Thương Thiên Phách Huyết

Chương 19: Công thành (1)




Hán Hiền đế nhìn hai người trước mắt đang không ngừng cãi cọ, nhất thời cũng không có chủ ý.

Cổ Đạo Nhiêm là nguyên huân đức cao vọng trọng, nhưng Phương Hướng Minh lại càng không đơn giản, hắn chẳng những là trưởng tử trưởng tôn của một trong tứ đại thế gia Phương gia, đồng thời còn là thừa long khoái tế( con rể) của Đường gia gia chủ của một trong tứ đại thế gia. Nếu như không phải Phương gia tổ huấn, chỉ sợ hắn đã sớm trở thành đại tướng quân. Cho nên tuy là quan chức của hắn chỉ là một doanh phó tướng, nhưng đối mặt Cổ Đạo Nhiêm cũng là theo lý lực tranh, không chút nào yếu thế.

" Bệ hạ, nếu Phương tướng quân có nắm chắc, sao không nhượng hắn thử một lần, cho dù không thành công, cũng bất quá là tổn thất ba ngàn nô lệ binh mà thôi."

Lúc này một vị đại thần bước ra khỏi hàng, hướng Hán Hiền đế góp lời. Lời nói lập tức khiến cho một mảnh những lời đồng ý.

Cổ Đạo Nhiêm âm thầm thở dài, thực lực của Phương gia tại quân bộ quả thật mạnh mẽ, tuy mình quan chức cực phẩm, lại thống suất tây tuyến đại doanh, nhưng thực lực trong triều còn là xa không bằng Phương gia căn cơ hùng hậu. Hắn sở dĩ phản đối, cũng không phải do lòng tốt gì, mà là trong lòng đối với năng lực thống suất của Hứa Hải Phong có một tia lo lắng, sợ hắn lại lập kỳ công, mà làm bại hư mưu đồ chính mình. Nhưng thời khắc này lại gặp chúng thần đồng ý, biết chuyện không thể cản, phản đối nữa cũng là vô dụng, không thể làm gì khác hơn là lui trở về.

Nếu Cổ Đạo Nhiêm không còn phản đối, vậy việc này cũng không cần lại dị nghị. Được Hán Hiền đế cho phép, Phương Hướng Minh cầm lệnh bài đi về phía trước tuyến.

Lấy chức phó tướng chỉ huy hai mươi vạn đại quân, cho dù cầm lệnh bài trong tay, chúng tướng cũng không dám ra mặt không tuân theo, nhưng kéo dài dây dưa là tránh không được. Nhưng Phương Hướng Minh thân là trưởng tử trưởng tôn của Phương gia, trước đó lại lập nhiều chiến công hiển hách, đại đa số tướng lãnh cao cấp trong quân, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút liên quan với Phương gia, tự nhiên là không ai dám chậm trễ.

Dưới sự chỉ huy của Phương Hướng Minh, một màn kỳ lạ nhất xuất hiện trên chiến trường.

Mấy vạn nhân mã đang đứng phía trước lại chỉnh tề thối lui về sau, trước cửa chính Lâm An thành khoảng cách một ngàn thước không còn một bóng người. Cử động như vậy lập tức hấp dẫn sự chú ý của hai bên, chỉ cần có thể nhìn thấy như vậy là ánh mắt bọn họ sẽ không tự chủ được liền tập trung đến khối địa phương này. nguồn TruyenFull.vn

Một lượng xe đẩy tháp cao chậm rãi dưới sự hộ vệ của mấy ngàn binh sĩ hướng cửa thành tới gần. Vị chỉ huy chính của Khải Tác nhân cau mày, khổ tư khó hiểu. Hắn thật sự nghĩ không ra Đại Hán quân đang làm trò quỷ gì. Tháp cao xe đẩy như vậy là do thực tâm mộc tạo ra, cao gần hơn mười trượng, một bên còn có thang lầu cùng thang trượt, quân sĩ leo lên thang lầu là lên tới đỉnh tháp. Đứng trên đỉnh tháp là có thể trực tiếp đi lên thành tường, hoặc là cung tiến thủ có thể đứng trên tháp cao mà bắn tên xuống dưới, có thể áp chế cung tiễn thủ của đối phương, chứng thật là công cụ thật tốt để công thành bạt trại. Nhưng nó cũng có hai khuyết điểm trí mạng, một là hành động chậm chạp, hai là không đủ vững chắc.

