Thương Thiên Phách Huyết

Chương 337: Bạo long chi uy(1)




Bầu trời xanh xanh, giống như một mảnh vải sa tanh xanh mát trong vắt.

Dưới bầu trời, một bóng người hoành vĩ cao lớn đang chạy đến với tốc độ cao.

Bóng người kia dưới ánh nắng qua khỏi buổi trưa chiếu rọi, kéo thật dài, dài không thể tưởng tượng.

" Đó là gì?"

Bóng người thình lình hiện ra tự nhiên không cách nào tránh thoát sự chú ý của Mạo Đốn cùng Cáp Mật Thứ đang đứng trên đài cao.

Bọn họ ngưng thần nhìn lại…

Một tráng hán vóc người cực kỳ cao lớn, trên vai hắn vác theo một thân cây khổng lồ, đang dùng tốc độ mà người bình thường phải sợ hãi hướng trung quân của bọn hắn chạy tới.

" Tần Dũng…"

Cơ hồ là nhiều miệng đồng thanh, không dưới mười người đồng thời kêu ra một danh tự làm cho người khác cực kỳ đau đầu.

" Hắc Kỳ quân…Ta đã biết, vừa rồi đi qua chính là Hắc Kỳ quân…"

Một người đột nhiên tỉnh ngộ, há to miệng lớn tiếng kêu lên.

" Hắc Kỳ quân, nguyên lai là bọn họ, Hứa Hải Phong thật sự điên rồi sao? Chẳng lẽ hắn không sợ Khải Tát nhân?" Mạo Đốn nghiêm mặt, lớn tiếng quát.

Chỉ là vấn đề của hắn cũng không có bất cứ kẻ nào cho hắn được một câu trả lời chính xác.

" Đi thôi…" Cáp Mật Thứ thuận miệng phân phó một tiếng, lệnh kỳ trên đài cao lập tức phấp phới.

Mọi người cúi đầu nhìn lại, một đội kỵ binh ngàn người đột nhiên từ trong đám người phóng ra, hướng Tần Dũng lao tới.

" Để cho bọn họ thử một lần, nếu không được…Ta tự có chủ trương." Ánh mắt Cáp Mật Thứ âm trầm, nhưng lời nói cũng không phải thập phần lo lắng.

Trong lòng mọi người lập tức yên ổn vài phần, lấy danh vọng của Cáp Mật Thứ, nếu nói như vậy khẳng định có mấy thành nắm chắc.

" Triết Biệt đáng chết…Hầu Hài đáng chết…Lý Quan Anh đáng chết…Lưu Tuấn Thư đáng chết... đáng chết Hứa…"

Trong miệng tráng hán đang không ngừng mắng ra tên của mọi người, chỉ là khi hắn nhắc tới Hứa Hải Phong, lập tức tỉnh ngộ, gắt gao ngậm miệng lại, cũng không dám nói thêm nửa câu.

Ngay lúc vừa rồi, thiết kỵ của mọi người xông trận, mọi người đều đã đến, duy nhất chỉ có Tần Dũng lọt lại cuối cùng, bây giờ mới vội vã chạy tới.

Chỉ cần nghĩ tới tình cảnh vừa rồi, Tần Dũng liền ôm một bụng phẫn phẫn bất bình.

Mọi người đều có chiến mã, cũng chỉ có hắn không có, hắn có thể chạy tới nơi này phải nhờ vào đôi chân lớn của mình.

Bởi vì thân thể hắn vốn đã không nhẹ, lại thêm cây gỗ khổng lồ trên vai, trên thế giới tuyệt đối không có con ngựa nào có thể cõng nổi hắn.

Đạo lý này, tuy Tần đại dũng sĩ không thông minh, nhưng vẫn hiểu rõ ràng.

Chẳng qua, huyết tửu chiến mã cũng không phải loài ngựa bình thường, bằng vào sự cường hãn của loại huyết mã kỳ dị này, nghĩ muốn kéo cây gỗ to tướng này đến đây, cũng là có khả năng.

Chỉ là khi hắn dùng ánh mắt đầy hi vọng trong cõi lòng nhìn về phía mấy vị thủ lĩnh, cũng không hề chiếm được lời đồng tình hồi đáp.

Lưu Tuấn Thư cùng Lý Quan Anh cẩn thận tránh khỏi ánh mắt của hắn, làm bộ không để ý tới ý tứ của hắn.

Mà Triết Biệt lại càng trực tiếp dời đi ánh mắt, thần thái kia rõ là không xem hắn như một người hiện diện một đống trước mặt, mà thuần túy là không thèm nhìn tới sự hiện hữu của hắn.

Thái độ như vậy hoàn toàn chọc giận Tần đại dũng sĩ.

Nhưng ngoại trừ hắn ngửa đầu nhìn trời rít gào vài tiếng, cũng không còn làm gì được.

