Dưới ngón tay thon dài trắng noãn của y, từng trang từng trang sách được lật qua, một quyển lại một quyển, Tức Mặc Ly vốn nhìn qua thì không quên
được, nếu cho tới bây giờ y còn chưa hiểu rõ thì cũng uổng là một nam tử bình thường.
Đêm hôm đó, Cửu Kiếm Phất Dung Ngưng Không bị gọi vào. Dung nhan như ngọc
của Tức Mặc Ly vẫn thản nhiên, nhẹ nhàng thu hồi tờ giấy nhỏ Duyệt Nhi
để lại trên bàn, cất vào trong đỉnh.
Sau khi Cửu Kiếm thành thạo hành lễ xong thì lập tức không bình tĩnh nói:
“Chủ thượng, đã… Khụ khụ, hiểu được gì rồi?” Nàng rất rất hiếu kỳ, chủ
thượng luôn luôn xa cách, băng thanh ngọc khiết tựa đóa bạch liên xa xôi sau khi xem xong xuân cung đồ sẽ có cảm tưởng gì, nếu biết được điều ấy thì sau này có thể chia sẻ với Khổng Tước.
Tức Mặc Ly nhướng mắt, yên lặng nhìn Cửu Kiếm: “Cửu Kiếm, sách này có từng cho Duyệt Nhi xem không?”
Cửu Kiếm rụt cổ, vội nói: “Chủ thượng, thuộc hạ làm sao dám đem điển tịch
hương diễm như thế cho Duyệt Nhi cô nương xem, tuyệt đối không có! Thuộc hạ cam đoan!”
Tức Mặc Ly gật đầu, Duyệt Nhi cái gì cũng không hiểu, Cửu Kiếm nói không sai.
Y đột nhiên đứng dậy, nói: “Các ngươi có thể trở về Thần giới. Hiện giờ
Sư gia đang đại loạn sụp đổ, các ngươi trở về tọa trấn, cùng với Túc
Tịch xử lý tốt chuyện này.”
Ngưng Không có chút nghi hoặc, theo lý chuyện ở Thần giới Túc Tịch hoàn toàn
có thể xử lý, vì sao lúc này lại bảo bọn họ trở về? Nhưng mà mệnh lệnh
của chủ thượng, bọn họ chỉ cần nghe theo là được, hoàn toàn không được
phép nghi ngờ.
Nhưng thật ra Cửu Kiếm lại nhịn không được, hỏi: “Vậy còn chủ thượng?”
Tức Mặc Ly nhìn về phía cây đại thụ bên ngoài: “Ta đi tìm Duyệt Nhi.”
Cửu Kiếm thầm nghĩ quả nhiên là thế, vô cùng hưng phấn nói: “Chủ thượng, Duyệt Nhi cô nương…”
Tức Mặc Ly thu hồi tầm mắt, nhìn Cửu Kiếm: “Thế nào?” Cửu Kiếm trong lòng
có ám muội, ha ha ha, hôm nay nàng nhận được tin tức tuyệt đối là tin
‘bom tấn’, nàng ra vẻ nghiêm túc ho mấy tiếng nói: “Hôm nay lén ra ngoài hỏi thăm tin tức, tên túy khất cái (ăn mày say rượu) Vạn
Sự Thông Túy ở Ô Điệp Châu nói, Sở Từ Ma Quân và tiểu cô nương trên đầu
có hai cái tai hổ đi về hướng Ma giới, Sở Từ Ma Quân còn chính miệng
nói: bỏ trốn! Hiện giờ cả Ô Điệp Châu đều biết tiểu cô nương kia là
Duyệt Nhi cô nương......”
Cửu Kiếm chỉ cảm thấy cả người càng ngày càng lạnh, giọng nói càng lúc
càng nhỏ, tâm trạng vốn muốn xem trò hay hoàn toàn bị ánh mắt kết băng
kia của Tức Mặc Ly làm cho lạnh ngắt. Nàng còn tưởng rằng Duyệt Nhi cô
nương đi đâu, không ngờ là theo Sở Từ Ma Quân bỏ trốn, aizzz, Duyệt Nhi
cô nương cái gì cũng không hiểu đã bị người ta lừa chạy mất, sau này nếu lâu ngày sinh tình với Sở Từ kia, vậy chẳng phải chủ thượng rất bi
thương sao?
