Hôm sau, Thất Mệnh truyền tin nói Khổng Tước và tiểu bảo bỗng dưng biến mất, một chút tin tức cũng không có.
Dyệt Nhi cũng luống cuống, chỉ có thể an ủi Thất Mệnh thúc thúc, báo cho bạch hổ và mọi người ở các giới đi tìm.
Nhưng chưa bao lâu thì Nam Hải Long vương cũng truyền tin tới, Chỉ Thủy mất tích.
Sau đó là Ôn Chi Hàn, Kha Mộ Thanh, thậm chí ngay cả Đông Hải Thái tử cũng biến mất.
Duyệt Nhi cuống cuồng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Mấy người họ đều
là những người thân thiết nhất với cô hổ nhỏ gần như là được nuôi dưỡng
chốn khuê phòng, ở lục giới, kẻ nào dám động tới?
Chuyện đó…………..
Duyệt Nhi nhớ lại thần sắc của Cấp Quỳnh ngày hôm đó. Thì ra hôm ấy nàng ta
tới, thuyết phục nàng không được thì đã bắt đầu hành động?
Cùng Ngu Cực thương lượng một lúc, Ngu Cực nhờ người của bốn mươi chín môn vội vàng đi điều tra tin tức.
Duyệt Nhi ở Yểm Tịch sơn cảm thấy vô cùng lo sợ, dù thế nào cũng cảm thấy có
cái gì đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra chỗ nào, sốt ruột đến độ
gần như vò đầu bứt tóc.
Cửu Kiếm ở bên cạnh đếm đếm, bất chợt ngẩng đầu nói: “Duyệt Nhi cô nương, Hốt Hốt thiếu chủ an toàn chứ?”
Thiên lôi giáng xuống, Duyệt Nhi lập tức nhớ ra: “Đúng rồi, còn có Hốt Hốt!”
Những chuyện diễn ra mấy ngày nay khiến đầu của nàng đã bị bức đến độ
không đủ dùng rồi! Càng huống chi trong tiềm thức, Hốt Hốt ở Thủy Nguyên Cốc, có Vu Sơn và Vân Vũ chăm sóc, hẳn là sẽ không dễ dàng có chuyện
gì đâu.
Cô hổ nhỏ đáng thương cũng không biết, khi người đứng đầu Hóa Lương là Tái Sách đi đến Thủy Nguyên Cốc nói, Tôn thượng cần người thì Vu Sơn và Vân Vũ đã thực sự cho rằng Tức Mặc Ly muốn người, trực tiếp giao Hốt Hốt
đang ngủ say cho Tái Sách rồi.
Duyệt Nhi vừa nghĩ tới Hốt Hốt thì liền báo cho Tức Mặc Ly. Tức Mặc Ly ở phía đó hàng mày kiếm cau lại, rõ ràng không nghĩ tới điểm này, vừa thông
báo với Vu Sơn và Vân Vũ thì liền biết nguyên nhân sự việc.
“Vu Sơn, Vân Vũ. Ta chưa báo giờ thừa nhận Hóa Lương là thuộc hạ của ta, lần này các ngươi hồ đồ rồi.”
Vu Sơn và Vân Vũ cũng kinh hoảng, nhìn nhau một lúc, biết lần này xảy ra
chuyện, đồng thời quỳ sụp xuống: “Thuộc hạ đáng chết, xin Tôn thượng
trừng phạt.”
Tức Mặc Ly phất phất tay, không nói gì, lập tức đóng lại huyễn cảnh, bay đến Yểm Tịch sơn.
Vừa tới trước núi thì đúng lúc bắt được cô hổ nhỏ đang hốt ha hốt hoảng xông ra ngoài.
“Duyệt Nhi, đi đâu?”
Cô hổ nhỏ đầu cũng không hề ngoái lại: “Đi cứu người.”
Vừa định bay đi thì đã bị Tức Mặc Ly kéo áo ôm vào lòng trở lại: “Duyệt
Nhi, đừng vội.” Nàng cứ đi như vậy chỉ sợ hai ba chiêu thì đã bị ả Cấp
Quỳnh kia đùa giỡn rồi.
Cô hổ nhỏ hung hăng trừng mắt liếc Tức Mặc Ly một cái, long lanh hai giọt
lệ: “Chàng không gấp. Hu hu….Hốt Hốt bị bắt rồi, chàng một chút cũng
không thích con………….Còn có Khổng Tước tỷ tỷ, tiểu bảo…nhiều như vậy……….”
“Ai nói ta không thương con?” Y duỗi ngón tay thon dài xoa nắn tai nàng.
