A, ngày tháng tu tiên kỳ thật vô cùng thoải mải. Giống như Duyệt Nhi vậy,
không gấp rút cầu tiến, chỉ đơn giản mỗi ngày tu luyện lại tu luyện, ăn
thịt rồi ăn thịt, ngắm nhìn phong cảnh, xem tiểu thoại bản, à, chủ yếu
là nhìn Tức Mặc Ly đến ngẩn người.
Hôm đó, Duyệt Nhi nằm trong lòng Tức Mặc Ly, đọc cuốn thoại bản hay đang
cầm trên tay, thường xuyên phát ra tiếng cười vui vẻ, đọc đến chỗ xúc
động, hai lỗ tai nhỏ lại muốn dựng thẳng lên, than thở: “Thư sinh này
thật quá đáng! Đáng đánh.” Mỗi khi xem xong một quyển lại ngơ ngác hồi
tưởng lại, sau đó khôi phục tinh thần.
Tức Mặc Ly nhìn bộ dáng ngẩn ngơ của nàng, cũng buông lá thư trong tay,
chăm chăm nhìn nàng không dời mắt. Chỉ thấy đôi tai nhỏ của nàng hãy còn phấn chấn dựng thẳng như trước, đôi mắt to một mảnh mê man, hiển nhiên
không biết đã đi vào cõi tiên nào rồi, chiếc mũi cao thẳng tinh xảo,
khuôn mặt trắng noãn đáng yêu hơi ửng đỏ, cái miệng nhỏ nhắn với đôi môi mím thật chặt, môi không điểm son mà hồng, mày không vẽ mà đen, nét mặt vừa vô tội vừa mờ mịt mang đến cảm giác ngây thơ và đơn thuần khiến
người ta nhìn mãi không chán.
Tức Mặc Ly đưa tay xoa xoa lỗ tai của nàng, tựa như gấm vóc thượng hạng,
vừa trơn mượt lại vừa mềm mịn, khiến người ta yêu thích không muốn buông tay. Tức Mặc Ly tiếp tục vuốt ve. Tiếc rằng cô bé y ôm trong lòng hoàn
toàn không để ý tới sự hiện hữu của y. Đôi đồng tử đen như mực của Tức
Mặc càng sâu thẳm, nâng mặt Duyệt Nhi đối diện với mình rồi cúi người
hôn xuống.
Trên môi truyền đến cảm giác tiếp xúc mềm mại, Duyệt Nhi lập tức từ chốn
thần tiên phục hồi tinh thần. Nàng mở to hai mắt, nhìn thấy gương mặt
Tức Mặc Ly ở ngay trước mắt, y đang nhìn nàng. Hàng lông mi dày đậm tựa
như chiếc quạt lông màu đen đang ở ngay trước mắt, đôi đồng tử vốn đen
như mực giờ phút này lại sâu thẳm mê ly, sáng lấp lánh tựa như những vì
sao trên trời. Ngay lúc Duyệt Nhi tưởng rằng mình sắp ngất đến nơi thì
Tức Mặc Ly đã nhẹ nhàng rời đi.
Y sung sướng khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt to tròn của
Duyệt Nhi, tất cả đều là khuôn mặt của y, cảm giác chưa từng thỏa mãn
như thế từ từ xâm nhập vào tim, đã bao giờ, y có một niềm vui vừa đơn
giản mà lại vừa ngọt ngào đến thế? Khóe môi của Tức Mặc Ly khẽ cong lên, nở một nụ cười rung động lòng người.
Duyệt Nhi thường không rõ vì sao Tức Mặc Ly đột nhiên mỉm cười, nhưng được
nhìn thấy nụ cười còn sáng hơn cả ánh trăng kia của Tức Mặc Ly thì nàng
lại cảm thấy cả người thoải mái, thể xác và tinh thần sung sướng, cũng
ngây ngốc cười theo.
Bên ngoài Lưu Phong Các, Phất Dung nhìn thấy một nữ tử cao quý đang tiến
đến thì hành lễ nói: “Tử Dao Thần Quân, xin người đứng chờ ở đây để thủ
hạ đi thông báo cho chủ tử biết.”
Nữ tử xinh đẹp kia nở nụ cười phong tình vô hạn: “Quan hệ giữa ta và chủ
tử nhà ngươi làm gì phải thông báo trước chứ? Muốn gặp thì gặp thôi.”
Nói còn chưa dứt lời thì người đã ở biến mất trước mặt Phất Dung. Phất Dung bất đắc dĩ lắc đầu, luôn luôn có người tự cho là đúng, cứ khăng khăng
không chịu tỉnh ngộ.
