Thương Thiên Phách Huyết

Chương 216: Hội chiến (2)




Phía đông cách phương bắc đại doanh hơn mười dặm có một tòa núi nhỏ vô danh, cao không quá mười trượng, xa xa cũng không thể xưng là nguy nga, duy nhất đáng giá nói đến, chính là thế núi có chút hiểm trở, quái thạch lởm chởm, khó có thể trèo lên.

Hứa Hải Phong đi nhanh tới, đi tới trước núi nhỏ, hắn mỉm cười, tự nhủ: " Lợi Trí này, thật đúng là biết chọn địa phương."

Bước chân của hắn cũng không ngừng lại, theo sườn núi cơ hồ thẳng tắp đi lên. Hắn vẫn không nhìn xuống, cứ như tùy ý mà đi, nhưng mỗi điểm đặt chân, đều đúng chỗ tốt, mượn lực đi tới, như giẫm trên đất bằng, không chút nào thấy miễn cưỡng. Nếu để cho người ta nhìn thấy, còn tưởng rằng hắn đang đi lững thững trên đường lớn bằng phẳng.

Chốc lát sau, hắn đã lên tới đỉnh núi, nhưng khi đầu của hắn vừa vượt qua bình thai trên đỉnh núi, một đạo hàn quang hỗn loạn tiếng gió rít đã hướng hắn thẳng tắp bay tới.

Hứa Hải Phong thuận tay phất ra, thân hình không ngừng, đã lướt lên bình thai, hắn mở nắp bầu rượu trong tay, ngửa đầu uống một hớp thật lớn. Buông, sảng khoái ói ra một hơi, mùi rượu lan ra.

" Hứa huynh, ngươi rốt cục tới."

Đem bầu rượu trong tay ném cho đối phương, hai mắt Hứa Hải Phong sáng ngời, hắn cất cao giọng nói: " Tiểu đệ bất tài, cũng không dám thất tín, Lợi Trí huynh, đã lâu không gặp."

Trong đại doanh, tướng sĩ ba tộc phấn dũng chém giết, bọn họ dùng tính mạng của mình nỗ lực đổi lấy thắng lợi, đại môn phía bắc đã bị đám hán tử liều chết phá ra.

Vô số người tràn vào quơ lên mã đao lóe hàn quang trong tay, trong miệng hô quát loại ngôn ngữ không ai nghe hiểu, trong mắt bọn họ có vẻ mừng như điên, loại vui sướng thật điên cuồng.

Quân đội người Hán lại không ngừng lui về phía sau, bọn họ là dũng sĩ Đại Hán, nhưng địch nhân của bọn họ cũng là một đám mãnh thú đang liều mạng tiến công.

" Sưu…"

Một mũi tên dài xé gió từ xa xa truyền đến, một vị Tiên Ti tướng sĩ ngã xuống đất, trên cổ họng hắn còn ghim cứng một mũi điêu linh tiễn. nguồn TruyenFull.vn

Phương Lệnh Đức tự mình dẫn theo hai ngàn tướng sĩ tìm đến, trong miệng hắn lớn tiếng quát: " Các dũng sĩ Đại Hán, các ngươi làm sao vậy, chẳng lẽ không bằng một lão đầu như ta sao?"

Hắn giơ cao trường thương, đi nhanh về phía trước nghênh tới, bước tiến của hắn kiên quyết không dời, thanh âm của hắn vang dội điếc tai, trường thương trong tay hắn múa ra ảo ảnh đóa đóa trí mạng, hắn không chút sợ hãi tiến về phía trước, từng bước từng bước đi tới.

Người anh dũng luôn luôn chiến thắng, Phương Lệnh Đức lấy chính sự hãn dũng của mình kích khởi lên quân hồn của Hồng Sắc Hải Dương.

Một dũng sĩ tiếp một dũng sĩ Đại Hán không hề lùi bước, bọn họ đi theo phía sau lão tướng quân, dũng cảm nghênh tới.

