Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 167: Chúng ta không hợp (1)




Không biết là qua bao lâu, Duyệt Nhi cuối cùng cũng tỉnh táo, từ từ mở mắt, khung cảnh trước mắt rất đỗi xa lạ.

Bên cạnh có một thiếu nữ trẻ tuổi, khắp người đầy mùi son phấn, thấy Duyệt Nhi tỉnh lại thì cười bảo: “Tỉnh rồi? Mau mau rửa mặt đi.” Nói rồi chỉ chỉ chiếc chậu đặt trên giá bên cạnh, trên đó còn vắt một chiếc khăn mặt. Liễu Thiến liếc nàng một cái, nàng ta đích thân bưng nước đến, cô nương này đã được hưởng đãi ngộ cao nhất ở đây rồi đấy.

Duyệt Nhi hãy còn mơ mơ màng màng, nghe thấy thế thì ngẩng đầu lên, đưa hai tay ra.

Liễu Thiến ngạc nhiên: “Cô lẽ nào muốn ta giúp cô à?”

Duyệt Nhi cũng hết sức kinh ngạc: “Chẳng lẽ không phải ư?” Sáng sớm mỗi ngày Mặc Ly đều tự mình rửa mặt hết á.

Liễu Thiến nín thinh, nhìn bộ dạng ‘đây là lẽ đương nhiên’ của Duyệt Nhi, nỗi thấp thỏm trong lòng lại dâng lên. Lẽ nào thật sự là hậu bối của thế gia vọng tộc ư, nghĩ là nghĩ vậy, nhưng nàng vẫn cười nói: “Tự mình làm đi, ta không giúp cô được đâu.”

Giọng nói xa lạ này khiến mạch suy nghĩ của Duyệt Nhi trở nên rõ ràng hơn chút, đôi mắt to tròn nhìn Liễu Thiến: “ Cô là ai, đây là đâu, Hốt Hốt thì sao?”

“Ta gọi là Liễu Thiến, hiện là chưởng quản của phấn lâu thuộc Hợp Hoan lầu này. Hốt Hốt là ai? Cô tên gọi là gì?” Cô nương này nếu như được dạy dỗ tốt, chưa đến hai năm, chắc hẳn sẽ chấn động Thánh giới, hiện giờ đương nhiên cần phải mềm mỏng một chút.

Duyệt Nhi không nhìn nàng nữa, ngữ khí cũng có chút lạnh lẽo: “Tử Hổ tộc U Duyệt Nhi.” Chỉ Thủy ca ca nói nếu như báo tên này, mọi người khắp cả lục giới đều không ai dám khó dễ nàng.

Tiếc là Duyệt Nhi đoán sai rồi, nơi này cũng không phải thuộc lục giới.

Liễu Thiến âm thầm sàng lọc kỹ một lượt, không phát hiện ở Thánh giới có môn phái hay đại gia tộc nào họ U thì thở phào, cười nói: “Đêm nay cô hãy tiếp vị khách đầu tiên, vị đó chính là Duy Tâm thánh, chúng ta sẽ căn cứ vào biểu hiện đêm nay rồi lại trù liệu việc huấn luyện sau này cho cô.”

Duyệt Nhi lạnh lùng nhướng mắt, đôi mắt to tròn nhìn Liễu Thiến đến độ trái tim nàng kinh hãi: “Tiếp khách? Làm gì?”

Liễu Thiến đánh giá nàng một lượt từ trên xuống dưới: “Nói dễ nghe là song tu, khó nghe chính là bảo cô đi làm lô đỉnh.”

Bất luận là nơi nào, đều sẽ có phương pháp tà môn, càng huống chi song tu cũng không thể xem là bàn môn tả đạo g. Lô đỉnh đúng là có chút vô nhân đạo, có điều với thế giới luôn lấy thực lực làm trọng, không đủ mạnh, trở thành lô đỉnh cũng là chuyện bình thường.

Duyệt Nhi đương nhiên biết song tu là ý gì, lại liên tưởng đến Hợp Hoan lầu mà vừa rồi nàng ta nói, nhất thời nhớ tới cảnh tượng năm đó khi đi chung với Đông Khải Thần quân thì liền nổi giận: “Ta không muốn!”

“Nếu cô đã vào Hợp Hoan lầu của chúng ta, lý nào còn muốn hay không muốn?”

Duyệt Nhi vô cùng phẫn nộ, xông tới cùng Liễu Thiến quấn lấy nhau. Liễu Thiến chỉ hai ba chiêu đã khống chế được nàng, thấy Duyệt Nhi hoàn toàn không có khả năng công kích, ngữ khí cũng có chút khinh miệt: “Đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt.”

“Ngươi!” Duyệt Nhi cực kỳ tức giận, ở Thần giới nàng mặc dù không mạnh, nhưng miễn cưỡng cũng có thể chống đỡ được một vài Thiên thần đỉnh cao, mà người này thoáng chốc đã chế ngự được nàng, nơi này là nơi nào? Vì sao hết thảy mọi thứ đều kỳ quái như vậy?