Bóng dáng Tử Dao vừa lóe sáng liền xuất hiện trong Lưu Phong Các, tươi cười
rạng rỡ nói: “Tức Mặc Ly, thiếp đến hộ trận giúp chàng độ Thần kiếp.”
Lời còn chưa dứt, trên gương mặt xinh đẹp kia liền xuất hiện những biểu
tình phức tạp, hâm mộ, ghen tị, khinh thường cùng bất mãn.
Tử Dao trở tay không kịp, chỉ tình cờ liếc mắt một cái liền hiểu ra thứ
mình luôn theo đuổi giờ phút này đã thuộc về kẻ khác. Mà kẻ khác kia
ngay cả tiên thân cũng chưa tu thành hiện đang thản nhiên nằm trong lòng Tức Mặc Ly, hai má hãy còn ửng hồng.
Trong lòng Tử Dao vừa phẫn nộ vừa tràn đầy hận ý, nhưng trên gương mặt xinh
đẹp lại bày ra vẻ tươi cười, miễn cưỡng cũng có thể gọi là gần gũi: “Xin hỏi vị tiểu cô nương này là?”
Duyệt Nhi nghi hoặc nói: “Ta còn rất nhỏ sao? Ta cũng hơn bốn trăm tuổi rồi.”
Tử Dao chỉ có thể cười thân thiết hơn, nói: “Hơn bốn trăm tuổi, ở Tiên
giới còn tính là tiểu cô nương, huống chi là ở Thần giới?”
Duyệt Nhi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, giống như quên mất câu hỏi của Tử Dao.
Tử Dao nghiến răng, quay đầu liền hỏi Tức Mặc Ly: “Tức Mặc Ly, tiểu cô
nương này là ai?” Trên gương mặt xinh đẹp thể hiện rất rõ ràng ý “chàng phải trả lời thành thật cho ta biết’ khiến người khác vừa nhìn đã không ưa.
Tức Mặc Ly vẫn chăm chú nhìn Duyệt Nhi trong lòng mình, một chút ánh nhìn
nơi khóe mắt cũng chưa từng phân tán choTử Dao: “Cô có thể gọi nàng là
Duyệt Nhi cô nương.”
Tử Dao nghe xong càng tức giận, trông thấy hai người ôm nhau, vừa ghen tị
vừa không cam lòng nhưng lại không muốn mất phong độ trước mặt Mặc Ly
nên càng cố tươi cười nói: “Tức Mặc Ly, chàng đã quên Hạo Thiên Thần Đế
chết như thế nào rồi sao?”
Sắc mặt Tức Mặc Ly lạnh hẳn, cuối cùng cũng ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn Tử
Dao: “Nơi này cũng không cần cô.” Ý là cô có thể thu hồi nụ cười gượng
kia rồi cút đi.
Nét mặt Tử Dao cứng đờ: “Tức Mặc Ly, chàng cứ định tiếp tục trì hoãn Thần
kiếp được một ngày rồi tính một ngày sao? Thiếp thật muốn nhìn xem bản
lĩnh chàng bao lớn mà dám nghịch lại ý trời. Năm đó thiếp độ thần kiếp
trở thành Thần Quân phải có bảy vị trưởng lão trong gia tộc hộ trận, lại dùng rất nhiều bí dược tương trợ, như vậy mà còn tổn hại ba vị trưởng
lão, thiếp phải trầm tu gần ngàn năm. Bây giờ chàng trì hoãn một ngày,
uy lực thần kiếp sẽ tăng lên một phần, ha ha, chẳng lẽ là vì tiểu cô
nương trong lòng này mà trì hoãn không chịu độ kiếp sao?”
Tức Mặc Ly không để ý nàng ta, Duyệt Nhi nghe xong lời này, lòng khẽ động,
giọng nói mềm mại bay vào trong tai Tử Dao: “Cô nói gì? Người phải độ
Thần kiếp? Còn trì hoãn?”
Tức Mặc Ly vuốt ve lỗ tai nhỏ của nàng, cũng không muốn để Duyệt Nhi và Tử
Dao tiếp tục nói chuyện với nhau nữa nên ôm Duyệt Nhi biến mất khỏi Lưu
Phong Các.