Duyệt Nhi nghe thế thì ngay lập tức ngẩng đầu nói: “Thiếp nghe mọi người nói, chàng rất lợi hại, vậy hiện giờ cùng thiếp đi cứu Hốt Hốt được không?”
Tức Mặc Ly buồn cười nhìn ánh mắt cầu cứu của nàng, nét mặt của nàng cứ như thể Hốt Hốt không phải con của y vậy ấy: “Ừ, được.”
Không thể chờ đợi nữa rồi, sớm một chút giải quyết mấy chuyện này rồi vui vẻ ở cạnh bé ngoan.
Nhiều năm như thế, cuối cùng vẫn là đi đến bước này. Năm đó y vội vàng xông
tới bên bờ Thánh hải, trơ mắt nhìn nàng quyết tuyệt nhảy xuống. Hơn mười vạn năm, lần đầu tiên kích động như vậy, sợ hãi như vậy, nàng sau này
sẽ không trở lại nữa.
Bây giờ, nàng cuối cùng đã trở về, còn ở trong lòng y, mà mấy chuyện láo nháo này cũng cần giải quyết dứt điểm đi.
Chẳng qua là một màn diễn chẳng liên quan gì đến gió trăng (tình yêu nam nữ), vả lại xem thử Cấp Quỳnh kia còn có thể giở tiểu xảo gì.
Tức Mặc Ly cụp mắt, trên mặt đều là vẻ lo lắng đắn đo, vẫn là có chút dao động.
Giết hay không giết Cấp Quỳnh?
“Ngươi là con của Tôn thượng và tiểu tiện nhân kia?”
“Ngươi ăn nói lung tung, mẫu thân ta không phải tiện nhân, ngươi mới là tiểu tiện nhân!”
Hốt Hốt vắt mình trên cây, đầu quay phắt đi, phớt lờ mụ điên lúc nào cũng cười như không cười này.
Cấp Quỳnh cũng không tức giận. Nổi giận với một đứa trẻ, vậy thì cũng uổng công nàng ta sống mười mấy vạn năm rồi.
Nàng tỷ mỷ đánh giá Hốt Hốt.
Đôi mắt trong veo rực sáng lấp lánh, không thừa hưởng từ Tức Mặc Ly ánh mắt khiến người vừa nhìn thì đã khó mà quên được, nhưng hàng mày, chiếc
mũi, cánh môi, ừm, khuôn mặt hãy còn bầu bĩnh, nhìn không đoán được là
giống ai.
Con của Tôn thượng……….
Cấp Quỳnh nhìn mãi nhìn mãi, có chút hoảng hốt, con của Tôn thượng và người khác…….
Nàng vì y, từng bước từng bước từ một tiểu thánh nữ lặng lẽ vô danh leo lên
đến vị trí Thánh quân này. Nếu không phải năm đó ở vạn cô tùng lâm ấy
ngước mắt lên, sao có thể rơi vào tình cảm sâu nặng thế này?
Nàng lần đầu tiên biết được, thì ra thích một người là như vậy.
Thực ra nhiều năm như thế, nhưng nàng dù một lần cũng chưa thể đến gần Tôn
thượng, số lần nhìn thấy ngài ấy từ xa, cũng ít ỏi đến đáng thương.
Trong lúc ngẩn người thì sau lưng đã truyền đến một giọng nói ôn hòa: “Cấp Quỳnh Thánh quân.”
Cấp Quỳnh hoảng hốt kềm không được ý lệ trong mắt, quay đầu lại nhìn. Việt Hoa đang đáp mây, chầm chậm mà đến.
“Việt Hoa Thánh quân, ta đợi ngài đã lâu rồi.”
Việt Hoa nở nụ cười, như từng đóa từng đóa hoa đang nở rộ, như gió xuân lướt qua mặt: “Tìm ta có việc gì?”
Cấp Quỳnh thấy dáng vẻ gần như vô ưu vô lự của y thì có chút ngưỡng mộ:
“Việt Hoa Thánh quân, tu vi của ta không bằng ngài, địa vị cũng không
bằng ngài, ngay cả cõi lòng cũng không bằng ngài.”
Việt Hoa ngạc nhiên nhướn nhướn mày: “Lời này là sao?” Khi nói, y đã cầm ngọc phiến, bắt đầu nhẹ nhàng phe phẩy.
“Ngài trước đây vì một tiểu cô nương, địa vị gì cũng không cần, thậm chí mạng sống cũng vứt bỏ. Hiện giờ xem ra, ngài đã vui vẻ buông tay.” Trong ý
cười của Cấp Quỳnh có vài phần thật lòng, dù gì, nàng cảm thấy tình cảnh của mình và Việt Hoa cũng không khác gì nhau, đều là yêu một người mà
không được đáp lại, đều là không có cơ hội.
