Tức Mặc Ly gật đầu, ôm Duyệt Nhi chậm rãi rời đi.
Đông Hải thái tử nhìn bóng dáng Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi rời đi, thầm thở dài một tiếng, khí chất tao nhã như vậy, nam tử dung mạo cử chỉ như vậy,
tiểu cô nương trong lòng phấn điêu ngọc mài đáng yêu hồn nhiên, hai
người ở cùng nhau thấy thế nào cũng ấm áp hài hòa. Mà y và Kha Mộ Thanh, dây dưa ân oán như thế, làm sao có thể buông tay, làm sao có thể chấm
dứt.
“Mộ Thanh...... Mộ Thanh......” Cái tên vẫn luôn quấn chặt trong môi lưỡi, lúc gọi ra vừa thâm tình vừa dịu dàng.
Nét mặt sau lớp mặt nạ của Kha Mộ Thanh rất phức tạp: “Làm sao biết là ta?” Y rõ ràng đã muốn thay đổi trang phục, đeo mặt nạ, ngay cả hơi thở cũng che giấu rồi.
Đông Hải thái tử bất đắc dĩ cười: “Trên đời này, không ai hiểu rõ ngươi hơn ta......”
Kha Mộ Thanh đưa tay tháo mặt nạ xuống, ngồi bên giường Đông Hải thái tử:
“Vết thương đã khỏi hẳn chưa?” Đông Hải thái tử nằm ở trên giường, nói:
“Mộ Thanh, cứ gọi ta như trước đi.”
Kha Mộ Thanh gật đầu: “Dung Thời.”
Hai người yên lặng đối diện nhau, trong lòng muôn vàn vấn đề không biết
giải quyết thế nào, tất cả vướng mắc, lại không biết làm sao nói ra
miệng.
Mà bên này, Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi chậm rãi đi dạo trong cung điện của
thái tử, đi đến dưới một tàng cây san hô thì dừng lại, nghi ngờ nâng
khuôn mặt nhỏ nhắn của Duyệt Nhi đối diện với mình, nói: “Duyệt Nhi,
trong năm mươi năm ta trầm tu kia, nàng sống rất vui vẻ?”
Mày mắt Duyệt Nhi cong cong: “Vui vẻ lắm.” Bàn tay Tức Mặc Ly ôm nàng càng
siết chặt, hơi thở cũng có chút nặng nề, giữa hàng chân mày là một
khoảng mất mát và không cam tâm.
Duyệt Nhi lắc lắc cái đầu nhỏ, suy nghĩ một lúc thành thật nói: “Nhưng mà,
chung quy vẫn cảm giác thiếu cái gì đó, mỗi ngày đều nhớ đến người.”
Nỗi mất mát trong ánh mắt của Tức Mặc Ly thoáng chốc như bị gió thổi tan,
đôi mắt tựa như trăng tròn sao sáng chăm chú nhìn vào Duyệt Nhi, cứ như vậy nhìn nàng đến mức như thể mang nàng tiến vào trong linh hồn mình.
Ôm chặt người trong lòng, y nhỏ giọng: “Bé ngoan, có trời mới biết, ta có
bao nhiêu không cam lòng......” Trước kia đối với y năm mươi năm
chỉ là một thoáng vụt qua trong chớp mắt, đột nhiên giờ lại trở thành
khoảng thời gian nặng nề dằng dặc, năm mươi năm y không có ở bên cạnh,
Duyệt Nhi đã sống như thế nào? Nàng trải qua những gì? Ai ở bên cạnh
nàng? Bọn họ đã đi đến những nơi nào? Lúc ấy đã nói gì, đã làm gì? Có
phải trong năm mươi năm này Duyệt Nhi đã lãng quên sự tồn tại của y?
Dành lòng vướng bận lo lắng dành cho người khác? Tất cả tất cả đều làm
cho sự ghen tị và không cam lòng trong lòng y càng lúc càng lớn, càng
ngày càng nhiều. Y chưa từng nghĩ mình sẽ có một ngày vì một người mà lo được lo mất.
Trước mắt là khuôn mặt nhỏ nhắn phần hồng mềm mại của Duyệt Nhi, một đôi mắt
to mờ mịt không nhìn thấy, nhưng vẫn là đôi mắt duy nhất trên thế gian
có thể tiến vào trong lòng y, nếu không phải dáng vẻ ngọc tuyết đáng yêu ấy thì cũng không thể nào khiến cho y ghi tạc trong lòng. Dáng vẻ như
vậy, rất giống với dáng vẻ vô số lần hiện lên trong đầu y hơn ba trăm
năm, thậm chí còn đáng yêu hơn, linh khí bức người hơn.
