Phù Hoa Sơn này là nơi đẹp nhất ở Bồng Lai, từ sau lần trước Duyệt Nhi đến
chiếm núi làm vua, Hoa Tuyên Tịch đã phong tỏa Phù Hoa Sơn, cung kính
mời tiểu chủ tử tôn quý vào ở. Lúc này Đạp Vũ và Duyệt Nhi đang cùng đi
trên con đường mòn dài hun hút, ánh trăng sáng tỏ, trên trời muôn ngàn
vì sao lấp lánh, xung quanh chìm lắng trong âm thanh xào xạc của những
phiến lá bị gió thổi rơi nhè nhẹ, văng vẳng đâu đó là tiếng của đám côn
trùng nhỏ đang ca hát.
Duyệt Nhi thơ thẩn để Đạp Vũ dẫn đi, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Đạp
Vũ nhìn Duyệt Nhi, cũng không bước nhanh, dùng tốc độ chậm nhất cuộc đời mình, nhìn Duyệt Nhi đang nắm tay bước đi bên cạnh, một thân xiêm y màu hồng nhạt, dáng người nho nhắn, chỉ cao đến ngực y mà thôi, phấn điêu
ngọc mài, vừa đáng yêu lại tinh khiết hiền lành, thật giống như một búp
bê bằng sứ.
“Duyệt Nhi, đang suy nghĩ gì vậy?” Dáng vẻ ngẩn ngơ khiến cho người ta vô cùng yêu thương.
Duyệt Nhi phục hồi lại tinh thần, đôi mắt to híp lại: “Nhớ đến Mặc Ly.”
“Ừ, nhớ cái gì về huynh ấy?” Bàn tay y càng nắm chặt tay Duyệt Nhi.
Duyệt Nhi lắc đầu, càng tươi cười vui vẻ hơn: “Không nói cho Đạp Vũ sư phụ
biết.” Dáng vẻ xem xem sư phụ sẽ làm khó dễ con thế nào.
Giọng của Đạp Vũ trầm xuống: “Tiểu ái đồ, vi sư mới đi mấy chục năm, chút
việc nhỏ đó mà con cũng không chịu nói cho ta nghe, vi sư rất buồn đó......”
Trong một lúc, Duyệt Nhi cũng chẳng biết phải làm cách nào cho tốt, lo lắng
nửa ngày mới nhớ ra, lảng sang chuyện khác: “Sư phụ lần trước bị thương có nặng không, đã hoàn toàn khôi phục chưa?”
“Đương nhiên không có chuyện gì rồi.” Tất nhiên là không có gì, chỉ bị đám
thiên đạo kia tố cáo trừng phạt tập thể thôi, Đạp Vũ xòe quạt ra, dáng
vẻ vô cùng phong lưu mỉm cười nói: “Thì ra tiểu ái đồ lại quan tâm vi sư như vậy?”
Duyệt Nhi im lặng hồi lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn xoay về phía Đạp Vũ, trong đôi
mắt to tràn đầy cảm động: “Đạp Vũ sư phụ, cám ơn người.” Đạp Vũ sư phụ
vì một tiểu đồ đệ như nàng đã phải hao tốn tâm trí rất nhiều.
Đạp Vũ nhân cơ hội đưa tay xoa xoa gương mặt trắng mịn của nàng: “Tạ ơn như thế nào đây? Tiểu ái đồ lấy thân báo đáp, cùng ta tạo nên một thiên
tình sử sư đồ cấm luyến oanh oanh liệt liệt rung động tâm can, chấn động thiên địa quỷ thần vang dội cổ kim triền miên sầu khổ?”
Mặt Duyệt Nhi chảy xuống mấy đường hắc tuyến(-.-!!): “Đạp Vũ sư phụ, người lại.....”
Khi nói chuyện đã đi đến Phù Hoa Đình ngay cuối đoạn đường, Đạp Vũ và Duyệt Nhi ngồi xuống.
Thấy Duyệt Nhi đã không còn ngơ ngác rơi vào trầm tư như trước, nét mặt tràn đầy ý cười, lòng Đạp Vũ cũng vui hơn rất nhiều, cười nói: “Ánh trăng
đêm nay thật tròn...... Hằng Nga tiên tử cũng xem như phúc hậu.”