Liễu Thiến chỉ vài ba cái đã trói Duyệt Nhi lại, cầm lấy khăn mặt trên chậu, qua quít lau mặt cho Duyệt Nhi, rồi lại hớp vài ngụm nước trà mới phủi đít bỏ đi, trước khi đi còn thòng lại một câu.

“Nếu không phải thấy cô đích thực không tệ, cô cho rằng còn có cơ hội mà nói chuyện với ta?”

Duyệt Nhi vội vàng đuổi theo muốn ra ngoài, nhưng trước mắt lại là mây mù mờ mịt, không khác là mấy so với nơi tổ chức hội bàn đào chốn Tiên giới. Nàng muốn thoát ra, nhưng lại bị đánh bật trở lại.

Hốt Hốt thế nào rồi? Vì sao nàng đã truyền âm cho Tức Mặc Ly, cũng đã truyền âm cho Cửu Kiếm, nhưng một chút phản hồi cũng không có? Sao có thể như vậy chứ?

Tối hôm ấy, Liễu Thiến đích thân chuẩn bị trang điểm cho Duyệt Nhi, tiếc là Duyệt Nhi dù thế nào cũng không chịu. Liễu Thiến hết cách, trên dưới quan sát nàng một hồi, cảm thấy như vậy cũng không tệ, liền để tùy ý nàng.

Duyệt Nhi bị kéo đến trên một đám mây, Liễu Thiến thi pháp trên đó, nói: “Nó sẽ đưa cô đến nơi cô muốn đến, tốt nhất là đừng có mà giở trò. Chỗ này là Thánh giới, luận về đấu pháp, cô còn đánh không lại ta.”

Dứt lời đám mây liền vững vàng chở Duyệt Nhi, lướt qua tầng tầng mây mù, hướng tới nơi cần đến.

Không biết là bay bao lâu, đám mây mới run run đáp xuống, cứ tưởng là một phấn lâu nho nhỏ ở nơi vắng vẻ, vậy mà cũng không hề nhỏ chút nào. Đám mây cũng không hạ xuống rồi rời đi, mà trực tiếp đẩy cửa chở Duyệt Nhi vào tận trong phòng rồi mới bay mất.

Duyệt Nhi muốn ngăn lại, tiếc là cũng ngăn không được. Nghiêng đầu đưa mắt nhìn quanh, căn phòng này cũng không nhỏ lắm, trang hoàng tao nhã, Duyệt Nhi trước nay vẫn cho muốn đến Hợp Hoan lầu cho biết, hiện giờ thấy rồi, thế nhưng lại không có tâm trạng xem náo nhiệt chút nào.

“Cô nương đến rồi?”

Một giọng nói trầm thấp truyền tới, Duyệt Nhi vội vàng quay đầu lại, không thấy người nào, đảo mắt ra xung quanh cũng không phát hiện bất cứ vật gì, kinh hãi nói: “Ai đó?”

“Cũng không tệ, quả nhiên là cực phẩm. Thánh giới từ khi nào lại có một nữ nhân khá đến thế? Thật khiến người ta không dám tin mà….”

Vừa nói, một bàn tay đã đặt lên vai Duyệt Nhi. Duyệt Nhi chán ghét định tránh đi, tiếc là đã bị bàn tay trên vai giữ chặt, vội vàng quay đầu, đối diện với một đôi mắt đỏ quạch đầy máu, nhất thời sợ đến độ hét lên một tiếng.

“A!”

“Ta đáng sợ như vậy sao? Ha ha, bọn tiện nhân các ngươi thật sự là kém xa Ma Thánh. Chỉ có Ma thánh mới có thể đối xử bình đẳng.”

Duyệt Nhi ngừng hét, chăm chăm nhìn gương mặt đầy sẹo trước mắt, nam tử có đôi mắt đỏ máu như vậy khiến đáy lòng nàng sinh ra một cảm giác chán ghét.

Đã nhìn quen gương mặt khuynh đảo chúng sinh của Tức Mặc Ly, giờ lại bắt gặp gương mặt xấu đến độ chẳng thể nào hình dung này, Duyệt Nhi lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là ‘kích động thị giác dữ dội’.

“Ngươi…..Ngươi là ai?”

Nam tử cười đầy gian tà: “Ngươi không cần biết. Điều ngươi phải làm, chỉ là ngoan ngoãn phục vụ tốt ta là được.”

Duyệt Nhi so với y thì thấp hơn rất nhiều, dứt khoát cũng chả thèm ngước đầu lên, chỉ chăm chăm nhìn nơi ngực y, một lúc sau mới nói: “Ta có tiền, ngươi liệu có thể thả ta được không?”

“Ha ha, có tiền mà còn phải vào chốn như thế này sao?” Duyệt Nhi không khỏi nhíu mày, khi người này cười lên cũng xấu hoắc.

“Vậy…..Ngươi muốn gì? Ta cho ngươi hết.” Duyệt Nhi thử thăm dò, nhìn bộ dạng của Liễu Thiến đối với nam tử này có chút cố kỵ, nếu như có thể thuyết phục y dẫn nàng đi, đó hẳn nhiên là biện pháp tốt nhất rồi.