" Tiến vào, đi đem thổ địa về cho người thân." Tiên Ti tộc trưởng thét lớn.

" Đánh trở về, đem đám cẩu thát đánh về nhà chúng." Phương Lệnh Đức cạn kiệt toàn lực rống to.

Hai đội nhân mã giống như hai thanh thiết chùy cứng rắn hung hăng đánh vào một chỗ, nổi lên vô số lửa hoa nóng rực huyến lệ chói mắt.

Một binh lính Đại Hán vừa đem trường thương đâm xuyên ngực của địch nhân, còn chưa chờ cho hắn kịp rút ra vũ khí của mình, liền cảm giác được trên cổ một trận đau nhức, ý thức của hắn cũng mơ hồ, cho đến tiêu tán vô tung.

Trước khi hắn lâm chung, chỉ nhìn thấy trước mặt là một mảnh ánh sáng lung linh, ta còn muốn giết địch, đây là cỗ ý niệm cuối cùng của hắn, chỉ là rốt cục cũng không cách nào hoàn thành.

Cổ của hắn đã rời bả vai, ở giữa không trung bay đi, xa xa rơi vào trên mặt đất, vài phút sau, lại có vô số bàn chân vô tình đạp lên, cho đến khi máu thịt mơ hồ, lún sâu vào mặt cỏ, cũng không còn cách nào nhận ra.

Nhưng vị trí của hắn cũng chưa từng mất đi, một vị đồng bạn lại từ sau lưng hắn đi ra, không kể sinh tử lại ra sức chém giết.

Tiên Ti tộc trưởng mở to đôi mắt đỏ rực, nhìn thấy những chiến sĩ anh dũng của mình ngã xuống nơi kinh khủng đã lấy vô số mạng người này, lửa giận trong lòng hắn không ngừng bốc lên, hắn đẩy ra thân vệ bên người, rút mã đao, nói: " Các dũng sĩ, xuất ra khí lực của các ngươi, theo ta sát."

Ứng phó địch nhân như nước thủy triều tràn tới, lần đầu tiên Phương Lệnh Đức hối hận vì sao không tu kiến thành tường cao lớn, hắn lảo đảo, cơ hồ té ngã, dù sao hắn cũng đã già, cũng không còn được sự dũng mãnh năm đó. Nhưng tim của hắn vẫn nóng rực, hắn nanh cười một tiếng, không chút nào để ý tới máu nhiễm toàn thân, kêu lớn: " Hồng Sắc Hải Dương…"

" Hồng Sắc Hải Dương…"

Mấy vạn quan binh đồng thời há to miệng, lớn tiếng rống lên. Trong cơ thể bọn họ lại tràn ngập lực lượng, vinh dự cao ngạo khiến cho bọn họ lại khôi phục trạng thái tốt nhất.

Trước cửa trại, đã như a tì địa ngục, vô số nam nhi anh dũng đã vì ý niệm cùng giấc mộng của chính mình mà giết người hoặc bị người giết, trong mắt bọn họ tràn ngập một màu đỏ kích động, tính mạng của bọn họ ở giờ khắc này đã hao hết toàn bộ, nhưng bọn họ không oán không hối hận, nửa bước không lùi.

Trên chiến trường, không còn thanh âm nào khác, hết thảy đều hóa thành một chữ, đó là một chữ tràn ngập sát khí làm cho trong lòng người khác run sợ...

Giết…

Nhưng vừa lúc đó, một tiếng tù và xẹt qua chiến trường thảm thiết.

Thân hình cao lớn của Mạo Đốn vững vàng ngồi trên lưng ngựa, hắn lẳng lặng nhìn phía trước.

" Đan Vu, rốt cục bọn họ đã dốc toàn lực." Thổ Nhi Hồng ở bên cạnh hắn nhẹ nhàng nói: " Ngoại trừ Đế tộc Nam Nghi Liêu."