Tử Dao đứng một mình trong lầu các trống không, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
Ngày thứ hai, Duyệt Nhi nói muốn đi dạo một mình trên dãy núi Lạc Thủy, lúc
ấy Tức Mặc Lyđang xem lá thư từ Thần giới truyền đến, cũng không hỏi
nhiều, để mặc Duyệt Nhi nhảy khỏi lòng mình. Dù sao ở dãy núi Lạc Thủy,
chỉ cần dùng thần thức là có thể tìm được nàng.
Duyệt Nhi đi ra, nhìn thấy cách đó không xa Cửu Kiếm đang một mình múa kiếm
trên tuyết liền chạy tới. Cửu Kiếm thu kiếm hành lễ, nàng rất kinh ngạc
khi thấy chỉ một mình Duyệt Nhi ở trước mặt mình, chủ tử đâu?
Duyệt Nhi lấy một bao hạt hướng dương ra khỏi túi càn khôn, sau đó bóc một
nắm đưa cho Cửu Kiếm, suy nghĩ một chút, lại bóc thêm một nắm khác. Khóe miệng Cửu Kiếm co rút, đây là gì thế này? Không phải nàng ấy thật sự
cho rằng mình rất thích hạt hướng dương đấy chứ!
Duyệt Nhi do dự một chút, nói: “Ta cho tỷ hai nhúm hạt hướng dương, tỷ có thể nói cho ta biết nữ tử ngày hôm qua đến tìm Tức Mặc Ly hiện đang ở đâu
không?”
Cửu Kiếm lập tức bị giọng nói nhu mềm này và hành vi hối lộ rõ ràng kia
đánh bại, cười nói: “Nàng ta tên Tử Dao, là một vị Thần Quân của Thần
giới chúng tôi. Nàng ta muốn đến hộ trận độ kiếp cho chủ tử, hừ, đây
cũng quá khinh thường chủ tử và ba người chúng tôi rồi. A, thuộc hạ lạc
đề mất rồi, chắc giờ nàng ta vẫn còn trên dãy núi Lạc Thủy, ngày hôm qua thuộc hạ thấy nàng ta đi về hướng Cúc Thủy Toái Nguyệt Đình.”
Duyệt Nhi gật gật đầu, mới vừa đi được một bước lại quay đầu nhìn Cửu Kiếm:
“Có phải Tử Dao thích Tức Mặc Ly hay không?” Cửu Kiếm vuốt ve thanh
kiếm, gật đầu nói: “Chắc chắn là thế rồi, cả Thần giới ai cũng biết.”
Duyệt Nhi đi vào trong Cúc Thủy Toái Nguyệt Đình, chỉ thấy Tử Dao kia đang
ngồi ở trên tảng đá ngọc thạch trắng trong đình, giương mắt nhìn nàng
đến, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười, “A, nàng ta quả thực đã
tìm đến’.
Duyệt Nhi tỉ mỉ đánh giá Tử Dao, ngày thường Tử Dao rất xinh đẹp, những ai đã gặp qua trong lòng đều không tự chủ hiện lên một từ: diễm quan quần
thảo[1]. Trên thực tế, nàng không đẹp bằng Sở Từ, nhưng nàng sở hữu nét
đẹp chỉ thuộc về nữ tử mà Sở Từ không thể có, Sở Từ đẹp đến trêu chọc
lòng người, nhưng vẻ đẹp ấy lại trong suốt thanh thuần, mà Tử Dao lại
đẹp đến muôn vạn phong tình, là nam nhân đều không chịu nổi sự hấp dẫn
đó.
[1] Diễm quan quần thảo: chỉ nét đẹp vô cùng lộng lẫy hơn muôn vạn người của một cô gái.
Tử Dao thấy Duyệt Nhi tinh tế đánh giá mình như vậy, đương nhiên biết bản
thân mỹ mạo thế nào, liền mở miệng cười nói: “Duyệt Nhi cô nương, tìm
Tử Dao là có việc gì sao?”
Duyệt Nhi thản nhiên nhìn nàng ta, đôi mày thanh tú nhăn lại: “Ta nghĩ cô còn biết rõ hơn ta mới đúng chứ.”
Tử Dao nói: “Vậy cô muốn thế nào?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Duyệt Nhi trở nên mờ mịt: “Ta không biết.”
Trong lòng Tử Dao càng thêm khinh thường, một tiểu cô nương ngốc nghếch như
thế lại chẳng có năng lực gì, thậm chí ngay cả tiên thân cũng chưa tu
thành, sao có thể đấu với nàng cơ chứ? Tuy rằng khí tức trên người nàng
ta rất kỳ quái, có cùng căn nguyên với nàng, cũng có điểm giống căn
nguyên của Thần giới.