Nam tử nâng mặt Duyệt Nhi, buộc nàng phải đối mặt với y. Gương mặt hằn đầy vết sẹo từ từ áp lại, nhìn đến độ dạ dày Duyệt Nhi cũng cuộn lên. Y phát ra tiếng cười ha hả, nét mặt vẫn không có thay đổi gì nhiều: “Ta đương nhiên là muốn ngươi rồi.”

Duyệt Nhi như bị sét đánh. Trời ơi, lời thoại kinh điển mà Vương gia cường thế nói với dân nữ yếu ớt trong thoại bản đây mà, thì ra khi vào lỗ tai lại có cảm giác như vậy? Có điều trong khoảnh khắc, nàng lại nhịn không được, đầu lệch đi, nghiêng qua một bên, bắt đầu nôn khan.

Nam tử dường như hết sức bất mãn với phản ứng của Duyệt Nhi, nhưng vẫn kéo Duyệt Nhi đến trên bàn, cầm quả đào bên cạnh, hai ba động tác đã biến thành một cốc nước đào, đưa đến cho Duyệt Nhi, thập phần dịu dàng hiếm hoi: “Uống chút đi.”

Duyệt Nhi càng muốn nôn, vội nói: “Không…….Thật sự không cần…….”

Nam tử bắt đầu nhăn lại hàng mi vốn chẳng dày gì, lộ rõ sát ý: “Nếu không phải cực phẩm, ngươi cho rằng ta sẽ nhẹ nhàng hòa nhã với ngươi sao?”

Duyệt Nhi muốn nói hoàn toàn không cần sự ôn hòa của y, nhưng lại không dám, đành phải miễn cưỡng ngăn lại nôn ọe, nhận lấy nước đào trên tay y, nhắm mắt nhíu mày nuốt xuống, uống rồi thì liền vội vàng hớp một chung trà lớn mới có thể ổn định lại.

Nam tử hài lòng gật đầu, ném Duyệt Nhi đến trên giường, bắt đầu cởi y phục.

“Ngươi! Dừng tay!” Duyệt Nhi không biết lấy sức lực từ đâu, thế nhưng lại có thể đẩy bật nam tử này ra.

Nam tử kinh ngạc nhìn Duyệt Nhi: “Ngươi làm lại lần nữa xem!”

Duyệt Nhi phẫn nộ trừng mắt nhìn nam tử xấu xí ấy, có chút hiểu rõ y dường như có địa vị không thấp, nhưng chạy tới một chốn hẻo lánh tìm nữ nhi làm lô đỉnh, nghĩ thấy tệ hại lắm rồi, ở những nơi khác không có người chắc.

Nam tử lại sáp lại gần. Cực phẩm như vậy, chỉ cần dùng làm lô đỉnh trong hai ba ngày, công lực của bản thân nhất định sẽ đạt được cảnh giới tu vi khác hẳn. Ở những giới ngoại trừ phàm gian, song tu và hợp hoan lầu đều không như thanh lâu bình thường, chịu nhiều lên án chỉ trích.

Nữ tử của Hợp Hoan lầu, đa phần đều là tự nguyện hoặc vì nhân tố bức bách của bản thân, mà nam tử đến Hợp Hoan lầu, phần lớn không phải là những người dùng phương thức tu luyện chính thống mà đều đi theo hướng có chút bàng môn tà đạo. Nhưng tới Hợp Hoan lầu, chính là tương đương với tới một chốn tu luyện khác, cũng không gặp phải vấn đề nhân phẩm hay chịu phỉ nhổ như phàm gian.

Một tay y trước trút bỏ y phục bạch hổ vướng bận trên người Duyệt Nhi, nhưng thấy hai lỗ tai đang run rẩy trên tóc nàng thì có chút sững sờ, mơ mơ hồ hồ nhớ lại gì đó, nhưng lại không nắm bắt được. Thấy trên mặt Duyệt Nhi đều là vẻ thất kinh hoảng hốt, khiến lòng y nảy sinh cảm giác thương tiếc, động tác tay cũng trở nên nhẹ nhàng.

Duyệt Nhi phẫn nộ vô cùng, đôi mắt to tròn sống chết nhìn y chằm chằm, đầu bắt đầu đau nhức, đặc biệt là chỗ trán nơi giữa mi tâm, giống như bị lửa thiêu đốt.

Bàn tay đang cởi y phục Duyệt Nhi của nam tử dừng lại, đôi mắt đỏ máu kinh hãi nhìn nơi mi tâm Duyệt Nhi.

Đầu Duyệt Nhi đau nhức dữ dội, ngay cả hơi sức giãy giụa cũng không có, đưa tay muốn gạt đi bàn tay đang đặt trên áo mình, tiếc rằng hai tay thế nhưng dù thế nào cũng không cử động nổi.

Duyệt Nhi trong cơn đau nhức nơi trán thì ngẩng đầu lên nhìn, kinh hãi phát hiện nam tử trước mặt đã không còn đầu.

“A!!!!!!!!!!!”