Đến khi tìm được cửa vào Thủy Nguyên Cốc, cô hổ nhỏ hôm qua tràn đầy tự tin nói sẽ vào đó một mình bắt đầu quyến luyến.
Mắt thấy cửa động tối mù mù của Thủy Nguyên Cốc ấy càng lúc càng nhỏ, cũng
càng ngày càng xa mà Duyệt Nhi vẫn còn vùi mình trong ngực Tức Mặc Ly,
thế nào cũng không đành lòng. Hai lỗ tai be bé ủ rũ cụp xuống, đôi mắt
to tròn long lanh hai giọt lệ: “Mặc Ly, ta không nỡ xa chàng.”
Tức Mặc Ly cũng không có ý buông tay: “Ta độ linh lực cho nàng.”
Thất Mệnh:…
Thế nhưng lần này mỹ nam kế đã không phát huy tác dụng.
Duyệt Nhi ôm cổ Tức Mặc Ly, nhanh chóng hôn bên trái một cái, bên phải một
cái, lại mau lẹ nhảy khỏi vòng ôm của y, dựa theo linh thức đi về phía
cửa động của Thủy Nguyên Cốc, đến trước cái động tối om, Duyệt Nhi dừng
lại, quay đầu xoay gương mặt nhỏ nhắn về phía Tức Mặc Ly rồi lại quyết
đoán xoay người, lần này thật sự kiên định chạy vào trong Thủy Nguyên
Cốc.
Mặc dù nàng không nhìn thấy, nhưng dáng vẻ khi Duyệt Nhi đứng ở cửa động
quyến luyến quay đầu vẫn khiến Tức Mặc Ly kích động đến độ muốn tiến
đến ôm lấy nàng. Mắt thấy bóng dáng nhỏ xinh trắng nõn ấy biến mất nơi
cửa động tối om, cửa động tức thì liền khép lại, bầu trời trong nháy mắt tĩnh lặng đến độ không có bất kỳ điểm bất thường nào, tựa hồ như
mọi chuyện đều chỉ là ảo giác.
Trong lòng Thất Mệnh hết sức hoài nghi, có vẻ như Thủy Nguyên Cốc mà người
người muốn tìm, nói nghe ra thì dễ, nhưng nhiều người tìm suốt mấy vạn
năm mà ngay cả bóng dáng cũng không thấy, nhưng Lạc Thủy Thượng thần
dường như lúc nào cũng biết được nơi nó xuất hiện, muốn tìm nó lúc nào
cũng sẽ tìm được. Theo lý mà nói, với tác phong trước giờ của y, sao lại chịu để Duyệt Nhi đi vào nơi nghe nói là cửu tử nhất sinh như vậy chứ?
Rất nhiều nghi vấn nhưng Thất Mệnh chỉ có thể xác định một điều, Lạc Thủy
thượng thần cũng không phải đơn giản như bề ngoài cho thấy, tiểu công
chúa nhà mình hình như cũng có rất nhiều bí mật.
Mà nghĩ nhiều thế làm gì chứ? Thất Mệnh lắc lắc đầu, hiện giờ thù diệt tộc Tử hổ đã được báo, việc y cần làm bây giờ chỉ là chăm chỉ kiếm thật
nhiều tiền để cô hổ nhỏ ấy tiêu thỏa thích. Y cuối cùng cũng hiểu được
đôi chút vì sao Doanh Châu lại dễ dàng quy phục Duyệt Nhi, trừ bỏ nguyên nhân Ôn Chi Hàn có cảm tình đối với Duyệt Nhi, càng đáng nói hơn là
Duyệt Nhi nhất định có thể dẫn dắt họ tiến xa hơn, mà nàng cũng chẳng
phải là kẻ lộng quyền, truy cứu sự việc cũng giản đơn.
Người hợp tác tốt như vậy, Doanh Châu sao có thể để Bồng Lai độc chiếm chứ?