Duyệt Nhi giật nhẹ tay áo của Đạp Vũ: “Đạp Vũ sư phụ, người biết rõ con không nhìn thấy….” Còn bảo nàng ngắm trăng.
Đạp Vũ không nói nữa, từ trong đỉnh lấy ra một cặp ly rượu lung linh tinh xảo, một bình rượu hoa đào ngàn năm.
Duyệt Nhi lập tức nhận ra mùi hương hấp dẫn của rượu hoa đào, cái mũi nhỏ
ngửi ngửi, kinh hỉ nói: “Là rượu!” Nàng nhận ra loại rượu này, không
phải nước hoa quả hay nước mật hoa mà nàng thường uống.
Đạp Vũ nhìn đôi mắt tham lam của nàng ánh lên ánh sáng màu lục, cười nói:
“Sao vậy? Cô hổ nhỏ thích uống rượu à?” Duyệt Nhi không chút do dự gật
gật đầu: “Thích, lần trước ở long cung của Nam Hải từng uống một loại
rượu trái cây, sau này Mặc Ly không chịu cho con uống nữa, mùi vị rất
ngon.”
Duyệt Nhi nâng ly rượu lên, nhăn đôi mày lại, hai lỗ tai cũng cong cong, đột
nhiên nhớ đến điều gì đó, vui vẻ cười nói: “Đạp Vũ sư phụ, gió trăng
rượu nồng, nâng chúc trời xanh, tối nay chúng ta không say không về!
Nào, cạn ly!” Trong thoại bản thế gian viết cảnh ý hào sảng là như thế.
Gương mặt tuấn mỹ của Đạp Vũ tràn đầy ý cười, trong ánh mắt là một mảnh trầm
tĩnh sâu thẳm, thấp giọng nói: “Thật không ngờ tiểu đồ đệ của ta cũng
tao nhã như thế, cạn ly.”
Hai ly rượu nhẹ nhàng chạm nhau, Duyệt Nhi nhanh chóng đưa ly rượu đến bên
môi, lập tức rót vào trong miệng, nuốt xuống, trong trong tích tắc cảm
nhận được một cảm giác rất tuyệt diệu, cười ha ha: “Chơi thật vui, uống
rất ngon.”
Đạp Vũ ngửa đầu uống cạn, nghe Duyệt Nhi nói thế thì cũng cười rộ lên, lập tức lại rót hai ly đầy.
Chẳng qua chỉ mới vài mấy ly, khuôn mặt trắng mịn của Duyệt Nhi đã đỏ ửng,
đôi mắt to lấp lánh ánh nước, bởi vì không nhìn thấy xung quanh nên
trước mắt là một khoảng tối đen, chỉ ngửi thấy mùi mực trên người Đạp
Vũ, nhưng nàng vẫn tham tham không ngừng uống rượu.
Năm đó ở Nam Hải long cung, loại rượu trái cây mà Duyệt Nhi uống ở trong
mắt Chỉ Thủy cũng không tính là rượu, nàng chỉ uống mấy chục ly thì
thần trí đã không còn tỉnh táo. Rượu hoa đào mặc dù không phải là rượu
mạnh, nhưng vẫn mạnh hơn rượu trái cây. Đến khi uống được hai mươi ly,
đầu óc của Duyệt Nhi đã choáng váng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hồng,
đôi mắt to tròn mịt mờ sương mù, hơi nước long lanh, ngơ ngác nâng ly
rượu, nhưng lại quên mất làm sao để uống.
Đạp Vũ vừa uống rượu vừa nhìn Duyệt Nhi. Giờ phút này Duyệt Nhi nâng ly
rượu lên nhưng lại quên mất động tác tiếp theo phải làm gì, nên cứ giữ
mãi tư thế đó. Đạp Vũ nghiêng người về phía trước, chỉ khẽ cúi đầu, đã
uống hết ly rượu trong tay Duyệt Nhi.
“Tiểu ái đồ? Say rồi sao?......”
Giọng nói của Đạp Vũ sư phụ rất êm tai, Duyệt Nhi mơ mơ màng màng cầm ly
rượu trong tay, khuôn mặt nhỏ nhắn quay về phía Đạp Vũ, nói: “Không
say...... Còn muốn uống......” Đầu lưỡi cũng không lưu loát,
dường như cứ muốn líu lại.