Việt Hoa trái lại thu lại ý cười: “Cấp Quỳnh Thánh quân, nếu hâm mộ ta như
vậy, cô cũng có thể cố gắng thử một lần, kết thúc mọi chuyện, sau này
cũng sẽ không yêu người khác nữa. Cô thấy cảm giác này rất tốt?”
Cấp Quỳnh sững người, hoàn toàn không ngờ Việt Hoa dường như có chút bất mãn.
“Việt Hoa Thánh quân, hình như có chút không vui?”
“Nếu để cô quên đi Tôn thượng, ước chừng cô so với ta càng oán niệm nhiều
hơn.” Việt Hoa xòe quạt, dùng mặt quạt đón mấy cánh hoa, lại phe phẩy:
“Quên nàng, chưa bao giờ là ý nguyện của ta, ta cưỡng cầu không được.
Nếu có thể bắt đầu lại, ta vẫn như cũ sẽ xuống lục giới gặp nàng lần
nữa. Bất quá, ta sẽ tận lực để nàng yêu ta.”
Cấp Quỳnh vô cùng kinh ngạc: “Mục tiêu của ngài thì sao? Mưu đồ bao nhiêu năm nay của ngài thì sao?”
“Ha ha, Cấp Quỳnh, ta và cô khác nhau.” Việt Hoa yên lặng nhìn nàng: “Nam
nhi chí lớn, ai không muốn ngồi lên vị trí chí tôn, quá trình này mới là quan trọng nhất. Có điều ta đến tận bây giờ mới biết, vài thứ lúc đầu
lỡ buông tay, ta rất hối hận. Mà cô, cô muốn có được, muốn nắm giữ, muốn nó trở thành của mình, bởi vậy, cũng đã mất đi sở nguyện vốn có của
mình.”
“Việt Hoa, ý của ngài là, ta buông tay?”
“Không, không phải.” Việt Hoa ngẩng đầu nhìn mây trời thấp thoáng lững lờ nơi
chân trời, một lúc lâu mới nói: “Ta không buông tay, ta chỉ thua.”
Y ngay từ sớm đã thua đến không còn manh giáp, cũng không có khả năng trở mình.
Cấp Quỳnh lắc đầu, bật cười: “Việt Hoa, ta tìm ngài đến là vì chuyện này. Ngài vẫn chưa thua, ngài nguyện ý hợp tác với ta?”
Việt Hoa quay đầu nhìn nàng, chợt trông thấy Hốt Hốt đang vắt vẻo trên cây, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn y.
Hốt Hốt thấy Việt Hoa phát hiện đang nhìn mình thì có chút ngượng ngùng
cười hì hì: “Xấu hổ quá. Diện mạo người rất đẹp, trong số người từng
gặp, ngoại trừ thần phụ của ta thì người là người đẹp nhất.”
Việt Hoa chăm chăm nhìn đôi mắt nhóc, một cảm giác quen thuộc ùa về. Y bước
lại gần hơn, đến bên cạnh Hốt Hốt, đưa tay sờ đầu nhóc: “ Phụ thần con
là?”
Khác với tình thương thâm trầm cùng nóng ấm ẩn giấu dưới cảm giác lạnh lẽo
mà Tức Mặc Ly tạo cho người khác, nam tử trẻ tuổi được thiếu nữ kia gọi
là Việt Hoa này, ẩn chứa thêm chút dịu dàng, chút mơ hồ ngơ ngẩn, tựa
như xuyên qua nhóc nhìn thấy gì đấy.
“Phụ thần con là Lạc Thủy Thần đế, mẫu thân con gọi người là Mặc Ly.”
Hốt Hốt gãi gãi đầu. Nhóc cũng không biết nơi này là đâu, khác hoàn toàn
với Thần giới, cũng không muốn biết chỗ này là nơi nào, dù gì khi nhóc
tỉnh lại thì đã ở nơi này rồi.
Việt Hoa chợt cảm thấy trái tim đau nhói, đau đến tận tâm can, khiến y có
cảm giác gần như hít thở không thông. Y gượng cười: “Kỳ lạ, sao ta lại
có cảm giác như vậy?”
“Việt Hoa Thánh quân, người nói gì?” Hốt Hốt nhớ tới xưng hô của Cấp Quỳnh với người này, cũng bắt chước gọi như vậy.