Tức Mặc Ly vẫn đứng bất động bên vách đá cuồng phong dữ dội, nhìn vào
khoảng không rất lâu. Vừa phất tay thì đã trông thấy bóng dáng nhỏ nhắn
của Duyệt Nhi nháy mắt xuất hiện nơi không gian phía trước, khi ấy nàng
đang chậm rãi chạy trên thảo nguyên bao la ngút tầm mắt, chung quanh
thỉnh thoảng xuất hiện mấy con quái vật mặt mày xấu xí dữ tợn, may mắn
là nàng không nhìn thấy, chỉ nghe được hơi thở liền lánh xa.
Thất Mệnh: …Chả trách Lạc Thủy Thượng thần lại để nàng đi…
Bỗng dưng, từ trong ảo ảnh truyền đến một giọng nói già nua cổ lậu, thô dày
mạnh mẽ đến độ như thể giọng nói ấy phát ra từ lòng đất: “Tiểu tử, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Đôi mày dài của Tức Mặc Ly khẽ nhíu, không nói lời nào.
Giọng nói cổ kính ấy lại có chút thất vọng: “Tôn thượng, đùa chút thôi mà, đã lâu không gặp như vậy… Ngài không thể nhiệt tình chút được sao? Hồi ấy
ta đã chiếu cố Ngài hơn ngàn năm…”
Lần này Tức Mặc Ly mới nói: “Lạc Thủy Thần quân.”
Giọng nói ấy đã mềm xuống: “Lạc Thủy Thần quân, Ngài gửi gắm tiểu cô nương
này vào đây là thật sự muốn rèn luyện hay là…” Vẫn là trải qua trui rèn
thì mới có được linh lực nhỉ?
Ánh mắt Tức Mặc Ly không hề rời khỏi bóng dáng nhỏ nhắn trong ảo ảnh, nghe
thấy lời này, thanh âm như suối trong chảy qua ngọc thạch không chút
cảm xúc: “Ngươi nói xem?”
Tiếng nói ngưng bặt, giống như không ngờ câu trả lời lại như vậy, y biết tôn
thượng đối với tiểu cô nương này có gì đó đặc biệt, nhưng lại không biết đặc biệt đến mức độ nào, vì vậy câu “Ngươi nói xem” này của Tức Mặc Ly
khiến ông lão nhiều tuổi này lúng túng, trầm mặc hết nửa ngày mới nói:
“Tra tấn dữ dội, hay dịu dàng yêu thương?”
Tức Mặc Ly nhíu nhíu hàng mày dài: “Vu Sơn, mấy vạn năm nay ở Ma thành có
thoải mái không? Hay là cảm thấy nhiệm vụ bảo vệ Thủy Nguyên Cốc này quá nhàn nhã? “
Giọng nói ấy chính là của người bảo vệ Thủy Nguyên Cốc, cũng chính là Vu Sơn- người nắm quyền lực cao nhất Thủy Nguyên Cốc, nghe thấy lời này của Tức Mặc Ly, mặc dù không nhìn thấy nhưng cũng cảm giác được ông ấy đang run rẩy trong Thủy Nguyên Cốc: “Lạc Thủy Thần quân, Ngài đừng đùa chứ, tôi
sẽ cẩn thận yêu thương, nhất định yêu thương hết lòng…”
Hàng mi dài rợp của Tức Mặc Ly khẽ chớp, trong lòng Vu Sơn kêu rên, đành
nói: “Là sự yêu thương đối với cháu gái ruột thịt, quyết không để nàng
ấy rơi một sợi tóc, nhỏ một giọt máu, Tôn thượng, à không, Lạc Thủy Thần quân, Ngài hài lòng rồi chứ?”
Tức Mặc Ly gật gật đầu, Vu Sơn thấy y đã không còn dặn dò gì, đang chuẩn bị cẩn cẩn thận thận biến mất thì lại nghe thấy giọng nói của Tức Mặc
Ly: “Để nàng vui chơi thoải thích nhưng vẫn có được sự rèn luyện thích
hợp, ngươi nên hiểu việc cần làm là gì. Nếu như nàng ra ngoài nhưng lại
chịu mảy may tổn thương nào, bản thân ngươi sẽ hôi phi yên diệt.”
