Chuyện này nhanh chóng lan truyền rộng rãi…
Phiên bản một: Duyệt Nhi và vị Ma quân của Ma giới, cũng chính là Sở Từ đang
chuẩn bị bỏ trốn, không ngờ bị Lạc Thủy Thượng Thần bắt được, Sở Từ đại
chiến hơn ba trăm hiệp với Lạc Thủy Thượng Thần, cuối cùng đấu không
lại, Duyệt Nhi dũng cảm xông ra, tranh thủ chút thời gian để tình lang
rời đi….
Phiên bản hai: Duyệt Nhi bị Ma quân Sở Từ bắt cóc, Lạc Thủy Thượng thần làm
ngơ, có lẽ là vì tình cảm với Duyệt Nhi đã phai nhạt, người bị bắt
cóc cùng với kẻ bắt cóc Sở Từ trải qua thời gian ở chung thì âm thầm nảy sinh tình cảm, đôi bên cuối cùng hẹn ước chung thân, sau này Lạc Thủy
Thượng Thần hồi tâm chuyển ý tìm tới, đại chiến ba trăm hiệp với Sở Từ,
cuối cùng Duyệt Nhi vì cứu Sở Từ, chỉ có thể hi sinh hạnh phúc của hai
người, một lần nữa ngả vào vòng tay của Lạc Thủy Thượng Thần.
… …
Bất kể là phiên bản nào đi chăng nữa, kết quả cuối cùng đều nghiệm chứng
một điều: Duyệt Nhi quả nhiên là hồ ly tinh, sống dựa vào nam nhân như
trong lời đồn.
Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi nhanh chóng bay đi, đám Ôn Chi Hàn, Hoa Tuyên Tịch
cùng Long Chỉ Thủy vội vã chạy đến Ô Điệp Châu khi nghe được tin tức
liền gấp rút lao tới, chỉ nhìn thấy bóng dáng bạch y của Tức Mặc Ly,
sát ý cùng nộ ý mạnh mẽ ngút trời khiến bọn họ sửng sốt một chút, rồi
lại vội vàng bám theo.
Đợi đến khi họ xông tới lầu trên cùng của Thanh Phong Các, chỉ thấy ba
người Thất Mệnh, Khổng Tước cùng Cửu Kiếm đang yên lặng đứng giữa đại
điện rộng lớn, thở mạnh cũng không dám, ai nấy đều chẳng dám nói lời
nào. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cũng trở nên lặng lẽ, không hẹn mà
cùng nhìn về hướng căn phòng ngủ duy nhất ở tầng lầu tinh xảo hoa lệ
này.
Trong phòng. Tức Mặc Ly trực tiếp đem tiểu cô nương trong lòng ném vào bên
trong hồ nước bằng bạch ngọc vẫn luôn dùng một loại pháp thuật đặc biệt
để duy trì độ ấm trong phòng, y không hiểu y vì sao lại tức giận đến như vậy, chỉ cần nghĩ tới trên người Duyệt Nhi có mùi hương của kẻ khác thì lại hung hăng cọ rửa sạch sẽ. Cô hổ nhỏ này là y nhặt về, hơn bốn trăm
năm qua, ngoại từ mấy chục năm y bắt buộc phải trầm tu, nàng vẫn luôn là của y, sẽ chỉ ở trong tay y mà say ngủ, vùi trong ngực y mà tươi cười, y nâng nàng trên tay, đặt nàng trong ngực, chỉ sợ không thể yêu thương
nàng hơn nữa. Nhưng bắt đầu từ khi nào, nàng thế nhưng cũng học được bản lĩnh chống lại mệnh lệnh của y, không nghe lời y, ngoan ngoãn vùi trong lồng ngực của một nam nhân khác, thậm chí lại còn dám vì giúp tên nam
nhân đó chạy trốn mà lấy mạng đổi mạng?
