Lúc hoàng hôn, các đại trưởng lão của Bồng Lai Tiên Sơn đều nhận được tin
của Hoa Tuyên Tịch, bảo bọn họ đến đại điện sơn chủ bàn bạc đại sự. Các
đại trưởng lão vội vàng bỏ qua bữa tối trên tay, gấp gáp bay đến đại
điện của sơn chủ. Phải biết rằng Bồng Lai Tiên Sơn lánh đời nhiều năm
như vậy, đã lâu rồi cũng chưa từng xuất hiện chuyện “đại sự” gì.
Vừa mới vào đại điện đã thấy Lạc Thủy Thượng Thần ôm Duyệt Nhi ngồi trên vị trí chủ trì mà Hoa Tuyên Tịch vẫn thường ngồi thì nhất thời có chút
kinh ngạc, không hẹn mà cùng hướng mắt nhìn Hoa Tuyên Tịch đang ngồi bên cạnh cách đó không xa. Đôi mày đen nhánh của Hoa Tuyên Tịch không chút
tiếng động nhíu lại, y cũng chẳng phải là mới tới cách đó không lâu đấy
sao? Nhận được ánh mắt tha thiết cùng nặng nề từ các trưởng lão, Hoa
Tuyên Tịch đành phải bất đắc dĩ tiến lên một bước, hết sức ôn hòa nói:
“Lạc Thủy Thượng Thần, Duyệt Nhi cô nương, lần này gấp rút gọi chúng tôi đến là vì việc gì?” Khụ một tiếng lại nói: “Chủ vị Bồng Lai Tiên Sơn
chúng tôi trước giờ chỉ có Sơn chủ Bồng Lai ngồi…” Ý chính là mấy người
như vậy không phải là quá phận sao?
Duyệt Nhi ngồi trong lòng Tức Mặc Ly, đôi mắt màu hổ phách to tròn long lanh
nhưng lại không nhìn thấy gì chớp chớp, cho thấy đang lắng nghe y nói,
chỉ là không trả lời được mà thôi.
Cái miệng nhỏ nhắn của nàng đang từng miếng từng miếng cắn chân gà Tức Mặc
Ly đưa đến môi đút cho, miệng nhỏ nghẹn lại nuốt từ từ, cho thấy hoàn
toàn không có thời gian trả lời câu hỏi.
Chẳng dễ gì mới nuốt xuống được, nàng ngẩng đầu hướng Tức Mặc Ly, thanh âm mềm mại nũng nịu mang theo trách móc: “Lớn quá…”
Mọi người: Trách Lạc Thủy Thượng Thần cái gì, y chỉ là đút đến bên miệng
nàng mà thôi, nàng cắn miếng to như vậy mà còn trách người khác… …
Tức Mặc Ly chỉ khe khẽ gật gật đầu, thanh âm như suối trong chảy qua ngọc
thạch nhẹ nhàng đáp lại: “Lần sau sẽ làm miếng nhỏ đút cho nàng.”
Đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi lập tức cong thành hình lưỡi liềm, hai lỗ tai be bé màu tím cũng cong cong, hết sức vui vẻ: “Được.”
Mọi người đều kinh ngạc, sống đến từng tuổi này rồi cũng chưa từng thấy qua phương thức sống chung sủng nịch cưng chiều cỡ này. Tiên nhân trường
thọ, năm tháng dằng dặc, thời gian lâu dài, những chuyện này nọ của thế
gian cũng nhìn đến nhàm chán, đặc biệt là đối với ba chuyện cảm tình.
Hiện giờ Lạc Thủy Thượng Thần- nam tử đến từ Thần giới, người trải qua
không ít tháng năm thời gian, bây giờ lại có thể để tâm lưu ý đến một nữ tử như vậy? Trong lòng mọi người vừa kinh ngạc vừa hâm mộ, nhưng càng
nhiều hơn chính là phức tạp, một người là thần, một người thì không tiên không ma, không yêu không quỷ, cũng không phải một tiểu cô nương phàm
nhân, liên tưởng đến loạn của Hạo Thiên Thần đế, giờ phút này cũng không biết là chuyện này có thể náo loạn đến thế nào đây.
Trong lúc suy ngẫm, Duyệt Nhi đã ăn xong chân gà, Tức Mặc Ly từ bên trong
đỉnh lấy ra một chiếc khăn tay, lau sạch gương mặt nhỏ nhắn của nàng và
tay mình, lại lấy nước mật hoa ấm áp, sau khi đút cho Duyệt Nhi uống
xong, Duyệt Nhi mới thở dài một tiếng tràn đầy thỏa mãn, nói: “Vừa rồi
có ai nói gì?”
Bồng Lai Tiên Sơn ai nấy đều không thốt nên lời, Cửu Kiếm đứng ở bên cạnh
nhịn không được, nói: “Duyệt Nhi cô nương, vừa rồi Sơn chủ hỏi cô gọi họ đến có chuyện gì? Cũng nói cô ngồi trên ghế chủ vị có chút không thỏa
đáng.”
