Trải qua mấy canh giờ, buồn phiền trong lòng Duyệt Nhi sớm không biết đã bị
gió cuốn đến nơi nào. Hít sâu một hơi, kinh ngạc nói: “Nơi này thơm
quá?” Những nơi đi qua trước đây cũng không có mùi hương này.
Ôn Chi Hàn ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy hứng thú của nàng, cười
nói: “Bên dưới là Trích Nguyệt Sơn, là tòa tiên sơn đẹp nhất của Doanh
Châu chúng ta, Duyệt Nhi có muốn xuống dưới nghỉ ngơi?” Vì mẫu thân
mình, Ôn Chi Hàn vốn dĩ không muốn dẫn Duyệt Nhi tới đó, bất quá do
Nguyệt Nhi thích, đương nhiên muốn đáp xuống đi dạo một phen.
Duyệt Nhi gật gật đầu, siết chặt tay áo Ôn Chi Hàn, theo y hạ xuống.
Đáp xuống bên trên một cây cầu gỗ nhỏ, bàn tay nhỏ nhắn của Duyệt Nhi nhẹ
nhàng lướt qua lan can cầu, cảm nhận được hoa văn bên dưới tinh xảo vô
cùng: “Bên trên khắc gì vậy?”
Ôn Chi Hàn nói: “Là một loại hoa cỏ khá đẹp mắt.” Duyệt Nhi gật đầu, thở
dài: “Doanh Châu các người quả thật là nhiều tiền nha, bị ta đốt hết
mười mấy sản nghiệp mà mắt cũng không hề chớp, hiện giờ chỉ một cây cầu
nhỏ ở đại một tiên sơn nào đó cũng tinh xảo đến vậy.”
Khóe môi Ôn Chi Hàn co rút, kính thưa Duyệt Nhi cô nương, chúng ta không
phải là không hề chớp mắt, mà vốn dĩ là vì đã hết cách đối với cô. Lại
nói, yến tiệc sinh thần lần này cũng là một việc trọng đại, sư phụ y vốn chẳng có tinh lực đâu mà trêu chọc vị tiểu tổ tông này. Y bất đắc dĩ
cười nói: “Có chút ít gia sản thôi.” Doanh Châu gần như lũng đoạn việc
buôn bán ở Tiên giới không biết đã bao nhiêu năm, mấy chục năm gần đây
mới bị Bồng Lai nổi lên chiếm chút thị phần mà thôi.
Đang nói thì có hai người từ bên dưới một cây cổ thụ to phía bên kia cây cầu gỗ bước đến. Ôn Chi Hàn hướng mắt nhìn, trông thấy Ôn Do dẫn Thược Dược tiên tử bước qua hướng này, bàn tay bên dưới tay áo nháy mắt siết chặt
lại thành đấm.
Duyệt Nhi cảm giác được sự thay đổi của y, nhưng lại không trông thấy gì, lỗ
tai be bé run run lắng nghe tiếng bước chân, nghi hoặc nói: “Có ai đến
sao?”
Ôn Do và Thược Dược tiên tử đương nhiên cũng phát hiện ra hai người bọn
họ, Ôn Do ý vị thâm trường nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang đặt bên trên tay
áo Ôn Chi Hàn, nói: “Duyệt Nhi cô nương, hai ngày nay ở Doanh Châu dạo
chơi có thoải mái không?” Thanh âm cố gắng hạ thấp hết mức, thấy bàn tay Duyệt Nhi cũng không đưa lên bịt tai thì yên tâm hơn nhiều.
Duyệt Nhi qua quít gật gật đầu: “Cũng được. Nơi này chơi khá là vui.”
Thược Dược tiên tử trông thấy dáng vẻ đáng yêu của nàng, cười nói: “Duyệt Nhi cô nương nói rất đúng, đây chính là nơi đẹp nhất của Doanh Châu.”
Ôn Do nhìn Thược Dược, đáy mắt một mảnh thâm tình, cười bảo: “Thích thì sau này ngày nào cũng đến xem.”
Sắc mặt Ôn Chi Hàn u ám, chỉ cất giọng nói: “Đồ nhi trước dẫn Duyệt Nhi đến nơi khác đi dạo.” Nói rồi liền kéo Duyệt Nhi nhanh chóng rời khỏi cây
cầu gỗ.
Mãi đến khi không biết đã đi được bao lâu, Ôn Chi Hàn mới giật mình tỉnh
táo lại. Nhìn sang Duyệt Nhi đang níu lấy tay áo cách y ước chừng nửa
bước chân, trong lòng hết sức áy náy: “Thật xin lỗi.” Duyệt Nhi lắc lắc
đầu, vẫn cười híp mắt: “Không có gì.” Dù sao trong lòng y hình như không vui, bản thân không quấy rầy y là được.
