Đầu óc Duyệt Nhi choáng váng mơ hồ, lại bị giữ chặt không động đậy được,
cảm xúc trước ngực cùng nơi thắt lưng khiến nàng vừa thoải mái vừa bất
an, chỉ cảm giác được không nên như vậy, nhưng nàng lại mơ mơ màng
màng đến độ không nhớ ra điều gì. Chỉ thấy cả người đắm chìm trong mùi
mực ấm áp, hoàn toàn không biết hiện giờ đang xảy ra chuyện gì.
Nếu đôi mắt to tròn phủ đầy sương mờ của nàng có thể nhìn thấy, chỉ cần cúi đầu liền có thể bắt gặp nam tử đang cúi người hôn đôi môi mình, trên
gương mặt tuấn tú trắng nõn cũng đã đỏ bừng, đôi đồng tử ấm áp dịu dàng
như xuân thủy thường ngày hiện giờ tràn đầy mông lung cùng khát vọng,
không phải là Mặc Ly mà nàng vẫn thường tâm tâm niệm niệm nhớ nhung, mà
là Đạp Vũ sư phụ nàng vẫn hằng ngưỡng mộ cùng ỷ lại.
Chiếc váy lưu tiên hoa mỹ tinh xảo từ trên bả vai tụt xuống, chất vải vân gấm tơ lụa mềm mại trân quý nhất thế gian nhưng dù thế nào đi nữa cũng
không bằng một phần vạn da thịt trơn bóng mềm mại của cô bé đang ôm
trong ngực. Làn da trắng mịn nõn nà giờ phút này bởi vì hơi rượu, nhuộm
một màu hồng hồng bàng bạc, không chút cử động dưới ánh nhìn của Đạp
Vũ.
Y phục có chỗ đã mở ra, da thịt Duyệt Nhi trắng nõn trơn bóng đã khó bề
giữ lại, huống chi còn thêm đôi tay bên hông đang trợ giúp, y phục ấy
tựa như một thác nước bằng lụa mềm mại từ nơi bả vai trợt xuống. Hô hấp
Đạp Vũ càng lúc càng dồn dập, làn da dưới môi mềm mại cơ hồ khiến y
đánh mất toàn bộ lý trí, cuối cùng đích thực kiềm chế không nổi, nhẹ cắn một cái.
Duyệt Nhi hơi ẩn ẩn đau cùng thoải mái, nức nở một tiếng, ngây thơ đáng yêu nói không nên lời.
Xung quanh rừng cây bỗng dưng truyền tới tiếng ma sát khe khẽ, trong đôi mắt mê đắm của Đạp Vũ đã tỉnh táo lại vài phần, nâng cơ thể ngả về phía sau của Duyệt Nhi ngay ngắn tựa vào phía trước ngực mình, nhanh chóng phóng một luồng thanh quang (ánh sáng xanh)về phía rừng cây nơi tiếng động phát ra.
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu rên, rừng cây liền xuất hiện một bóng người.
Người này y phục tả tơi, trên mặt là vẻ say túy lúy, bị thanh quang của
Đạp Vũ đánh tới, trong bóng đêm chỉ thấy máu theo y phục không lành lặn
đó chảy xuống. Kẻ này chính là Túy khất cái -tên ăn mày say khướt trước
đây ở Ô Điệp Châu từng đụng phải Sở Từ va Duyệt Nhi ‘bỏ trốn’, tin tức
“thiên chân vạn xác” ( chính xác vô vàn) cũng là từ y mà ra.
Trong ngũ giới ngoại trừ Thần giới, chính là mật thám cùng vạn sự thông đỉnh đỉnh đại danh.
“Bồng Lai tiên sơn ngươi cũng có thể xông vào?” Giọng nói bỗng nhiên vang lên trong đầu, Túy khất cái hoảng hốt nhảy dựng, lại liếc nhìn về phía nam
tử đang ngồi trong đình, liền biết y truyền âm đến cho mình.
Y sao lại xúi quẩy đến thế, lại gặp phải ‘vận tốt’ như vậy a!
Vốn nghe nói công chúa của tộc Tử Hổ nổi đình nổi đám lúc trước – Duyệt Nhi – mất tích hơn hai mươi năm lại dẫn theo mấy mươi vạn Tiên binh đến Yêu giới, tin tức ầm ĩ cỡ này, sao có thể thiếu y? Y vội vội vàng vàng từ Ô Điệp Châu đuổi tới, định bụng đến Yêu giới chứng kiến cảnh tượng hoành
tráng đó, không ngờ y tới cửa vào Yêu giới liền chỉ có thể thấy bóng
dáng Duyệt Nhi bỏ lại Ngọc đế cùng chúng tiên binh, cưỡi lên Long Đằng
Vương đi về phía Bồng Lai tiên sơn. Không thăm dò được tin tức, y sao có thể thỏa lòng, liền theo chân đến đây.
