Lúc này đã gần sáng, khắp bầu trời Ô Điệp Châu hiện tại đều nhuộm những tia sáng màu bạc, Duyệt Nhi không nhìn thấy, chỉ ôm một bụng buồn phiền,
không hề có mục tiêu mà bay đi. Kỳ thực nàng cũng không biết rời khỏi
Tức Mặc Ly rồi nàng có thể đi đâu, thêm nữa bản thân muốn làm gì? Lại
không có người đánh nhau với nàng, hiện tại trong túi càn khôn và bên
trong đỉnh vẫn còn rất rất nhiều tiền chưa dùng hết, Duyệt Nhi lần đầu
tiên phiền muộn vì cuộc sống không có chút mục tiêu nào của mình. Lẽ nào nàng thật sự chỉ có thể dựa vào nam nhân mới có thể sống?
Rất rất lâu sau, Duyệt Nhi cũng không cưỡng cầu làm gì, cũng không hi vọng
bản thân thay đổi trở nên mạnh mẽ hơn, lợi hại hơn, trong tiềm thức của
nàng, có Tức Mặc Ly bên cạnh, chắc chắn bất kỳ chuyện gì nàng cũng không cần phải lo lắng, vô tư vô lự. Bản thân nàng vì sao lại rời khỏi chàng? Từ khi hiểu được cảm giác của mình đối với chàng thì liền lo sợ tình
cảm mà Tức Mặc Ly đối với mình không phải là cảm giác đó, lo sợ chưa có
được thì đã mất đi, nếu như vậy chẳng thà rời đi trước. Nàng không muốn giống như Khanh Lan.
Có câu “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất”, Duyệt Nhi tiểu cô
nương quyết định trước cứ âm thầm ở lại Ô Điệp Châu vài ngày. Duyệt Nhi
lén lén lút lút đáp xuống bên cạnh một khách điếm nhỏ, lại vụng vụng
trộm trộm lần mò vào trong, may mắn là linh thức và thính giác của Duyệt Nhi cực kỳ nhạy bén nên mới không gặp phải bất kỳ trở ngại nào, nhìn
thoáng qua sẽ hoàn toàn không nhận ra đây là một cô nương bị mù.
Tiểu nhị của khách điếm là người phàm, thấy Duyệt Nhi dáng vẻ như vậy không
giống tư chất của người trong lục giới, sau một lúc ngạc nhiên thì lực
chú ý liền tập trung vào hai lỗ tai hổ màu tím trên mái tóc đen bóng của Duyệt Nhi, trong lòng lập tức càng chấn động hơn.
Tiểu cô nương trông trắng noãn đáng yêu này chẳng phải là nhân vật chính
trong vụ Nghịch viêm mua mạng đã gây chấn động ầm ĩ toàn Ô Điệp Châu dạo này hay sao? Chẳng phải nàng ta là tiểu cô nương bảo bối, trân quý nhất của Lạc Thủy Thượng Thần, Sở Từ Ma quân, còn có Bồng Lai và Doanh Châu
à? Sao lại trong tình thế hiện giờ còn dám ngang nhiên xuất hiện thế
này? Mà bên cạnh một người bảo vệ cũng không có?
Trong lòng tiểu nhị trăm suy vạn tính, hiện giờ bóng đêm vẫn chưa hoàn toàn
rút lui, khách điếm ngoại trừ Duyệt Nhi thì cũng không có người khách
nào khác. Tiểu cô nương này bên cạnh không người đi cùng, nhưng hai hôm
trước y nghe nói tiểu cô nương này dựa dẫm vào mấy người nam nhân kia
mới có thể không gặp phải chuyện gì? Hôm nay một mình ở đây, Nghịch Viêm là gì, đối với một người phàm như y mà nói, chính là thứ khả ngộ bất
khả cầu1, chỉ cần giết tiểu cô nương này, lấy tinh hồn của
nàng ta thì liền có thể có được vũ khí cực trân quý của ngũ giới, tiểu
nhị vui sướng ngẫm nghĩ, cảm thấy khó mà tin được.
