Tức Mặc Ly rỗi rãi ôm Duyệt nhi đi nghe hí khúc ở một Tiên sơn cách đấy không xa, vừa nghe thì liền nghe hết nửa tháng.
Đối với việc nghe hí khúc, Duyệt Nhi cực kỳ cao hứng, mỗi lần nghe đến đoạn cao trào thì đều từ trong túi càn khôn lấy ra một hạt hoa hướng dương
bằng vàng sáng lóa, thưởng.
Duyệt Nhi cũng không cảm thấy gì, dù sao tiền của nàng giống như tiêu hoài không hết.
Một lần ở trên đài có một ca cơ đóng vai một ca nữ chốn hồng trần vì bị hủy dung mà bị người yêu ruồng bỏ, tiếng hát thê lương đó khiến Duyệt Nhi
cô nương nước mắt ròng ròng, nghe xong sống chết không chịu đi, tặng
cho nàng một túi hạt hướng dương bằng vàng, bảo nàng hãy sống cho tốt.
Chưa hết, Duyệt Nhi còn muốn tặng nàng Mẫu Đan Nhan trên tay, để nàng trở
nên xinh đẹp như xưa, nếu như không phải Thất Mệnh nói trong đó đã có
máu của nàng, không thể nào phát huy tác dụng trên người người khác nữa, huống chi nàng ta chỉ là diễn tuồng mà thôi, cũng không phải thật sự bị hủy dung, thì vị ca cơ xem ra cuộc sống đủ đầy sung túc ấy sẽ liền vô
duyên vô cớ có được viên Mẫu Đơn Nhan mà người người đều khao khát ước
ao.
Khóe miệng mọi người đều nhanh chóng co giật, ngay cả đám người âm thầm theo dõi họ cũng nhịn không được đỡ trán thở dài… Cô hổ ngốc nghếch này ở
đâu ra vậy, một chút hình tượng khí phách lúc trừng trị tộc Cửu Vỹ Hồ
thê thảm đến thế sao cũng không có? Tiểu cô nương như vậy thế nhưng còn
cần phải phái những tinh anh như họ đến theo dõi sao? Thật sự là kỳ quái mà.
Chẳng qua mới vài ngày, việc Duyệt Nhi ra tay rộng rãi đã truyền khắp Hồi Âm
Các, vì vậy, sau này mỗi khi Duyệt Nhi bước vào Hồi Âm Các liền nhận
được lễ tiếp đón của bậc tân khách quý trọng.
Mà nửa tháng này, bầu không khí càng lúc càng căng thẳng, ngay cả Cửu Kiếm tùy tiện cẩu thả khi đang ngủ giữa chừng cũng lồm cồm bò dậy, đi tuần
khắp núi một vòng, những người khác cũng càng lúc càng khẩn trương, trải qua nửa tháng ở chung, Thất Mệnh Kha Mộ Thanh Khổng Tước cũng hiểu được tình hình lúc này, thế nhưng vẫn còn hai người nhởn nhơ nhàn hạ, chính
là Lạc Thủy Thượng Thần và Duyệt Nhi cô nương. Mỗi lần thấy dáng vẻ bình tĩnh của hai người họ, mọi người đều hận không thể bổ hai cái đầu này
ra xem bên trong chứa gì.
Hiện giờ là tình huống nào rồi? Làm không tốt sẽ là cùng nhau hôi phi yên
diệt, hồn phi phách tán đó, sao mà hai người họ một chút ý thức cũng
không có vậy!
Nhưng suy nghĩ bất kính này mọi người cũng chỉ dám thầm nghĩ trong đầu, trên
thực tế, thấy dáng vẻ thư thái của hai người họ, tâm trạng căng thẳng
của mọi người mới dần dần được thả lỏng. Đúng rồi, có Lạc Thủy Thượng
Thần và Duyệt Nhi cô nương, họ ở đây lo lắng cái gì chứ? Nhưng mà… nhưng mà đối phương là Sư gia – đại gia tộc đứng hàng thứ ba của Thần giới
đó!