Vu Sơn run rẩy, cẩn thận nhìn tiểu cô nương đang thong thả lăn người trên thảo nguyên, lại nhìn dung mạo như họa của Tức Mặc Ly, nhất thời nước
mắt tuổi già lã chã, đành nói: “Lạc Thủy Thần quân nếu như không an tâm, mỗi ngày Ngài cứ tự nhiên mở kết giới này để tận mắt giám sát.”
Tức Mặc Ly nhìn Duyệt Nhi đang vui vẻ lăn trên nền cỏ xanh xanh, đôi đồng
tử đen như mực càng lúc càng tĩnh lặng, trong lòng không rõ là tư vị gì, Duyệt Nhi dường như một chút cũng không nhớ y nhỉ. Nhưng thấy nàng chơi đùa vui vẻ như vậy, trong lòng càng thư thái.
Lúc này, một con quái vật to lớn khổng lồ xuất hiện bên cạnh Duyệt Nhi, chính là Thượng cổ thần thú Thao Thiết 1, Duyệt Nhi nghe thấy chấn động ầm ầm trên mặt đất, ngưng việc lăn lộn,
trong đôi mắt to tròn đều là nét kinh hãi, nàng không nhìn thấy đối thủ đang tiến về phía mình, làm sao đây làm sao đây? Duyệt Nhi nhanh chóng
lo lắng gần chết, cơ thể nhỏ nhắn đành từng bước từng bước lùi về sau.
1: ác thú phàm ăn trong truyền thuyết. Trên chung đỉnh thời cổ đại thường
khắc hình đầu ác thú này để trang trí. Theo như thì phía cực nam của thần châu có một loài ác thú, bốn
mắt, da đen, cổ dài, bốn chân, tính tình hung hãn, cực kỳ phàm ăn.
Trong “Thần dị kinh – Tây Nam hoang kinh” thì lại ghi rằng phía Tây Nam
có một con vật mình nhiều lông, đầu heo,cực kỳ tham ăn, tích nhiều tài
của nhưng không dùng, thường cướp lương thực, ỷ mạnh hiếp yếu, tên gọi
Thao Thiết. Theo lại ghi: “Thao
Thiết, tên một loài thú, thân trâu, mặt người, mắt bên dưới nách, ăn
thịt người.”
Nơi thảo nguyên bao la ngút tầm mắt, quái vật Thao Thiết to cỡ một căn
phòng bình thường của phàm gian đang chậm rãi áp sát lại gần thân thể
nhỏ nhắn, mũi nó ngửi trái ngửi phải, gầm gừ mở cái miệng to đầy máu,
đang định đem mỹ vị mấy trăm năm chưa từng thấy nuốt vào trong bụng.
Tức Mặc Ly hốt hoảng, bàn tay ngưng tụ thần lực, chuẩn bị đánh vào ảo cảnh. Vu Sơn sợ hãi toát mồ hôi lạnh kêu lên một tiếng, nhanh chóng bay lên
truyền lệnh cho Thao Thiết, gấp gáp nói: “Lạc Thủy Thần quân, Ngài động
thủ như vậy, Thủy Nguyên Cốc sẽ bị phá hủy đấy, mặc dù Ngài không quan
tâm đến suối nguồn của linh lực thiên địa này, nhưng vẫn phải để lại
đường sống cho ta chứ? Đám lão già Thiên đạo đó cũng không phải dễ đối
phó.”
Tức Mặc Ly mắt thấy Thao Thiết nghe lệnh của Vu Sơn ngoan ngoãn đứng yên
không dám manh động, quang cầu trong tay chớp mắt liền biến mất: “Sau
này ta sẽ không mở kết giới quan sát nàng nữa, ngươi nhớ lời nói ngày
hôm nay.”
Dứt lời thì đạp không rời đi, bóng áo trắng đã hướng về phía Thần giới.
Ảo cảnh cũng từ từ biến mất giữa không trung, Thất Mệnh đưa mắt nhìn bóng
dáng Tức Mặc Ly mất hút nơi chân trời, lại quan sát khoảng không không
có chút biến hóa nào thì cũng xoay người đi về hướng Tô Nhục Nhục tửu
lâu, trong lòng thầm than, chả trách Lạc Thủy thượng thần an tâm để
Duyệt Nhi một mình vào trong.