Hơn nữa, Tức Mặc Ly nghiêm túc nhìn đôi môi đỏ mọng tựa anh đào của Duyệt
Nhi, trong đầu không hiểu vì sao lại hiện lên hình ảnh trong bức họa, Sở Từ người mặc y phục đỏ rực, Duyệt Nhi khoác xiêm y phấn hồng, đôi
môi chạm nhau, tất cả đều toát lên vẻ thân thiết cùng ám muội. Nét bút tinh xảo, màu sắc rực rỡ, cùng với vẻ thâm tình quyến luyến ngập tràn
trong bức họa, tất cả đều khiến y hiện giờ chỉ hận không thể đem tên Sở
Từ kia ra mà chém nghìn đao vạn nhát.
Đôi đồng tử đen như mực của Tức Mặc Ly dần dần trở nên u tịch,một lúc sau,
cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Tên đó hôn nàng khi nào?”
Cả người Duyệt Nhi bị ném vào trong nước, lúc này đôi tay nhỏ bé bị Tức
Mặc Ly ở phía trên hồ giữ lấy, một khắc vừa rồi, nàng lại cảm nhận được
sát ý của Tức Mặc Ly. Ủy khuất trong lòng càng nhiều, muốn giết mình, vì sao còn không mau ra tay? Hiện giờ nghe thấy lời nói lạnh lùng của Tức
Mặc Ly thì trong lòng sửng sốt, hoàn toàn không hiểu ý nghĩa là gì? Cái gì? Hôn cái gì? Không hiểu, lại thêm không muốn trả lời, cái đầu nhỏ
lắc qua lắc lại, khóe miệng nhếch lên, không nói lời nào. Nàng cũng có
tôn nghiêm chứ bộ.
Tức Mặc Ly nhìn dáng vẻ của nàng, trong lòng càng cực kỳ tức giận, còn muốn giấu y? Đôi mắt Tức Mặc Ly càng thêm sâu không thấy đáy, y nhìn cái
người trước mắt khiến y nghiến răng nghiến lợi, trong cơn phẫn nộ, thế
nhưng vẫn không hiểu vì sao bản thân lại ở đây giằng co với cô hổ nhỏ
này. Vì nàng do y nhặt về? Vì y và nàng đã sống cùng nhau mấy trăm năm?
Vì thích cảm giác nàng thừ người ở cạnh y? Vì cảm thấy nàng vốn dĩ nên
thuộc về y?
Khi nào thì y lại trở nên như vậy? Muốn giữ lấy nàng, muốn nàng chỉ nhìn
một mình y, muốn để nàng vùi trong ngực mình. Chẳng qua là một cô hổ nhỏ mà thôi, vì sao bản thân lại trầm luân đến bước này? Tức Mặc Ly áp chế
cơn phẫn nộ cùng đố kỵ đang cuộn trào, có chút hoảng hốt chống lại thứ
cảm tình khiến y bất giác đánh mất bản thân này.
Y ngẩng đầu, liếc Duyệt Nhi một cái rồi đi ra cửa, phi người liền hướng
Tiên giới mà đi, chỉ để lại bóng áo bay bay cùng với hơi thở lạnh lẽo.
Còn có một câu lạnh lùng: “Không được để nàng ra khỏi phòng ngủ một
bước.”
Mọi người sững sốt một lúc mới vội vàng chạy vào trong phòng, tìm thấy
Duyệt Nhi trong chiếc hồ bạch ngọc. Chiếc váy màu phấn hồng bằng gấm
khoác trên người nàng lúc này ướt đẫm dính sát vào cơ thể mảnh mai cân
đối, đường cong hoàn mỹ khiến người thất hồn lạc phách, chỗ nên cong vào thì giống như một vách đá sừng sững, chỗ nên bằng phẳng thì tựa như
một bình nguyên dịu dàng, khi hô hấp tỏa ra loại mị hoặc khiến người hít thở không thông.
