Bên ngoài Trích Nguyệt Sơn đều là các vị tiên nhân nghe thấy tiếng vang nên kéo đến xem náo nhiệt. Mấy người đệ tử của Ôn Do ở bên ngoài vừa bày
kết giới vừa duy trì trật tự, chỉ sợ những tiên nhân tu vi cao thâm này
không nhịn được mà vọt vào xem náo nhiệt.
Lúc này thấy tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi đi ra, phía sau là Khổng Tước Thất
Mệnh, còn có cả Hoa Tuyên Tịch, ai nấy dùng toàn bộ tinh lực, vọng tưởng muốn từ trên người họ tìm hiểu đôi chút tin tức, đương nhiên kết quả
đều không được như ý.
Trận đấu tại Trích Nguyệt Sơn kinh thiên động địa như vậy, ở tiên giới cũng
đã lâu không thấy, có vài vị tiên chạy tới trước, chỉ nhìn thấy các
luồng sáng cùng tiếng động ầm ầm đan xen lẫn nhau liền biết trận tranh
đấu này phải từ cấp bậc tiên quân trở lên, thế nhưng tinh thần muốn xem
náo nhiệt cũng đã bị sắc mặt không hề thay đổi của Lạc Thủy Thượng Thần
dập tắt, tất cả đều tiếc nuối đứng tại chỗ, sau thời gian nửa nén hương
vẫn không có thêm người nào từ bên trong đi ra thì liền quay trở về yến
hội uống rượu. Xem náo nhiệt đương nhiên quan trọng nha, nhưng uống chút rượu tâm sự cũng không tồi chút nào.
Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi, bình thường sau khi tắm rửa rửa mặt xong cho nàng
thì nàng đã ngủ thật say, ngày hôm nay thế nhưng lại có chút ngoài ý
muốn, nàng vẫn đang ngẩn người, thần trí hãy còn chưa trở về.
Tức Mặc Ly ngồi ở bên giường, lấy tay nhéo nhéo lỗ tai nhỏ của nàng, không
thấy có phản ứng, đành nói: “Duyệt Nhi, trước cứ ngủ đi đã.”
Duyệt Nhi vẫn ngẩn người, chỉ trả lời y: “Ngày hôm nay xảy ra thật nhiều
chuyện…” Trước đây nàng luôn mong mỗi ngày đều thật náo nhiệt, mỗi ngày
đều xảy ra những chuyện mới mẻ, mà hôm nay lại xảy ra quá nhiều chuyện
khiến nàng có chút mệt mỏi.
Tức Mặc Ly sờ sờ đầu nàng: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, ngủ một giấc thì tốt rồi…”
Duyệt Nhi gật đầu, vùi đầu vào trong chăn gấm, đôi mắt so với tinh tú còn
sáng hơn của Tức Mặc Ly ôn nhu yên lặng nhìn nàng, đoán không ra đang
nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, y thở dài một tiếng gần như không thể nghe thấy, từ lúc
gặp tiểu tử hổ này, cảm xúc mấy vạn năm trước nay chưa từng có dần dần
lộ ra, suy tư mấy ngày nay, y mơ hồ có vài dự cảm không tốt.
Đến lúc y cho rằng Duyệt Nhi đã ngủ, chuẩn bị xoay người đi tắm rửa thì
chiếc chăn gấm khẽ động đậy, một cái đầu nhỏ ngập ngừng ló ra, đôi mắt
to tròn màu hổ phách cứ thế đối diện với y, thật đáng yêu đến mức không
nói nên lời, giọng nói mềm mại mang theo chút chờ mong: “Mặc Ly, người
coi ta là một con hổ nhỏ sao?”
Tức Mặc Ly hơi sửng sốt, kéo chiếc chăn gấm nhẹ nhàng đặt dưới cằm nàng: “Nàng vốn là một cô hổ nhỏ…”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Duyệt Nhi có chút thất vọng, nhưng rất nhanh
liền biến mất, “À” một tiếng rồi nhắm mắt lại, không nói gì nữa.
Tức Mặc Ly không hiểu lắm, ý thức được phản ứng của Duyệt Nhi hơi kì lạ:
“Bé ngoan, không cần suy nghĩ nhiều…” Duyệt Nhi không hề trả lời, khuôn
mặt nhỏ nhắn ửng hồng, hơi thở đều đều, nàng đã ngủ rồi.
