Túy Tiên Thành, Tô Nhục Nhục tửu lâu.
Giữa trưa là lúc tửu lâu bận rộn nhất, lúc này trong Tô Nhục Nhục tửu lâu
tựa hồ không còn chỗ ngồi, tiểu nhị bận rộn như con thoi chạy qua chạy
lại giữa những vị khách quần áo chỉnh tề, rõ ràng khách rất đông, có
chút rối ren. Ở cái bàn nhỏ trong góc có một nam tử áo trắng đang ngồi,
tướng mạo chẳng có gì xuất chúng, nhưng các tiên nhân chỉ cần nhìn lướt
qua y cũng nhịn không được dừng ánh mắt trên người y. Chỉ vì toàn thân
nam tử kia tỏa ra khí chất nhẹ nhàng tao nhã vô song, vừa xa cách lại
vừa tôn quý, chỉ liếc sơ qua cũng biết nam tử này đang dùng pháp thuật
che giấu tướng mạo thật của mình.
Ngồi trong lòng nam tử kia là một tiểu cô nương, trên mái tóc đen hãy còn
hai lỗ tai màu tím chưa biến hóa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn, trên
trán đeo một khối tử ngọc óng ánh, một đôi mắt thật to, cái miệng nhỏ
nhắn mím chặt, rất là đáng yêu.
Một luồng khí lạnh tràn ngập toàn thân, các tiên nhân vốn đang nhìn về phía bọn họ có chút kinh hãi, lập tức dời tầm mắt, thầm than mình thật thất
lễ, lại nhìn hai người kia đến si mê như thế, chẳng trách người ta bất
mãn.
“Duyệt Nhi......” Giọng nói tựa như suối trong chảy qua đá ngọc, Duyệt
Nhi nghe thấy thì hai lỗ tai run run, cái miệng nhỏ nhắn tiếp tục mím
lại, hừ một tiếng quay đầu đi.
Tức Mặc Ly chẳng biết làm sao, đành nói: “Mới ba mươi năm mà thôi, huống hồ hiện giờ tu vi của nàng tăng rất nhiều......”
Duyệt Nhi lập tức xoay đầu lại, giọng nói nhu mềm có chút lên án: “Mới ba
mươi năm? Ta vốn chỉ nghĩ mình sẽ ngủ một giấc mà thôi, nhưng vừa thức
dậy thì đã qua ba mươi năm...... Trong thời gian ba mươi năm này,
ta đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện hay.....”
Đáy mắt Tức Mặc Ly tràn đầy ý cười: “Nhưng chuyện hay mà nàng bỏ qua hiện giờ có thể bù đắp về mà.”
Duyệt Nhi lại quay đầu đi, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra biểu cảm ‘ta miễn cưỡng
tha thứ cho người’: “Về sau không cho phép người tự ý đột ngột khiến ta
trầm tu ba mươi năm nữa.....”
Tiểu nhị quán đặt món Tố Tố Tiên Kê (gà tiên trắng mập) lên bàn: “Hai vị thượng tiên, mời từ từ dùng.” Dứt lời lại vội vàng đi xuống.
Tức Mặc Ly từ trong đỉnh lấy ta đôi đũa chuyên dùng dành cho Duyệt Nhi, bàn tay tựa như ngọc nhẹ nâng lên, dùng chút linh lực, trên bàn chỉ còn vài khối thịt nhỏ trơn mềm. Không nhanh không chậm gắp lên đút vào miệng
Duyệt Nhi, chuyện này khiến người khác cảm thấy đây là chuyện vui vẻ,
thanh thản nhất thế gian.
Mấy vị nữ tiên lén nhìn cảnh ấy, trong lòng hâm mộ ghen tị, cũng đem
đôi đũa nhét vào tay nam tiên bên cạnh, nhìn về hướng Tức Mặc Ly, ý muốn thật rõ ràng, chàng nhìn xem người ta kìa? Đám nam tiên tiến thoái
lưỡng nan, thật sự không thể đánh mất mặt mũi khi hầu hạ nữ tử dùng cơm, huống hồ, mình làm hành động như vậy chưa chắc đã được tao nhã tự nhiên như Tức Mặc Ly? Trong lòng đều có chút thầm oán Tức Mặc Ly, chẳng lẽ y
đi đến chỗ nào thì nam tiên chỗ ấy đều phải trở thành thê nô hết sao.
Duyệt Nhi cũng vô cùng hưởng thụ nếm thử món thịt mà đã ba mươi năm chưa được ăn, vất vả uống hết một bát lớn trà mật hoa do Tức Mặc Ly đưa đến bên
môi để súc miệng, rồi vội vã quay đầu khen ngợi Thất Mệnh đang đứng cách đó không xa mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim: “Quả thực
không hổ là Thất Mệnh thúc thúc, có tài ngang trời dọc đất, ngay cả bán
thịt cũng lợi hại như vậy.”
