Thương Thiên Phách Huyết

Chương 220: Hội chiến (6)




Giết một đủ vốn, giết hai có lời.

Câu nói thô bỉ không chịu nổi này lại được Tương đại quân sư đường hoàng viết lại trong binh thư, hơn nữa ở trong quân còn được truyền lưu, được những quân nhân sống trên đầu gươm mũi giáo vô cùng yêu thích.

Học thức của bọn họ không cao, có thể nhận biết được mấy chữ, ở trong quân cũng đã cực kỳ hiếm thấy, nên cách nói chuyện văn hoa, trong tai bọn họ phảng phất như chuyện thần thoại nửa đêm, ngược lại những chữ vô cùng đơn giản này, đã vô cùng thiếp tâm nói không nên lời. Cho dù họ không biết một chữ, cũng có thể dễ dàng nói trên miệng, hàm ý bên trong lại càng đơn giản sáng tỏ.

Trên chiến trường, đao binh gặp nhau, không phải ngươi giết ta thì là ta giết ngươi, không hề có nửa điểm thương hại. Đặc biệt là với Hung Nô nhân mấy trăm năm thù oán, căn bản là không cần động viên, mọi người tự nhiên sẽ sinh ra tâm trạng cừu địch.

Suất kỳ của Hồng Sắc Hải Dương ở dưới tình huống kẻ địch vờn quanh rời đi đại doanh bắc phương, liền đại biểu thần thoại mấy trăm năm qua bị đánh vỡ, nếu là binh đoàn bình thường, chỉ sợ đã lòng người tan rã, lòng quân không còn. Nhưng quân đoàn phương bắc cũng do Phương gia chấp chưởng mấy trăm năm, đã trải qua vô số ma luyện không ngừng.

Đại kỳ không ngã, kim thân không phá, đây là câu cửa miệng bọn họ truyền lưu mấy trăm năm.

Hôm nay, thần thoại này lại chung kết trong tay bọn họ, các chiến sĩ dù phẫn nộ cũng không khủng hoảng, bọn họ duy nhất cảm thấy chính là sự không cam lòng cùng sự khó chịu nghẹn khuất lan khắp không gian.

Hồng Sắc Hải Dương lúc này, đã là một sư đoàn bị khơi dậy hung tính, những chướng ngại nào ngăn cản ngay trước mặt bọn họ, đều bị bọn họ không chút lưu tình mà đạp nát thành mảnh nhỏ.

Quát Bạt Ưng càng đánh càng kinh, làm một trong những tướng lãnh cao cấp của Hung Nô nhân, hắn đối với đại địch của chính mình biết rõ vô cùng tinh tường. Lực chiến đấu của Hồng Sắc Hải Dương tuy mạnh, nhưng so với Kim Lang quân, thủy chung còn kém một bậc.

Nhưng lần này giao phong, tựa hồ hoàn toàn là ngược lại. Người Hán lúc này hung hãn uy mãnh, trên khí thế hoàn toàn áp đảo tộc nhân của mình, đây là đạo lý gì?

Phương Lệnh Thần giống như mãnh hổ rời núi, thế không thể đỡ. Hai bên người hắn, còn là Lữ Dương Danh cùng Lâm Nghi Tinh hai vị nhất phẩm cao thủ thủ hộ.

Trước khi Hứa Hải Phong rời đi, đem tính mạng của Phương Lệnh Thần, vị quan chỉ huy của đại doanh phương bắc phó thác cho bọn họ.

Người trong giang hồ, lời hứa đáng giá ngàn vàng, bọn họ nếu đã đáp ứng, trừ phi bản thân bỏ mình, hồn phi phách tán, nếu không Phương Lệnh Thần chính là vững như thái sơn, tuyệt không cần lo lắng tính mạng.

Ba vị nhất phẩm cao thủ hợp thành một thanh tam xoa kích( trường kích có ba mũi nhọn) vô cùng sắc bén. Hai mắt Phương Lệnh Thần đỏ rực như máu, gương mặt dữ tợn, làm người khác nhìn thấy mà sợ hãi. Lữ Dương Danh già mà cứng rắn, một thanh đại đao trong tay, đấu đá lung tung, dũng không thể đỡ. Trong tay Lâm Nghi Tinh là một thanh ngân thương, huy vũ đã lấy được vô số tính mạng.

Bọn họ khí thế bàng bạc, chống đỡ toàn mỹ, toàn lực đánh ra, những nơi đi qua, máu thịt bay ngang, thây ngã chồng chất.

Đột nhiên, chiến mã của Lâm Nghi Tinh bật tiếng rên rỉ, bốn chân sụm xuống.

Lâm Nghi Tinh mặc dù là một vị nhất phẩm cao thủ hách hách nổi danh, nhưng dù sao là người nam phương, không bằng nam nhi phương bắc nổi danh tài cưỡi ngựa, dưới sự kinh hãi, không kịp phản ứng, theo chiến mã cùng nhau ngã xuống. Mắt thấy sẽ bị vạn mã chạy chồm đạp thành thịt vụn ngay trước mắt.

