Khi Kha Mộ Thanh tỉnh lại, chỉ nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn đáng
yêu, một đôi mắt thật to màu hổ phách sáng lấp lánh đang nhìn hắn, thấy
hắn tỉnh lại, hai mắt cong cong, vui vẻ nói: “Ngươi tỉnh rồi.”
Kha Mộ Thanh nhắm mắt lại, ngược lại hắn hy vọng chính mình đã chết, như thế mọi chuyện sẽ kết thúc.
Thấy hắn không nói lời nào, Duyệt Nhi nghi hoặc nhìn hắn: “Không phải là bị Đạp Vũ sư phụ đã chữa hắn thành câm rồi chứ?”
Đạp Vũ ngồi bên cạnh nhướn mày: “Tiểu ái đồ, con dám nói ta như vậy, ta lập tức làm cho hắn chết luôn.”
Duyệt Nhi vội ngậm miệng. Nhìn Kha Mộ Thanh trong chốc lát. Chỉ có thể
thở dài: “Ta biết hiện giờ ngươi ngươi cảm thấy không còn tha thiết
quyến luyến cuộc sống nữa. Đông Hải thái tử vẫn còn sống, ngươi muốn làm sao đây?”
Kha Mộ Thanh mở mắt ra, trên khuôn mặt thanh tú đã có chút biểu cảm: “Hắn chết hay sống không có liên quan gì đến ta.”
Duyệt Nhi chậc lưỡi: “Miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo.”
Kha Mộ Thanh không để ý tới lời nói của nàng, chỉ nhìn vị tiểu cô nương khoảng mười lăm mười sáu tuổi trước mặt: “Vì sao cô lại cứu ta?” Hắn
nhớ rõ ngày đó sau khi bị Đông Hải thái tử đánh bật ra, có rất nhiều
thiên binh thiên tướng đuổi giết hắn, hắn chạy đến một chỗ vách núi thì
không chút do dự nhảy xuống.
Duyệt Nhi cười cười, lỗ tai cong cong: “Nhìn ngươi thuận mắt. Hơn nữa,
ngươi là một nam tử, nhảy xuống vực mà chết, không phải rất mất mặt sao? Huống chi nếu nhảy xuống vực không hủy được tiên thân của ngươi, vậy
nhất định sau này ngươi càng đau khổ. Cho nên mới ngươi cứu, về sau
ngươi đi theo ta đi.”
Kha Mộ Thanh: “...... Ta đã là một phế nhân, chỉ có thể hại người hại mình. Không dám trèo cao.”
Duyệt Nhi tự hào nói: “Có Đạp Vũ sư phụ ở đây, cho dù người chết cũng
có thể cứu sống, huống chi là phế nhân? Chuyện này ngươi không cần lo
lắng. Nghe nói ngươi từng là người hầu của Đông Hải thái tử, pháp lực
tiên thuật đều được mọi người trong tứ hải khen ngợi, đối với ta có tác
dụng khá lớn, ta sẽ không ghét bỏ ngươi!”
Kha Mộ Thanh:...... Ý hắn nói người có trái tim đã chết chính là
một phế nhân, không rõ ràng sao? Tiểu cô nương này hoàn toàn không hiểu
nghĩa nội hàm trong đó.
Duyệt nghĩa khí vỗ vỗ vai hắn: “Ngươi tỉnh lại xem như không có việc gì rồi, không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi, hôm nào ta sẽ trở lại thăm ngươi.”
Kha Mộ Thanh gật gật đầu, cũng không biết là đang ngủ hay là nhắm mắt ngây người, Duyệt Nhi liền lôi kéo Đạp Vũ bỏ đi.
Qua vài ngày, Duyệt Nhi lại đến, nhìn Kha Mộ Thanh vẫn nằm trên giường
ngẩn người, bất đắc dĩ nói: “Đứng lên, từ hôm nay trở đi ngươi sẽ phục
tùng mệnh lệnh của ta.”
Kha Mộ Thanh không để ý tới nàng, không đứng dậy thì sao chứ, dù sao
bây giờ hắn sống hay chết cũng không có gì khác biệt, nếu nàng giết hắn, vậy rất tốt.
Duyệt Nhi nhìn dáng vẻ kia của hắn, cũng biết hắn đang suy nghĩ gì,
nhân tiện nói: “Đông Hải thái tử đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh, nguy hiểm
trong sớm tối, Tam công chúa rơi vào ma đạo, đi về hướng Ma Vực, ta
không biết là ngươi có thể an tâm thoải mái như thế, như vậy ta đành
phải hổ thẹn dùm ngươi thôi.”