Ôn Chi Hàn đắm đuối nhìn Duyệt Nhi, nàng rõ ràng được Tức Mực Ly sủng đến
tận trời nhưng tính tình lại không hề kiêu ngạo chút nào. Vẫn dáng vẻ
đơn thuần tự nhiên ấy, vừa rồi bị mình vô ý kéo đi lâu như vậy nhưng
cũng không hề tức giận. Cô nương ngọc tuyết đáng yêu như thế, ai lại
không muốn ôm vào lòng, yêu thương cả đời?
Lắc lắc đầu, Ôn Chi Hàn xua đi ý nghĩ vừa rồi, đảo mắt nhìn quanh liền dẫn
Duyệt Nhi tiến vào một khu vườn trồng toàn hoa đào, tìm đến bên bàn đu
dây trong ký ức, để Duyệt Nhi ngồi lên trên, còn mình thì đứng bên cạnh, nhẹ nhàng đẩy.
Duyệt Nhi quả nhiên rất thích, đôi mắt to tròn cong thành hình lưỡi liềm, lỗ
tai nhỏ cụp cụp, cười nói: “Cái này vui quá. Ta trước nay chưa từng ngồi bao giờ.” Bàn tay nhỏ nhắn sờ sờ bàn đu bên dưới, kinh ngạc nói: “Làm
từ tuyết tằm, không phải là tự tay bện chứ.”
“Đúng vậy, là tự tay bện.” Một thanh âm dịu dàng ôn nhu từ phía trước truyền
tới, Ôn Chi Hàn ngẩng đầu trông thấy người ấy, biểu tình hết sức phức
tạp: “Sơn chủ phu nhân.”
Khanh Lan người mặc y phục màu xám, chậm rãi ngồi xuống chiếc bàn đá bên cạnh dây đu, ánh mắt chứa đựng muôn vàn hoài niệm nhìn bàn đu ấy, chỉ thấy
Duyệt Nhi nhỏ nhắn trắng trẻo đang ngồi bên trên, Ôn Chi Hàn đứng cạnh
nàng, cẩn thận khẽ đẩy bàn đu. Đang tiết hoa đào, từng cánh từng cánh
hoa mỏng rơi rơi trên mình hai người, mơ hồ như thể đã quay trở về với
vô số ngày của mười mấy vạn năm về trước, nam tử tuấn lãng ấy đứng ở vị
trí của Ôn Chi Hàn, còn mình thì ngồi ở chỗ Duyệt Nhi, đôi bên nhìn
nhau, dù không nói lời nào nhưng ý đượm thâm tình.
Cúi đầu nhìn bản thân không biết từ khi nào đã bắt đầu mặc áo xám, bà nở nụ cười buồn bã, đã qua bao lâu rồi, không phải biết rõ kết quả rồi sao?
Quay đầu trông thấy gương mặt nhỏ nhắn của Duyệt Nhi đang đối diện với
mình, cẩn thận quan sát một hồi, trong lòng tiếc nuối thở dài một tiếng, đáng tiếc lại là một người mù. Thấy nàng ngọc tuyết đáng yêu, tinh
thuần dễ vỡ tựa như một búp bê bằng gốm, trong lòng càng yêu thương vô
vàn, cười nói: “Tiểu cô nương có gì muốn hỏi?”
Duyệt Nhi lắc lắc đầu, ngẩn người, cuối cùng vẫn nhịn không được: “Bà là sơn
chủ phu nhân, nhưng vì sao Sơn chủ lại cùng với một tiên tử khác ở đây
đi dạo?” Trong thoại bản của nhân gian chẳng phải vẫn viết như vậy sao?
Phu quân và phu nhân, vốn dĩ nên ở cùng nhau.
Khanh Lan ngạc nhiên, thấy trên mặt Duyệt Nhi cũng không có biểu hiện đáng
ngờ nào, hiểu được nàng cũng không có ý tứ gì khác, cười khổ nói: “Thế
gian này có muôn ngàn sự tình, duy chỉ có việc này thế nhưng lại khiến
lòng người chua xót không biết làm sao.” Duyệt Nhi thấy giọng nói bà
ngập tràn đau xót, mím chặt khóe môi, không hỏi thêm gì nữa, phu quân
của mình đi dạo cùng người khác, để bà lẻ loi một mình nơi này, bà khẳng định là đau khổ vô cùng.