Duyệt Nhi “A” một tiếng, nghi hoặc nói: “Vì sao ta ngồi ở ghế chủ vị không thỏa đáng?”
Biểu tình này, như thể thực sự không hiểu vì sao lại không được. Một vị
trưởng lão của Bồng Lai Tiên Sơn bước ra khỏi hàng nói: “Chủ vị của Bồng Lai Tiên Sơn chúng ta đương nhiên là Sơn chủ Bồng Lai chúng ta ngồi
rồi, Duyệt Nhi cô nương hiện giờ ngồi trên vị trí Bồng Lai Tiên Sơn Sơn
chủ, chẳng phải là làm nhục Sơn chủ của chúng ta.”
Duyệt Nhi hiểu ra, nghĩ nghĩ nói: “ Lớn hơn Sơn chủ các người thì có ngồi được không?”
Vị trưởng lão đó suy tư một hồi, đành phải trả lời: “Lớn hơn Sơn chủ đương nhiên ngồi được, chỉ là các vị là khách, đương nhiên không tính.”
Duyệt Nhi “A” một tiếng, quay đầu nói với Hoa Tuyên Tịch ngồi bên cạnh:
“Ngươi gọi ta là chủ tử, ta đây đích thực có thể ngồi rồi a.” Trên gương mặt nhỏ nhắn hoàn toàn là vẻ đương nhiên.
Kha Mộ Thanh đứng bên cạnh, khóe miệng co rút, chủ tử lại giở trò cưỡng đoạt dân nữ rồi, à, không, cưỡng đoạt thuộc hạ mới đúng.
Sắc mặt Hoa Tuyên Tịch hết xanh lại đen: “Duyệt Nhi cô nương, cô muốn phá
bỏ hiệp định đồng minh của chúng ta sao? Hết lần này đến lần khác khiêu
chiến địa vị và tôn nghiêm của Bồng Lai Tiên Sơn chúng ta. Lẽ nào thật
sự cho rằng chúng ta dễ bị ức hiếp đến thế?” Hiện giờ năm vị trưởng lão
đều không bị kèm cặp, có năng lực giao chiến, Hoa Tuyên Tịch cũng dự
định bất chấp tất cả.
Y vừa dứt lời, Cửu Kiếm, Phất Dung, Ngưng Không, Kha Mộ Thanh, Thất Mệnh, Khổng Tước đứng bên cạnh đều bắt đầu trở nên nghiêm nghị, dáng vẻ tùy
thời đều có thể xông lên đánh nhau.
Duyệt Nhi bất mãn nói: “Ngươi đây là khinh ta không đủ mạnh? Nhưng mà, các
ngươi hiện giờ sáu người cũng không đánh lại chúng ta.” Hoa Tuyên Tịch
có chút do dự nhìn chung quanh, ba vị thần sứ, Thất Mệnh và Kha Mộ Thanh đều có tu vi cực cao, lại thêm Khổng Tước, quan trọng nhất là Lạc Thủy
Thượng Thần ngồi bên cạnh nàng kia, y suy sụp thở dài, không nói gì nữa.
Duyệt Nhi không nhìn thấy biểu tình của y, lại không nghe thấy y nói gì, liền nói: “Nếu như ngươi không gọi ta Chủ tử, bọn ta hiện tại liền dùng một
mồi lửa đốt trụi Bồng Lai Tiên Sơn các ngươi!”
Hoa Tuyên Tịch cực kỳ tức giận: “Cô!” Sao lại có tiểu cô nương vô lại chim
gáy chiếm tổ chim thước, chiếm núi làm vua như vậy, thật là… …
Duyệt Nhi quay đầu, đôi mắt to tròn lấp lóe, mặc dù không nhìn thấy nhưng vẫn dập dềnh sóng nước như xưa: “Tức Mặc Ly, người nói có được không?” Đôi
đồng tử đen như mực của Tức Mặc Ly chăm chú nhìn nàng, trong đôi mắt tựa như ánh trăng sáng ngời đều là nét dịu dàng, gật đầu nói: “Được, nàng
muốn làm gì đều được.”
Đám người Bồng Lai Tiên Sơn nghe thấy câu này, suýt chút nữa phun một búng
máu, liệu có thể không cần ỷ thế hiếp người được không a! Liệu có thể
không cần bao che khuyết điểm đến tột cùng như vậy được không a!
Duyệt Nhi quay đầu, hướng phía Hoa Tuyên Tịch nở nụ cười ngọt ngào,nói: “Gọi
chủ tử đi.” Hoa Tuyên Tịch một tiếng cũng không rên, chỉ đứng đó, gọi
một tiểu cô nương là chủ tử? Nói đùa!
Đột nhiên, một áp lực cực lớn ập tới, trong nháy mắt khiến y bị áp chế đến
độ không thở nổi, linh thức của bản thân cũng bị khống chế, trong lòng
Hoa Tuyên Tịch hoảng hốt, ngẩng đầu chỉ bắt gặp ánh mắt Tức Mặc Ly vẫn
chỉ dừng lại trên người Duyệt Nhi, như cảm giác được y nhìn sang, bảo:
“Nói.”