Kha Mộ Thanh không trả lời.
Duyệt Nhi vô cùng tức giận: “Nếu ngươi không mở miệng, ta liền bảo Đạp
Vũ sư phụ đến Đông Hải lén lút chấm dứt sinh mệnh của Đông Hải thái tử
kia!”
Kha Mộ Thanh: “Ngươi......”
Duyệt Nhi suy nghĩ một lúc: “Đạp Vũ sư phụ nói, kẻ mạnh chỉ có thể
khuất phục kẻ mạnh hơn mình, có phải bởi vì ta không đủ lợi hại cho nên
ngươi không muốn làm tùy tùng mệnh lệnh của ta hay không?”
Kha Mộ Thanh lắc đầu.
Duyệt Nhi từ trong túi Càn Khôn lấy ra một túi hạt hoa hướng dương thật to, dùng phát thuật tầm thường mà Đạp Vũ dạy bóc vỏ một túi cầm trên,
rồi lấy túi khác chưa bóc vỏ đưa cho Kha Mộ Thanh: “Chúng so tài ai ăn
nhanh hơn, ta thắng ngươi sẽ làm tùy tùng cho ta, như thế nào?”
Kha Mộ Thanh:......
Vài ngày sau, Duyệt Nhi lại đưa ra mấy đề nghị tỷ thí như ai ăn đào nhanh
hơn, ai ăn hạt hoa hướng dương nhanh hơn v…v…để Kha Mộ Thanh so tài với
nàng, Kha Mộ Thanh bị nàng ép đến mức không còn cách nào, chỉ có thể
nhận mệnh làm người hầu của nàng. Nhưng lại có một yêu cầu, đó là sau
này đeo mặt nạ xuất hiện, không thể nói cho người khác biết thân phận
của hắn.
Duyệt Nhi cũng không nghĩ nhiều, đồng ý ngay.
Từ sau lần từ Hồ Khâu trọng thương trở về thì mỗi ngày Đạp Vũ đều tự
mình đốc thúc nàng tu luyện, Duyệt Nhi cũng không lười biếng, chỉ mong
nhanh chóng tu thành tiên, ngoài ra có vì một lý do khác, chính là hy
vọng lúc Tức Mặc Ly ngặp lại nàng thì nàng đã có tiên thân.
Nàng chưa bao giờ cảm thấy mình có ưu điểm gì, một con hổ tím nhỏ ngay
cả tiên thân cũng chưa tu luyện thành, không có dung mạo khuynh thành,
không có học thức mưu lược, càng không có tu vi cao thâm, có thể được đi theo bên cạnh Mặc Ly và Đạp Vũ sư phụ thì đã có may mắn ngất trời mà
rất nhiều tiên nhân đều ao ước.
Hơn ba trăm năm trước được Tức Mặc Ly nhặt trở về đã là chuyện may mắn
nhất đời nàng. Nếu không có Tức Mặc Ly, nàng sớm đã bị Hồ tộc đuổi cùng
giết tận. Hiện giờ có thể bình yên tu tiên dưới sự bảo vệ của Đạp Vũ sư
phụ, trải qua cuộc sống người khác cầu còn không được, nàng thật sự cảm
thấy mỹ mãn đồng thời cũng hy vọng mình có thể càng trở nên mạnh mẽ,
luôn sống dưới sự che chở của người khác thì có ý nghĩa gì?
Kỳ thật trong lục giới, có nơi nào không nói đến chuyện thực lực chứ?
Bất kể địa vị tôn quý, gia tộc hiển hách bao nhiêu thì kẻ mạnh có thực
lực hơn ngươi muốn giết chết ngươi thì thật đơn giản biết bao. Đó cũng
là nguyên nhân vì sao người trên Tiên giới lại đối đãi khách khí với Lạc Thủy thượng thần và Đạp Vũ thượng thần như vậy, trước mặt người có thực lực mạnh, những kẻ khác đều nhỏ bé không đáng nhắc tới.
Mà sau này của sau này? Nàng dựa vào cái gì để bảo vệ mình? Ở Hồ Khâu
chẳng được mấy chiêu nàng đã bị người ta chế ngự, ngay cả một chút sức
phản kháng cũng không có, nếu không phải có Sở Từ có lẽ trong lục giới
đã không còn con hổ tím nhỏ nữa.
