Duyệt Nhi sợ y làm gián đoạn câu tâm quyết bản thân vẫn lẳng lặng ghi nhớ,
nói: “Tức Mặc Ly cho ta, gọi là Huyễn Oanh Lưu Ly trượng.” Khóe miệng
Cửu Kiếm lại giật giật, nhất định Duyệt Nhi cô nương không biết lai lịch của cây trượng này, ngữ khí như vậy khiến nàng nhịn không được mà co
rút.
Trong phút chốc Hành Vân không nói gì, hỏi: “Xin hỏi Tức Mặc Ly là ai?” Chỉ
Thủy vội trả lời: “Dường như là tục danh của Lạc Thủy thượng thần.” Hành Vân lập tức ngậm miệng.
Chỉ thấy Duyệt Nhi cầm trượng, lỗ tai nhỏ run lên, chuyển hướng về phía
nguồn nước của Nam Hải. Kỳ thật nguồn nước Nam Hải nhìn chỉ giống như
một dòng suối, chẳng qua từ trong đó chảy ra nguồn nước bất tận mà thôi. Mặc dù Duyệt Nhi không nhìn thấy, nhưng tu vi tiến bộ nhanh chóng giúp
lỗ tai và linh thức nàng đặc biệt nhanh nhạy, nàng chậm rãi đi tới phía
trước nguồn nước Nam Hải. Tâm quyết mà tử ngọc vừa mới truyền cho lại
xuất hiện. Nàng nâng Huyễn Oanh Lưu Ly trượng lên lơ lửng giữa khoảng
không trước mặt, trong lòng niệm khẩu quyết. Linh lực trên tay bắn về
phía Huyễn Oanh Lưu Ly trượng.
Chỉ thấy Huyễn Oanh Lưu Ly trượng chậm rãi chuyển động thành vòng tròn
trong không trung rồi dừng lại. Một lát sau, nước biển xung quanh bắt
đầu ùng ục, chỉ thấy một dòng nước nhỏ dần dần chuyển động xung quanh
Huyễn Oanh Lưu Ly trượng, dòng nước nhỏ kia càng lúc càng lớn, lưu
chuyển nhanh dần hình thành lốc xoáy, lốc xoáy càng lúc càng to, từ từ
lấy chỗ Duyệt Nhi đứng trở thành trung tâm của lốc xoáy.
Ba người Hành Vân, Chỉ Thủy và Cửu Kiếm kinh ngạc đến mức không cách nào
kinh ngạc hơn, tiểu cô nương này rốt cuộc có bí mật kinh thiên gì! Nàng
thế nhưng lại có thể từ khoảng không tạo ra nước, đây là thuật pháp gì? Ở tiên giới lần đầu mới biết. Tiên thuật thi triển dù lợi hại cũng cần
phải có vật mượn. Gọi nước không phải là việc khó, chỉ cần niệm quyết
trong tích tắc, tu vi cao thâm gọi nước bất quá chỉ một buổi, mà tiểu cô nương này rõ ràng không phải gọi nước, dải nước kia không giống với ánh sáng của nước biển, rõ ràng giống như đúc dòng nước chảy ra từ nguồn
nước Nam Hải. Hành Vân và Chỉ Thủy đã kinh ngạc đến không cách nào suy
nghĩ, Tiên giới chưa từng có nhân vật như thế, nhưng khí tức của tiểu cô nương này cũng không phải thần, sao lại thế này?
Sự kinh ngạc của Cửu Kiếm không giống như bọn họ. Lần trước sau khi chính
mắt thấy Duyệt Nhi chịu Thần kiếp, nàng liền biết Duyệt Nhi không giống
người khác. Thế nhưng, rõ ràng Thần kiếp này chưa thành công, vậy Duyệt
Nhi cũng không thể là thần. Vì sao lại có năng lực tạo ra vật? Ngay cả
những người trên Thần giới có tu vi thượng cấp giống như nàng, muốn tùy ý tạo ra dòng nước chí bảo trong lục giới cũng tốn không ít sức lực. Mà
nhìn Duyệt Nhi cô nương đang liên tục sử dụng linh lực, lại không thấy
có gì không ổn.
Đương lúc trong lòng ba người đang vướng mắc ngàn vạn suy tư thì Duyệt Nhi
ngưng tụ dòng nước xoáy xung quanh thành một cột nước hai người ôm không xuể, nước biển chung quanh được chiếu sáng bởi hào quang của cột nước.
Hai tay Duyệt Nhi bắt lấy cây trượng trên không, hai lỗ tai nhỏ cẩn thận lắng nghe, chậm rãi ngưng tụ linh lực toàn thân tụ lại trên Huyễn Oanh
Lưu Ly trượng, thân trượng càng ngày càng sáng, càng ngày càng sáng.