Phụng nghiêm lệnh của Hứa Hải Phong, vô luận dưới tình huống nào, không được làm tổn thương huynh đệ trong nhà.

Đối với lời nói của vị chủ tử này, Tần Dũng cho dù có thêm một lá gan, cũng không dám có chút ý làm nghịch mệnh lệnh.

Chẳng qua, luồng uất ức oán khí nghẹn khuất trong lồng ngựa, vẫn dâng trào không tiêu tan.

Vào lúc này nhìn hắn, gương mặt triều hồng, dù là thân thể cũng có vài phần màu sắc đỏ bừng tiên diễm.

Hắn há to miệng, thở hổn hển, tiến tới càng gần.

Những người khác có lẽ đang nghĩ rằng, do hắn chạy quá nhanh, nên thể lực sa sút, đã như cung tên bị kéo hết đà.

Nhưng Tần Dũng lại biết, cơn tức giận, luồng lửa giận đang hùng hùng bốc cháy mãnh liệt, ở trong lồng ngực hắn tùy ý thiêu đốt, lúc này hắn…đúng là trong cơn giận điên người.

" Giá…"

Thanh âm hò hét vang lên, từ trong miệng vị thiên nhân trưởng chủ động xuất chiến phát ra.

Người này ra đời trong một đại bộ lạc, ở trong Hung Nô quốc nội cũng là một nhân vật uy mãnh nổi danh.

Chỉ là trong trận đánh vừa rồi ngăn chặn Hắc Kỳ quân, bởi vì tốc độ của Hắc Kỳ quân quá nhanh, làm hắn không cách nào ngăn cản, trơ mắt nhìn thiết kỵ của Hắc Kỳ quân phá trận xuyên qua.

Ngay lúc hắn còn đang trách oán không thôi, một bóng người lại xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

Đối với đại danh của Tần Dũng, hắn vô cùng quen tai, nhưng còn chưa được tận mắt nhìn thấy, cũng chưa từng tin tưởng.

Trong tim của hắn, chỉ cần Hung Nô nhân ngồi trên lưng ngựa, trên thế giới này sẽ không còn thứ gì có thể ngăn cản được bọn họ.

Vì thế, sau khi nhân được mệnh lệnh của Cáp Mật Thứ, hắn lập tức đem người lao ra, không chút chần chờ dừng lại.

Tần Dũng, chẳng qua chỉ là một mãng hán, trước mặt hơn một ngàn thiết kỵ, có thể làm được bao nhiêu.

Hắn giục ngựa chạy như điên, trên mặt lộ ra vẻ nanh cười tàn nhẫn.

" Bắn tên…"

Tuy hắn đối với chính mình cực độ tin tưởng, nhưng chỉ cần chứng kiến cây gỗ khổng lồ trên vai Tần Dũng, trong tim của hắn tự nhiên nảy sinh vài phần cố kỵ.

Để hắn suất lĩnh mọi người phát động công kích đối với Tần Dũng đang có trong tay hung khí như thế, trong tim của hắn cũng có chút không yên.

Thứ kia quả thật quá lớn, hắn cũng không muốn bị hao binh tổn tướng.

Chỉ là Tần Dũng đang ôm thứ khổng lồ kia, ở trong mắt bọn họ, không thể nghi ngờ chỉ là một bia ngắm di động.

Đối với Hung Nô binh lính cung mã nhàn thục mà nói, nghĩ muốn bắn trúng một mục tiêu khổng lồ như thế, cho dù bọn họ có nhắm hai mắt lại, cũng là một việc dễ dàng.

Theo tiếng dây cung bật lên, vô số mũi tên rậm rạm hướng bạo long hình người bay đi.

Trong mắt Tần Dũng đột ngột chớp động ngọn lửa nguy hiểm, hắn đang bừng bừng phẫn nộ, vừa lúc nhìn thấy Hung Nô kỵ binh, liền chuyển biến thành một loại hưng phấn, loại hưng phấn cực độ như kẻ đói khát nhiều năm nhìn thấy thức ăn ngon dọn lên đầy bàn.

Trong miệng hắn ngao ngao kêu lên những lời mà không ai hiểu được, nhấc thân cây phảng phất như không có chút sức nặng, cứ như vậy lao vào trong cơn mưa tên đầy trời kia.

Những mũi tên bắn lên trên người Tần Dũng, giống như loài muỗi đang chích lên con voi, không chút nào khiến cho hắn chú ý.

Đương nhiên, một vòng mưa tên cũng có được chút hiệu quả.

Quần áo trên người Tần Dũng lập tức thủng lỗ chỗ, rách nát không chịu nổi.

Hắn không thèm để ý chút nào tiện tay xé xuống, chiếc áo rách nát liền bay lên, lộ ra một thân thể rắn chắc bóng loáng màu đồng cổ.