Cửu Kiếm chỉ cảm thấy nội tâm ngày ngày cứ giằng co như vậy, thật muốn ngửa đầu lên trời thét lớn: Cho gió bão tới dữ dội hơn đi a!
Duyệt Nhi đối với chuyện này một chút cũng không hay biết, chỉ ngày ngày nghe hí khúc, mỗi ngày hai mắt đều cong cong, lỗ tai nhỏ cũng cong cong, ngủ no mắt, ăn ngon miệng, mỗi ngày đều vui vẻ miễn bàn.
Nhưng hôm nay, nàng linh mẫn đánh hơi được mùi vị của gió mưa trước cơn bão
táp, tộc Tử Hổ vốn là thần thú đối với nguy hiểm đặc biệt mẫn cảm, vì
vậy Duyệt Nhi mới có thể trong tình huống hai mắt không nhìn thấy gì
dám cùng với Doanh Châu Sơn chủ Ôn Do và Nhu Nhu công chúa ung dung đối đầu giằng co, cảm giác này giúp nàng theo bản năng có được phản ứng bảo vệ bản thân tốt nhất.
Nhưng lần này, rõ ràng là không thể.
Trong đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi mang theo chút khẩn trương, gương mặt nhỏ nhắn đối diện với Tức Mặc Ly: “Có phải sắp có chuyện gì xảy ra không?”
Tức Mặc Ly yêu thương vân vê mái tóc đen nhánh buông dài của nàng, cằm gác
lên đầu nàng, thanh âm mát lạnh tràn ngập dịu dàng: “Không có.” Chỉ cần ở bên cạnh y, nàng sẽ an toàn.
Điều này khiến cảm giác căng thẳng của Duyệt Nhi chỉ kéo dài đến xế chiều.
Khi ráng hồng phủ lên toàn bộ bầu trời Ô Điệp Châu, Duyệt Nhi và Tức Mặc Ly ngồi trên một lầu các nhỏ trong tiểu sơn dùng bữa.
A, chính xác mà nói, là Tức Mặc Ly đút Duyệt Nhi dùng bữa. Trước đó không
lâu, Duyệt Nhi mới biết được ở Ô Điệp Châu thế nhưng cũng có chi nhánh
của Tô Nhục Nhục tửu lâu, điều này khiến nàng vui mừng đến độ suýt nữa
thì ôm lấy Thất Mệnh quay ba vòng, liên lục nói Thất Mệnh thúc thúc thật lợi hại.
Nói đến mức Thất Mệnh mặt đều đỏ hết cả lên mới bị Tức Mặc Ly với khuôn mặt lạnh băng dẫn dụ lực chú ý rời đi, có điều, mỗi ngày ăn một con gà tiên béo mập đã là điều đương nhiên. Thất Mệnh số khổ hàng ngày đều phải
đi vòng một chuyến, mang về con gà tiên béo trắng tươi ngon nhất cho
Duyệt Nhi. Y cũng là Tử hổ, vì sao đối với thịt lại không có cảm giác
ham muốn mãnh liệt đến như vậy?
Duyệt Nhi thỏa mãn nuốt miếng cuối cùng, hớp ngụm trà súc miệng, chờ Tức Mặc
Ly cẩn thận lau mặt cho nàng xong thì mới mãn nguyện rúc vào trong ngực
Tức Mặc Ly.
Buổi chiều gió lạnh hiu hiu từ bốn phía thổi tới, Duyệt Nhi cả người thư
thái, kỳ thật, hàng ngày đều trôi qua như vậy cũng không tệ a! Mặc kệ
nàng có phải là thú cưng của Tức Mặc Ly hay thế nào đi nữa, ở cùng một
chỗ với chàng là tốt rồi.
Cảm giác ôn nhu yêu chiều rất nhanh đã bị Cửu Kiếm vội vàng chạy tới cắt
ngang: “Chủ thượng, hơn một trăm thần sứ có tu vi trên Thượng Thần đã
cách nơi này ngoài năm trăm dặm, đang nhanh chóng bay đến đây.”