Ba người cẩn thận quan sát, đột nhiên phát giác Duyệt Nhi đang từ từ có
chút biến đổi, khí tức xung quanh càng lúc càng hỗn loạn, giống như bị
cái gì đó quấy nhiễu, năng lượng muốn đưa ra lại đưa không được. Tử ngọc trên trán Duyệt Nhi vẫn như trước không có gì thay đổi, nhưng phần da
thịt trắng noãn phía dưới tử ngọc lại từ từ hiện lên ấn ký màu tím tựa
như nhụy hoa, không nhìn kỹ sẽ không thấy rõ. Ấn ký màu tím lúc ẩn lúc
hiện, chính là ấn ký màu tím xuất hiện ngày đó ở Bồng Lai tiên sơn, sau
lại bị Tức Mặc Ly dùng linh lực áp chế. Hôm nay Duyệt Nhi dùng năng
lượng của chính mình, phong ấn này liền lúc ẩn lúc hiện, muốn phá tan,
thế nhưng năng lực không đủ.
Duyệt Nhi kêu lên một tiếng,cảm giác đau đớn bắt đầu tàn phá khắp người, ý
thức nói cho nàng biết hiện giờ nàng không thể dừng lại, phải hoàn thành chuyện này. Luồng linh lực cuối cùng tụ trên Huyễn Oanh Lưu Ly trượng,
bàn tay nhỏ của Duyệt Nhi dùng sức vung lên, cột nước phóng về phía
nguồn nước Nam Hải. Cột nước và dòng nước nhỏ đang từ từ chảy của nguồn
nước va chạm vào nhau tạo thành những bọt sóng, lập tức liền chảy vào
nơi sâu nhất của nguồn nước Nam Hải. Lực cản cột nước càng ngày càng
mạnh, Duyệt Nhi tiếp tục sử dụng linh lực, ấn ký trên trán lại lóe sáng
càng nhanh, đầu cũng càng lúc càng đau.
Cửu Kiếm sốt ruột, vội vàng truyền tin về vị trí của bọn họ cho Tức Mặc Ly, cũng không dám xông lên giúp Duyệt Nhi, sức lực của mình không đủ, nếu
vô ý, Duyệt Nhi chẳng những kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ, còn có
thể bị phản phệ. Nàng giậm chân, giờ phút này hận không thể bắt chủ tử
đến đây ngay lập tức.
Cột nước càng lúc càng chậm, nhưng vẫn từ từ tiến lên phía trước, giống như muốn phá tan chỗ tắc nghẽn trong nguồn nước Nam Hải. Duyệt Nhi vừa sốt
ruột vừa đau đớn, còn thiếu một chút nữa, còn thiếu một chút nữa, mình
nhất định sẽ không vô dụng như vậy! Dùng hết linh lực toàn thân, Duyệt
Nhi đem Huyễn Oanh Lưu Ly trượng nương theo cột nước mạnh mẽ xuyên qua
nguồn nước Nam Hải. Chỉ nghe ‘ầm’ một tiếng, trong căn nguyên của Nam
Hải giống như có cái gì bị chấn động mà vỡ nát, lập tức vô số mảnh ngọc
vỡ bị nước bắn vọt ra, nguồn nước Nam Hải đột nhiên như sống dậy, vừa
rồi còn thấy dòng nước nhỏ rỉ rả, hiện giờ đã thành dòng nước to lớn
mạnh mẽ giống như cột nước mà Duyệt Nhi ngưng tụ thành, ào ào chảy ra.
Khí tức trên người Duyệt Nhi không bình lặng lại như mọi thứ xung quanh, ấn ký trên trán càng ngày càng sáng, càng ngày càng sáng, lúc Duyệt Nhi
cũng sắp đau đến phát khóc thì một luồng sáng bắn về phía ấn ký, ấn ký
từ từ tối sầm đi. Chỉ thấy một bóng áo trắng đột nhiên xuất hiện bên
cạnh Duyệt Nhi, lòng bàn tay ngưng tụ linh lực đặt lên trán Duyệt Nhi,
bàn tay kia thì nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, nét mặt nhìn không ra
biểu cảm gì, nhưng ánh mắt nhìn Duyệt Nhi tràn đầy yêu thương đủ khiến
cho bất luận kẻ nào cũng phải trầm mê.
Huyễn Oanh Lưu Ly trượng từ nguồn nước của Nam Hải bay về, Tức Mặc Ly vung
tay lên, liền biến thành dáng vẻ cây trâm bay tới nằm trong lòng bàn tay y, không dừng lại một khắc y liền bay về hướng long cung, tay áo tung
bay để lại bóng dáng vô cùng tao nhã.
Hành Vân ngẩn người nhìn bóng lưng ấy, chợt nhớ đến cảm giác kinh hãi vừa
rồi, tâm thần chấn động, thế gian này lại có nam tử như vậy? Lạc Thủy
thượng thần trong truyền thuyết?