Thấy gương mặt Tức Mặc Ly không biểu lộ cảm xúc gì, Cửu Kiếm vội vàng an ủi: “Chủ thượng đừng sợ, Duyệt Nhi cô nương thích nhất là người, sao có thể cùng người khác bỏ trốn được chứ? Nhất định người bên ngoài đồn đãi
sai.” Hai người Phất Dung Ngưng Không ở bên cạnh vô lực đỡ trán, Cửu
Kiếm này lúc nào cũng nói chuyện không nên nói hết!
Tức Mặc Ly thản nhiên nói: “Duyệt Nhi sẽ không.” Dứt lời đã phi thân ra bên ngoài, chỉ thoáng để lại bóng tay áo bay bay.
Cửu Kiếm than thở một tiếng: “Vì sao lại bảo chúng ta về Thần giới chứ! Ở
đây có thể thấy chủ thượng và Duyệt Nhi cô nương chơi rất vui mà, thật
giống như nhìn thấy con trai và con dâu của mình......”
Phất Dung bất đắc dĩ nói: “Cửu Kiếm, cô nói như vậy chính là làm nhục chủ thượng và Duyệt Nhi cô nương......”
Cửu Kiếm vội vàng ngậm miệng, lời như thế quả thật chỉ thuận miệng nói thôi, nàng nào dám chứ?
Sở Từ dẫn Duyệt Nhi vào Ma giới, lại vội vàng bay hơn nửa canh giờ mới đến một sơn cốc bí mật, tìm một cây đại thụ, ôm Duyệt Nhi bay lên trên mấy
chục trượng mới dừng lại.
Cây này rất lớn, trên ngọn những nhánh cây um tùm bung xòe ra, tựa như một
rừng cây nhỏ nơi thế gian, những tán cây muôn trùng lá xanh tỏa bóng mát mấy chục trượng. Chậm rãi đi về hướng một gian phòng nhỏ trên một nhánh cây to, Sở Từ đưa tay tạo một ấn kết, cửa phòng từ từ mở ra, dắt Duyệt
Nhi đi vào căn nhà gỗ nhỏ, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, ngã xuống
chiếc giường mềm bên cạnh.
Trong khoảng thời gian này liên tiếp bị thương nặng, làm cho y suýt nữa chống đỡ không nổi.
Duyệt Nhi dùng linh thức tìm tòi, cũng phát giác tình huống của Sở Từ, trong
lòng không khỏi càng gấp gáp: “Sở Từ, ta… ta xin lỗi…”
Sở Từ nhìn đôi mắt to tròn trong suốt màu hổ phách đang ngân ngấn lệ của
nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ rất lo lắng, lập tức trong lòng ấm áp, bờ môi gợn lên một nụ cười xinh đẹp: “Duyệt Nhi ngốc, xin lỗi cái gì chứ?
Lúc trước ở dãy núi Lạc Thủy nàng đã cứu ta một mạng, ta còn không kịp
báo đáp cho nàng nữa là.”
Duyệt Nhi càng vội vàng: “Gì chứ, lúc trước ở dãy núi Lạc Thủy ta không hề
cứu ngươi, chẳng qua chỉ đút cho ngươi ăn vài viên đan dược mà thôi, đến bây giờ ngươi mỗi lần đều nói ta cứu ngươi, nhưng rõ ràng là ngươi năm
lần bảy lượt cứu ta. Ý, đúng rồi, sao ngươi biết ta gặp nguy hiểm?”
Dường như bất kể ở nơi nào, Sở Từ đều có thể bay đến bên nàng lúc nàng
nguy hiểm nhất.