Sắc mặt Cửu Kiếm cực kỳ nghiêm trọng, mấy vạn năm trước, gia tộc Tức Mặc bị ba đại gia tộc chèn ép đến mức thoi thóp, phụ thân cùng mẫu thân của
Tức Mặc Ly, cũng chính là chủ thượng cùng chủ mẫu tiền nhiệm của Cửu
Kiếm, dưới tình thế nghiêm trọng như vậy đã ra đi vĩnh viễn, để lại Tức
Mặc Ly chưa tới một ngàn tuổi, từ đó dẫn theo bọn họ che giấu tài nghệ,
âm thầm bảo toàn thực lực. Sau này Tức Mặc Ly bái Hạo Thiên Thần Đế làm
sư phụ, được Hạo Thiên Thần Đế xưng là kỳ tài ngàn vạn năm thiên địa
chưa từng xuất hiện, Tức Mặc Ly cũng bắt đầu tu luyện.
Thời gian trước đó, tin tức mảnh vỡ của Thiên Cơ linh lung rơi xuống lục
giới không biết vì sao bị ba đại gia tộc tiết lộ, vì vậy Thần giới hỗn
loạn, rất nhiều người đã rời khỏi Thần giới, đến ngũ giới khuấy đảo đục
ngầu. Cũng có vài người biết Tức mặc Ly ở Tiên giới lịch kiếp đã đạt tới tu vi Thần Quân, thực lực tích lũy suốt mấy vạn năm qua khiến Thần giới kinh ngạc của y cũng dần dần lộ ra.
Thần giới xôn xao, Thần Quân mấy vạn tuổi, chưa từng nghe nói, huống chi còn là gia tộc Tức Mặc đứng trên bờ diệt vong. Sư gia năm đó chèn ép gia
tộc Tức Mặc dữ dội nhất lại lần nữa lo sợ, vẫn luôn truy sát cùng đuổi
giết nhưng cũng chưa từng thành công, bọn họ đối với lực lượng của Tức
Mặc Ly càng lúc càng cố kỵ, cuối cùng đã dồn hết toàn lực của gia tộc,
đến Ô Điệp Châu vây giết Tức Mặc Ly, đích thực là đập nồi dìm thuyền,
đôi bên cùng thua rồi.
Mà thần sứ của Tức Mặc Ly phần lớn đều ở lại Thần giới, đối kháng với thế
lực ở những phương diện khác. Phía Ô Điệp Châu chỉ có vẻn vẹn vài thần
sứ có tu vi Thượng thần, thêm đám Cửu Kiếm cũng chưa tới mười người,
phải đối đầu với hơn trăm thần sứ có tu vi trên Thượng thần của Sư gia,
đây cũng là lý do vì sao mọi người dạo gần đây vẫn luôn nơm nớp lo lắng
như vậy.
Cửu Kiếm truyền tin xong liền vội vàng rời đi, cùng những người khác bày bố trận địa dọc đường theo phân phó của Tức Mặc Ly.
Duyệt Nhi đáng yêu hếch hếch mũi: “Thần sứ tu vi trên Thượng Thần rất lợi hại sao?”
Tức Mặc Ly cúi đầu nhìn nàng: “Duyệt Nhi sợ không?”
Duyệt Nhi lắc lắc đầu: “Ta mới không thèm sợ. Chàng đánh thắng không?” Tức
Mặc Ly bật cười, cô nhóc này không biết y có thắng được hay không cũng
không sợ, thật sự là ngốc nghếch không biết trời cao đất dày, y trầm tư, nói: “Nàng hôn ta một cái, ta sẽ thắng.”
Duyệt Nhi không hề suy nghĩ, gương mặt nhỏ nhắn áp sát lại gần, “chụt chụt”
má trái một cái, má phải một cái nhanh chóng hôn lên: “Ta hôn chàng hai
cái, chàng phải đánh cho bọn họ tả tơi tan tác, hơn nữa bản thân chàng
thì phải lông tóc vô thương, được không?”