Khanh Lan thở dài nói: “Trích Nguyệt Sơn này vốn do người ấy vì ta mà dựng
nên. Từng nhành cây ngọn cỏ, ngay cả một viên đá nhỏ đều do người ấy năm đó tự mình bày trí. Mà hiện giờ, núi này, người ấy, đều sớm đã không
còn thuộc về ta nữa rồi.”
Duyệt Nhi nghe bà nói bi thương như vậy, trong lòng tựa như bị ai bóp chặt:
“Vì sao?” Vì sao không thuộc về bà nữa? Ôn Chi Hàn cũng đau xót nhìn bà: “Mẫu thân… …”
Khanh Lan vẫn cười khổ: “Chính là như vậy, ai lại nói rõ được là vì sao chứ?” Duyệt Nhi trầm mặc, trong đầu không hiểu vì sao thế nhưng lại nhớ tới
Tức Mặc Ly.
Khanh Lan không định tiếp tục chủ đề này, thấy đôi tai nhỏ màu tím cụp xuống
trên mái tóc đen mượt của nàng cùng mảnh tử ngọc lấp lánh trên trán,
hỏi: “Tiểu cô nương là Tử Hổ Vương?”
Duyệt Nhi hờ hững gật gật đầu nói: “Gọi ta Duyệt Nhi được rồi.” Khanh Lan
nhìn nàng: “Lạc Thủy Thượng Thần đối với cô nương tốt không?” Duyệt Nhi
kiên định đáp: “Tốt.” Khanh Lan lại tiếp tục hỏi: “Tốt như thế nào?”
Duyệt Nhi cũng không nghĩ gì, bởi vì rất ít tiếp xúc với những nữ tử tạo cảm
giác tựa như mẫu thân như vậy, giờ phút này cũng thấy đôi chút thân
thuộc, dần dà bắt đầu trò chuyện với Khanh Lan.
Chuyện trò như vậy, Duyệt Nhi bỗng phát hiện Tức Mặc Ly mấy trăm năm qua đối
với nàng quả thật là sủng lên tận trời, mấy ngày mấy đêm cũng nói không
hết.
Ôn Chi Hàn đứng bên cạnh càng nghe càng buồn bã, lúc này ánh tà dương đã
buông xuống, thấy Duyệt Nhi có vẻ mệt, gượng cười nói: “Duyệt Nhi, sắc
trời cũng hơi muộn rồi, hôm nay trước quay về nghỉ ngơi thôi.”
Duyệt Nhi đang nói về điểm tốt của Tức Mặc Ly, vì vậy cũng dần dà nhớ y,
hiện giờ nghe Ôn Chi Hàn nói vậy thì trong lòng cũng muốn quay về. Nhảy
xuống bàn đu, bàn tay nhỏ nhắn níu lấy tay áo Ôn Chi Hàn. Khanh Lan
trông thấy vẻ mặt khó giấu được nét ủ rũ của con trai, hiểu rõ được tình sâu ý đậm trong ấy, nhất thời không biết nên vui hay buồn. Lại cẩn thận quan sát Duyệt Nhi, nói: “Ta cũng có một chất nữ1, chỉ là nàng không được may mắn như cô nương.”
1: con gái của anh/em trai
Duyệt Nhi khó hiểu nhìn bà, Khanh Lan lắc lắc đầu, nói: “Không có gì, rảnh
rỗi đến đây trò chuyện với ta nhé.” Duyệt Nhi gật gật đầu, lại kéo tay
áo Ôn Chi Hàn, Ôn Chi Hàn hiểu ý, gọi mây đến để Duyệt Nhi đáp lên. Quay đầu nhìn Khanh Lan ngồi bên cạnh bàn đá dưới ánh chiều tà đang dần
buông, mắt chợt nóng lên, nói: “Mẫu thân, thả lỏng tâm tư, chăm sóc tốt
cho chính mình.” Khanh Lan gật đầu, ánh mắt từ ái tiễn Duyệt Nhi và Ôn
Chi Hàn rời đi.
Đến khi về tới Thiên Sơn thì trời đã bắt đầu sẩm tối, Thất Mệnh cùng Khổng
Tước đang canh giữ ở trước núi, thấy nàng quay về thì thở phào nhẹ nhõm, lại đảo mắt trông thấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng níu lấy tay áo Ôn Chi
Hàn thì lông mày bắt đầu nhíu lại. Lạc Thủy Thượng Thần trông thấy rồi,
cũng không biết sẽ thế nào đây.