Sở Từ thấy nàng bên cạnh, không khỏi nắm bàn tay nhỏ bé của nàng kéo nàng
lại gần một chút, để nàng ngồi xuống giường, đưa tay xoa xoa hai lỗ tai
nho nhỏ của nàng, nhìn chăm chú vào dáng vẻ ngọc tuyết khả ái, cuối cùng vẫn nhịn không được cười lớn: “Trên tóc nàng không phải là lông chim ta tặng nàng sao? Bởi vì nó tương liên với tóc của nàng, nếu thân thể và
hồn phách của nàng có xảy ra biến hóa lớn gì ta đều có thể cảm ứng
được.”. Duyệt Nhi hơi hơi cúi đầu, ‘à’ một tiếng. Hình như mình đi đến
chỗ nào cũng xảy ra chuyện tệ hại hết, rõ ràng nàng có làm gì đâu, nhưng lại tựa như nàng đã đắc tội với nhiều người? Nàng thở dài trong lòng,
không biết bây giờ Tức Mặc Ly đang làm gì? Có nhớ đến tiểu sủng vật bỏ
nhà trốn đi này không?
Dung nhan khuynh thành của Sở Từ cho dù đã rất mệt mỏi nhưng vẫn không tổn
hại chút nào đến nét rực rỡ ấy, thấy Duyệt Nhi lại ngẩn người, không nói gì, chỉ xoa xoa lỗ tai nàng, nói: “Cuối cùng vẫn có một ngày ta sẽ giết hết bọn chúng, nếu không phải...... Aiizzz....” Sở Từ thở dài,
không nói nữa, hạ phàm chịu trừng phạt của thiên đạo, tập kích của Cốc
Quân Tinh, lại đánh một trận với Lạc Thủy thượng thần, y chưa bao giờ
cảm thấy mình bị thương nặng như vậy, khi y cho rằng phải trầm tu mấy
chục năm mới có thể tỉnh dậy thì cảm ứng giữa lông chim và y khiến y bất chấp tất cả, đơn thương độc mã xông vào Yêu giới, kết quả vẫn nhìn thấy Duyệt Nhi đã bị phế mất linh lực, lúc ấy y thật rất muốn lấy đi cái
đầu của tên Lục Bằng Hứa kia!
Duyệt Nhi lắc đầu: “Linh lực bị phế thì như thế nào? Ta có thể tu luyện lại,
người khác đều nói ta dựa vào nam nhân mới được như vậy. Hiện giờ cho dù rơi xuống tầng thấp nhất, ta cũng sẽ đứng lên một lần nữa. Về phần Yêu
tộc, ta sẽ tự trả thù.” Ngừng một chút, Duyệt Nhi cười nói: “Dù sao,
chẳng phải lần nào cũng đều có người cứu ta trong lúc nguy nan sao.”
Sở Từ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiên định của nàng, cuối cùng vẫn gật đầu,
cười cười nói: “Có lẽ ta phải ngủ một lát, nàng cứ ở đây, chớ có chạy
lung tung đó.”
Duyệt Nhi ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt tà mị của Sở Từ sâu sắc nhìn nàng một lúc rồi chậm rãi khép lại. Hô hấp dần dần đều đều.
Duyệt Nhi lại lẳng lặng ngây người trong chốc lát mới lần mò đến chiếc giường bên kia, nằm xuống. Quả thật nàng cũng có chút mệt mỏi.
Mà bên này, các trưởng lão Ma tộc đi theo Sở Từ đã gấp đến độ chạy vòng
vòng, lần trước Sở Từ cướp người từ tay Lạc Thủy thượng thần, công chúa
của tộc Tử Hổ Duyệt Nhi kia dù sao cũng ra tay giúp đỡ, bọn họ không
ngừng không nghỉ đưa Sở Từ đang hôn mê quay về Ma giới, vác y về Sơ Loan cung, vốn tưởng rằng trên người đầy thương cũ thương mới nhất định sẽ
tự giác trầm tu vài chục năm, tiếc rằng hôm nay bọn họ mới phát giác Ma
Quân nhà mình lại không ở trong Sơ Loan Cung!