—–
Thất Mệnh mở mắt, đập vào mắt chính là khuôn mặt thanh tú của Khổng Tước, y
phục sặc sỡ đủ màu kích thích thị giác đến độ Thất Mệnh phải nheo nheo
mắt.
Khổng Tước vừa thấy Thất Mệnh tỉnh lại thì hai mắt lập tức tỏa sáng, vừa mừng rỡ vừa hưng phấn, im lặng nửa ngày mới nức nở nói: “Ta còn tưởng rằng
phải đuổi theo chàng tới Hoàng Tuyền cơ đấy…”
Thất Mệnh mấp máy môi nhưng vẫn không nói gì, cánh tay còn lại vỗ vỗ lên vai Khổng Tước.
Một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đột nhiên áp sát, Duyệt Nhi không nhìn
thấy gì, chỉ có thể sờ sờ mép giường, chậm rãi ngồi xuống, trong đôi mắt to tròn đều là vẻ lo lắng, nhưng nhiều hơn chính là áy náy: “Thất Mệnh
thúc thúc…Thực xin lỗi…”
Thất Mệnh cười nói: “Việc này sao có thể trách Duyệt Nhi, đều tại thúc lúc
ấy quá nóng vội, lại bị ám toán một phen, nhưng mà, người muốn giết
chúng ta cũng không chỉ đơn giản là sát thủ Doanh Châu …” Gần hai trăm
đệ tử Bồng Lai, tu vi đều trên Đại La thượng tiên, đâu phải chỉ đơn giản mười mấy người là có thể giết được, huống hồ Thất Mệnh dù sao cũng
không có khả năng bị người ta hành hạ tới mức không còn sức đánh trả.
Duyệt Nhi gật đầu: “Toàn bộ con sẽ không bỏ qua.” Lại dùng linh thức dò xét,
trong lòng có chút chua xót: “Thất Mệnh thúc thúc, tay thúc…” Cơ thể
không đầy đủ, cho dù có thần thông quảng đại đi nữa cũng là không toàn
vẹn. Khi ấy chạy tới thì đã quá trễ, nếu không khẳng định còn có thể cứu chữa… Hơn nữa những người đó thế nhưng lại tàn nhẫn đem tay của Thất
Mệnh chặt làm mấy khúc!
Thất Mệnh lắc đầu: “Vốn dĩ thúc còn cho rằng thúc sẽ như thế mà chết đi,
không nghĩ tới…” Dứt lời liền quay sang hướng Tức Mặc Ly, ngập tràn cảm
kích: “Đa tạ ơn tái sinh của Lạc Thủy Thượng Thần, sau này dùng mạng báo đáp, tuyệt không do dự.” Tình huống lúc đó Thất Mệnh rất rõ, chỉ sợ nếu không phải Tức Mặc Ly thì mạng này sớm đã không còn.
Tức Mặc Ly chăm chú nhìn Duyệt Nhi, nghe những lời này thì chỉ lạnh nhạt nói: “Ngươi không nên chết.”
Thất Mệnh không hiểu vì sao mình lại không nên chết, là vì vị này không muốn nhìn thấy Duyệt Nhi thương tâm à, thấy Duyệt Nhi vẫn còn tự trách chính mình, trong lòng ấm áp nói: “Thật sự không có việc gì, chỉ là sau này
có thể không còn lợi hại như trước nữa, Duyệt Nhi sẽ ghét bỏ Thất Mệnh
thúc thúc sao?”
Duyệt Nhi vội vàng lắc đầu: “Sao có thể?” Dứt lời trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã
hiện lên vẻ tự hào, nắm tay lại nói: “Sau này ai dám bắt nạt Thất Mệnh
thúc thúc, con liền đánh cho kẻ đó hồn phi phách tán.”
Cảm giác có một sứ mệnh thiêng liêng mãnh liệt trong nháy mắt phủ lên người cô hổ nhỏ, nàng khả ái cười: “Thất Mệnh thúc thúc, thúc không biết đâu, ngày hôm qua con rất lợi hại, Doanh Châu sơn chủ bị con đánh cho tơi
bời hoa lá. Pa pa pa, rất uy vũ…” Nói xong liền quay đầu sang hướng Hoa
Tuyên Tịch cách đó không xa: “Tiểu Hoa, ngươi thấy ta nói có đúng
không?”