Không ngờ y tùy tiện tìm một rừng cây ẩn thân, nhưng mà… nhưng mà khiến y vào lúc đêm tối thế này bắt gặp cảnh tượng hương diễm như thế.
Bộ y phục vân gấm đó đã cởi đến nơi thắt lưng thon gọn, che phủ đôi chân
nhỏ nhắn của tiểu cô nương đang ngồi trên chân của Đạp Vũ thần quân
trong truyền thuyết, ngửa đầu mặc cho Đạp Vũ thần quân thích gì thì được nấy, mơ hồ có thể thấy đôi tai hổ nhỏ trên mái tóc, không phải đối
tượng y đang muốn bát quái – Duyệt Nhi cô nương sao?
Từ khi Đạp Vũ thần quân ôm Duyệt Nhi vào trong ngực, sứ mệnh nghề nghiệp
của Túy khất cái này đã khiến y theo bản năng từ trong túi càn khôn lấy
ra họa ký thạch, bắt đầu ghi lại toàn bộ những gì xảy ra ở đây.
Y vốn đã rất cẩn thận, ngay cả hơi thở cùng hô hấp cũng đã phong bế,
xuyên qua rừng cây nhìn thấy dáng điệu Duyệt Nhi trút bỏ y phục đến
thắt lưng, may mà mái tóc đen dài đã che phủ, may mà nàng đối diện với
Đạp Vũ Thần quân, quay lưng về phía y. Túy khất cái vốn nổi danh không
gần nữ sắc, nhưng không nghĩ tới hai người nơi đình càng lúc càng triền
miên, mãi đến khi Duyệt Nhi ngọt ngào nức nở một tiếng, mặc dù y là kẻ
tâm trí nửa điểm cũng không để ý đến chuyện gió trăng nhưng cũng không
khỏi hít một hơi, bất cẩn đánh động lá cây bên cạnh, mới bị Đạp Vũ Thần
quân phát hiện.
Trước một khắc bị luồng sáng xanh của Đạp Vũ thần quân đánh tới, y đã nhanh
chóng thu họa ký thạch trong tay vào lại nội đỉnh, ai ya, đây cũng là
bệnh nghề nghiệp.
Y không thể vì sự nghiệp bát quái quang vinh vĩ đại của bản thân mà cống hiến cả sinh mạng của chính mình chứ nhỉ?
Trăm bận suy tính của Túy khất cái đều lướt qua một lượt, bất quá cũng chưa
đến một khắc, trên mặt y vẫn là dáng bộ say túy lúy, Đạp Vũ thần quân
truyền âm đến, nhất định là không hi vọng Duyệt Nhi cô nương nghe được, y cũng khẩn trương truyền âm đáp lại: “Hôm nay uống say, không ngờ lại
xông vào Bồng Lai tiên sơn..Ức…” Trước mặt nhân vật như Đạp Vũ Thần
quân này, chỉ có thể tận lực diễn trò.
“Đã nhìn thấy gì?” Vẫn là thanh âm như gió xuân lướt qua mặt, nhưng lại
khiến Túy khất cái căng thẳng, dù gì, ranh giới sống chết rất mỏng manh.
Túy khất cái đờ người tại chỗ, nói không thấy thì thật quá đỗi giả dối, còn nói thấy thì chết chắc, y tung hoành giới bát quái nhiều năm như thế,
vậy mà cũng có thời khắc rối rắm ngượng ngùng như vậy!
Đạp Vũ ôm Duyệt Nhi vào lòng, để đầu nàng vùi trong ngực mình, bàn tay đỡ
lưng Duyệt Nhi, tay áo rộng hoàn toàn che khuất tấm lưng trần của nàng,
cánh môi duyên dáng hiện giờ so với thường ngày càng hồng nhuận hơn
trước, lúc này ngẩng đầu nhìn Túy khất cái, trong lòng Túy khất cái kinh hãi, mạng mình xong rồi!
Không ngờ, Đạp Vũ chỉ liếc y một cái liền đứng dậy, đạp không hướng phía Phù Hoa Lầu nơi thâm sơn mà đi.
Túy khất cái sững sờ tại chỗ! Ý gì đây trời?! Đạp Vũ Thần quân không thèm
để ý? Đôi mắt thanh tỉnh trên gương mặt say túy lúy của Túy khất cái
chợt lóe qua thâm ý.
Ha ha, có trò hay xem rồi.