Khóe miệng Thất Mệnh co rút, xin đừng nói chuyện làm ăn nghiêm chỉnh của y
như thế chứ, không phải bán thịt, cười cười: “Đó là Duyệt Nhi có cách
dạy hay.” Từ khi gặp Duyệt Nhi cô nương, nguyên tắc của Thất Mệnh không
biết đã đi đâu hết rồi.
Duyệt Nhi cười tủm tỉm: “Là do thúc quá bận rộn, con rất lo lắng. Cho nên
hiện tại dẫn con đi Khách Hương Lầu đi, chuyện kế tiếp giao cho con!”
Bây giờ nàng rất hưng phấn, rất nhanh có thể thử một chút kết quả ba
mươi năm trầm tu như thế nào?
Thất Mệnh lau mồ hôi: “Duyệt Nhi, chuyện nhỏ này để thúc làm là được rồi,
tuy rằng hiện nay cũng chỉ có thúc và con là hai Tử hổ, nhưng mặc kệ như thế nào, conlà Vương của Tử hổ chúng ta.Thất Mệnh thúc thúc vô dụng cũng không thể để con mạo hiểm như vậy.” Huống
hồ, trong mấy chục năm nay, Hồ tộc đã lần được tung tích Duyệt Nhi.
Duyệt Nhi không biết mà thôi, thật ra số sát thủ vây quanh nàng không hề ít, nhưng Tức Mặc Ly đã thoải mái giải quyết tất cả. Trong ba mươi năm
nàng và Tức Mặc Ly trầm tu, số lượng sát thủ mà Bồng Lai tiên sơn xử lý
khiến y sợ tới mức chảy mồ hôi lạnh. Hiện giờ tất nhiên không thể để
Duyệt Nhi xuất hiện dưới mắt người đời.
Duyệt Nhi làm sao nghe y khuyên, bàn tay nhỏ đã nắm lấy ống phải tay áo của
Tức Mặc Ly, Tức Mặc Ly quả nhiên đứng dậy, yên lặng liếc nhìn Thất Mệnh, chậm rãi ra khỏi Tô Nhục Nhục tửu lầu. Thất Mệnh run rẩy, sao lại bày
ra bộ mặt đó chứ? Không phải là ta đang ngăn cản bảo bối của ngài đi mạo hiểm đó sao?
Khách Hương Lầu vắng vẻ hơn Tô Nhục Nhục tửu lâu, Tức Mặc Ly mới vừa ngồi
xuống, Duyệt Nhi liền khoát tay gọi tiểu nhị: “Gọi chưởng quầy của các
ngươi lại đây.” Tiểu nhị là một nam tiên còn quá trẻ tuổi, giờ phút này
thấy khí chất của Tức Mặc Ly, cũng không biết rõ ý của Duyệt Nhi nên
cuống quýt mời chưởng quầy ra.
Thất Mệnh có chút mê muội: “Duyệt Nhi tìm chưởng quầy để làm gì?”
Duyệt Nhi cười tủm tỉm: “Cưỡng bức, lợi dụ, thu phục, nếu không theo, con liền.. ha ha......”
Không lâu sau có một nam tử áo lam nhanh nhẹn đi tới, dĩ nhiên là tu vi đại
la thượng tiên. Thất Mệnh có chút kinh ngạc, tu vi đại la thượng tiên
sao lại chịu khuất phục chỉ làm một chưởng quầy ở Khách Hương Lầu?
Chưởng quầy hành lễ rồi nói: “Tại hạ Ôn Trữ Lương, là chưởng quầy nơi này, xin hỏi hai vị tìm ta có chuyện gì?” Còn là một người tao nhã lễ độ.
Duyệt Nhi cười nói: “Đến đây đương nhiên muốn hỏi ngươi có muốn nương tựa
Bồng Lai tiên sơn hay không.” Ôn Trữ Lương biến sắc: “Lời này của cô
nương là có ý gì?”
Duyệt Nhi có chút ngờ vực: “Lời ta nói còn chưa rõ ràng sao? Bảo ngươi làm môn hạ của Bồng Lai tiên sơn đó.”
Ôn Trữ Lương trố mắt nhìn nàng, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ xinh của Duyệt Nhi rất nghiêm túc, không giống như đang đùa giỡn y, trong lòng có chút bất đắc dĩ: “Khách Hương Lâu ta đương nhiên là sản nghiệp của Doanh Châu,
không thể chỉ vì một câu nói của cô nương mà nương tựa Bồng Lai tiên
sơn, nếu như cô nương chỉ muốn đến đây để trêu đùa, ta khuyên cô nương
vẫn không nên khiêu chiến với uy quyền của Doanh Châu chúng ta.” Nhìn
Tức Mặc Ly đang ôm Duyệt Nhi, Ôn Trữ Lương cảm thấy vẫn nên thu hồi lại
câu ‘không biết lượng sức, lấy trứng chọi đá’ kia.