Bởi vì chế tạo rất cao, cho nên tuy nhìn nó có vẻ linh hoạt, nhưng cũng không cách nào di chuyển nhanh hơn, bởi vì nguyên nhân như thế, nên trình độ chắc chắn của nó kém một bậc. Nguyên nhân chính vì có nhược điểm trí mạng này, nên ở cuộc chiến đại quy mô thì tác dụng không lớn.

Đầu thạch cơ( máy ném đá)chính là khắc tinh lớn nhất của nó, bởi vì chậm, cho nên trở thành bia ngắm của đầu thạch cơ, bởi vì không kiên cố, cho nên không thể chịu nổi bị tấn công.

Trong công kích mấy ngày trước, Đại Hán nhân cũng dùng qua vật này, nhưng hiệu quả không tốt, bị đầu thạch cơ trên tường thành đánh nát, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là lui đi.

Chỉ thấy mấy ngàn quân sĩ đi tới trước cửa thành tám trăm thước thì dừng lại, chia làm ba đội, mỗi đội trên dưới một ngàn người. Đội ở giữa là kỳ quái nhất, có một hán tử vóc người đặc biệt khôi ngô, so với người khác ít nhất cao hơn một cái đầu, chỉ thấy mái tóc hắn bay tung, nhìn như ma thần. Trong đội ngũ ngàn người phía sau hắn, có hai mươi người phân biệt mang hai cái bàn lớn, trên hai cái bàn này đặt hai đồng sư tử. Khải Tác nhân cùng bàn tán, đều nghĩ không ra tại sao bọn họ lại muốn đem đồng sư tử mang ra chiến trường. Có một binh lính Khải Tác nhân đùa cợt nói: " Hắn không phải muốn đem hai đồng sư tử này làm binh khí chứ." Những lời này lập tức khiến cho cả đám người hống lên cười to.

Ba ngàn sĩ tốt bày xong trận hình, mặt sau lại đi ra ba ngàn kỵ binh, những kỵ binh này Khải Tác nhân cũng không xa lạ, đó chính là đại danh đỉnh đỉnh Hồng Sắc Hải Dương thương kỵ binh.

Phía sau lại đi tới mấy trăm truy trọng đội, bọn họ tay cầm nhị khổn tiễn, chạy nhanh đến leo lên đặt tiễn trên đỉnh tháp. Xem tình hình này, tựa hồ là muốn cung tiễn thủ thực hành xạ kích áp chế.

" Đầu thạch cơ chuẩn bị, một khi xe đẩy đối phương tiến vào sáu trăm thước liền bắn cho ta." Khải Tác quan quân cười lạnh một tiếng, hạ xuống mệnh lệnh, nhưng bất cứ kẻ nào cũng không nghĩ đến, mệnh lệnh này lại là mệnh lệnh cuối cùng của cả đời hắn.

Khi toàn bộ truy trọng bộ đội rời đi, trên đỉnh tháp rộng hơn mười thước vuông ngoại trừ một ít chỗ trống, đều đặt đầy mũi tên.

Theo sau, một chuyến năm người từ trong kỵ binh đội đi tới, dọc theo thang lầu, chậm rãi đi lên đỉnh tháp. Trong đó có một người từ trên lưng cởi xuống một cây cung đặc biệt lớn, lấy ra mũi tên, chậm rãi giương cung, làm tư thế như sắp bắn.

" Hắn điên rồi sao? Nơi này cách cửa thành tám trăm thước a?"

Vô luận là Hán Hiền đế cùng chúng đại thần đang đứng trên gò đất, hay Khải Tác nhân trên tường thành hoặc Đại Hán quân trên mặt đất đồng thời đều dâng lên nghi vấn như vậy.