Không đảm bảo Duyệt Nhi một sợi tóc cũng không bị thương tổn, ngài ấy lý nào
lại dễ dàng chịu cho bảo bối trong tay mình đi chịu khổ?
Mà bên trong Thủy Nguyên Cốc, Duyệt Nhi lúc này đã từ trong ngây dại hồi
phục lại tinh thần. Sợ quá đi, vừa rồi nàng cảm giác được nguy hiểm sắp
bị ăn thịt tới nơi rồi.Duyệt Nhi đáng thương, hiện giờ mới nhớ đến Huyễn Oanh lưu ly trượng mà Tức Mặc Ly cho nàng, bàn tay nhỏ bé tháo cây trâm hình lão hổ nhỏ từ trên tóc xuống, nháy mắt hóa thành Huyễn Oanh lưu ly trượng còn cao hơn nàng một cái đầu, tử quang lấp lánh, điện lôi chớp
lóe.
Không biết đã bao nhiêu năm rồi Thao Thiết chưa gặp được thần khí như vậy,
thượng cổ thần khí và thượng cổ thần thú hiện giờ cực kỳ khó tìm, Thao
Thiết đương nhiên nhận thức được lợi hại của Huyễn Oanh lưu ly trượng,
lập tức quay đầu chạy trốn, mặc kệ tiểu cô nương này không lợi hại đến
thế, nhưng đây là lệnh của Vu Sơn đại nhân, nó dù gì cũng sẽ không vì
một tiểu cô nương mà cắt đứt đường sống của mình, đầu óc chậm chạp của
Thao Thiết đưa ra một kết luận: huống hồ, tiểu cô nương này còn không đủ nhét kẽ răng.
Duyệt Nhi nghe thấy tiếng bước chân Thao Thiết ầm ầm chạy đi xa, trong lòng
hết sức vui mừng, đồ Mặc Ly cho quả nhiên cực kỳ lợi hại nha, Huyễn Oanh lưu ly trượng này chẳng những trông đáng yêu, Duyệt Nhi sờ sờ thân
trượng trơn láng sáng lấp lánh, quả thực, làm gậy chống cũng được lắm.
Nghĩ thế, Duyệt Nhi lập tức chống cây trượng trong tay, bày điệu bộ chống gậy đi trước.
Chòm râu trắng của Vu Sơn đang ngồi trên một ngọn núi yên tĩnh quan sát cử
động của Duyệt Nhi chợt run lên, thiếu nữa thì thổ huyết.
Vu Sơn vô lực nhìn Huyễn Oanh lưu ly trượng khắc hình đầu hổ dễ thương
thuần lương trên đỉnh trượng trong tay Duyệt Nhi, tôn thượng thế nhưng
lại biến thượng cổ thần khí như Huyễn Oanh lưu ly trượng thành thế
này…Dáng vẻ đáng yêu?!
Lại nhìn Duyệt Nhi đang chống cây trượng trên đồng cỏ thích thú nhảy nhót,
Vu Sơn một lần nữa điều chỉnh huyết áp, tiểu cô nương này vậy mà lại
đem ra làm gậy chống! Nếu như bị Thần giới và mấy ông già Thiên đạo kia
biết được, chỉ sợ sớm sẽ quậy tung lên.
Duyệt Nhi hoàn toàn không biết nhất cử nhất động của mình đều lọt vào mắt
người khác, lại ở trên thảm cỏ nghịch ngợm một lúc, đợi đến khi cảm thấy đồng cỏ xung quanh đều đã bị đêm tối bao trùm cũng như trở nên ẩm ướt thì mới nghĩ đến việc liệu có phải là nên buồn ngủ rồi không.
Nàng yên lặng biến Huyễn Oanh lưu ly trượng về lại hình dạng cây trâm hình
con hổ nhỏ, cài lên mái tóc đen huyền, nằm xuống thảm cỏ.
Lúc này, Tức Mặc Ly đang làm gì?
Có nhớ nàng chăng?