Trên mặt Mạo Đốn cũng không thấy vẻ tươi cười, trên gương mặt lại tức giận nói không nên lời: " Nam Nghi Liêu, hừ, đợi khi lấy được giang sơn Hán đình, trở lại tìm hắn tính sổ."

Thổ Nhi Hồng hít sâu mùi máu tươi trong không khí, khẽ cười nói: " Nam Nghi Liêu đã thay đổi, hắn đã không còn là thiếu niên ngây thơ khí huyết phương cương của ba mươi năm trước, hắn đã hiểu được như thế nào dùng thương tổn nhỏ nhất đi lấy được ích lợi lớn nhất, Đế tộc, thật không thể khinh thường."

Trong mắt Mạo Đốn tràn đầy sát khí, mày rậm nhướng cao: " Ba mươi năm trước, hắn là thủ hạ bại tướng của trẫm, hôm nay, hắn cũng giống nhau. Chỉ cần trẫm còn trên đời một ngày, Đế tộc cũng không thể siêu việt Hung Nô, chỉ có chúng ta mới là bá chủ có một không hai trên đại thảo nguyên."

" Dạ…Ngài là Đan Vu vĩ đại nhất trong lịch sử Hung Nô, phong công vĩ tích của ngài vĩnh viễn ghi khắc vào lịch sử của Hung Nô." Thổ Nhi Hồng cung kính nói, lời này của hắn xuất phát từ sự thật tình thật ý, tuyệt không có nửa câu nịnh nọt.

Công hạ kinh sư, cướp lấy tòa Hán đô thành được xưng là trái tim của người Hán, có thể làm được điều mà vô số người đi trước không thể hoàn thành được giấc mộng, Mạo Đốn đích xác có tư cách được xưng là Đan Vu vĩ đại nhất.

" Đô…"

Tiếng tù và to rõ đột nhiên vang lên ở phía nam của Đại Hán phương bắc đại doanh.

" Không có khả năng." Mạo Đốn nhìn ra phương xa, ánh mắt lộ ra vẻ khó thể tin.

" Đan Vu, là bọn hắn, bọn họ tới." Trên mặt Thổ Nhi Hồng hiện lên vẻ hưng phấn khó có thể che giấu, cho dù là với tu dưỡng của hắn, thời khắc này cũng không thể tự chủ.

" Được a, tiểu tử này cuối cùng không làm trẫm thất vọng." Trên mặt Mạo Đốn cũng vui mừng, hắn ngẩng đầu nhìn trời cao, cao giọng nói: " Hung Nô ta nhân tài cường thịnh, nơi xuất anh hùng, chính là lúc xưng bá thiên hạ."

Thổ Nhi Hồng gật đầu, trong Hung Nô, những danh tướng đồng lứa đều đã mất, một đời mới lại sinh ra vị Quát Bạt Ưng là một kỳ tài trăm năm khó gặp. Thực lực như thế, thiên hạ ai dám tranh phong.

Đại Hán? Đế tộc? Những kẻ nhỏ nhoi, không đáng giá nhắc tới.

" Truyền lệnh, toàn lực tấn công, rút cây đinh quân đoàn phương bắc này cho ta." Mạo Đốn cao giọng quát.

Trên bình nguyên, hơn vạn con chiến mã xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, mũ giáp màu vàng, mã giáp màu vàng. Trong thiên hạ, cũng chỉ có một chi bộ đội có trang bị như vậy.

Quân đội vương bài cuối cùng của Hung Nô Vương, Kim Lang quân.

Sau lưng bọn họ, bụi đất tung bay, mê mang một mảnh.

Phương Lệnh Thần đầy mặt ngưng trọng nhìn nam phương, bọn họ đã tới, hơn nữa tốc độ cực nhanh, ngoài sự dự liệu của chính hắn.

Theo thám tử hồi báo, quân đội của Quát Bạt Ưng ít nhất còn tới ba ngày đường đi mới có thể kịp tới trận đại chiến này, đây chính là mười vạn người, không phải là khoái kỵ mấy ngàn người. Bọn họ làm sao tới?