Việt Hoa lại tỷ mỷ quan sát nhóc, quả thật không hổ là con trai của Tôn thượng và nàng, dáng vẻ diện mạo rất tuấn mỹ.
“Sao vậy? Việt Hoa, lần này, ngài thấy mình có thể thua ư?”
Việt Hoa ngẩng đầu: “Cô muốn ta làm thế nào?”
“Hai chúng ta liên thủ, thủ hạ của ta còn có Hóa Lương, trong tay ngài cũng
có một nhóm lực lượng mạnh. Ngài có được địa vị ngài muốn, ta chỉ cần
Tôn thượng, ngài thấy thế nào?”
“Cô cưỡng ép đứa trẻ này đến đây là vì cái gì?”
Nụ cười của Cấp Quỳnh trở nên lạnh lẽo: “Giết nó, diệt trừ tiểu cô nương kia, hoặc là, bức nàng ta thành Ma thánh.”
Hốt Hốt vừa định khánh nghị thì đã bị ánh mắt Việt Hoa ngăn lại: “Ha ha,
con của Tôn thượng, cô giết nó ư? Cấp Quỳnh, thời khắc này ta thật sự
cảm thấy cô đúng là quá mức ngu xuẩn.”
“Mặc kệ ngài nói thế nào, dù gì đã đến nước này, ta chưa bao giờ hối hận.”
Cấp Quỳnh rút kiếm, vuốt ve: “Huống hồ, ngài cho rằng, ta còn có thể
quay đầu sao? Tôn thượng ngài ấy sẽ không giết ta.”
Một giọng nói ngọt ngào dịu dàng chợt truyền tới: “Hửm? Vậy chàng vì sao không thể giết ngươi?”
Cấp Quỳnh và Việt Hoa cùng lúc quay đầu, trông thấy Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi bay tới. Lúc này đôi mắt Duyệt Nhi đang nhìn Cấp Quỳnh, hai tai cũng
dựng lên.
Điển hình sau khi gặp kẻ địch thì tinh thần phấn chấn hẳn a.
Cấp Quỳnh nhìn Tức Mặc Ly ôm nàng suốt đoạn đường mà đến, lại chỉ lặng lẽ
đứng đấy, không nói lời nào, mặc dù sớm biết như vậy nhưng trong lòng
không khỏi đau đớn: “Ngươi tự hỏi ngài ấy.”
Duyệt Nhi thế nhưng không hề quay đầu hỏi Tức Mặc Ly, nàng trông thấy Hốt Hốt.
Kế đó, khoảng không nơi ngực Tức Mặc Ly trống trải, cô hổ nhỏ đã lao về phía Hốt Hốt, ôm Hốt Hốt vào lòng.
Mẫu tử hai người mắt to nhìn mắt to, nước mắt cùng dâng lên.
“Hốt Hốt, mẫu thân xin lỗi con………….Hu hu…………”Cô hổ nhỏ ôm Hốt Hốt, suýt nữa là bù lu bù loa khóc toáng lên.
Hốt Hốt bị Duyệt Nhi ôm chặt đến độ gần như không thở được, vội vàng đẩy
nàng ra, nhìn vẻ mặt Tức Mặc Ly đang càng ngày càng lạnh thì liền vội an ủi mẫu thân đại nhân yêu quý của nhóc: “Mẹ, Hốt Hốt không có khóc,
người không được khóc, người xem, Hốt Hốt không có bị thương.”
Duyệt Nhi hai mắt đẫm lệ mờ mịt đánh giá trên dưới Hốt Hốt, khó khăn lắm mới
thu lại nước mắt, xoa xoa gò má phúng phính của Hốt Hốt.
Ý, bên cạnh sao còn có một người nữa?
Duyệt Nhi thuận theo y phục lam nhạt nhìn lên, đối diện với ánh mắt Việt Hoa đang nhìn xuống.
Ký ức bao năm theo ngõ ngách thời gian ồ ạt ùa về, hiện giờ đối diện nhau, vậy trái tim còn có thể ấm lại?
Đang sững sờ nhìn nhau thì trước mặt chợt tối sầm, một bàn tay mát lạnh che
mắt nàng lại, kế đó cả người nàng bị ôm vào một vồng ngực ấm áp.
“Duyệt Nhi, đừng nhìn hắn như vậy.” Thanh âm tựa suốt trong chảy qua ngọc
thạch, rõ ràng rành mạch nói với nàng sự bất mãn của y.
Bàn tay Duyệt Nhi tách tay Tức Mặc Ly ra, sáp lại hôn: “Ừm.”
Việt Hoa cúi đầu, hai tay siết lại thành đấm, một lúc sau lại buông ra.