1:có thể gặp nhưng không thể có được
Nhưng cho dù y có thể giết tiểu cô nương này đi chăng nữa, sau khi lấy được
Nghịch Viêm, chỉ sợ cũng sẽ không cách nào trải qua những tháng ngày yên ổn. Chi bằng? Đem tin này bán cho người khác, như vậy bản thân cũng sẽ
không bị đám đông vây lấy công kích. Tiểu nhị lại quan sát Duyệt Nhi nhỏ nhắn, trong lòng lập tức định ra chủ ý, hành lễ cười nói: “Cô nương đến sớm như vậy, là muốn trọ lại hay là dùng cơm?”
Duyệt Nhi nào biết tiểu nhị đã vạch ra kế hoạch với nàng, dưới sự che chở của Tức Mặc Ly, nàng vốn hoàn toàn không biết các cao thủ ở Ô Điệp Châu đều đối với nàng như hổ rình mồi. Nghe thấy lời tiểu nhị, chỉ cười ngọt
ngào nói: “Ta muốn một gian phòng tốt nhất, à, các loại thịt trong quán
các người toàn bộ đều mang lên cho ta.”
Tiểu nhị xấu hổ, dẫn Duyệt Nhi đến gian phòng xa hoa trên tầng cao nhất.
Linh thức Duyệt Nhi quét quanh, không rộng bằng một nửa trước đây, chăn
đệm cũng không mềm mại thoải mái như nàng ngủ trước đây. Ài, trong lòng
cô hổ nhỏ Duyệt Nhi suy nghĩ một hồi, nàng hiện giờ còn đang bỏ nhà chạy trốn trối chết a, quên đi, tạm chấp nhận đi. Bất quá chỉ một lúc sau,
tiểu nhị liền niềm nở bày một bàn thức ăn.
Duyệt Nhi không chút hứng thú chậm chạp ăn hết, sau khi rửa mặt, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nằm trên giường.
Không biết Tức Mặc Ly hiện giờ đang làm gì? Liệu có phát hiện không thấy mình?
Mà Đạp Vũ hiển nhiên không hề gạt Duyệt Nhi, cho dù là nhân vật tầm cỡ như Tức Mặc Ly cũng phải sau bốn canh giờ mới tỉnh dậy.
Tức Mặc Ly mở hai mắt, không biết đã bao lâu rồi chưa từng được ngon giấc
thoải mái như vậy, theo thói quen đưa mắt nhìn sang bên cạnh, trống
không. Đôi mắt vốn dĩ đen như mực liền trở nên sâu thẳm u tĩnh, Duyệt
Nhi đâu rồi?
Y ngồi dậy, mái tóc đen dài tùy ý buông xuống, đảo mắt khắp gian phòng
rộng lớn cũng không thấy bóng người nhỏ nhắn ấy, khóe môi y khẽ nhếch,
bé ngoan, lẽ nào sớm như vậy đã bị Cửu Kiếm dẫn đi chơi rồi à. Y rửa
mặt chỉnh tề, đang định tìm Duyệt Nhi, bất ngờ phát hiện trên bàn có một tờ giấy trắng Tuyên Thành.
Ngón tay thon dài của Tức Mặc Ly nhẹ nhàng cầm lên, đọc thấy nội dung trên
tờ giấy, khóe môi vốn khẽ nhếch bỗng mím thành một đường, chính là độ
cong lạnh lùng nhất thường ngày, trong đôi đồng tử tựa lưu ly đều là hàn ý lạnh lẽo bức người.
Trên giấy rõ ràng vẽ một gian phòng, còn có một con hổ nhỏ đang đứng trước
phòng, đuôi vểnh lên, nhìn vào gian phòng. Bên dưới có một hàng chữ lớn: Rời nhà ra đi, đừng tìm.