Cả chiến trường vào giờ khắc này quỷ dị an tĩnh xuống tới, mọi người nín thở nhìn chăm chú, nhìn từng cử động của người này. Trong hơn hàng vạn đôi mắt tràn ngập kinh nghi, không tin cùng ánh mắt đùa cợt, hắn rốt cục bắn ra một mũi tên kinh thiên động địa.

Tựa sấm sét, tựa thiểm điện, căn bản là không người nào nhìn ra quỹ tích của mũi tên này, bọn họ chỉ nhìn thấy tay phải của người đó buông nhẹ, cơ hồ đồng thời, lá cờ của Khải Tác quốc cắm ngay trên tháp cao tường thành Lâm An bằng đá giống như bị khối đá lớn nặng ngàn cân đánh trúng, phát ra " đông" một tiếng vang thật lớn, đá vụn tứ tán, cây trụ cờ bằng đá từ ngay giữa bị gãy liệt, trong vô số ánh mắt tràn ngập vẻ không thể tin nổi mà ầm ầm ngã xuống.

Khải Tác nhân quan chỉ huy ngây ngốc quay đầu qua nhìn trụ cờ, hắn chứng kiến người trên xe đẩy kia lại lần nữa buông ra dây cung, sau đó hắn chỉ cảm thấy có thứ gì bay xuyên vào miệng hắn, lực đạo thật lớn đem cả người hắn xốc bay lên, đây là thứ gì a? Là ma quỷ sao? Đây là điểm tự hỏi cuối cùng trước khi hắn lâm chung.

Người đứng trên đỉnh tháp chính là thần tiễn Triết Biệt, tài bắn cung tuyệt thế vô song của hắn ở trường hợp này đã phát huy ra công hiệu lớn nhất.

Mũi tên đầu tiên, hắn bắn ngã quốc kỳ kiêu ngạo của Khải Tác nhân, cho đối phương một gậy đầu tiên. Mũi thứ hai, mũi tên của hắn xuyên qua miệng của tổng chỉ huy Khải Tác quân, càng khoa trương chính là, dĩ nhiên lại ghim chặt thân hình của đối phương dính thật sâu vào tấm ván gỗ ở phía sau, một vòi máu tươi theo lưng của hắn uốn lượn xuống, vẻ kinh khủng thê lương nói không nên lời.

Theo sau, Triết Biệt từng mũi tên nối tiếp, vô số mũi tên trước mặt rất nhanh liền bắn hết, hai tên sĩ tốt phía sau không ngừng đem những mũi tên đặt bốn phía phóng tới bên cạnh tay phải của hắn, thuận tiện cho hắn dễ dàng rat ay.

Trên bầu trời để lại từng đạo tàn ảnh của mũi tên xẹt qua, không ngừng truyền đến tiếng xé gió " sưu sưu" như tiếng sấm. Đúng vậy, nguyên nhân chính là vì tốc độ của mũi tên quá nhanh, cơ hồ là trong nháy mắt Triết Biệt buông tay, mũi tên đã bay tới mục đích của nó, cho nên trên không trung chỉ còn lưu lại tàn ảnh, mà những mũi tên nhanh như vậy đã vượt khỏi tốc độ truyền lại của âm ba, cho nên mọi người nghe được cũng chỉ là thanh âm trước đó.

Tài bắn cung kinh khủng như thế đã ra ngoài phạm vị nhận biết của loài người, nếu ngay cả nhìn cũng nhìn không thấy, lại làm sao ngăn cản, mỗi một mũi tên của Triết Biệt đều lấy đi một tính mạng, quan quân Khải Tác nhân là đối tượng chiếu cố trọng điểm của hắn, phàm là những ai xuất hiện trong tầm nhìn của hắn đều không một ai may mắn thoát khỏi. Rất nhanh, khi Triết Biệt bắn ra được năm trăm mũi tên, thì một đoạn trăm thước trên tường thành đã không còn một người sống. Hắn lấy lực một người, thành công khống chế suốt trăm thước chiến tuyến, uy thế như thế, chiến tích như thế, cho dù là tận mắt nhìn thấy, cũng làm cho người ta khó có thể tin.