Mạo Đốn vì hấp dẫn tai mắt của Hán đình, bản thân giá lâm chiến tuyến phương bắc, cũng đem quyền chỉ huy Kim Lang quân giao cho Cáp Mật Thứ, mấy trăm năm qua, Kim Lang quân lần đầu tiên tách khỏi Đan Vu của họ. Mà lần chia lìa này, liền sáng tạo lịch sử, kinh sư Đại Hán đã lần đầu tiên bị thất thủ trong tay ngoại tộc, tên Mạo Đốn từ nay về sau lưu truyền thiên cổ.

Cáp Mật Thứ sau khi đoạt được kinh sư, chuyện thứ nhất là trả lại binh quyền, đem quyền chỉ huy mười vạn Kim Lang quân giao cho con cháu vương thất là Quát Bạt Ưng, do hắn suất quân về viện phương bắc, giáp công Hồng Sắc Hải Dương.

Hắn làm như vậy, rõ ràng là vì tị hiềm.

" Phương thống lĩnh, ngài xem." Lưu Chính Trung hít một hơi, hỏi.

Phương Lệnh Thần âm trầm nghiêm mặt, vung tay áo bào, đi xuống vọng thai. Lưu Chính Trung ngẩng đầu nhìn, căm hận dậm chân, xoay người đuổi theo.

" Chuẩn bị ngựa, lui quân." Phương Lệnh Thần cao giọng nói.

" Phương tướng quân, ngài muốn làm gì?" Trương Tử Hoa đứng bên người Lưu Chính Khải hỏi.

" Phá vòng vây."

" Chẳng lẽ ngay cả quân đoàn phương bắc cũng không thủ được sao?" Lưu Chính Khải hỏi, thanh âm của hắn có một tia mê mang.

" Quân đoàn phương bắc có thể đứng vững mấy trăm năm không ngã, nhờ vào viện quân, bên trong có viện lương. Nhưng hôm nay đã cô lập không ai giúp, lương thảo không đủ, cho dù có thể bảo vệ cho hôm nay, cũng không thủ được một đời. Nếu chỉ là một mình Phương mỗ, sẽ không rút lui, nhưng thái tử điện hạ ở đây, vô luận như thế nào, lão thần cũng phải bảo vệ điện hạ bình an rời đi."

" Được, chúng ta đi, chỉ là, xin hỏi tướng quân, muốn đi đâu?" Trương Tử Hoa hỏi.

" Ngọa Long thành." Phương Lệnh Thần không chút nghĩ ngợi, thuận miệng đáp.

" Xin hỏi tướng quân, có được mấy thành nắm chắc bình an phá vòng vây?"

" Địch quân chưa khép lại, lão thần tự mình cản phía sau, do nhị ca hộ tống điện hạ, sẽ thành công phá vây." Phương Lệnh Thần nhìn về phía Lưu Chính Khải, chắc giọng nói: " Thỉnh điện hạ cấp tốc chuẩn bị, chậm trễ không kịp."

Lưu Chính Khải còn chưa phản ứng, chợt nghe Trương Tử Hoa trầm giọng nói: " Đi ra."

Màn trướng nhấc lên, một thanh niên anh tuấn mặc cẩm y bào đi nhanh ra, sắc mặt của hắn tuy hơi tái nhợt, nhưng tỉnh táo, khí độ ung dung, vương giả phong phạm.

" Xin mời thống lĩnh hộ tống thái tử điện hạ đi Ngọa Long thành." Trương Tử Hoa chỉ vào vị thanh niên kia nói.

Phương Lệnh Thần vẻ mặt hồ nghi, hắn chần chờ nói: " Lưu Tuấn Thư?"

Trương Tử Hoa đối mặt Phương Lệnh Thần, hai đầu gối chấm đất, nói: " Đúng vậy, ngoài ra Trương mỗ còn một chuyện muốn nhờ, còn thỉnh lão tướng quân đáp ứng."