Chuyện này chẳng tốt đẹp gì, mấy trăm năm gần đây Ma Quân thường xuyên cưỡng
chế hạ phàm, bị thiên đạo trừng phạt cũng càng ngày càng nặng, lần
trước lại bị Cốc Tinh Quân tập kích, còn chống chọi với Lạc Thủy thượng
thần khá lâu. Chỉ sợ nếu y cứ ỷ mạnh như thế thì chẳng gắng gượng được mấy ngày sẽ tàn phế mà thôi. Các vị trưởng lão lo lắng đến bạc cả đầu,
lại không thể truyền tin rộng rãi tìm kiếm để tránh bị Cốc Quân Tinh bên kia thừa dịp xen vào, đành phải tự mình dẫn theo vài người lo lắng đi
tìm.
Mà ở căn nhà trên cây.
Sở Từ từ bên ngoài bay về, nhẹ nhàng vén tán cành lá rũ xuống, thầm niệm
một tiếng, cửa căn nhà gỗ từ từ hé mở. Sở Từ hít sâu một hơi, đạp mạnh
bước vào.
Xuyên qua dãy mành được làm từ cỏ dại bện thành, Duyệt Nhi đang nằng trên
giường ngủ đến say sưa, Sở Từ bất đắc dĩ vén mành lên, cô hổ nhỏ nghịch
ngợm chỉ biết ham ngủ.
Đợi khi đến gần, Sở Từ ngồi xổm xuống, lặng lẽ nhìn Duyệt Nhi. Vẫn là
khuôn mặt đã biến hóa vài chục năm trước, trắng nõn đáng yêu, làm cho
người ta kìm lòng không đậu muốn véo một cái. Đôi mắt to trong suốt đáng yêu giờ phút này đang nhẹ nhàng khép lại, tựa như bất cứ lúc nào cũng
có thể tỉnh giấc, chiếc mũi duyên dáng, đôi môi nhỏ nhắn kiều diễm, rõ
ràng không phải dung nhan khuynh thế nhưng lại khiến người chẳng thể dời mắt.
Sở Từ tâm phiền ý loạn, nhớ tới trên chiếc giường trong tòa nhà nhỏ ở Hàn
Lâm Thư Viện, y nghiêng người đưa nước trà từ miệng mình vào trong miệng nàng, không cẩn thận chạm phải chiếc lưỡi mềm mại kia.
Còn lúc ở trên dãy núi Lạc Thủy, nàng lần đầu hóa thành hình người, cánh
của hắn mở ra áp nàng xuống, một thoáng kinh ngạc nhớ nhung cả đời.
Văn chương sử sách miêu tả cảm giác này như thế nào nhỉ? Ý chí tinh thần cũng không thể nào làm chủ được bản thân.
Một bức họa từ trong đỉnh bay ra, bàn tay trắng nõn của Sở Từ nhẹ nhàng mở, dưới ánh nắng rực rỡ, trên mặt đất là những chiếc lá rơi lẫn vào những
cánh hoa tuyết trên dãy núi Lạc Thủy, tiểu cô nương trong họa thân hình
nhỏ nhắn, còn thanh khiết hơn tuyết mấy phần, da thịt như tuyết trắng,
phần phía dưới xương quai xanh tinh xảo khiến cho tâm thần người ta rối
loạn, hai cánh tay nhỏ bé như ngọc của nàng chống trên mặt đất, trên mái tóc đen xuôi theo bờ vai trải xuống là một đôi tai hổ nhỏ màu tim tím,
đôi mắt thật to vô tội hoảng sợ đến cực điểm đang từ trong bức họa nhìn
ra ngoài, điềm đạm đáng yêu, làm cho người ta nhịn không được muốn ôm
nàng vào lòng không thể rời xa.
Tiểu cô nương trong bức tranh, đúng là Duyệt Nhi trong lần đầu tiên hóa thành hình người.
Biết rõ là không thể, biết rõ là không có khả năng.
Trên thế gian này, liệu có ai biết rõ không thể, không có khả năng mà vẫn
giữ niềm hi vọng không? Còn phải buông bỏ mấy vạn năm chấp niệm mới có
thể hoàn toàn quên tình?