Thất Mệnh và Hoa Tuyên Tịch hai người sớm đã ngượng ngùng dời tầm mắt, xác
định Duyệt Nhi không có vấn đề gì liền vội vàng lui ra. Chỉ có Ôn Chi
Hàn cùng Long Chỉ Thủy thì gần như nhìn đến thẫn thờ không rời mắt. Cửu Kiếm vội vã ôm Duyệt Nhi, để nàng ngồi trên giường trải lớp lớp chăn
gấm mềm mại, thi triển pháp thuật hong khô nước trên người nàng, lại đưa tay chỉnh lại mái tóc đen mượt của nàng, cuối cùng nhịn không được nói: “Chủ thượng đối với Duyệt Nhi cô nương luôn luôn hết sức dịu dàng chăm
chút, sao lần này lại quá đáng ném Duyệt Nhi cô nương ở đây, còn không
cho nàng ra khỏi cửa!”
Khổng Tước ở bên cạnh gật đầu bày tỏ tán thành: “Có điều, ta cảm thấy Lạc
Thủy thượng thần mới vừa rồi sát ý phẫn nộ như vậy, còn cho rằng mệnh
nhỏ Duyệt Nhi cô nương sẽ không còn…” Không khí vừa rồi đáng sợ đến độ
nàng ngay đến động cũng không dám động.
Cửu Kiếm ngắt lời nàng: “Sao có thể được, chủ thượng nhà chúng ta đối với
Duyệt Nhi thế nào, mọi người đều nhìn thấy, yêu thương Duyệt Nhi cô
nương đến vậy, sao có thể giết nàng chứ?”
Duyệt Nhi nãy giờ vẫn luôn mím môi không nói, nghe thấy câu này thì chợt động đậy, nói: “Chàng rất thích ta?” Thích nàng sao lại muốn giết nàng chứ? Thích nàng vì sao lại không đi tìm nàng?
Cửu Kiếm gật gật đầu khẳng định: “Điều này còn cần phải nói sao? Đương nhiên rồi a.”
Duyệt Nhi không nói gì nữa, hai lỗ tai vô lực cụp xuống, đôi mắt to tròn
không chút thần thái như trước đây, long lanh lệ, nhưng vẫn kìm lại
không rơi xuống, vẻ mặt ngơ ngác, cũng không biết là đang nghĩ gì. Mấy
người họ trông thấy, nhất thời không biết nói gì mới được. Long Chỉ Thủy vừa định tiến lên trước một bước nói chuyện với nàng thì Cửu Kiếm đã
vội vàng ngăn lại, bất đắc dĩ nói với Long Chỉ Thủy và Ôn Chi Hàn: “Vừa
rồi chủ thượng truyền lệnh, bất kỳ nam tử nào cũng không được vào trong. Bằng không ta phải dùng mạng mà bồi tội.”
Long Chỉ Thủy và Ôn Chi Hàn sững người, chỉ có thể lưu luyến nhìn Duyệt Nhi, bất đắc dĩ lui ra.
Cửu Kiếm quay lại thấy Duyệt Nhi vẫn ngoan ngoãn ngồi bên giường, không hề
hoạt bát nhanh nhẹn như trước đây, cười nói: “Duyệt Nhi cô nương đang
nghĩ gì vậy?”
Duyệt Nhi lắc lắc đầu, im lặng một lúc mới nói: “Ta muốn ngủ.” Khóe miệng Cửu Kiếm giật giật, đuổi người cũng đâu cần rõ ràng như vậy, đành nói: “Vậy ta và Khổng Tước thoái lui trước.” Nói rồi cùng Khổng Tước lui ra, đứng trước cửa phòng canh giữ.
Duyệt Nhi phất tay lấy áo ngủ từ bên trong đỉnh, dùng tiên pháp nhanh chóng thay vào rồi liền nằm lên chăn đệm mềm mại, ngủ mất.
