Thượng Thần, Ta Là Kiếp Của Ngài!

Chương 1




“Xước ước tiểu thiên tiên, sinh lai thập lục niên. Cô sơn bán phong tuyết, dao thủy nhất chi liên. Hồi mâu… Hồi mâu… Hồi mâu…”

(Dịch sơ là: Tiểu thiên tiên yểu điệu, sinh ra mười sáu năm. Cả núi nửa đỉnh tuyết, nước ngọc một cành sen. Quay đầu nhìn lại…)

Một bài thơ làm mãi không xong, thư sinh trầm ngâm, nhìn chằm chằm tiểu nữ quan xinh đẹp đứng trước mặt thong thả đi vài bước, khổ tư hạ câu.

Chỉ thấy đầu nàng mang quan liên hoa, da thịt trắng muốt lấn sương thắng tuyết, mi đạm như xuân sơn phương xa, mắt say như bích thủy phía trước. Đúng là cái tuổi nhiều vẻ xinh đẹp, tiểu nữ quan cúi đầu chơi đùa Minh Nguyệt quyết rủ xuống trên đạo bào, thân thể nửa ẩn ở phía sau một cây hoa lê, nhưng cố tình lại không nhịn được đưa ánh mắt qua trộm đánh giá thư sinh.

Tâm thư sinh nóng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm tiểu nữ quan càng thêm nóng.

Tiểu nữ quan đỏ mặt, hai má trắng muốt mềm mại nở ra từng tơ màu hồng phấn, ngượng ngùng cúi đầu, xoay người sang chỗ khác.

Thư sinh hí hửng, tiến về phía trước một bước, trong miệng vẫn thì thào: “Hồi mâu… hồi mâu…”

Tiểu nữ quan nhăn nhó một chút, sau một lúc lâu thân mình khẽ nghiêng, do do dự dự mà mở miệng, giọng nói như nước vỗ băng ngọc, rất dễ nghe.

“Đây… Đây là ngươi bảo ta ngoái đầu nhìn lại.”

“Ừ?” Thư sinh đang lúc tim đập dồn, hồn rung động, không nghe rõ lời tiểu nữ quan vừa nói, cũng chỉ thấy tiểu nữ quan mạnh quay đầu lại nhìn như hắn mong muốn, rất nhanh nâng mặt lên.

“Hử? … A! … Ô! ! … Ngư! ! ! (một chữ cuối cùng xin phát âm thành “Ngươi”, hình dung phát ra tiếng thảm thiết sợ hãi.)”

(Từ trước là Nhị咡, từ sau là Nhĩ尔, ở đây tác giả sử dụng từ phát âm gần giống nhau, nên để hợp lý ta thay thành “Ngư” nửa âm đầu của “Ngươi” nhé :)) )

Thư sinh nhìn qua nào phải dung nhan thiên tiên vừa rồi, trên mặt tiểu nữ quan lúc này treo hai mắt Quỷ đang bốc lên làn khói xanh rờn, trong cái mồm to như cái chậu máu phun ra đầu lưỡi màu đỏ tươi tanh tưởi còn chảy dịch nhờn, bộ đạo bào trắng tinh như ngọc ở trên người kia hóa thành bộ xương khô, một đôi cốt trảo lóe ra ánh sáng quỷ yêu dị chộp về hướng thư sinh.

“Hở…” Là lúc đầu mắt còn chưa kịp phản ứng.

“A…” Là phản ứng lại bắt đầu thét chói tai.

“Ô…” Là đã vượt qua sợ hãi, tiếng kêu chưa chết cũng không đủ dấu hiệu còn sống.

“Ngư! ! !” Biểu thị thư sinh đã thành công nuốt xuống một hơi thở cuối cùng, cả người ngã bịch một tiếng trên mặt đất, dường như đã bị hù chết.

Tiểu nữ quan kéo mặt quỷ trên mặt, đưa tay lau mồ hôi trên đầu, vừa nhìn mặt quỷ vừa thở hồng hộc nói: “Đồ này thật không tốt gì cả, lúc Hắc Bạch vô thường cho ta mượn mặt quỷ này còn nói chỉ cần liếc mắt một cái là hù chết luôn, vậy mà đã liếc mắt bao nhiêu cái rồi chứ!”

“A Dung lớn mật, một mình hạ phàm bóp méo số mệnh phàm nhân, phải bị tội gì? Còn không nhanh theo ta đi nhận tội?” Hồng âm tuyên truyền giác ngộ đột nhiên vang vọng trời đất, mây đen che phủ bầu trời, một bàn tay to lớn chụp lấy tiểu nữ quan từ giữa không trung.

“A a a… A a a… Thiến Chân tỷ là một tên lường gạt…” Tiểu nữ quan không có chút lực phản kháng, chảy nước mắt khóc rống lên như con tôm nhỏ bị nắm ở trong tay kéo vào giữa mây đen đầy trời.