Duyệt Nhi làm như không sao cả chỉ gật đầu, tỏ vẻ y nói đúng: “Như vậy xem
ra, hình như ta phải hạ chiến thư rồi?” Ở thế gian khi người ta muốn
tuyên chiến với kẻ khác luôn thích viết phong thư gửi cho đối phương,
Duyệt Nhi ngẫm nghĩ một lúc, mở lòng bàn tay, từ trong đỉnh lấy giấy và
bút mực ra. À, khi nàng tỉnh dậy thì phát giác mình đã có thể mở nội
đỉnh của bản thân nên hưng phấn quá độ, nhất quyết nhét hết mọi thứ vào
đây.
Ôn Trữ Lương nhíu mày lại, hoàn toàn không có cách nào lý giải được hành vi lúc này của Duyệt Nhi.
Duyệt Nhi mở tờ giấy, đặt trên bàn, bàn tay nhỏ bé nhét bút vào trong tay Tức Mặc Ly, nhăn mày suy tư. Trong tiểu thoại bản nói như thế nào nhỉ? Ba
ngày sau, tại đình nào đó, không gặp không về? Cái này hình như không
đúng lắm. Canh ba giờ tý, lấy mạng chó của ngươi? Cái này cũng không
đúng.
Duyệt Nhi lắc lắc đầu, có rồi! Bàn tay nhỏ bé nâng tay Tức Mặc Ly, chậm rãi
viết xuống ba chữ thật to “Thư Khiêu Chiến” trên trang giấy Tuyên Thành
trắng tinh. Sau đó đề lạc khoản: chủ nhân của Hoa Tuyên Tịch Bồng Lai
tiên sơn. Chờ chữ viết khô thì cẩn thận gấp lại, mỉm cười đưa cho Ôn Trữ Lương đang giữ vẻ mặt ‘không có ý kiến’: “Nhất định phải tự mình giao
tới tay sơn chủ của Doanh Châu, nói cách khác, ha ha......” Bàn tay nhỏ của Duyệt Nhi đặt lên trên cổ, thực hiện một động tác cắt cổ rất
đáng yêu.
Ôn Trữ Lương nhận tờ giấy kia, không tiếng động lui xuống. Đang lúc y đứng trong hậu viện Khách Hương Lâu suy xét xem cuối cùng có nên đưa tờ giấy này cho sư phụ y không thì từ tiền viện truyền đến những tiếng ồn ào
hỗn tạp, y lập tức thăm dò. Vừa nhìn đã gây cho y một cú sốc. Khách
Hương Lâu đã bị biển lửa vây quanh, vài tiên nhân bay lên không trung có lòng thi pháp cứu hỏa, thế nhưng càng cứu lửa càng cháy lớn. Mọi người
chỉ có thể bỏ cuộc, đây có lẽ là Thiên Địa Hư Hỏa trong truyền thuyết,
đã cháy thì không bao giờ tắt.
Ôn Trữ Lương nhanh chóng bay lên không, xuyên qua lớp sương khói dày đặc
nhìn thấy nam tử khí chất vô song, y một thân áo trắng đứng giữa không
trung, tựa như đóa bạch liên lạnh nhạt trôi trên mặt nước, trong lòng ôm một tiểu cô nương y phục phấn hồng, không phải là tiểu cô nương mới vừa rồi sao. Ôn Trữ Lương nhướn mày. Quả nhiên, tiểu cô nương kia cảm giác
được sự hiện hữu của y, quay đầu cười ngọt ngào với y: “Doanh Châu phá
hủy thứ nhỏ nhất của Bồng Lai tiên sơn, hôm nay ta đốt trụi tửu lâu lớn
nhất của Doanh Châu. Không phục thì bảo ông ta đến đây đánh với ta.”
Ôn Trữ Lương thiếu chút nữa từ trên không trung ngã xuống, tiểu cô nương
này có dáng vẻ thật hồn nhiên đáng yêu, giọng nói nhu mềm như mật đường, nhưng lời nói ra rõ ràng lại không phải như vậy. Nàng rành rành đang tỏ vẻ “ta cứ đến khiêu khích đấy, ai bảo các ngươi trêu chọc chúng ta
trước”?