Hoa Tuyên Tịch đại khái có thể hiểu được cảm giác lúng túng ngượng ngùng
của những kẻ lưng hùm vai gấu, vai u thịt bắp, thật giống hệt với cảm
giác khi bị cô hổ nhỏ kêu là Tiểu Hoa! Khóe miệng y giật giật, nói:
“Chủ tử thân pháp mạnh mẽ, phản ứng linh hoạt, hiểu biết siêu phàm, sát chiêu không có gì để bắt bẻ, quả thật có thể lấy một địch trăm, quét
sạch thiên quân vạn mã…”
Thấy hai mắt Duyệt Nhi đều cong cong thành hình lưỡi liềm, Thất Mệnh bất đắc dĩ thở dài, y không thấy được Duyệt Nhi quyết đấu, còn cho là Hoa Tuyên Tịch khoa trương, nhưng nghĩ thấy Duyệt Nhi đánh với Ôn Do có tu vi
cùng linh lực của tiên đế, lại thêm thủ hạ vô số nhưng lại lông tóc vô
thương, Duyệt Nhi nhất định đã vô cùng lợi hại… ít nhất…cũng là tu vi
tiên quân trở lên, lập tức trở nên vui mừng, ánh mắt giống như đang nhìn nữ nhi có tiền đồ của chính mình: “Duyệt Nhi vốn chính là niềm kiêu
ngạo của tộc Tử hổ.”
Hoa Tuyên Tịch và Khổng Tước nhìn thấy ánh mắt từ ái như vậy thì đều kinh ngạc run rẩy.
Duyệt Nhi đã bị Tức Mặc Ly ôm vào trong ngực, nghe thấy Thất Mệnh nói những
lời này thì gương mặt hơi đỏ lên, giật giật lỗ tai, có chút ngượng
ngùng, lúc mình khoa trương tại sao lại không có loại cảm giác này nhỉ…
Tức Mặc Ly khẽ cong môi, cũng lộ ra chút ý cười, cô hổ nhỏ mình nhặt được
đương nhiên là giỏi nhất, y hoàn toàn không biết cảm giác tự hào này từ
đâu mà tới…
Hoa Tuyên Tịch, Khổng Tước cùng Thất Mệnh trông thấy nụ cười như vậy thì
đều ngây người, mãi đến lúc Tức Mặc Ly lạnh nhạt ngước mắt nhìn mới hồi
phục lại tinh thần.Trong lòng ba ngươi nhất thời đấm ngực giậm chân, cô
nhóc Duyệt Nhi này, diễm phúc không tệ nha!
Thất Mệnh suy nghĩ một chút, lại nói: “Duyệt Nhi, thúc từng thấy trong sách
của tộc Tử hổ nhắc tới việc Doanh Châu có một thánh tuyền, hình như đối với Phương Hoa có tác dụng đặc biệt gì đó. Hai ngày vừa qua thúc luôn
tìm kiếm nhưng lại không tìm được. Chi bằng người nói với Sơn chủ Doanh
Châu xem sao?
Duyệt Nhi đột nhiên nhớ ra, nói: “Đúng rồi, mấy ngày trước con mơ thấy Phương Hoa nói với con rất nhiều chuyện, còn nói nơi này có thánh tuyền gì gì
đó…Con thế nhưng lại quên mất.”
Thất Mệnh càng xác định, cười nói: “Vậy Duyệt Nhi sớm đi xem sao.”
Duyệt Nhi gật đầu: “Thất Mệnh thúc thúc trước hết cứ dưỡng thương, hắc hắc,
Khổng Tước tỷ tỷ, tỷ phải chiếu cố thúc thúc thật tốt nha…”
Nhìn biểu tình gian xảo của Duyệt Nhi, khóe môi Thất Mệnh giật một cái, bi
ai cảm thấy nửa đời sau của mình đã bị cô hổ nhỏ bán cho cô nàng Khổng
Tước lòe loẹt kia rồi.