Nàng lại dựa vào cái gì mà muốn đứng bên cạnh Tức Mặc Ly đây?
Duyệt Nhi nằm lên chăn mây, nghĩ ngợi lung tung, từ từ tiến vào giấc
mộng đẹp, nhưng từ giấc mộng lần trước ở đã núi Lạc Thuỷ cho đến bây
giờ, nàng chưa từng mơ thấy Tức Mặc Ly nữa.
Tức Mặc Ly, phải chăng ngay cả trong giấc mộng người cũng muốn trốn tránh ta?
Mỗi ngày Duyệt Nhi đều chuyên tâm tu luyện, cố gắng đến mức khiến cho
Đạp Vũ hoài nghi tiểu ái đồ này có phải là do kẻ khác biến ra không.
Nhưng thấy nàng mỉm cười cong cong đôi mắt to, khi vui vẻ thì dựng thẳng đôi tai nhỏ đáng yêu lên thì tự cười mình suy nghĩ quá nhiều.
Ngoại trừ những lúc Duyệt Nhi trầm tu ra thì lúc Đạp Vũ đi ra ngoài sẽ
dắt Duyệt Nhi theo bên cạnh, mà Duyệt Nhi lại bắt buộc Kha Mộ Thanh đi
theo bên cạnh nàng. Cho nên sau này nơi Đạp Vũ thượng thần xuất hiện
ngoại trừ tiểu ái đồ của hắn ra, còn có một Kha Mộ Thanh thần bí một
thân áo màu đen khoác tấm áo choàng đen huyền.
Lúc không đi ra ngoài, Đạp Vũ liền mang theo tiểu ái đồ đi dạo trong
Hàn Lâm Thư Viện, khiến cho con kiến trong Hàn Lâm Thư Viện này đều biết Duyệt Nhi, vừa nhìn thấy Duyệt Nhi liền tự động nhường đường. Duyệt Nhi thích hỏi Đạp Vũ một số vấn đề kỳ quái, cũng thích đọc mấy quyển thoại
bản nhân gian với Đạp Vũ.
Năm mươi năm từ từ trôi qua, ngoại trừ thương nhớ ngày càng sâu nặng ra thì tất cả đều giống như ngày Duyệt Nhi vừa mới vào Cửu Trùng Thiên.
Hôm nay, Duyệt Nhi lại đang cùng Đạp Vũ thượng thần thảo luận về thoại
bản: “Đạp Vũ sư phụ, người xem đều là mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt, ngươi ngươi ta ta, hoa khôi thanh lâu và thất chí công tử, cuối cùng
đều có cuộc sống hạnh phúc vui vẻ. Chẳng có ý sáng tạo gì hết.”
Đạp Vũ gật gật đầu, đặt hạt đưa đã được bóc vỏ bằng tiên thuật vào lòng bàn tay nho nhỏ của Duyệt Nhi, dịu dàng cười: “Vậy tiểu ái đồ có ý sáng tạo nào không nói cho sư phụ nghe với?”
Duyệt Nhi nhận lấy hạt dưa, buông tiếng thở dài: “Thoại bản này chính
là bản độc nhất quý hiếm mà Kha Mộ Thanh đến thế gian tìm cho ta, tên
là《Thượng Da》.”
Nàng ném mấy hạt dưa vào trong miệng, dừng một chút, hai lỗ tai nhỏ
cong cong, tiếp tục nói: “Trong đó kể ở thế gian có một tên trộm mộ rất
lợi hại, có một lần phát hiện mộ của một tướng quân một trăm năm trước,
trên bia mộ viêt tên của tướng quân và một nữ tử, tên trộm mộ cảm thấy
mộ hợp táng này chắc sẽ có nhiều thứ có giá trị nên khai quan chuẩn bị
trộm mộ, không ngờ tới chỉ có một bộ hài cốt nam tử, tên trộm mộ trở về
tra xét lại sử sách viết về vị tướng quân một trăm năm trước. Thì ra vị
tướng quân này sống chỉ tới năm hai mươi bảy tuổi, cuộc đời chỉ bại trận một lần. Sau lần bại trận đó, quốc quân phái người cầu hòa, giao nộp vô số châu báu, sau đó còn cho một vị công chúa đi hòa thân, tướng quân
bởi vì lần chiến bại này mà bệnh mãi không khỏi, chưa đến nửa năm thì
chết......”