Ôn Trữ Lương nhìn bóng dáng biến mất trong tầm mắt, lại nhìn các tiên nhân trong Túy Tiên Thành nồng nhiệt vây quanh xem Khách Hương Lâu hóa thành hư vô, chần chờ một lát, nhanh chóng bay đến Doanh Châu.
Chạng vạng hôm đó, tiên đồng trên núi nhìn thấy sơn chủ của bọn họ cầm một tờ giấy đi qua đi lại trong chủ điện, trong lòng hết sức kinh ngạc, theo
bình thường thì vị sơn chủ này có chuyện gì cũng trực tiếp cầm Kim Trám
phủ (rìu Kim Trám) đi giết kẻ địch không chừa một mảnh, chưa
từng có lúc khó xử như thế này? Tờ giấy này không phải là bức thư tình
mà Thược Dược tiên tử ở Túy Tiên Thành gủi đến đấy chứ. Ôn Do đưa mắt
thoáng nhìn vẻ mặt tò mò của tiên đồng, nổi giận, giọng nói tựa sấm ầm
ầm vang vang vọng cả đại điện: “Thất thần làm gì? Còn không mau đi gọi
mấy đứa đồ đệ của ta lại đây?!”
Tiên đồng nhanh chóng lao ra cửa điện, tìm kiếm vài vị đồ đệ của sơn chủ kia.
Ôn Trữ Lương lòng không yên nhìn sư phụ mình, chần chờ một chút, nói: “Sư
phụ, tiểu cô nương kia có lai lịch như thế nào?” Sao sư phụ lại có bộ
dạng giống như rất kiêng nể nàng ta? Đương nhiên, y không dám nói ra nửa câu sau.
Ôn Do trừng mắt hổ, nhìn vị đồ đệ khôn khéo nhất, thở dài nói: “Không phải ngươi nói trên mái tóc đen của tiểu cô nương kia có hai cái tai hổ màu
tím sao? Trên trán còn đeo một khối tử ngọc? Nam tử ôm nàng ta phong hoa tuyệt đại, khí chất vô song. Hai người như vậy, trong Tiên giới còn có
thể tìm được mấy người? Tiểu cô nương kia là Tiểu Tử Hổ, nam tử kia,
không phải Lạc Thủy thượng thần thì là Đạp Vũ thượng thần.” Im lặng một
lát, lại nói “Nhưng mà nghe nói mấy chục năm trước Đạp Vũ thượng thần
trải qua Thần kiếp đã bị thương nên trở về Thần giới trầm tu, vậy vị đó
chính là Lạc Thủy thượng thần.”
Ôn Trữ Lương vẫn có chút nghi hoặc: “Chuyện này có liên quan gì đến Lạc
Thủy thượng thần? Người hạ chiến thư chính là tiểu cô nương kia mà.”
Gương mặt râu quai nón của Ôn Do cũng bị đứa đồ đệ đầu óc không thông tuệ này làm mất đi khí thế, giọng nói dường như chấn động cả đại điện: “Một nam nhân bình thường sẽ để cho nữ nhân của mình bị người khác khi dễ sao?”
Bởi vì có quan hệ với tiểu cô nương nên Lạc Thủy thượng thần đứng về phía
Bồng Lai tiên sơn. Tuy không trông mong có quan hệ bạn bè gì với Lạc
Thủy thượng thần nhưng chung quy vẫn không thể trở mặt. Ngẫm lại mấy
trăm năm trước trên Tiên giới đã có lời đồn Lạc Thủy thượng thần sủng ái một con hổ nhỏ màu tím, hiện giờ hóa thành hình người lại càng yêu
thương hơn. ‘Bà nó’, Ôn Do thầm mắng một tiếng, nếu không có Lạc Thủy
thượng thần, lão tử còn có thể bởi vì một tiểu nha đầu mà cảm thấy phiền muộn sao, bị người ta đốt mất sản nghiệp lớn nhất mà chỉ đành đánh gãy
răng nanh rồi nuốt vào trong bụng, nghẹn khuất quá đi!
Không lâu sau đó, Ôn Do sâu sắc hiểu rõ, cho dù Lạc Thủy thượng thần không ra tay, tiểu cô nương này cũng có thể tra tấn người khác đến chết đi được.
Lúc ông ta thông báo cho các đồ đệ không được trêu chọc đến vị tiểu cô
nương này, trong lòng nghĩ có lẽ nàng chỉ muốn vui đùa một chút thôi,
đốt một gian hàng rồi thì sẽ hết giận. Không ngờ, liên tục mấy ngày, tất cả sản nghiệp của Doanh Châu ở Túy Tiên Thành đều bị người ta đốt sạch. Mà tam đệ tử của ông ta, cũng đã trêu chọc đến vị tiểu cô nương vừa hồn nhiên vừa đáng yêu kia.