Mà Tức Mặc Ly vội vàng bay đi hiện giờ vẫn đang suy tư ngập tràn, trong
lòng đã có chút hối hận vừa rồi rời đi nhanh quá, không biết nàng có bị
lạnh không? Có ra khỏi hồ không? Có khóc không? Một thanh âm khác ngược
lại vẫn luôn nói, chẳng qua là một cô hổ nhỏ mà thôi, bản thân sao lại
rối rắm như vậy, đến rốt cuộc là vì cái gì?
Cứ như vậy đấu tranh qua lại khoảng nửa nén hương, Tức Mặc Ly cuối cùng
thỏa hiệp với chính mình, cố định cơ thể đứng giữa không trung, tay nhẹ
nhàng phất một cái, trước mắt liền hiện ra một quang kính giống như hồ
nước, thông qua quang kính, chỉ thấy Duyệt Nhi đã thay áo ngủ, đang nằm
trên giường, cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch lên, ngủ đến say sưa. Hàng mày hơi nhíu lại của Tức Mặc Ly từ từ giãn ra, khóe miệng khẽ cong, đúng là cô nhóc chuyện gì cũng không thèm nghĩ, y ở đây rối ren phiền não, còn
nàng đã say sưa mộng đẹp.
Một tháng sau, Duyệt Nhi đang ngẩn người ngồi trên bệ cửa sổ, đối với một
người không nhìn thấy gì mà nói, ngẩn người chính là việc quan trọng
nhất, suốt một ngày ngoại trừ ngủ chính là ăn. Ô Điệp Châu lúc này đang
vào mùa lạnh, bên ngoài tiểu tuyết đang thổi, đối với người có tu vi mà
nói, cho dù là cái nóng gay gắt hay rét buốt căm căm đều không có ảnh
hưởng gì, kỳ thực đã mất đi rất nhiều cảm giác của phàm nhân, đồng thời
cũng mất đi rất nhiều tình cảm mà người phàm có.
Đôi tay nhỏ bé của Duyệt Nhi đưa ra ngoài, lặng lẽ đợi tuyết rơi xuống.
Trên tay có chút cảm giác lành lạnh, khiến nàng nhớ đến dãy núi Lạc Thủy của hơn ba trăm năm kia, ngày ngày đều có tuyết trắng bay bay, khi ấy
nàng nằm trên tay Tức Mặc Ly nhưng chưa từng cảm thấy hiu quạnh lạnh
lẽo. Có lẽ là tâm tình đã thay đổi chăng. Duyệt Nhi ngẩn người suy nghĩ, Tức Mặc Ly thật sự chỉ xem nàng như thú cưng, giống như Doanh Châu sơn
chủ đối với Khanh Lan.
Cửu Kiếm và Khổng Tước đứng cạnh cửa, trầm mặc nhìn Duyệt Nhi đang thừ
người, liếc mắt nhìn nhau, vừa vặn trông thấy trong mắt đối phương đều
là vẻ bất đắc dĩ cùng thương xót. Duyệt Nhi cô nương đáng thương, thế
nhưng thật sự vẫn ở trong phòng ngủ ngẩn người suốt một tháng trời, nửa
bước không ra khỏi cửa. Mà Tức Mặc Ly cũng ngày ngày đều truyền âm tới
hỏi thăm tình hình Duyệt Nhi. Cho dù là ai đi nữa cũng biết được, giữa
cô hổ nhỏ và Thượng thần có khúc mắc…
Một thanh âm trong trẻo lạnh lùng từ phía sau truyền tới: “Không cần canh
nữa.” Cửu Kiếm và Khổng Tước vội vàng quay đầu lại, nghe thấy lời này
của Tức Mặc Ly liền hành lễ cáo từ.
Tức Mặc Ly đứng bên cửa, đôi đồng tử đen như mực nhìn bóng dáng Duyệt Nhi
bên bệ cửa, cuối cùng vẫn nhịn không được, bước tới bên nàng, kéo bàn
tay nhỏ nhắn đang chìa ra của nàng lại, nhẹ nhàng phủi phủi hoa tuyết
trên tay rồi ôm lấy nàng, dùng linh lực sưởi ấm cho nàng.