Ánh sáng lưu chuyển nơi đáy biển chiếu rõ cây san hô ở bên cạnh, chập chờn
tỏa ra ánh sáng rực rỡ lộng lẫy đẹp mắt. Tức Mặc Ly cúi đầu, ngậm lấy
đôi môi anh đào mềm mại của nàng.
Từ nhẹ nhàng liếm mút trở nên trằn trọc khẽ cắn, giống như muốn lấp đầy
khoảng trống năm mươi năm trong quá khứ, có lẽ, càng lâu hơn. Muốn đem
nàng ăn vào trong bụng, muốn đem nàng dung nhập vào xương máu, tất cả
tất cả không chừa gì hết.
Đôi mắt đen như mực của Tức Mặc càng mê loạn, tay từ từ siết chặt, khuôn
mặt nhỏ nhắn của Duyệt Nhi còn ửng hồng hơn cả quả bàn đào chín, tim đập như nổi trống, thở gấp......
Lúc nàng tưởng rằng mình không thể thở nổi nữa thì giọng nói của Cửu Kiếm
từ tàng cây san hô thật lớn bên kia truyền đến: “Chủ tử, Duyệt Nhi cô
nương, hai người ở chỗ này làm gì?”
Phất Dung và Ngưng Không ngăn cản không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cửu
Kiếm hỏi một câu thiếu não như vậy, lúc đó hận không thể đập một phát
cho Cửu Kiếm hôn mê rồi chôn sâu ở đáy biển, trọn đời không thấy ánh
nắng!
Một lát sau, Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi từ sau bụi cây san hô đi đến, quần áo
trắng tao nhã vô song, không trông rõ nét mặt, Duyệt Nhi đang được ôm
trong lòng đôi mắt to ngập hơi nước, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn giờ
phút này đang ửng hồng đáng yêu đến cực điểm, hoàn toàn không biết ngày
mấy tháng mấy.
Cửu Kiếm chợt hiểu ra, nhìn sắc mặt hai người trước mắt: “Ơ, hay là, đây là yêu đương vụng trộm trong truyền thuyết?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Duyệt
Nhi đã đỏ đến mức xuất huyết, Phất Dung và Ngưng Không nhất thời càng
hối hận vừa rồi vì sau không đánh hôn mê nàng ta, rõ ràng là nữ, vì sao
thần kinh lại chẳng tinh tế gì? Phất Dung muốn xoay chuyển cục diện, vắt hết óc nói: “Chủ tử bỏ qua cho, ý của Cửu Kiếm là...... hẹn hò......”
Ngưng Không nghe xong đã không còn sức chống trán, hai người này là gì thế,
thật giống heo. Quả nhiên, Tức Mặc Ly chỉ thản nhiên liếc nhìn bọn họ:
“Bây giờ ba người các ngươi trở về Thần giới đi.”
Vẻ mặt Cửu Kiếm khổ sở: “Chủ tử, chúng tôi muốn đi theo người ở Tiên giới
mà......” Nàng nói sai cái gì rồi sao? Đi theo bên cạnh chủ tử, lại có thể nhìn thấy Duyệt Nhi cô nương, vậy thú vị hơn so với ở Thần giới
rồi.
Duyệt Nhi phục hồi tinh thần lại, nghe thấy lời nói của Tức Mặc Ly, vội vàng
đem khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về phía Tức Mặc Ly: “Vì sao bọn họ phải về
Thần giới?”
Ngón tay như ngọc điêu khắc của Tức Mặc Ly nhẹ nhàng vuốt qua cái miệng nhỏ nhắn của nàng: “Nàng không muốn bọn họ quay về?”
Duyệt Nhi gật gật đầu, nói: “Bọn họ đi theo chúng ta, chúng ta rất oai phong
nha.” Có ba người rất lợi hại đi theo mình làm thủ hạ thực rất oai
phong, không tốt sao? Vì sao phải đuổi bọn họ trở về?
