Thượng Thần, Ta Là Kiếp Của Ngài!

Chương 7




Ngày nào đó, tuyết y nhợt nhạt, thượng thần bạch y dung sắc thản nhiên ngồi ngay ngắn ở trên tảng đá Thanh Ngọc, híp mắt. Bên tai không nghe thấy tiếng thét chói tai của Viên Hầu dưới tàng cây mận Trân Quỳnh, không nghe thấy tiếng nước suối róc rách tung tóe, không nghe thấy tiếng hô quát gầm nhẹ đập nhân mận, không nghe thấy tiếng nổ mạnh cùng tiếng mắng chửi thỉnh thoảng vang lên.

Thượng thần than nhẹ một tiếng: “Hổ Miêu, rất an tĩnh. Ta tâm niệm vừa động, cảm thấy muốn đi ra ngoài một chút.”

Hổ Miêu dùng móng vuốt che đậy hai mắt của mình, oán thầm: “Chủ tử, gần đây tâm niệm vừa động của người, cũng động quá thường xuyên rồi!”

Một đường đằng vân giá vũ, thời gian không đến chung trà, thượng thần đã đứng ở nơi Thiên Hồ nào đó của phàm giới, từ trên đám mây hướng xuống phía dưới quan sát. Hoa sen Thiên Khuynh chưa nở, lá sen xanh mượt cao cỡ nửa người lộ ra mặt nước, gió mát chậm rãi thổi qua, thỉnh thoảng nhìn thấy có cá chép đỏ chơi đùa giữa lá sen.

Đột nhiên, một cánh tay trắng nõn bám trên chiếc thuyền lá ở trong hồ, một khuôn mặt thiếu nữ thanh tú lộ ra giữa làn nước. Chỉ thấy nàng đem bím tóc thật dài nhanh nhẹn vấn ở trên đầu, ánh mắt vừa đen vừa sáng, màu da như tuyết, thân thủ linh hoạt, trên người chỉ mặc quần lót cùng cái yếm hồng, đang ném không ít củ sen cùng cá chép quẫy đạp vào trong thuyền nhỏ.

Sau đó dùng lực, nàng linh hoạt leo lên thuyền. Nàng kéo ra một cái bao vải nhỏ, lấy ra miếng vải xám lau khô thân mình, trộm nhìn quanh một cái, liền lấy lá sen che, cởi y phục ẩm ướt trên người, bắt đầu thay quần áo.

Lại không biết, lúc này giữa không trung có một vị thượng thần đứng trang nghiêm trên đám mây, đang thản nhiên che ánh mắt Hổ Miêu, chính mình lại nhìn không dời mắt, thấy rất thú vị.

Cô nương ngốc này thay xiêm y xong, ở trong ánh chiều tà tịch dương vung mái chèo, lắc lư đi xa, tiếng ca trong trẻo như chuông bạc vang lên: “Ai! Vạn mẫu sen đóa đóa nở rộ, a muội chèo con thuyền nhỏ, hỏi rõ đại ca chàng ở đâu, trong lòng tiểu muội âm thầm đoán. Đại ca chàng có phải đã yêu ta hay không, tiểu muội nóng lòng đêm khó ngủ…”

Thượng thần trên đám mây ho nhẹ một tiếng, một đường đi theo tiểu cô nương. Chờ đợi nàng buộc thuyền lên bờ, thượng thần vung một trảo, tức khắc Mãnh Hổ bị hắn ném tới trước mặt cô nương. Chỉ thấy mặt mày cô nương biến sắc, nâng chân chạy như điên, thượng thần biến hoá nhanh chóng, biến thành một thiếu niên anh tuấn, cao giọng thét lên một tiếng: “Cô nương chớ sợ, Hổ Miêu, lên!”

Hổ Miêu đả bại lão hổ, nhưng thượng thần lại bị thương. Tiểu cô nương nửa tha nửa ôm mang thiếu niên về nhà, để trên giường, dốc lòng chăm sóc. Đợi cho thiếu nữ dùng vải ướt tẩy sạch khuôn mặt thiếu niên, nhịn không được ngọc diện phi hà, ngón tay lướt nhẹ qua ấn đường thiếu niên, không xấu hổ nói: “Đúng là một thiếu niên lang tuấn tú, thực chọc người yêu thích mà!”

(Ngọc diện phi hà (玉面飞霞): đại ý là mặt ngọc đỏ lên như ráng chiều)

Khi thiếu niên tỉnh lại, thiếu nữ đã đem cá chép hồng to béo nấu thành một chén canh cá nồng đậm, thêm một đĩa lớn ngó sen xào, hai bát cơm trắng lớn, chỉnh chỉnh tề tề bưng vào phòng. Thượng thần ngược lại giả bộ giống thật, đem thức ăn trên bàn quét sạch.

Thiếu nữ dốc lòng làm bạn, thiếu niên cố ý dây dưa, hai người rì rầm tán gẫu đêm thâu, không khí rất hòa hợp. Đợi bọn họ cuối cùng cũng đi nghỉ ngơi, Hổ Miêu ấm ức trong lòng, cả đêm khó ngủ, dùng vuốt mèo đem hai tiểu tặc tiến đến đất trồng của thiếu nữ trộm rau giáo huấn một trận. Thiếu nữ mừng đến mức sớm ngày thứ hai khẳng khái cho Hổ Miêu mấy cái đầu xương cá.

Thiếu niên không hề đề cập tới chuyện phải rời khỏi, thiếu nữ ngốc mỗi ngày bắt cá thái ngó sen, cũng không cảm thấy thiếu niên ở nhà của nàng có cái gì không ổn.

Thẳng đến có một ngày bà Trương cách vách kéo thiếu nữ qua, tận tình khuyên bảo nói: “A Dung à, cha mẹ con mất sớm, độc thân một người, sao có thể thu nhận và giúp đỡ một nam nhân xa lạ ở trong nhà chứ? Sau này con định xuất giá như thế nào đây?”

A Dung nghe xong tâm sự nặng nề. Trở về nhà, chần chừ đến trước mặt thiếu niên đang rung đùi đắc ý đọc Kinh Thi nói: “Huyền Khê, huynh nói trong nhà huynh đã mất song thân, vậy cũng chưa lấy vợ chứ?”

Huyền Khê nhíu lông mày, dùng hết toàn lực làm ra bộ dạng thật thà phúc hậu mà nói: “Không có.”

“Vậy… Huynh lấy ta, được không? Huynh xem, ta có ba gian nhà xí mấy khối đất trồng rau, còn có thể kiếm tiền, còn biết nấu cơm…”

“Dường như… Không lỗ vốn.” Huyền Khê ra vẻ do dự mà gật đầu.

Vì thế thiếu nữ lập tức vào thành mua xiêm y đỏ thẫm cho hai người, lại chọn mua mấy đồ gả cưới như đèn long phượng các loại, không đến buổi chiều, phòng tân hôn được trang điểm đổi mới hoàn toàn.

Mời được lý chánh trong thôn đến chủ hôn, mấy ly rượu nhạt chiêu đãi hàng xóm, hai người liền bái thiên địa, vào động phòng.

Đợi đến khi tắt đèn, tân nương tử buồn ngủ ở trong bóng đêm oán giận.

“Huyền Khê, chàng cởi yếm của ta làm gì.”

“Huyền Khê, sao chàng lại cắn ta.”

“Huyền Khê, chàng đừng sờ nơi đó…”

“Huyền Khê… Ưm!”

“Vẫn là nên bịt cái miệng này đi!” Thượng thần Huyền Khê vội tranh thủ thời gian mà nghĩ.