“Tuyết lạnh, đừng nghịch.”
Mặc dù ngày ngày ở Tiên giới đều có thể nhìn thấy bóng dáng nàng, nhưng vẫn cảm thấy không yên lòng, lại phải hỏi Cửu Kiếm một lần, hôm nay nàng ăn có ngon không, ngủ có tốt không, có cười không, nói cái gì. Nhốt nàng ở Ô Điệp Châu? Người bị vây hãm sao lại giống như chính bản thân y vậy?
Hiện giờ người ấy đã ở trước mắt, Tức Mặc Ly chỉ cảm thấy toàn bộ tinh
thần đều an định, muốn cứ như vậy mà ôm nàng mãi.
Duyệt Nhi cọ cọ đầu trong ngực Tức Mặc Ly, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên,
không nói lời nào. Tức Mặc Ly bất đắc dĩ nhéo nhéo lỗ tai nàng: “Giận
rồi?” Duyệt Nhi lắc lắc đầu, kiên quyết không nói gì.
Tức Mặc Ly vừa định nói gì đấy thì cơ thể bỗng dưng nhanh như chớp, trong
nháy mắt ôm lấy Duyệt Nhi bay ra khỏi Thanh Phong Các, chỉ thấy trong
khoảnh khắc, toàn bộ Thanh Phong Các đã sập xuống, đợi khi bụi mù tan
hết, trước mặt liền xuất hiện một đám người, chiếc mũi nhỏ của Duyệt Nhi ngửi ngửi, là một mùi hương quen thuộc, bắt đầu cười nói: “Ta đang định đi tìm các ngươi, không ngờ các ngươi lại tìm đến cửa. Nhu Nhu công
chúa, chẳng lẽ hận mối thù giữa chúng ta còn quá ít, hay là, cảm thấy
bất cứ lúc nào cũng có thể bóp chết ta?”
Nhu Nhu công chúa vẫn đeo mạng như trước đây, đứng giữa đám người đi tới,
cũng không hề tỏ vẻ bất ngờ: “Tiểu tiện nhân, thù ít thù nhiều đều không hề gì, hôm nay ta tới lấy mạng của ngươi.” Đôi mắt xinh đẹp chuyển
hướng sang Tức Mặc Ly, cười nói: “Không ngờ bọn ta lại tính sai, Lạc
Thủy Thượng Thần hiện giờ không phải đang ở Tiên giới hay sao? Sao lại
trở về bên cạnh tiểu tiện nhân này rồi? Có điều, hôm nay mấy vị thần sứ
đều ở đây, Lạc Thủy Thượng Thần cũng phải cẩn thận rồi đó, đừng có vì
tiểu tiện nhân này mà tính mạng cũng mất.” Trong lòng Nhu Nhu công chúa, Đạp Vũ là người tốt nhất, vì nàng ta yêu chàng. Vì vậy bất kỳ nam nhân nào khác, phàm là người có quan hệ với Duyệt Nhi, nàng ta đều khịt mũi
khinh thường.
Duyệt Nhi nghe ra được ý mỉa mai trong lời nói của Nhu Nhu công chúa thì càng trở nên tức giận: “Khanh Lan trước khi lâm chung còn muốn ta phải cam
đoan sẽ không lấy mạng tộc Cửu Vĩ Hồ các ngươi, hiện giờ xem ra, giết
bọn ngươi diệt khẩu cũng không thể giải được hận.”
Nhu Nhu công chúa hừ một tiếng: “Đừng nhắc đến đồ vô dụng đó, có một nam
nhân mà cũng giữ không được, chẳng dễ gì mới hi vọng mụ ta vì tộc Cửu Vỹ Hồ làm chút chuyện, đến bước cuối cùng còn bán đứng tộc Cửu Vĩ Hồ.”