Khi nói chuyện hai cánh môi không ngừng cọ xát vào ngón tay của Tức Mặc Ly
đặt ở trên mặt nàng, Tức Mặc Ly chắc chắn bị tiểu cô nương lấy lòng,
cười nhẹ: “Bé ngoan của ta......” Giọng nói mát lạnh chứa đầy cưng
chiều, cũng không nhìn đám người Cửu Kiếm, ôm Duyệt Nhi chậm rãi bước
vào, lúc bước đi tay áo mở rộng, quả thật tao nhã khuynh thế.
Ba người Cửu Kiếm, Phất Dung cùng Ngưng Không hoàn toàn ngây ngẩn cả
người, bọn họ chẳng những nhìn thấy chủ tử nở nụ cười, hơn nữa, y còn
nói cái gì nhỉ? Bé ngoan? Lời như vậy thật sự là do chủ tử nhà mình nói
ra sao? Ba người chỉ cảm thấy hoảng hốt đến muốn chết, thầm nghĩ là gặp
quỷ rồi, vội vàng đuổi theo bước chân của Tức Mặc Ly, chỉ cần Duyệt Nhi
cô nương không cho bọn họ đi, chủ tử nhất định sẽ không đuổi bọn họ.
Trong tẩm điện Thái tử. Cuối cùng Kha Mộ Thanh cũng nhìn Dung Thời, trên mặt có một nụ cười ấm áp: “Dung Thời, ta phải đi rồi.”
Dung Thời gật đầu, thấy ý cười trên mặt Kha Mộ Thanh, cũng cảm thấy thoải
mái: “Mộ Thanh, ta đợi ngươi.” Ngày khác, ta sẽ cho ngươi tất cả những
gì ta có thể dành tặng ngươi.
Kha Mộ Thanh mang mặt nạ, một thân hắc y không quay đầu lại, chậm rãi rời khỏi tẩm điện.
Duyệt Nhi đang được Tức Mặc Ly ôm đi vào cửa lớn cung điện thái tử, lúc này
nghe thấy tiếng bước chân của Kha Mộ Thanh từ tẩm điện bước ra, hai tay
ôm lấy cổTức Mặc Ly, đầu nhỏ tựa vào vai Mặc Ly hai mắt cong cong: “Tiểu Mộ, nhanh như vậy, có phải nắm tay nhìn nhau lệ rơi ngàn hàng không?”
Kha Mộ Thanh bình tĩnh nhìn nàng, gọi một tiếng ‘chủ tử’, chết cũng không chịu mở miệng để tránh nàng khai thác được bí mật.
Đông Hải Long Vương đứng ở cửa đại điện đã lén truyền tin cho ba vị long
vương khác, lúc này thấy mọi người đi ra, chào đón nói: “Bổn vương cám
ơn Duyệt Nhi cô nương quan tâm tiểu nhi. Bây giờ có phải Lạc Thủy thượng thần theo ta đến chỗ cất giấu dạ minh châu?”
Tức Mặc Ly gật đầu, Đông Hải Long Vương liền đi trước một bước dẫn đường.
Chờ đến lúc thâm nhập sâu vào đáy biển, nơi biển sâu có rất nhiều âm
thanh tự nhiên, Duyệt Nhi có chút sợ hãi, trong đầu hiện lên hình ảnh
biểu sâu tối đen, lập tức chôn cái đầu nhỏ vào ngực Tức Mặc Ly, không
nói gì thêm.
Tay Tức Mặc Ly ngưng tụ linh lực, cả người Duyệt Nhi lập tức ấm áp dào dạt, thoải mái lầm bầm hai tiếng, nhất quyết ngủ luôn trong lồng ngực ấm áp
thơm hương của Mặc Ly. Tức Mặc Ly giơ tay lên, tay áo rộng vô thức phủ
lên người nàng, rõ ràng với thực lực của y, không cần dùng cách phòng bị này, nhưng y vẫn làm một cách tự nhiên, hoàn toàn không có cảm giác có
gì không ổn.
Đông Hải Long Vương yên lặng nhìn, thầm than một tiếng, nâng trong tay sợ
nát, ngậm trong miệng sợ tan, thật sự là cưng chiều đến cực điểm mà.
Cũng không biết năm tháng sau này hai người kia lại dẫn đến cục diện như thế nào. Lắc đầu, Long Vương vứt bỏ suy nghĩ, thầm mắng mình, con nhà
mình không quan tâm, sao còn suy nghĩ đến chuyện của người khác.