Duyệt Nhi cô nương này không phải chính là nữ nhi mà Lạc Thủy Thần quân nâng
niu trong lòng bàn tay sao? Sao lại ngang nhiên cùng sư phụ của mình Đạp Vũ Thần quân bất minh không rõ ràng như vậy? Mà Đạp Vũ Thần quân hoàn
toàn không có ý giết y, không phải là…Nghĩ tới đây, trong lòng Túy khất
cái đã hết sức hưng phấn, vội vàng lấy họa ký thạch ban nãy từ trong túi càn khôn cẩn thận bỏ vào nội đỉnh, vừa xoay người liền chạy về hướng Ô
Điệp Châu.
Đạp Vũ ôm Duyệt Nhi quay về phòng ngủ ở tầng hai của Phù Hoa Lầu, trong
phòng được ánh trăng bên ngoài chiếu vào, khiến gian phòng mang đầy vẻ
ám muội không rõ ràng.
Đạp Vũ ngồi bên giường, nhất thời không nỡ thả tiểu cô nương ấm áp bé bỏng trong lòng, vẻ hoàn toàn ỷ lại như thế, ai nỡ buông tay?
Chả trách Tức Mặc Ly cả ngày ôm Duyệt Nhi không rời tay, cảm giác tốt đến thế, thật khiến người ta mãn nguyện.
Trong đêm tối, sâu trong đôi đồng tử thường ngày tựa xuân thủy của Đạp Vũ đều là vẻ mê đắm cùng khát khao, trên gương mặt tuấn tú trắng nõn cũng đã
phiếm đỏ, dáng vẻ có vài phần say say.
Không biết ôm bao lâu, y cắn răng, nhẹ nhàng dặt Duyệt Nhi trong lòng lên chăn gấm mềm mại.
Y rút bàn tay đặt trên lưng nàng, theo bản năng định kéo chăn, nhưng ánh
mắt lại hoàn toàn dán nơi y phục vân gấm đang mở rộng, ấn ký bản thân
vừa rồi cúi đầu bừa bãi rõ ràng vẫn lưu lại trên da thịt non mịn tinh tế ấy, chấn động thị giác như vậy khiến đôi mắt thâm trầm của y khẽ co
lại. Nhưng lại chậm rãi cúi xuống, vừa rồi ở trong đình thị giác không
hề bị tác động mạnh mẽ đến như vậy.
Y kinh ngạc ngắm nhìn thân thể nhỏ nhắn dưới người, trong đôi mắt sâu
thẳm bùng lên từng chút từng chút ánh lửa: “Tiểu ái đồ của ta, đã lớn
rồi nhỉ…”
Duyệt Nhi say đến độ thần trí mơ màng, vừa rồi ở trong đình, toàn thân bị cảm giác kỳ quái ấy giày vò đến độ ngủ không được, hiện tại vừa chuẩn bị
tiến vào giấc mộng, không ngờ lại nghe thấy câu này, lập tức nhíu nhíu
mi, bàn tay nhỏ nhắn quơ quơ. Đừng có quấy rầy nàng, nàng muốn ngủ.
Đạp Vũ đưa tay nắm lấy tay nàng, giữ ở một bên, cúi người liền đè xuống, nhẹ nhàng hôn nàng.
Duyệt Nhi vừa định lầm bầm phản đối một câu, nhưng lại cắn phải đầu lưỡi Đạp
Vũ, lập tức thần trí Đạp Vũ chấn động, một tia lý trí vẻn vẹn tựa như
sợi dây đàn cuối cùng này đã bị cái cắn nhẹ của Duyệt Nhi làm đứt phựt.
Cử chỉ cũng không dịu dàng thận trọng như trước, chỉ có điên cuồng hết
sức cướp lấy nơi cái miệng nhỏ nhắn của nàng. Đôi tay cũng không cam
chịu, chậm rãi di động dọc theo da thịt hết sức mịn màng, cảm nhận được
sự phập phồng lên xuống khiến người điên cuồng ở bên dưới thân.
Duyệt Nhi hoàn toàn không biết hiện giờ là lúc nào, bất giác lắc lắc đầu, bàn tay nhỏ bé muốn gạt đi đôi tay nóng rực đang không ngừng di chuyển
trên người, nhưng hai tay đều bị đôi tay thon dài giữ chặt một bên,
không nhúc nhích được.
Gương mặt nhỏ xinh của nàng đều là màu đỏ ửng sau khi say rượu, giờ phút này lại càng nhanh chóng trở nên rõ ràng, cảm giác đích thực kỳ lạ quá,
nhất thời, mặt nàng đã muốn trích ra máu.
Cảm nhận được Duyệt Nhi khó chịu, Đạp Vũ rời môi nàng, nhưng lại dọc theo da thịt trắng mịn một đường đi xuống.