Duyệt Nhi lắc lắc đầu: “Khanh Lan thật sự không đáng.”
“Đáng hay không đáng không phải do ngươi suy xét, dù gì hôm nay cũng tới lấy mạng đồ tiện nhân nhà ngươi.”
Nhu Nhu công chúa càng cười đến là càn rỡ, mặc dù vẫn có chút cố kỵ Tức Mặc Ly: “Tiểu tiện nhân, lẽ nào tới giờ phút này ngươi còn muốn nương nhờ
vào đàn ông tìm sự bảo hộ sao? Lời đồn quả không sai mà, ngươi ngoại trừ dựa vào đàn ông ra còn có bản lĩnh gì nữa?” Con hổ nhỏ này hiện giờ thể chất xem ra rõ ràng không phải người trong lục giới, nàng ta mặc dù
nghi ngờ Duyệt Nhi phi thăng không thành vì sao lại không nhập ma mà lại trở thành dạng này, chẳng qua chuyện này không quan trọng, dù gì hiện
giờ phần lớn như nàng ta đánh giá, Duyệt Nhi là người chẳng có chút tu
vi nào, chỉ cần Tức Mặc Ly không động thủ, tu vi gần mức Đại La thượng
tiên như nàng ta tùy ý liền có thể bóp chết ả. Lần trước ở đại hội bảo
vật cũng là vì nàng tâm thần rối loạn, cuối cùng còn bị Lạc Thủy Thượng
Thần đánh bay nên mới thảm hại như vậy. Nhớ tới đây, trong lòng Nhu Nhu
công chúa liền ngập tràn hận ý, đợi giết ả ta, thuận tiện đoạt lấy Mẫu
Đơn Nhan, Đạp Vũ Thượng Thần không thích nàng cũng được, nhưng nàng
tuyệt đối sẽ không để nữ tử mà y thích sống sót.
Duyệt Nhi nhảy khỏi vòng ôm của Tức Mặc Ly, y tiến lên định chuẩn bị ôm lấy
nàng nhưng đầu Duyệt Nhi tránh đi, ra ý phản kháng, đành nói: “Cẩn
thận.”
Nhu Nhu công chúa thấy nàng quả nhiên mắc câu, phi thân liền xông tới, thứ
nàng ta sử dùng chính là một dải lụa được dệt từ những sợi tơ rất rất
mảnh, vù một tiếng liền từ trong tay áo rộng thùng thình đánh thẳng về
phía Duyệt Nhi, Duyệt Nhi ngưng thần lắng nghe, vốn không định lấy vũ
khí, bàn tay nhỏ bé cầm Mẫu Đơn Nhan, nhẹ nhàng bắn về phía dải lụa đang đánh tới, dải lụa mềm mại như nước liền quấn chặt lấy viên Mẫu Đơn Nhan màu trắng trong suốt. Nhu Nhu công chúa khấp khởi, bản thân không cần
đi lấy, tiểu tiện nhân đã dâng tới tận tay.
Đám người bát quái đứng xung quanh trông thấy cảnh này, Duyệt Nhi không có
lấy một thanh vũ khí, lại nhìn không ra, thật sự là hoàn toàn nhìn không ra nàng có tu vi, đang lẳng lặng đứng nơi đó, vô tội và trong sáng, mặc dù Duyệt Nhi gặp phải tai tiếng chẳng hay ho gì là dựa dẫm vào nam
nhân, nhưng Nhu Nhu công chúa làm như vậy, thế nhưng có chút thừa thắng, đánh người không vũ khí rồi, mắt thấy Mẫu Đơn Nhan vô giá bị dải lụa
của Nhu Nhu công chúa thu về, mọi người đều có chút tiếc hận, tiểu cô
nương Duyệt Nhi này cứ như vậy mà tặng cho người.
Tuy nhiên, đến một khắc đó, bọn họ mới hiểu cái gì gọi là chiến đấu nhanh gọn mà mạnh mẽ dứt khoát!