Nhưng đúng lúc này, một cây mộc bổng bay tới trước mặt Lâm Nghi Tinh, dùng sức đưa tới, ngay trong lúc sống chết, Lâm Nghi Tinh nào dám do dự, chụp đầu gậy, mượn lực lôi kéo từ trên mặt đất bay vọt lên, đang ở giữa không trung dĩ nhiên lại thấy rõ cây mộc bổng do chính Lữ Dương Danh đưa tới.

Phương Lệnh Thần huy vũ trường thương trong tay, không ngừng thúc ngựa lao tới, trước mắt đột nhiên sáng sủa, hắn đã phá tan trận địch.

" Đi…" Hắn hét lớn một tiếng, mang theo đội quân tiếp tục bôn ba về phía trước.

Phương Lệnh Thần hai mắt nhìn thẳng phía trước, hắn không dám quay đầu lại, bởi vì hắn biết, ở sau lưng của hắn có vô số đệ tử binh đang bỏ thân cùng địch nhân, mỗi một khắc, đều có vô số đại hảo nam nhi vong mạng sa trường. Tim của hắn như chảy máu, hắn sợ mình quay đầu lại, sẽ không còn nhẫn tâm rời đi.

Nhưng lúc này, hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, hắn phải dẫn nhiều người rời khỏi nơi đây, đây là sứ mạng của hắn, còn là trách nhiệm.

Năm vạn đại quân của Phi Mã quân đoàn rốt cục vượt qua, bọn họ cùng ba vạn Kim Lang quân của Quát Bạt Ưng hợp cùng một chỗ, bám đuôi đuổi giết.

Đột nhiên, hậu quân của Hồng Sắc Hải Dương truyền đến một tiếng quát lớn, thanh âm già nua mà bi tráng của Phương Lệnh Đức truyền khắp hậu quân: " Các huynh đệ hậu quân, sợ chết không?"

" Không sợ." Một vạn nam nhi cùng quát lớn.

" Ai không sợ chết, theo lão phu đi."

Phương Lệnh Đức xoay lại đầu ngựa, hướng tám vạn đại quân ngay phía trước mặt huy đao phóng đi.

Một vạn hậu quân phía sau đồng loạt thắng ngựa, mỗi người phấn dũng xung phong tranh đi trước, bọn họ quay ngựa hướng đại quân Hung Nô nhân phát động công kích tự sát, bọn họ lấy tính mạng của mình làm đại giới, ngăn trở sự truy kích của Hung Nô nhân, ngăn chận bước chân truy đuổi của bọn họ.

Tuy không hề trải qua thương nghị, Tiên Ti bốn tộc cũng không ước mà cùng chặn lại những tán binh tiểu đội trăm người chạy trốn, về phần đại bộ đội Hồng Sắc Hải Dương, bọn họ có thể ly bao xa là ly bấy xa.

Tòa núi cứng rắn này không phải người như bọn họ có thể nuốt nổi, huống chi trong lòng bọn họ, hai đại thế lực này nếu có thể cùng lưỡng bại câu thương, đó mới là kết cục tốt nhất.

Chiến trường từ từ bình tĩnh trở lại, Mạo Đốn xanh mặt nhìn Quát Bạt Ưng gương mặt hổ thẹn, ở phía sau hắn, hơn trăm dư kỵ đang bất an cúi đầu, bọn họ cưỡi trên những chiến mã cao lớn kiện tráng, những đuôi ngựa cột theo vô số cành lá, một khi phóng đi, lập tức tung lên bụi mù đầy trời.

" Đây là sáu vạn đại quân của ngươi sao? Ngươi…làm chuyện tốt." Mạo Đốn nổi giận nói.

Quát Bạt Ưng không dám giải thích, hắn cắn chặt hàm răng, không nói được một lời.

" Đan Vu, nếu không có Quát Bạt tướng quân đúng lúc chạy tới, Phương Lệnh Thần cũng sẽ không bỏ doanh mà chạy, lực chiến đấu của Hồng Sắc Hải Dương cực mạnh, thật sự vượt xa ý liệu của chúng ta, nếu thật sự muốn tiêu diệt bọn họ, đại giới chỉ sợ chúng ta không kham nổi." Thổ Nhi Hồng ở một bên khuyên giải.

Sắc mặt Mạo Đốn từ từ hòa hoãn, hắn hỏi: " Phương Lệnh Thần mang đi được bao nhiêu nhân mã?"

" Không đủ ba vạn." Thổ Nhi Hồng lập tức hồi đáp.

" Quát Bạt Ưng, ta đưa cho ngươi một vạn Kim Lang quân, bổ túc ba vạn, ngươi lập tức lên đường, bám đuôi đuổi giết, có thể giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu." Mạo Đốn không cam lòng phân phó, với binh lực ưu thế như vậy, vậy mà không thể tiêu diệt toàn bộ Hồng Sắc Hải Dương, chứng thật là việc tiếc nuối nhất của hắn.

" Dạ…" Quát Bạt Ưng hai tay ôm quyền, nặng nề lên tiếng, xoay người đi, chốc lát sau, Kim Lang quân được huấn luyện nghiêm chỉnh dưới sự suất lĩnh của vị tướng lãnh trẻ tuổi Hung Nô, bước lên con đường truy kích.