Trên thân thể rắn chắc kia, ngẫu nhiên cũng có vài vết trắng, đó là một điểm dấu vết duy nhất do những mũi tên bắn trúng lưu lại.

Nhưng chỉ vài giây, những điểm trắng kia lập tức khôi phục nguyên dạng, biến mất sạch sẽ, không còn tồn tại.

Sắc mặt tên thiên nhân trưởng kia thay đổi, khi hắn nhìn thấy kết quả của một vòng mưa tên bên mình, ngoại trừ vài miếng vải rách cũng không hề thu hoạch được chiến tích gì, hắn cũng không còn bảo trì được thần sắc trấn tĩnh.

Bước chân Tần Dũng chưa từng dừng lại, hắn vừa chạy vừa nhấc lên thân gỗ lớn trên đầu vai, thân thể hắn nhanh chóng nghiêng ra phía sau.

Tên thiên nhân trưởng còn đang nói thầm trong lòng, đã thấy Tần Dũng đột nhiên hét lớn một tiếng, đem cây gỗ khổng lồ cầm trong tay xem như một thanh tiêu thương, ra sức ném tới.

Lực lượng cường đại cùng tốc độ cực hạn.

Thân gỗ lớn ở giữa không trung đánh một vòng cung làm người khác sợ hãi, bắn về phía một ngàn kỵ đang phóng tới trước mặt.

Trong vô số ánh mắt hoảng sợ, thanh vũ khí có một không hai từ xưa tới nay đã hung hăng bay qua đội ngũ.

Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, phàm là bất cứ kẻ nào chắn ngay trên đường bay của cây gỗ lớn kia, đều bị đánh văng xuống ngựa. Bọn họ miệng phun máu tươi, ngũ tạng lục phủ chấn động mãnh liệt, mắt thấy khó có thể may mắn thoát khỏi.

Mọi người đồng thời nghĩ đến lúc Hắc Kỳ quân vừa mới xông trận, hiện ra tràng cảnh bọn họ cùng ném tiêu thương.

Trách không được động tác này của Tần Dũng lại gây cho người ta cảm giác quen thuộc, nguyên lai hắn đã đem cây gỗ cực lớn kia xem như một thanh tiêu thương nho nhỏ.

Tên thiên nhân trưởng kia nghiêm mặt, hắn đột nhiên quát lớn: " Các huynh đệ, giẫm nát hắn cho ta."

Từ nhỏ đã ngủ chung với ngựa, tự nhiên hắn biết rõ lúc vạn mã chạy chồm sẽ sinh ra lực trùng kích kinh người ra sao.

Dù là một thân mình đồng da sắt, cũng chưa chắc có thể chịu nổi vô số vó ngựa giẫm đạp.

Mấy trăm danh kỵ sĩ bày thành đội liệt chỉnh tề, bọn họ hướng Tần Dũng mãnh liệt trùng lên.

Bọn họ cũng không sử dụng mã đao trong tay, bởi vì bọn họ biết, binh khí trong tay mình chỉ sợ không cách nào tạo thành thương tổn gì đối với quái nhân kia.

Bọn họ trông cậy vào, chính là lực trùng kích khổng lồ của đàn thiết kỵ.

Trong mắt Tần Dũng tràn ngập vẻ hưng phấn khát máu, lấy cứng chọi cứng, từ trước đến giờ là thứ mà hắn thích nhất.

Thiết kỵ của Hung Nô nhân, đối với những người khác mà nói, là đại biểu cho ác mộng tử vong.

Nhưng đối với Tần Dũng mà nói, đối với bạo long hình người này mà nói, quả thực chính là sự hưởng thụ có cầu còn không được.

Mắt thấy kỵ binh đã vọt tới trước mặt, Tần Dũng đột nhiên lộ ra vẻ tươi cười khoái chí.

Hắn vươn hai tay, cứ như vậy bóp lấy cổ hai chiến mã đang toàn lực bôn ba, ánh mắt của hắn phảng phất như không phải đang nắm lấy hai con chiến mã cao lớn, mà chỉ là hai con mèo nhỏ mà thôi. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Đôi bàn tay to nặng nề giao vào một chỗ, hai con chiến mã bị nhấc lên không trung hung hăng đập mạnh vào nhau.

Gân cốt vỡ tan, mưa máu tung bay, dù là hai gã kỵ sĩ trên lưng ngựa, cũng lập tức chết yểu đương trường.

Tần Dũng giống như một vị chiến thần khổng lồ, đứng ngay giữa bình nguyên, mặc cho chiến mã của Hung Nô nhân có bao nhiêu cuồng bạo, cũng đừng mơ tưởng tạo được sự uy hiếp gì với hắn.

Chốc lát sau, quanh người hắn đã đầy máu thịt nát vụn, thê thảm không nỡ nhìn.

Dù là Kim Lang quân có bao nhiêu dũng hãn, lúc này cũng không sao dằn nổi sự khủng hoảng kinh hoàng.