. Tình hình nơi đó như thế nào?"

Sỉ Đa đầy mặt xấu hổ nói: " Lúc này Hán quân đang quyết chiến cùng liên quân bốn tộc."

" Liên quân bốn tộc?" Sắc mặt Cáp Mật Thứ trở nên cực kỳ khó coi: " Ngươi cho rằng sau khi ngươi thoát ly chiến trường, bọn họ còn có thể tiếp tục bán mạng sao?"

Sỉ Đa chần chờ một chút, nói: " Bọn họ hẳn là sẽ không có can đảm làm trái mệnh lệnh Đan Vu."

" Bình thường sẽ không có, nhưng hôm nay…"

" Báo…"

" Nói…"

" Sườn đông phát hiện địch quân, đang hướng chiến trường đến gần."

Ánh mắt hai cha con đồng thời sắc bén lên, Cáp Mật Thứ trầm giọng nói: " Liên quân bốn tộc đâu?"

" Bọn họ đã rút lui chiến trường, thối lui về hậu phương."

" Cái gì?" Sỉ Đa thất thanh kêu lên.

" Toàn lực đột kích." Cáp Mật Thứ đột nhiên rống lớn: " Truyền lệnh Quát Bạt Ưng, mệnh lệnh cho hắn điều binh ngăn chặn, trước khi hoàn toàn công kích tan vỡ trung quân Trình gia, vô luận thế nào không thể để cho bọn họ đến gần trung quân chiến trường."

" Dạ…"

Truyền lệnh binh ầm ầm ứng đáp, xoay người đi.

Nhưng lúc này ngay giữa không trung truyền đến một thanh âm hư vô mờ mịt, lại tràn ngập ý vị khiêu khích nồng hậu: " Lợi Trí, có dám cùng Hứa Hải Phong ta đánh một trận?"

&&&&

Xa xa, hai vị lão nhân đứng đối diện nhau.

Đột nhiên, trong không gian nổi lên một trận ba động kỳ dị, tựa hồ dẫn theo chút khí tức thần bí.

Hai người bọn họ đồng thời mở ra đôi mắt khép hờ, đều nhìn ra vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.

Đó là thứ gì, tựa hồ là một loại lực lượng cường đại, chính là loại tín hiệu do cường giả phát ra khiêu chiến lan tràn trong thiên địa.

Ai vậy, dĩ nhiên dám can đảm cuồng vọng đến như thế.

Nhưng cỗ lực lượng này mạnh mẽ, cũng chưa từng có trước đó, dù là hai người bọn hắn, cũng kém khá xa.

Đã có năng lực như thế, tự nhiên là có được hào tình tráng chí, có được tư cách như thế.

Cơ hồ đồng thời, thân hình hai người họ rời đi tại chỗ, hướng chủ chiến trường, theo phương hướng lực lượng tinh thần kia truyền đến phóng đi.

&&&&

Trên tháp cao, thân hình Lợi Trí đang di chuyển với tốc độ cao.

Thân hình cao ngạo như núi của hắn đưa lưng về phía mọi người, đúng là không hề xem những cao thủ kia vào đâu.

Nhưng trên người hắn lại xuất hiện một cỗ đấu chí hung hung khổng lồ, đó là một loại ý chí bất khuất gặp mạnh không sợ, vẫn mãi hướng thẳng lên cao.

Ở phía sau hắn, ánh mắt mọi người khẩn trương nhìn vị sát thần này, toàn bộ tinh thần bọn họ đều chăm chú, hơn mười vị nhị phẩm hộ vệ trong tay cầm Gia Cát thần nỗ loại nhỏ đang chuẩn bị chờ phân phó, nhưng không ai dám ấn động cơ quan.

Đột nhiên, Lợi Trí cười một tiếng dài, tay áo huy vũ, trong nháy mắt đã đi xa.

Nhìn theo bóng lưng biến mất của hắn, mọi người không khỏi thở ra một hơi.

Duy nhất Trình Anh Đào vẫn gắt gao nhìn theo bóng lưng kia, tại trong tim hắn, không chút cam lòng cùng hò hét không thôi…

Trình Anh Hào đẩy mọi người đang chắn trước mặt, đi tới bên sườn tháp cao, chỉ liếc mắt hắn đã nhìn thấy rõ thế cục bên dưới, gương mặt lập tức không còn nửa điểm huyết sắc.

" Thế nào?" Trình Gia Sanh lo lắng hỏi.

" Thất bại…" Thanh âm vô cùng khổ sáp từ trong miệng Trình Anh Hào truyền đến, tựa như một thanh chùy nặng trầm trọng đem một chút lòng may mắn trong nội tâm mọi người hoàn toàn kích phá.

" Không có biện pháp sao?" Trình Gia Sanh lạnh lùng hỏi.

Gắt gao cắn môi dưới, ánh mắt Trình Anh Hào nhìn ra phương xa, trong mắt hiện ra vài phần tự giễu.

Chỉ là Trình Gia Sanh đứng sau lưng hắn lại không nhìn thấy, hắn chỉ quyết đoán nói: " Nếu không còn cách nào, vậy thì đi."

" Có lẽ…" Thanh âm Trình Anh Hào mang theo một tia khó có thể xác định: " Đó là cái gì…"

Mọi người giương mắt nhìn ra.

Sườn đông, một mảnh biển rộng màu đen xuất hiện ngay trước mặt bọn họ, đi theo phía sau mảnh biển rộng đen nhánh kia, còn là một mặt Thương Lang đại kỳ tiên diễm máu tươi.