Bức tranh hết sức lộn xộn, có thể thấy được người để lại tờ giấy này cũng chưa từng xem qua.
Hàng mày kiếm cau lại, đôi đồng tử đen nhánh tựa ngọc thạch, dung mạo như
bạch ngọc đủ khiến người nhìn phải xấu hổ cúi đầu, dáng vẻ vẫn luôn lạnh lùng như thế, chỉ khi đối với Duyệt Nhi mới để lộ cảm giác ấm áp như
gió nhẹ lướt qua mặt, nhưng vào giây phút này, đều đã biến thành cái
lạnh thấu xương.
Tức Mặc Ly chậm chạp ngồi xuống ghế trầm hương, nhìn tờ giấy trước mắt, dung mạo như họa đều là vẻ mịt mờ.
Duyệt Nhi đi rồi? Rời nhà ra đi? Đừng tìm nàng? Tức Mặc Ly dù thế nào cũng
không nghĩ tới sẽ có một ngày Duyệt Nhi lặng lẽ rời đi, trước đây nàng
chưa từng có ý nghĩ như vậy. Liệu có phải y đã làm sai việc gì mới khiến nàng bỏ nhà ra đi? Nếu đã xem là nhà, vì sao lại không ở mà rời đi? Mắt nàng không nhìn thấy, lại đơn thuần, liệu có bị người ta dụ dỗ rời đi?
Suy nghĩ của Tức Mặc Ly rối loạn, muốn dùng tâm cảm ứng khí tức của nàng,
tiếc rằng Duyệt Nhi sớm đã hoàn toàn phong bế khí tức, Tức Mặc Ly không
hề cảm ứng được nơi nàng ở. Mà chữ “Đừng tìm” rõ ràng trên giấy khiến
Tức Mặc Ly càng thấy gai mắt, cuối cùng y cũng từ bỏ việc tiếp tục lần
dò khí tức Duyệt Nhi, cho dù đến tận bây giờ, y vẫn theo bản năng không
hề muốn phản bác lời nàng, không muốn làm bất kỳ điều gì khiến nàng
không vui.
Chỉ là không biết, vì sao nàng muốn rời đi?
Đã là ngày thứ ba, đám người Cửu Kiếm ai nấy đều thấy có chút kỳ lạ, hai
người bên trong sao lại không ra ngoài? Nhưng cũng không nghe được động
tĩnh gì, mọi người lại càng sốt ruột, từ sau hôm bọn họ không hiểu vì
sao ngủ mê man một giấc, tỉnh dậy cũng chưa từng gặp Duyệt Nhi và Tức
Mặc Ly? Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi?
Cửu Kiếm không nhịn được nữa, từ trên cây đứng dậy, bay đến trước cánh cửa
đã ba ngày chưa từng mở ra, ngập ngừng gõ cửa. Rất lâu sau, bên trong
mới truyền ra giọng nói êm tai như suối trong chảy qua ngọc thạch: “Vào
đi.”
Dưới ánh mắt trông mong của mọi người, Cửu Kiếm đẩy cánh cửa nặng nề hoa lệ.
Tức Mặc Ly đang ngồi trước chiếc bàn đối diện cửa, trên dung nhan tuấn mỹ
là đủ loại biểu cảm trước giờ chưa từng thấy, đôi đồng tử lãnh đạm giờ
phút này đang nhìn chằm chằm tờ giấy trên bàn, giống như phát ngốc.
Cửu Kiếm không thấy Duyệt Nhi ngồi trong lòngTức Mặc Ly, khe khẽ thò đầu
nhìn vào chiếc giường bạch ngọc bên trong, tiếc rằng tấm bình phong quá
dày ấy đã kín kẽ chắn hết, Cửu Kiếm đành phải từ bỏ, ngập ngừng một chút mới nói: “Chủ thượng, Duyệt Nhi cô nương đâu?” Đã ba ngày rồi, lẽ nào
Duyệt Nhi cô nương còn chưa thức dậy.