Linh lực của Thủy Nguyên Cốc này đích thực dồi dào hơn vạn lần so với bên
ngoài, nàng chỉ ở nơi này đùa nghịch một ngày mà đã cảm thấy linh lực
dần dần được hấp thu vào trong cơ thể với tốc độ cực nhanh, khiến nàng
có chút ngạc nhiên.
Chung quanh chỉ có bầu không khí trống trải đặc thù của thảo nguyên cùng với
tiếng kêu ầm ĩ của vài động vật nhỏ, xen lẫn với tiếng gió lùa qua bụi
cỏ.
Không biết vì sao, Duyệt Nhi bỗng dưng nảy sinh cảm giác cô độc vô cùng.
Trước đây ở dãy núi Lạc Thủy, khi Tức Mặc Ly trầm tu, nàng liền chạy ra ngoài đuổi bướm, đến vùng đất tuyết lạnh phá băng bắt cá, còn đến bên Vân
Tưởng Thạch ném mấy cục đá nhỏ xuống sườn núi bên dưới, chưa từng có cảm giác cô đơn, chơi mệt thì liền quay về trên tay Tức Mặc Ly, nằm lên đấy ngủ ngon lành, hoặc là nhìn y đến ngẩn người, mãi đến khi y mở đôi mắt
đen thăm thẳm, lặng lẽ nhìn nàng.
Những tháng ngày khi ấy, vô cùng mãn nguyệnvà bình yên.
Nhưng thảo nguyên bên dưới màn đêm này một bóng người cũng không thấy, ngay cả một động vật nhỏ biết nói chuyện cũng không có.
Duyệt Nhi chỉ cảm thấy trong lòng có chút chua xót, là vì Tức Mặc Ly không ở cạnh bên.
“Những năm tháng có nàng, mấy ngàn năm, mấy vạn năm, mấy mươi vạn năm, mấy
trăm vạn năm, bất kể xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ ở cùng nàng.”
Bất chợt nhớ đến lời nói đêm trước của Tức Mặc Ly, đúng rồi, Mặc Ly ở cùng nàng, quả thực nàng một chút cũng không cô đơn nha.
Trong đầu nàng vẽ lên hình ảnh của Tức Mặc Ly, từ từ tiến vào giấc mộng, đôi
môi xinh xắn khe khẽ nhếch lên, hết thảy đều là ý cười mãn nguyện.
Hôm sau, Duyệt Nhi càng thích thú đùa nghịch,chỉ hận không thể lăn lộn hết thảo nguyên. Nàng vẫn luôn nhằm thẳng một hướng mà chạy, nhưng dù thế
nào cũng không đến được điểm tận cùng, quan trọng nhất là, trong này
thế nhưng lại không có suối nước nóng?!
Duyệt Nhi dưới sự yêu chiều của Tức Mặc Ly đã được dưỡng thành thói quen tắm
rửa hằng ngày giống như người phàm, đêm qua vì đùa nghịch mệt quá nên
không phát hiện. Sáng nay tỉnh dậy liền cảm giác có chút không quen.
Nàng muốn ngâm mình trong suối nước nóng, nàng muốn uống trà mật hoa, nàng còn muốn thoải mái ngủ trên giường lớn!
Nàng chạy trên thảo nguyên suốt một ngày trời, cuối cùng phát hiện một hồ
nước nhỏ. Gấp gáp nhảy ùm xuống, cảm giác rét lạnh toàn thân khiến nàng
rùng mình, nước này sao lại lạnh như vậy?
Vu Sơn ở trên núi nhíu nhíu mày, khép lại ảo cảnh Duyệt Nhi tắm rửa, bất
đắc dĩ thở dài một tiếng, yêu cầu nhỏ nhặt thật nhiều mà.
Có điều trong vòng hai năm đó, Duyệt Nhi mỗi ngày vào lúc chạng vạng đều có thể tìm được một dòng suối có khí nóng bốc lên, giống như dòng suối
đang đợi nàng xuất hiện vậy, mặc dù nàng cũng thấy có chút kỳ lạ, nhưng
nơi đây vốn không có người, vì vậy cũng chẳng bận tâm nghi vấn làm gì.