Đôi đồng tử đen như mực của Tức Mặc Ly đều là ý cười: “Được. Vậy sau đó có thưởng không?”
Đôi mắt to của Duyệt Nhi đảo tròn, cười nói: “Thưởng ba cái, đủ chưa.” Tức
Mặc Ly nhìn gương mặt trắng nõn của nàng, không nói lời nào. Đôi tai nhỏ của Duyệt Nhi hưng phấn dựng thẳng, oai phong lẫm liệt nói: “Tối đa năm cái, không thể nhiều hơn!”
Tức Mặc Ly cuối cùng nhịn không được, ha ha bật cười một tiếng, ôm chặt lấy người trong lòng, thanh âm đều là yêu thương: “Bé ngoan của ta, sao
nàng lại đáng yêu đến vậy…”
Lần này Duyệt Nhi thế nhưng lại không trả lời y, nàng cảnh giác run run lỗ tai hổ, lạnh giọng nói: “Có sát khí!”
Tức Mặc Ly ôm nàng đứng dậy, phi thân đứng trên đỉnh lầu các, bạch y phấp
phới, trong gió nhẹ bay bay tạo thành độ cong tao nhã nhất. Đám người
nhà Sư gia từ xa trông thấy đều có chút không xác định được, dốc toàn
lực của gia tộc đến đây vây giết, thật sự đúng sao? Đợi đến khi tiến lại gần, nhìn rõ dung mạo của Tức Mặc Ly, ai nấy đều có chút thất thần.
Thần giới không có mấy người gặp qua Tức Mặc Ly, chỉ nghe nhắc đến tên y,
hơn nữa ban đầu nghe đến tên y cũng là vì y được Hạo Thiên Thần Đế xưng
là thiên tài nghìn vạn năm chưa từng có, sau này mới loáng thoáng biết
được y là tiểu gia chủ còn sót lại của gia tộc Tức Mặc. Sau đó y chưa
từng xuất hiện trước mặt mọi người, mãi đến thời gian trước đây, bỗng
dưng lại nhận được tin tức về y, nói y mới mấy vạn tuổi đã độ Thần kiếp thành công, trở thành Thần Quân trẻ tuổi nhất Thần giới.
Chúng thần trước đây chưa từng gặp Tức Mặc Ly đều chỉ thấy Đạp Vũ thượng
thần, à không, hiện giờ đã là Đạp Vũ Thần Quân, Đông Quan Thần Quân là
những nam tử ở Thần giới được coi là đẹp nhất, anh tuấn nhất, hiện giờ
trông thấy Tức Mặc Ly, suy nghĩ trước đây mới sụp đổ.
Tức Mặc Ly dung mạo như họa, mặt mày như vậy, thoáng nhìn đã cảm giác như
muốn trầm luân vào đấy không muốn tỉnh lại, phối với dung mạo khuynh thế còn có một thân tư thái trác tuyệt, y chỉ lẳng lặng đứng nơi đó đã
khiến người ta cảm giác trên người y như đang nở ra từng đóa từng đóa
bạch liên thanh nhã thơm hương, phảng phất như thể y ở nơi nào, nơi đó
liền cùng y bước vào trong tranh.
Trong các nữ thần sứ của Sư gia cuối cùng có một hai người nhịn không được,
lén lút nói thầm: “Vị trí đệ nhất mỹ nam Thần giới của Đạp Vũ Thần Quân
lung lay rồi…”
Một người khác cũng không nén được tiếp lời: “Mặc dù nói hai người này cách biệt không nhiều, nhưng Lạc Thủy Thượng Thần trong truyền thuyết, phong thái trong trẻo mà lạnh lùng, xa xôi như vậy, càng khiến lòng người
ngứa ngáy…”
Mấy người nắm quyền trong Sư gia hận rèn sắt không thành thép quay đầu lại: “Đêm nay không phải y chết thì chính là chúng ta chết. Vì sao còn rỗi
rãi bàn mấy chuyện dở hơi đó!…Aiz, đáng tiếc chúng ta và y lại là kẻ
địch, mặc dù nói y lớn lên thật sự hơi đẹp một chút…”
Trong lòng mọi người thầm khinh bỉ một phen…
Nhưng mà, bầu không khí xung quanh một lần nữa không cho bọn họ được phép thả lỏng.