Nhìn đại bộ đội đi xa, Mạo Đốn đột nhiên hỏi: " Phương Lệnh Đức thế nào?"

Thổ Nhi Hồng khom người nói: " Lực tận mà chết."

Nhẹ nhàng gật đầu, Mạo Đốn thở dài nói: " Hay cho một hán tử anh dũng, đáng tiếc hắn đầu quân sai chỗ."

Thổ Nhi Hồng cúi đầu, đối với lời này cũng không ý kiến.

" Thi thể của hắn phải được chiếu cố, hậu táng đàng hoàng." Mạo Đốn thở dài nói.

" Dạ…" Thổ Nhi Hồng cung kính hồi đáp.

Phóng Mã Pha, địa thế bằng phẳng, nhưng sau dốc cũng là một mảnh núi non liên miên phập phồng, bên trong có một tòa núi cao nguy nga đứng vững trong núi non, phảng phất như hạc giữa bầy gà, phải là kỳ quan.

Một đám tráng hán lõa lồ nửa thân trên, đang đem từng khối đá lớn chậm rãi khuân vác đi lên. Bên trong có một người, vóc người đặt biệt cao lớn, cấu kết cơ thể phảng phất như sắt, hắn đi tới dưới một khối đá nặng ngàn cân, tiện tay nhấc lên, đã nhấc thật gọn gàng, đặt lên trên vai.

Hắn quay đầu hết nhìn đông tới nhìn tây, nhưng khối đá quá lớn nên che hết tầm mắt của hắn, làm hắn thật không thói quen. Chốc lát sau, hắn rốt cục tìm được mục tiêu của mình, cười a a đi tới bên một khối đá khác có độ nặng tương tự, nhấc lên, cũng đặt lên bả vai bên kia. Nguồn tại http://Truyện FULL

Hai ngàn cân toàn bộ đặt lên trên người của hắn, nhưng hắn phảng phất như không có cảm giác, đi nhanh chạy lên núi.

Người có được thần lực như thế, chỉ có một mình bạo long hình người Tần Dũng mà thôi.

Trên núi cao, Tương Khổng Minh đang thản nhiên tự đắc ngồi trên một chiếc ghế dài đặc chế, hắn đang thong thả thưởng thức trà thơm, trong miệng đang khe khẽ ậm ừ một ca khúc không hề lưu hành trong thời đại này.

" Chậm rãi đến là được, ít nhất còn có hai, ba ngày thời gian, nếu không phải chủ công đột nhiên mất đi năng lực lấy rượu bổ máu, ta cũng không cần phải khổ cực như thế. Ân, quân đoàn phương bắc không biết có thể lưu lại bao nhiêu người, lấy bản lãnh của Cáp Mật Thứ, để cho bọn họ lưu được một vạn cũng là cực hạn a." Tương Khổng Minh nói với Triết Biệt đứng bên người: " Tốt nhất Phương gia nhị lão đều chết hết, chủ công mới danh chính ngôn thuận tiếp nhận đám sĩ tốt, đúng không."

Triết Biệt dùng thiên lý nhãn nhìn ra phương xa, đối với câu nói của Tương Khổng Minh cũng không phản ứng, cũng không hề phát biểu ý kiến của chính mình.

Tương Khổng Minh thở dài một hơi, tự nhủ: " Những người này thật sự là cực kỳ không thú vị, ai, uổng phí một phen miệng lưỡi, đàn gảy tai trâu."

" Đông…" Hai tiếng nổ truyền đến, Tương Khổng Minh không cần quay đầu lại, đã biết là ai làm chuyện tốt, hắn trong cơn giận dữ, quay đầu lại trách mắng: " Con gấu mèo đáng chết nhà ngươi, bỏ xuống nhẹ một chút không được sao, nếu hù dọa ra bệnh tim, ngươi đền bồi được sao?"

Tần Dũng hàm hậu vuốt đầu mình, vẻ mặt vô tội cùng khó hiểu.

Tương Khổng Minh bất đắc dĩ thở dài, ai kêu mình mang theo tên hoạt bảo này, điều này cũng không thể tránh khỏi.

" Quân sư đại nhân…"

Tinh thần Tương Khổng Minh rung lên, Triết Biệt trong ngày thường ít nói chuyện lại mở miệng chủ động gọi hắn, thật đúng là một chuyện đáng cho người ta vui mừng.

" Chuyện gì?"

" Có người tới."

" Là thám tử Hung Nô sao? Mấy người, ngươi đuổi đi." Tương Khổng Minh tùy ý nói.

Triết Biệt chần chờ một thoáng, vẫn chưa rời đi.

Tương Khổng Minh kỳ lạ, hỏi: " Sao ngươi không đi?"

" Người đến nhiều lắm, giết không hết." Triết Biệt lời thật nói thật.

" Có bao nhiêu người?" Thần sắc Tương Khổng Minh từ từ ngưng trọng lên.

" Ít nhất hai vạn."

Tiếng vó ngựa vang lên từ xa đến gần, nương theo mặt đất khẽ rung động, bóng người phía trước từ từ rõ ràng.