Ôn Chi Hàn hạ mây xuống liền muốn đưa Duyệt Nhi về tẩm điện của nàng. Sắc
mặt Thất Mệnh và Khổng Tước đều không mấy tốt, nhưng cũng không tiện
ngăn lại, liền nối gót theo sau.
Từ xa xa chỉ thấy cửa điện vẫn mở như lúc ban sáng, trên chiếc bàn được
chạm khắc hoa văn bên trong điện, nam tử người vận bạch y đang ngồi,
dưới ánh hoàng hôn mờ nhạt đang phủ xuống, không trông rõ được diện mạo, tựa như Cửu Thiên Thần Đế an tĩnh ngồi nơi đấy, thoạt nhìn cũng khiến
cả đời này khó mà quên được.
Đến cửa điện, Ôn Chi Hàn lưu luyến cáo từ.
Duyệt Nhi ngơ ngẩn đứng ở cửa điện một lúc, cẩn thận lê bước qua lan can bằng ngọc thạch, từng bước từng bước tiến về phía Tức Mặc Ly. Tức Mặc Ly từ
khi Duyệt Nhi vừa đến Thiên Sơn thì linh thức đã dán chặt trên người
nàng, hiện giờ đôi đồng tử lưu ly vẫn không rời khỏi bóng người nhỏ nhắn ấy, tịch mịch đến độ khiến người khác thoạt nhìn liền như thể rơi vào
vực sâu vạn trượng, vạn kiếp bất phục.
Duyệt Nhi cách Tức Mặc Ly càng gần, bước chân càng lúc càng chậm, cuối cùng
thì gần như không hề di chuyển. Tức Mặc Ly bất đắc dĩ nhìn tiểu cô nương rụt rè trước mắt, trong lòng vô lực thở dài một tiếng, nói: “Duyệt Nhi, qua đây.”
Đôi tai bé nhỏ của Duyệt Nhi phấn chấn dựng lên, do dự một chút liền nhanh
chóng lao vào trong ngực Tức Mặc Ly, hết sức quen thuộc nhảy vào lòng,
tìm một tư thế thoải mái rồi làm ổ trong đó.
Ngón tay thon dài của Tức Mặc ly nhéo nhéo lỗ tai nhỏ đang dựng thẳng lên
của nàng, ngửi thấy hương hoa trên người nàng, lạnh lẽo trong đáy mắt
dần dần tỏa bớt, sợ rằng sẽ dọa Duyệt Nhi lần nữa, đành nói: “Đi đâu
chơi vậy? Có vui không?” Duyệt Nhi gật gật đầu, giờ phút này thoải mái
ngồi trong lòng Tức Mặc Ly, ngửi thấy mùi hoa sen quen thuộc, tinh thần
vui vẻ phấn chấn, đôi mắt to tròn cũng híp lại: “Tham quan một vài nơi
của Doanh Châu, vui lắm.”
Mắt Tức Mặc Ly nhướng lên, trông thấy Thất Mệnh và Khổng Tước vẫn đứng nơi
cửa điện, cho thấy cả hai đã trông rõ được tình hình, phất tay một cái,
cửa điện liền đóng lại, kế đó, một kết giới bao quanh tẩm điện nháy mắt
đem Khổng Tước và Thất Mệnh đang lo lắng cho Duyệt Nhi bị bắn ra xa.
Thất Mệnh chật vật đỡ Khổng Tước dậy, lại vội vàng buông tay. Tâm tư của
Khổng Tước hãy còn dừng lại nơi hai người bên trong điện, lại nhìn kết
giới kiên cố, thở dài nói: “Lạc Thủy Thượng Thần vậy mà đã ngồi ở trong
điện cả ngày, ban sáng lúc Duyệt Nhi cô nương rời đi người liền ngồi
nơi đấy, hiện giờ quay về vẫn ngồi ở đó.”
Thất Mệnh khó hiểu nói: “Vậy thì sao?” Khổng Tước trừng y một cái, phủi phủi y phục sặc sỡ trên người, thở dài: “Chính vì đang nghĩ không hiểu có
chuyện gì ấy, hiện giờ xem ra cả ngày cũng vẫn không hiểu. Người và
Duyệt Nhi cô nương, một người thì mơ hồ vô tri, một người lại thanh
thuần như tờ giấy. Chuyện tình cảm vậy mà nửa phần cũng không hiểu,
không biết sau này sẽ thế nào đây?”Thấy Thất Mệnh không nói gì, lại lắc
lắc đầu: “Bỏ đi, nói với người như ngươi cũng bằng không.”