Tức Mặc Ly đưa mắt nhìn về phía xa, trông thấy thần sắc của Tức Mặc Ly, ai
nấy đều thất thần, hận bản thân không thể trở thành nơi xa xa ấy.
Từ nơi cách đó không xa, đám Cửu Kiếm đã chạy trở về, đợi tới khi đến bên
cạnh Tức Mặc Ly, ánh mắt đảo một vòng quanh hơn trăm vị thần sứ, nghiêm
nghị nói với Tức Mặc Ly: “Chủ thượng, trận đã bày bố xong, một nhà gia
chủ Sư gia đã bị vây bên trong trận.”
Tức Mặc Ly gật gật đầu, cúi đầu nhìn Duyệt Nhi đang ngoan ngoãn đứng im,
nhéo nhéo lỗ tai hổ nhỏ của nàng: “Duyệt Nhi, ngoan ngoãn đi theo Cửu
Kiếm, không được liều lĩnh chạy loạn.”
Thấy Duyệt Nhi nhu thuận gật đầu, Tức Mặc Ly lưu luyến không muốn buông, Cửu Kiếm vội đưa tay đỡ lấy, thấy Tức Mặc Ly không chịu thả tay, đổ mồ hôi
nói: “Chủ thượng, Cửu Kiếm nhất định liều mình bảo hộ!” Tức Mặc Ly gật
gật đầu, sửa lại tóc cho Duyệt Nhi lần nữa, mới thả tay.
Đám người đứng dưới lầu các đã hóa đá, vừa rồi bởi vì bị Tức Mặc Ly khiến
bản thân chấn động, không phát hiện trong ngực y hóa ra còn có một tiểu
cô nương, thấy trên đầu tiểu cô nương là hai lỗ tai màu tím be bé, trong lòng mọi người đều có chút rõ ràng, tiểu cô nương này đại thể chính là
cô nương mà trước đây gia chủ hạ lệnh tốt nhất là phải bắt sống. Thấy
dáng vẻ lưu luyến bịn rịn như vậy của Tức Mặc Ly thì đều có chút không
thể tin nổi. Y trong lòng mọi người thoạt nhìn trông lạnh lẽo xa vời như vậy nhưng lại quyến luyến một tiểu cô nương đến thế, cộng với lời đồn
trước đây, mọi người ban đầu không tin hiện giờ đã tin tưởng vài phần,
đích thực là cưng chiều quá mức.
Cửu Kiếm đỡ Duyệt Nhi phi thân đến một nơi không xa, đám Thất Mệnh đương
nhiên cũng đi theo, Ngưng Không Phất Dung khó xử, nhìn nhìn chủ thượng
nhà mình rồi cũng bước theo Cửu Kiếm, chỉ sợ bảo vệ tốt Duyệt Nhi cô
nương thì mới có thể khiến chủ thượng yên lòng.
Mấy người vừa đứng vững thì một kết giới kiên cố liền bao bọc họ ở giữa, ai nấy mờ mịt nhìn Duyệt Nhi, lại nhìn Tức Mặc Ly đang nhanh chóng phi
người qua, một cảm giác vô lực nặng nề liền nổi kên, chủ thượng (Lạc
Thủy Thượng Thần) có cần phải như vậy không a!
Tức Mặc Ly sau khi bố trí tốt cho Duyệt Nhi xong, xoay người, khí tức toàn thân liền trở nên lạnh lẽo hơn, như thể Duyệt Nhi không ở bên sẽ lại
trở về vị Lạc Thủy Thượng Thần toàn thân đều là băng lạnh.
Y hạ tầm mắt, hàng mi cong dài phủ một bóng râm bên dưới mi mắt, u tịch mà mơ màng: “Cùng lên hết đi!”