Nhưng, ánh mắt Tử Dao chợt lóe sáng, lẽ nào không thể diệt trừ nàng ta ngay từ sớm? Nam tử mà nàng đau khổ theo đuổi mấy vạn năm sao lại dễ dàng buông tay? Nhưng hiện giờ Tức Mặc Ly cố trì hoãn không độ Thần kiếp, muốn đợi con tiểu tử hổ này cho đến năm nào tháng nào chứ?
Nghĩ vậy, Tử Dao lại cười thân thiết: “Tức Mặc Ly trì hoãn không độ Thần
kiếp, chẳng qua là vi muốn an tâm nhìn thấy cô phi thăng, nếu bây giờ cô lịch kiếp phi thăng, Tức Mặc Ly sẽ nhanh chóng độ Thần kiếp, hiện giờ
chàng đã vì cô mà trì hoãn hơn một ngày rồi, cứ tiếp tục nghịch lại ý
trời như thế, chỉ sợ Thần kiếp rất nguy hiểm.”
Đôi mắt màu hổ phách sáng ngời của Duyệt Nhi tràn ngập muộn phiền: “Ta cũng muốn sớm ngày độ kiếp phi thăng, nhưng hiện giờ ta chỉ tương đương với
giai đoạn đại thừa của người tu chân, muốn độ kiếp phi thăng thì vẫn
chưa đủ, cần thêm nhiều linh lực mới đến lúc chịu kiếp.”
Tử Dao nói: “Chuyện này ta sẽ giúp cô.”
Duyệt Nhi ngẩn ra, nghi hoặc nhìn nàng: “Vì sao cô muốn giúp ta.”
Sắc mặt Tử Dao tối sầm lại: “Ta chỉ không muốn Tức Mặc Ly bị thương thôi.”
Duyệt Nhi nhìn thấy nét mặt ảm đạm của nàng ta, chung quy cảm giác có điều
không đúng, nhưng không nghĩ ra là gì. Bởi vì bản thân mình vô dụng,
chậm chạp phi thăng không được, Tức Mặc Ly vì mình nghịch lại ý trời,
sau này độ kiếp có bao nhiêu nguy hiểm, nàng vẫn không biết chuyện này
mãi đến khi Tử Dao xuất hiện. Nàng hưởng thụ sự yêu thương bảo vệ của
Tức Mặc Ly nhưng chưa lại từng nghĩ đến sự yêu thương cưng chiều y dành
cho mình cũng phải trả giá lớn đến thế.
Tử Dao thấy nàng như vậy, biết con cá đã mắc câu: “Cô muốn khi nào thì bắt đầu?”
Duyệt Nhi mê man nhìn nàng ta, sau đó nói: “Ngay lúc này đi.” Càng sớm càng tốt, không thể để cho Tức Mặc Ly chờ đợi như vậy!
Tử Dao vừa lòng cười, xòe bàn tay ra, ngưng tụ một luồng linh lực lớn mạnh, nháy mắt đã tiến vào trong cơ thể Duyệt Nhi.
Duyệt Nhi chỉ cảm thấy nguồn năng lượng kia đang gào thét tuôn chảy khắp
người, chỉ khoảng hai ba hơi thở, nguồn linh lực mãnh liệt cuồn cuộn kia không ngừng tiến sâu vào kinh mạch, hạ xuống, tiến sâu vào.
Nơi chân trời xa tiếng sấm ầm ầm kéo đến, mang theo khí thế sấm vang chớp giật, nháy mắt đã bao phủ cả dãy núi Lạc Thủy.
Tức Mặc Ly phát giác ra hiện tượng lạ, trang giấy trên tay liền hóa thành
tro, thoáng chốc đã dịch chuyển đến Cúc Thủy Toái Nguyệt Đình, khi trông thấy cảnh tượng trước mắt, trong con ngươi đen thẳm như mực dường như
cuồn cuộn mây đen vô biên vô hạn, hơi thở vốn lạnh lẽo nay càng thêm
lạnh cắt xương dùi tim. Phất Dung, Cửu Kiếm và Ngưng Không đuổi theo
đến, đều bị dáng vẻ đáng sợ củaTức Mặc Ly dọa đến ngây người.
Mà ở Hàn Lâm Thư Viện trên Cửu Trùng Thiên, cánh tay đang phe phẩy quạt
của Đạp Vũ cũng đã cứng đờ, nháy mắt phi thân bay về hướng dãy núi Lạc
Thủy.