Chỉ một từ ngắn gọn lạnh lẽo, nhưng lại khiến Hoa Tuyên Tịch không thể
không cúi đầu, tâm không cam tình không nguyện gọi: “Chủ tử”. Có lẽ,
cũng không hẳn kém cỏi gì, vốn dĩ Bồng Lai Tiên Sơn đang chuẩn bị xuất
thế, vị chủ tử này có lẽ có chút năng lực, cộng thêm mưu lược và thủ
đoạn của Thất Mệnh, còn có Lạc Thủy Thượng Thần rõ ràng chuyện gì cũng
đồng ý với chủ tử, đến lúc đó cũng coi là có chút nương nhờ rồi.
Đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi hoàn toàn là hình lưỡi liềm: “Ừ, Tiểu Hoa thật ngoan!”
Các trưởng lão Bồng Lai Tiên Sơn: …. không hẹn mà cùng hướng mắt về Hoa
Tuyên Tịch, gương mặt ấy đã đen đến độ không thể nào đen hơn được nữa.
Duyệt Nhi lười biếng duỗi duỗi thắt lưng trong lòng Tức Mặc Ly: “À, gọi các
ngươi đến chủ yếu là vì ta muốn mở một tửu lầu, chiêu bài chính là thức
ăn, mọi thứ đều là thịt.”
Mọi người: …. …Đã không có khí lực để nói.
Thất Mệnh bước lên giãy giụa lần cuối: “Duyệt Nhi cô nương, mở tửu lầu trên
Tiên giới có lẽ có chút không thích hợp? Về phương diện tửu lầu, ở Tiên
giới Doanh Châu Tiên Sơn đã gần như độc chiếm rồi… …” Kỳ thực y muốn nói là liệu có thể không bán thịt được không?
Gương mặt nhỏ nhắn của Duyệt Nhi quay sang y: “Chúng ta đây cướp việc bán
buôn của bọn họ. Huống chi, ta nghe Tiểu Mộ nói Bồng Lai Tiên Sơn trước
giờ chính là Tiên dược thế gia, điều chế ra gia vị ngon miệng có lẽ
không khó. Đến lúc đó khẳng định làm ra thức ăn ngon hơn bọn họ.” Duyệt
Nhi tràn đầy tự tin. Bồng Lai Tiên Sơn ai nấy ban đầu nghe Thất Mệnh nói đến Doanh Châu Tiên Sơn đã có chút dao động, hiện giờ nghe Duyệt Nhi
nói như vậy thì đã đồng ý với cách làm của Duyệt Nhi, dù sao Doanh Châu
Tiên Sơn vốn dĩ chính là kẻ thù của Bồng Lai, Bồng Lai giấu tài đã mấy
trăm năm nay, cũng đã đến lúc ra tay rồi.
Thất Mệnh đã không còn cách nào, hướng mắt ra chung quanh nhìn biểu tình của Phất Dung Cửu Kiếm Ngưng Không Kha Mộ Thanh, biết bọn họ sẽ không phản
kháng, chỉ có thể khuất phục.
Duyệt Nhi ngẫm nghĩ nói: “Thất Mệnh thúc thúc, người lợi hại như vậy, chuyện
này giao cho người hoàn toàn xử lý đương nhiên sẽ không thể nào tốt hơn. Tên gọi của tửu lầu sẽ là “Tô nhục nhục tửu lầu” a. Người nói xem có êm tai không?”
Thất Mệnh: “Êm tai… …”
Mọi người: … …Khí tiết ở đâu…..
Duyệt Nhi tràn đầy mãn nguyện lắc lư cái đầu nhỏ, đối với giao phó này hoàn
toàn hài lòng, trong đầu tức thì hiện lên hình ảnh bản thân ngồi trên
núi vàng ăn thịt nướng Tức Mặc Ly làm, nàng ngất ngây sắp chết rồi.
Từ đầu chí cuối, ánh mắt Tức Mực Ly chỉ đặt trên người Duyệt Nhi, cũng
không mở miệng nói gì, nhưng ai nấy trên điện đều không hề bỏ qua sự tồn tại của y. Như thể y bất luận ở đâu, làm gì, đều sẽ không cho phép
người khác khinh nhờn cùng xem nhẹ.
Đôi mắt như lưu ly của Tức Mặc Ly nhìn biểu tình ngây ngất mãn nguyện dễ
thương của Duyệt Nhi, khóe miệng khẽ cong lên ý cười phong hoa tuyệt
đại, khẽ quẹt chiếc mũi nhỏ đáng yêu của nàng, ôm nàng đứng dậy, nhanh
chóng biến mất trên đại điện, để lại một đống sự tình cần mọi người
thương lượng.
Hoa Tuyên Tịch ai oán thở dài một tiếng: Quan nhất phẩm đè chết người a!