Nghe thấy hai từ Duyệt Nhi, ánh mắt Tức Mặc Ly cuối cùng chuyển sang phía
Cửu Kiếm, thế nhưng ánh mắt như xuyên qua nàng nhìn về nơi nào đấy, tựa
như suy nghĩ một chút, mới nói: “Duyệt Nhi rời nhà đi rồi.”
Ngưng Không Phất Dung đang đứng trên cây cổ thụ bên ngoài cùng “rắc” một
tiếng bẻ một nhánh cây, Kha Mộ Thanh, Thất Mệnh, Khổng Tước thì kinh
hãi, hoàn toàn không thể tiếp thu sự thật này. Cửu Kiếm miễn cưỡng khôi phục đôi mắt đang trợn tròn trở lại vẻ thường ngày rồi mới cẩn cẩn thận thận lại hỏi thêm một câu: “Thật sao? Khi nào?”
Ánh mắt Tức Mặc Ly vẫn dừng ở nơi xa xăm nào đó: “Ba ngày trước.”
Trong lòng Cửu Kiếm đã nhanh chóng gào lên, Duyệt Nhi cô nương đi rồi, sao
chủ thượng còn bình tĩnh ngồi đây, hơn nữa đã ngồi liền ngồi suốt ba
ngày, rốt cuộc là vì sao? Cảm thấy mọi chuyện có chút bất hợp lý, cẩn
thận liếc nhìn biểu tình của Tức Mặc Ly, Cửu Kiếm đành phải lần nữa dè
dặt nói: “Chủ thượng, có muốn chúng thần đi tìm hay không?”
Tức Mặc Ly nghe vậy thu hồi ánh mắt, lại dừng trên tờ giấy, rất lâu mới đáp: “Không được.”
Trong bụng Cửu Kiếm đầy chuyện muốn hỏi, nhưng thực sự lại không cách nào mở
miệng. Nhất thời hận bản thân sao lại hỏi có muốn đi tìm hay không, hiện giờ chủ thượng bảo đừng tìm, như vậy nàng và Ngưng Không Phất Dung sao
có thể không biết xấu hổ lám trái lệnh mà lén đi. Lý ra vừa nghe được
tin này liền lập tức đi tìm người mới phải.
Cửu Kiếm cắn môi, lại liếc nhìn Tức Mặc Ly vẫn đang tiếp tục ngây người
nhìn chằm chằm tờ giấy chẳng biết là viết cái gì trên bàn, không biết
làm sao đành thở dài một tiếng, cung kính hành lễ lui ra.
Mới ra tới ngoài cửa thì mấy người kia đã xông tới, đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết làm thế nào mới được.
Thất Mệnh nhíu mày suy nghĩ một hồi mới nói: “Ta, Mộ Thanh, Khổng Tước đi
tìm Duyệt Nhi, nếu như Lạc Thủy thượng thần không cho phép các người
tìm, như vậy các người cũng không nên làm trái lệnh. Ta vừa dùng tâm lần tìm một lúc, toàn bộ Ô Điệp Châu không hề có khí tức của Duyệt Nhi,
cũng không biết hiện giờ tình hình thế nào.”
Cửu Kiếm Phất Dung Ngưng Không đưa mắt nhìn nhau, đành phải đồng ý: “Chỉ sợ Duyệt Nhi cô nương phong bế khí tức của mình, mấy người đi đi, tìm về
nhanh một chút.”
Thất Mệnh gật gật đầu, vội vàng cùng Khổng Tước cáo từ rời đi.
Ngưng Không nhìn theo bóng dáng mất hút của hai người, lại nhìn cửa phòng vẫn đóng chặt, thở dài: “Duyệt Nhi cô nương trước giờ vẫn là một tiểu cô
nương, có hơi không hiểu chuyện.”