Một người bình thường có thể bắn trúng mục tiêu ngoài trăm thước đã là một người bắn cung tài ba khó được, có thể trong một trăm năm mươi thước bắn trúng đại đa số mục tiêu đã có thể xưng là thần tiễn thủ, nhưng cho tới bây giờ sẽ không có nghe nói qua ai có thể bắn trúng ngoài hai trăm thước. Nhưng Triết Biệt lại ở trong cuộc chiến này biểu hiện ra tiêu chuẩn viễn siêu cực hạn của loài người, dĩ nhiên có thể ngoài tám trăm thước mà không bắn trật phát nào, hơn nữa những mũi tên đều ghim sâu vào tường tới ba phần, hiển nhiên là còn dư thừa lực lượng.

Sức người có cực hạn, cho dù là đường bắn của đầu thạch cơ cũng bất quá trong vòng sáu trăm thước mà thôi. Huống chi trên thế gian cũng không có cây cung nào bắn tới khoảng cách tám trăm thước. Dù là có loại cung tên như vậy, mắt người làm sao có thể thấy rõ vật gì bên ngoài tám trăm thước, mà làm được không hề sai trật chút nào.

" Ma quỷ..." Khải Tác nhân bi thanh kêu thảm thiết.

" Thần a..." Đại Hán nhân cao giọng hoan hô.

Trên sườn núi, đám người Hán Hiền đế cũng trợn mắt há hốc mồm, một lúc lâu, Hán Hiền đế chỉ cảm thấy cổ họng rét lạnh sưu sưu, không tự chủ được sờ sờ cổ họng chính mình, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy đại đa số những người bên cạnh mình đều đang làm cùng một động tác giống như nhau. Hắn nuốt nước bọt, khàn giọng hỏi: " Người này là ai? Trong Đại Hán quân chúng ta có dũng sĩ như thế sao?"

Vấn đề này tự nhiên là không có người nào trả lời hắn, Hán Hiền đế nghĩ Hứa Hải Phong đến từ đại doanh phương tây, hỏi: " Cổ ái khanh..."

" Có thần." Cổ Đạo Nhiêm bước ra khỏi hàng khom người nói.

" Người này xuất từ tây tuyến đại doanh, hắn là người nào?"

Cổ Đạo Nhiêm ngẩn ra, hắn làm sao biết người đột nhiên đại phát thần uy này là ai, nhất thời á khẩu không trả lời được.

" Như thế nào? Dũng sĩ như vậy mà ngươi cũng không biết sao? Ngươi làm sao mà mang binh hả?" Hán Hiền đế giận dữ.

Cổ Đạo Nhiêm thật sự là ăn phải trái đắng, có khổ nói không nên lời, trong lòng hắn đem tổ tông của Hứa Hải Phong cùng Phương Hướng Minh mười tám đời mắng đến mấy lần, rốt cục từ trong miệng xuất ra mấy câu lung tung: " Thần chỉ biết người này là dũng sĩ dưới trướng Hứa tướng quân, đợi sau trận chiến này, thần sẽ điều tra rõ chi tiết."

" Hừ..." Hán Hiền đế bất mãn quay đầu đi tiếp tục quan sát.

Cổ Đạo Nhiêm lau mồ hôi lạnh trên trán, thời khắc này hắn đã đoán được người trên đỉnh tháp cầm trên tay chính là Khai Thiên Cung mà hắn tặng cho Tần Dũng. Lúc đầu hắn tặng cung, vạn vạn không ngờ uy lực cây cung này lại lớn đến như thế, càng nghĩ không ra trên đời này ngoại trừ Tần Dũng, còn có người có thể kéo ra được thần cung. Mà cây cung này trong tay người kia lại như cá gặp nước, phát huy ra công hiệu không thể tưởng tượng. Trong lòng hắn hối hận không kịp, nếu sớm biết như thế, Khai Thiên Cung này vạn vạn không thể đem tặng đi mất. Hứa Hải Phong có người này cùng Tần Dũng tương trợ, thiên hạ nào còn quân đội có thể chống đỡ nổi.