Đã một tháng trôi qua, Duyệt Nhi nhanh chóng bị thảo nguyên này bức điên
rồi. Dù thế nào cũng không đến được điểm cuối? Chẳng lẽ điều Thất Mệnh
thúc thúc nói là sự thật? Muốn đi đến cội nguồn linh lực nơi sâu nhất
của Thủy Nguyên Cốc phải mất mấy mươi năm?
Nàng không muốn! Đợi mấy chục năm sau khi nàng ra ngoài, trái tim cô hổ nhỏ
nàng đây sẽ hết sức tang thương ấy chứ nhỉ? Mặc dù Mặc Ly nói đợi nàng
hai trăm năm không sao cả, nhưng nàng hiện giờ đã rất rất nhớ Tức Mặc
Ly, nàng không muốn mất mấy chục năm.
Mấy ngày nay linh lực của Duyệt Nhi dường như tăng trưởng với tốc độ nhanh
chóng, đã có thể đủ để sử dụng đôi chút pháp thuật đơn giản, theo lý mà
nói cũng có thể bay rồi, nhưng mà!
Bên trong Thủy Nguyên Cốc kỳ kỳ quái quái này, vậy mà lại không bay được!!!!!!!!!!!
Lúc này Duyệt Nhi đang ngồi trên đồng cỏ, hết sức u ám dự báo tương lai ảm đạm của nàng, đôi tay nhỏ nhắn dùng lực kéo kéo lỗ tai, cực kỳ ảo
não.
Cầm viên Mẫu Đơn Nhan trong suốt óng ánh trong tay, Duyệt Nhi đành phải bất đắc dĩ nói chuyện với nó: “Khi nào ta mới có thể ra ngoài đây?”
Kỳ lạ là Mẫu Đơn Nhan thế nhưng hình như có chút động đậy, giống như lắc đầu. Duyệt Nhi mừng rỡ, lẽ nào nó nghe hiểu lời nàng?
Lỗ tai Duyệt Nhi hưng phấn dựng thẳng, yên lặng lắng nghe xung quanh không có âm thanh nào khác, an tâm thăm dò: “Tiểu Nhan, ngươi nói ta và Tử
Dao Thần quân bên nào đẹp hơn?”
Mẫu Đơn Nhan trong lòng bàn tay Duyệt Nhi rung rung, Duyệt Nhi thất vọng cụp tai: “Vì sao ngươi lại không thể nói?!”
Lúc này, Sát Na Phương Hoa với âm điệu trầm thấp trên trán Duyệt Nhi thế
nhưng lại lên tiếng: “Chủ nhân, người hỏi viên châu ngu dốt này làm gì?
Chi bằng hỏi ta!”
Duyệt Nhi nhanh chóng mừng rỡ đến độ nói không ra lời: “Tiểu Sát, ngươi có thể nói? Vì sao không nói sớm?”
Tiểu Sát khó chịu xoay dịch một tẹo, nó mới không thể để viên đan châu ngu
dốt đáng chết kia cướp hết sự chú ý của chủ nhân, dù định bụng kiên
quyết không nói lời nào, vẫn đành đáp: “Đang trầm tu.”
Duyệt Nhi:… Một khối ngọc như nó cũng phải trầm tu sao? Chẳng qua…
“Vậy ngươi nói ta và Tử Dao Thần quân ai đẹp hơn?”
Tiểu Sát trầm ngâm một hồi lâu, giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Mỗi người một vẻ, mỗi người một vẻ…”
“Thế Mặc Ly vì sao lại thích một cô hổ nhỏ như ta chứ?” Duyệt Nhi thấp giọng nói.
Tiểu Sát nếu như có thể liếc bằng nửa con mắt, khẳng định sẽ muốn khinh bỉ
vô số lần, đành đáp: “Chủ nhân, người không muốn nhanh ra ngoài đi gặp
Tôn…người ấy à?”
“Muốn! Ngươi có cách?”
Nàng chỉ muốn gia tăng linh lực một cách mau chóng nhất, ra ngoài rồi vùi mình trong lòng Tức Mặc Ly.