Y giật mình phục hồi tinh thần, kinh ngạc vui mừng nhìn nguồn nước Nam
Hải ngay trước mắt đã khôi phục lại trạng thái ban đầu, xem ra, sở dĩ
nguồn nước Nam Hải càng ngày càng nhỏ là do bên trong có một vật như
ngọc thạch càng lúc càng lớn chặn lại nguồn nước. Mà ngoại trừ dòng chảy mới tiến vào thì cũng không có thứ gì có thể vào bên trong nguồn nước
Nam Hải để hủy nó, tiểu cô nương này thực khó lường.
Hành Vân lôi kéo đệ đệ mình, sung sướng nói: “Nhị đệ, họa lớn của Nam Hải chúng ta xem như đã được giải quyết rồi!”
Chỉ Thủy giống như vừa mới lấy lại tinh thần, ngơ ngẩn nhìn đại ca nhà
mình, đột nhiên giãy khỏi tay Hành Vân, cấp tốc chạy về hướng long cung. Y làm sao còn quan tâm gì đến nguồn nước của Nam Hải, nghĩ đến dáng vẻ
vừa rồi của muội muội bảo bối liền muốn hận chết chính mình, nếu Duyệt
Nhi muội muội có chuyện gì, cả đời y cũng không thể tha thứ cho bản
thân!
Chỉ Thủy vừa định đi vào cung điện của Duyệt Nhi liền bị Phất Dung ngăn
cản, nói: “Chủ tử căn dặn, Duyệt Nhi cô nương đang tu dưỡng, bất luận ai cũng không được phép đi vào.” Chỉ Thủy hổ thẹn trong lòng, cảm thấy
chính mình vô tình hại Duyệt Nhi, tự trách không thôi, cũng không rời
đi, chỉ ngơ ngác đứng ở cửa cung điện.
Hành Vân bên kia đương nhiên cũng trở về đến nói cho Nam Hải Long Vương biết chuyện này. Nam Hải Long Vương vội vàng tới cũng bị cự tuyệt ở ngoài
cửa. Nam Hải Long Vương vốn mang tâm tư muốn lấy lòng Duyệt Nhi để Lạc
Thủy thượng thần trợ giúp giải quyết vấn đề nguồn nước Nam Hải, từ đầu
đến cuối không ngờ tới Duyệt Nhi lại có năng lực như vậy. Chỉ vài ngày
ngắn ngủi như thế, bà cũng rất thích tiểu cô nương này, mình không có
con gái, nhận con gái nuôi cũng không phải không thể. Hiện giờ biết
chuyện hôm nay như vậy, trong lòng tuy có khiếp sợ, nhưng càng nhiều áy
náy, chỉ có thể hy vọng Duyệt Nhi không sao.
Ngày thứ ba, Lạc Thủy thượng thần bất đắc dĩ ôm Duyệt Nhi đang ầm ĩ muốn ra
ngoài chơi bước đến cửa điện, nhìn thấy Chỉ Thủy đứng ở cạnh cửa, vẫn
không lộ vẻ gì như trước.
Chỉ Thủy thấy Duyệt Nhi, vội vàng tiến lên tỉ mỉ quan sát, phát hiện ấn ký
trên trán nàng đã hoàn toàn được áp chế, khuôn mặt nhỏ nhắn của Duyệt
Nhi vẫn rực sáng tràn đầy sức sống, nhẹ nhàng thở ra, xin lỗi nói:
“Duyệt Nhi muội muội, lần này là huynh không đúng với muội. Không nên
nói cho muội biết......”
Duyệt Nhi phẩy phẩy bàn tay nhỏ bé: “Chỉ Thủy ca ca, đây vốn là chuyện muội
muốn làm, có liên quan gì đến huynh. Huống chi, hình như muội đã giúp
mọi người giải quyết được vấn đề lớn, ha ha, như vậy cũng rất tốt nha.”
Lúc này đây, không biết vì sao nàng lại đột nhiên có phương pháp và năng lực tạo vật, giống như năng lực nào đó bị giam cầm đã được phóng thích.
Chỉ Thủy nghe nàng nói như vậy, trong lòng càng thấy có lỗi, nói: “Duyệt
Nhi muội muội muốn làm gì? Ca ca đi tìm đồ chơi cho muội?” Duyệt Nhi đã
giải quyết tình trạng biển cạn cho Nam Hải, nên hậu tạ.
Duyệt Nhi nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, hai mắt to càng thêm phát sáng long
lanh: “Muội muốn ăn thịt!” Chỉ Thủy ngẩn ra, vốn tưởng rằng nếu như
Duyệt Nhi muốn bảo vật gì đó trong long cung, mình cũng sẽ không chút do dự đem tặng nàng, hiện giờ nàng lại chỉ nói muốn ăn thịt, trong lòng
vừa buồn cười lại vừa yêu thương, cười nói: “Được, Duyệt Nhi muội muội
chờ chút.”
Dứt lời liền tựa như cơn gió biến mất ở cửa điện.
Ngón tay thon dài của Tức Mặc Ly xoa xoa lỗ tai nhỏ của Duyệt Nhi, ôm nàng đi ngắm phong cảnh.