Đạp Vũ nghiêng người uống rượu xong thì cũng không rời đi, càng nhích lại
gần Duyệt Nhi hơn: “Tiểu ái đồ, còn muốn uống?” Duyệt Nhi gật gật đầu,
còn muốn uống, uống nhiều hơn.
“Sư phụ đút cho con được không?” Giọng nói trầm thấp vô cùng mê hoặc, tựa
như khúc nhạc cực kỳ hay, mang theo tiếng nước chảy nơi núi cao trôi
thẳng vào lòng người, chỉ còn lại cảm giác thoải mái ấm áp, Duyệt Nhi
mơ mơ màng màng, sao mà giọng nói của Đạp Vũ sư phụ lại trầm thấp như
thế? Nàng đã say đến mức không thể nhúc nhích, đành gật đầu: “Ư...... được......”
Mới vừa nói xong, chỉ cảm thấy thân người rất nhẹ, lập tức rơi vào một một vòng ôm đong đầy mùi mực. Nàng không quen nên loay hoay lung tung,
sao mà ghế tựa đàn hương này lại mềm như thế. Tiếc rằng không biết vì
sao lại bị người ta cố định lại, nàng không thể động, chỉ đành ngoan
ngoãn cúi đầu, say đến nói gì cũng chẳng rõ ràng, cầm ly rượu, vẫn còn
ngơ ngác nói: “Uống, còn muốn uống.”
Tựa hồ có người nói bên tai, vừa ấm lại vừa ngưa ngứa: “Đừng nóng vội, sư phụ đút cho con.”
Duyệt Nhi không nói, sợ Đạp Vũ không cho nàng uống, chỉ ngoan ngoãn ngồi
đó. Một lát sau, chiếc cằm tinh xảo nhẹ nhàng bị một đôi tay hơi lạnh nâng lên, tức thì một xúc cảm mềm mại dán vào môi nàng, Duyệt Nhi
theo bản năng vừa định rời đi, đột nhiên cảm thấy một dòng chất lỏng
tinh khiết thơm mùi rượu chảy vào miệng, nàng say mê nuốt lấy, tiếc rằng chỉ có chút xíu, Duyệt Nhi bất mãn, đang chuẩn bị phản kháng thì đã có
cái gì đó mềm mại xông vào miệng quấn lấy đầu lưỡi của nàng.
Ý? Đây là cái gì? Duyệt Nhi không biết từ khi nào đã buông ly rượu ra,
toàn thân đều tựa vào “ghế đàn hương” mềm mại, chơi như vậy rất vui,
trong ấn tượng của nàng dường như đã có ai đó từng làm chuyện như vậy
với nàng. Duyệt Nhi nghĩ không ra, chỉ đành thất bại lắc lắc đầu, khi
xúc cảm mềm mại kia rời đi, nàng lúng ta lúng túng nói: “Còn muốn rượu,
muốn uống rượu......”
Ghế đàn hương rung lắc, Duyệt Nhi kinh hãi nói: “Đạp Vũ sư phụ, ghế con ngồi đang động đậy!”
Đạp Vũ ôm lấy eo của Duyệt Nhi cố định nàng trong lòng, điểm nhẹ lên chiếc
mũi duyên dáng của nàng: “Hiện giờ nàng đang ngồi trong lòng ta… đồ đệ
ngốc…”
Duyệt Nhi cười ngây ngô: “Ra là vậy… Sư phụ cho con uống...... Còn...... Còn làm ghế dựa cho con, thật tốt….”
Đạp Vũ nhìn Duyệt Nhi say rượu, xinh đẹp đến mức động lòng người ngay
trước mắt, thật sự không rõ Tức Mặc Ly làm như thế nào có thể sống cùng
nàng mà chưa hề xảy ra chuyện gì, hiện giờ Duyệt Nhi sao mà cái gì cũng
chẳng hiểu hết vậy.
“Sư phụ tốt như vậy, tiểu ái đồ có thích sư phụ không?”
Duyệt Nhi đưa tay ôm lấy cổ Đạp Vũ, chân khẽ tách ra ngồi trên đùi y, tư thế
này nếu người bên ngoài nhìn vào rõ ràng hết sức thân thiết đầy ám muội, thế nhưng đối với cô hổ nhỏ này chỉ là bình thường, cũng không biết thế nào là nam nữ khác biệt, huống chi bây giờ là lúc đang say rượu.
Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, đôi mắt to tròn phủ sương mù mơ
màng híp lại, cười duyên nói: “Thích, thích sư phụ… Cho uống rượu…
cho ngồi một chút......” Thích sư phụ, thích Cửu Kiếm, thích Khổng
Tước, đều thích......
Đạp Vũ nhìn khuôn mặt gần ngay trước mắt, dáng người mềm mại không xương,
đường cong lung linh lả lướt, suy nghĩ vốn đã có chút hỗn loạn, thích sư phụ?
Y lại uống một ngụm rượu, dán vào đôi môi phấn hồng trơn mịn của nàng,
đưa rượu vào trong miệng nàng, môi lưỡi quấn quýt, dù thế nào cũng
không muốn rời đi, bàn tay ôm eo nàng càng siết chặt hơn, hận không thể
làm cho nàng không bao giờ rời đi nữa.
Năm đó ở Hàn Lâm Thư Viện, y đẩy cửa tiến vào phòng ngủ của nàng, Sở Từ
cũng đang làm như vậy, phủ trên người nàng. Nếu không phải… Nếu không
phải phát hiện sinh mệnh của nàng đang bị đe dọa, mà Sở Từ làm như vậy
là vì cứu nàng thì một khắc đó y thật sự muốn đánh cho Sở Từ hồn bay
phách tán. Chỉ cảm thấy tiểu ái đồ của mình, há có thể để cho kẻ khác
chạm vào.
A, tiểu ái đồ của hắn.
Mãi đến lúc Duyệt Nhi không thể thở nổi nữa, Đạp Vũ mới rời khỏi môi nàng,
cúi đầu bên cổ nàng hít sâu, thử bình ổn lại sự khao khát trong thể xác
và tinh thần: “Duyệt Nhi, kỳ thật sư phụ và đồ đệ còn có một phương pháp tu luyện khác, tiến bộ cực nhanh.”
Duyệt Nhi mơ mơ màng màng, sắp rơi vào giấc ngủ: “Hửm?”
Đạp Vũ nghe này giọng nói nhu mềm của nàng, nhịn không được khẽ cắn nhẹ vào bên cổ trắng noãn của nàng, cảm giác rất tốt: “Sư phụ cùng đồ đệ có thể song tu.”
“Song tu?” Duyệt Nhi hơi xoay người, hơi thở ấm áp bên cổ khiến nàng cảm giác có chút ngưa ngứa.
Đạp Vũ ôm chặt thân hình nhỏ nhắn đang dán sát vào người mình, dốc hết
yêu thương cả đời, hay nói đúng hơn là tình yêu say đắm, thấp giọng nói
“Tiểu ái đồ, cùng sư phụ song tu, có được không?”
Hồi lâu không nghe nàng trả lời, Đạp Vũ hơi ngẩng đầu, nhưng chỉ thấy nàng say đến mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn không nghe thấy lời y nói. Dáng vẻ
ngoan ngoãn như vậy khiến người ta hận không thể ôm vào trong lòng yêu
thương mãnh liệt một phen.
Đạp Vũ nhịn không được nữa, cúi đầu hôn xuống.
Bóng đêm thật đẹp, hương mực rất nồng, đúng là lúc tình nồng lưu luyến.
Duyệt Nhi ngửa đầu, đôi tay nhỏ bé ôm lấy cổ Đạp Vũ, mơ mơ màng màng nhanh
chóng rơi vào giấc mộng. Trước ngực có cảm giác tê dại khiến nàng vừa
thoải mái nhưng cũng có chút hoảng hốt, có cái gì đang cắn mút nàng?
Nàng giãy giụa, nhưng làm thế nào cũng không thể thoát khỏi giam cầm
bên hông mình.
Nếu ngài thật sự thích tiểu cô nương này, dùng phương thức khác cũng không
phải không thể có được nàng ta. Dù sao chỉ cần nàng ta biến mất khỏi thế giới của ngài ấy là được
Ha ha, chiếm làm của riêng mình sao?
Chiếm làm của riêng mình.
Tiểu ái đồ, nàng có bằng lòng thuộc về ta không?
Tiểu ái đồ, có bằng lòng vĩnh viễn ở bên cạnh sư phụ không?