Nói tới đây Duyệt Nhi dừng một chút, có chút khổ sở.
Đạp Vũ phe phẩy cây quạt ngọc, gương mặt ôn nhuận như ngọc tràn đầy ý
cười nhu hòa, chỉ cảm thấy phong thái của hắn càng tao nhã, hắn sờ sờ
đầu của Duyệt Nhi: “Hử? Sau đó thì sao?”
Giọng mềm mại của Duyệt Nhi trầm xuống: “Lúc tên trộm mộ kia xem sách
sử, ngẫu nhiên phát hiện nhủ danh của vị công chúa được đưa đi hòa thân
chính là tên của cô gái trên bi mộ của tướng quân. Sau tên trôm mộ nói
chuyện này cho người khác nghe, dần dần truyền lưu ra ngoài, thư sinh đa tình nghe xong thầm than cho chuyện tình bi thương tan vỡ, viết ca khúc tên là “Thượng Da”(1), ừ, ta nhớ rõ vài câu mà thôi, nào là ‘Giá y nàng như ngọn lửa thiêu đốt đến tận chân trời, từ ấy tà dương cũng phủ xuống lòng ta như chu sa’, nào là ‘Giang sơn đã sớm định lời vĩnh biệt giữa
chúng ta, vì thế nàng ghi tên mình vào sách sử, đổi lại ta khắc tên nàng trước mộ phần của ta’, ừ, sau đó đã có người viết thành thoại bản, Kha
Mộ Thanh tìm được một quyển duy nhất đã thất truyền từ lâu.”
Thượng Da: Là bài thơ thời Hán:
上邪
上邪!
我欲與君相知,
長命無絕衰。
山無陵,
江水為竭,
冬雷震震,
夏雨雪,
天地合,
乃敢與君絕。
Thượng da
Thượng da,
Ngã dục dữ quân tương tri,
Trường mệnh vô tuyệt suy.
Sơn vô lăng,
Giang thuỷ vị kiệt,
Đông lôi chấn chấn,
Hạ vũ tuyết,
Thiên địa hợp,
Nãi cảm dữ quân tuyệt.
Hỡi trời (Dựa theo bản dịch truyện Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu)
Hỡi trời,
Ta nguyện tương ngộ cùng chàng,
Mãi mãi chẳng lìa xa.
Núi chưa mòn,
Sông chưa cạn kiệt,
Sấm sét rầm trời,
Mưa tuyết giữa hạ,
Thiên địa hợp nhất,
Mới dám cùng chàng nói lời biệt ly.
Còn Ca Khúc Thượng Da do Tiểu Khúc Nhi trình bày, xin vào đây xem: https://www.youtube.com/watch?v=MwlNiW5VgMQ
Cây quạt ngọc mà Đạp Vũ thường phe phẩy khẽ dừng một lát, đột nhiên
hỏi: “Nếu ta và con là cặp tình nhân nơi phàm trần, nếu ra đi trước con, con có thể đi theo ta không?”
Duyệt Nhi ngẩn ra: “Chúng ta cũng không phải là người thường, huống hồ, người làm sao chết trước ta được, người lợi hại như vậy.”
Ai cũng không ngờ, lúc ấy gió mát phất qua, hoa đào trên Cửu Trùng
Thiên cũng đến mùa nở hoa, Đạp Vũ đưa tay nhặt lấy cánh hoa đào rơi trên đầu Duyệt Nhi, nghe Duyệt Nhi kể xong câu chuyện thoại bản nơi thế
gian, Đạp Vũ hỏi một vấn đề, câu nói trở thành lời tiên tri.
Lúc này Đạp Vũ đang định nói lại thì đột nhiên Duyệt Nhi bị kéo sang
một bên, chỉ thấy một con bóng dáng màu đỏ vô cùng xinh đẹp đang nắm lấy bàn tay nhỏ của Duyệt Nhi, giọng nói mê hoặc chúng sinh tràn ngập uất
ức: “Duyệt Nhi, cuối cùng nàng đã tỉnh rồi. Năm mươi năm trôi qua thật
chậm! Bổn đại gia nhớ nàng muốn chết!”
Duyệt Nhi chấm hỏi đầu đầu: “Cuối cùng đã tỉnh lại? Năm mươi năm? Cái gì thế?”