Sáng sớm hôm sau, Duyệt Nhi rời giường, Tức Mặc Ly rửa mặt, thay y
phục cho nàng xong mới ôm nàng đi đến nội điện đã chuẩn bị
xong xuôi cơm nước trước đó.
Duyệt Nhi ôm cổ y, không hiểu nói: “Vì sao trên bàn, trên đất đều trải thảm gấm mềm vậy?”
“Sợ nàng ngã ảnh hưởng đến tiểu bảo bảo.”
“À, đúng ha, thiếp suýt nữa thì quên…Nhưng vì sao bụng thiếp vẫn không to lên?”
“Ừm, còn chưa tới lúc.”
“Vậy vì sao thân cây kia cũng trùm lớp lớp thảm dày? Nó cũng sợ lạnh ư?”
“….Sợ nàng bất cẩn đụng trúng.”
Duyệt Nhi có chút sầu não, vừa tỉnh dậy, toàn bộ thế giới dường
như đã thay đổi trở nên mềm mại, tốc độ nhanh quá đi.
Đến đại điện dùng bữa, hàng mày thanh tú của nàng gần như chau
lại, bàn tay nhỏ nhắn chỉ chỉ chất lỏng đen sì sì nồng mùi
thuốc đang đưa đến bên môi, nói với Tức Mặc Ly: “Chàng xác định đây thật sự là canh?” Sao trông giống thuốc vậy?
“Ừ, mặc dù ngửi không hấp dẫn, nhưng uống khẳng định rất thơm.” Người nào đó bất đắc dĩ lừa nàng.
Đầu cô hổ nhỏ quay phắt đi: “Thiếp không muốn!”
“Hửm? Uống hay không uống?”
“Không! Uống!” Mùi thuốc nồng nặc như vậy, gạt người à!
Trong ánh mắt kinh hoảng của cô hổ nhỏ, Tức Mặc Ly đem bát thuốc
đen sì đưa lên miệng mình, sau đó hung hăng hôn lên đôi môi hồng
của nàng, một hớp chuyển hết sang cho nàng.
Đến khi hai người tách ra, trên mặt đều hơi hồng hồng. Tức Mặc Ly
cực kỳ quyến luyến liếc nàng một cái, nói: “Ta không ngại đút nàng như vậy.”
Cô hổ nhỏ quả nhiên khuất phục dưới dâm uy của người nào đó,
nước mắt lưng tròng ủy khuất đáng thương uống hết chén thuốc,
lại ăn một đống thứ tỏa ra mùi thuốc nồng nặc, bất mãn nói:
“Thịt thì sao?”
Tức Mặc Ly xoa xoa tai nàng: “Tiểu bảo bảo không thích nàng ăn thịt.”
Duyệt Nhi cảm thấy có chút không thỏa đáng, nhưng lại không chỉ ra
được nguyên do là gì,đành phải ngậm ngùi làm theo.
Trải qua vài ngày, Duyệt Nhi đã chẳng thể nào nhịn được nữa liền
phát hỏa, ngồi trên giường không chịu dậy, cũng không chịu để
Tức Mặc Ly ôm mình.
“Thiếp không muốn ăn mấy thứ khó nuốt đó! Thiếp muốn đi chơi!”
“Ngoan, tiểu bảo bảo không thích……”
“Chàng chuyên dùng lời này lừa thiếp!”
Nói rồi bắt đầu kéo chăn lên trùm kín đầu, bộ dạng nhắm mắt làm ngơ, chính là…dỗi rồi.
Trông thấy Tức Mặc Ly bước ra từ sau bức bình phong, Phất Dung lập
tức bước lên nói: “Chủ thượng, thần nghiên cứu rất nhiều sách
của phàm gian, giai đoạn này tính tình Duyệt Nhi cô nương có
khả năng sẽ kỳ lạ một chút, vui giận thất thường là tình
trạng bình thường.”
Ninh Tê hiện thời bước lên trước, nhẹ nhàng hành lễ rồi cười nói:
“Chủ thượng, tộc Bạch hổ gửi đến rất nhiều vải tốt, mềm mại thoải mái, thần mấy ngày nay đã may vài bộ y phục bạch hổ
cho Duyệt Nhi, có cần cho Duyệt Nhi xem thử thích hay không?” Ninh Tê cũng giống như đám Cửu Kiếm gọi Tức Mặc Ly là chủ thượng.
Nói đến y phục bạch hổ, Tức Mặc Ly lập tức nhớ đến bộ phục
trang đáng yêu kiều diễm lộ ra dáng vóc và làn da trắng nõn
mà Duyệt Nhi mặc ban đầu, trên mặt không chút biểu cảm. Ninh Tê
thấy y như vậy, vội nói: “Trước để chủ thượng xem qua, không có vấn đề gì đã.”
Tức Mặc Ly đưa tay nhận bộ phục trang bạch hổ mà Ninh Tê đưa tới,
linh lực quét qua, không phát hiện có gì bất thường,xoay người
liền hướng nội điện mà đi.
“Duyệt Nhi…..”
Cô nàng đang vùi trong chăn nhúc nhích, không đếm xỉa đến y.
“Ninh Tê may vài bộ y phục bạch hổ cho nàng, không cần ta sẽ vứt đi.”
Cô nàng trong chăn động đậy, thanh âm ngọt ngào mềm mại truyền ra: “Chàng vừa rồi phớt lờ thiếp.”
Tức Mặc Ly:………..
“Vậy ra đây, mặc thử xem.”
Cô hổ nhỏ ló đầu ra, cầm lấy bộ y phục trên cùng trên tay y, vội vàng mặc lên người, mặc không được chỉn chu, lại ủ rũ kéo
xuống: “Không được rồi, rất khó mặc.”
Tức Mặc Ly cầm lấy bộ y phục, cẩn thận mặc đàng hoàng lên cho
nàng. Nhìn bộ y phục bạch hổ khắp toàn thân chỉ lộ ra gương
mặt của Duyệt Nhi, đáng yêu quá mức, ôm nàng vào trong lòng
nói: “Rất đẹp.”
“Thật sao?” Bộ trang phục bạch hổ bọc kín mít từ trên xuống dưới này thật sự đẹp ư? Duyệt Nhi tỏ ra hoài nghi.
“Ừm.”
“Thiếp muốn ăn mơ ướp lạnh của phàm gian.”
Nửa canh giờ sau…………..
“Thiếp muốn ăn loại không chín.”
Nửa canh giờ sau…………
“Khó ăn quá! Thiếp cái gì cũng không muốn ăn! Thiếp giận rồi!” Cô hổ nhỏ phiền não mà không sao nói rõ được.
Tức Mặc Ly ôm nàng, thấy dáng vẻ trà không muốn cơm không ham của nàng, trong lòng thở dài một tiếng.
Hôm sau, trước dãy núi Lạc Thủy tụ tập một đám đông đến từ khắp tứ hải bát hoang, Phất Dung đứng ở phía trước bận rộn không thôi.
“Ngươi! Không thể báo danh.”
Tô Hà ngẩn người, vội hỏi: “Vì sao ta không được?”
“Dáng vẻ đẹp cũng không được, chủ thượng nhà ta không chịu nổi khi thấy Duyệt Nhi cô nương nhìn những người khác. Dáng vẻ xấu xí cũng không được, sẽ
dọa Duyệt Nhi cô nương, ảnh hưởng đến tâm trạng của em bé.”
Nam tử uất ức lui ra, bộ y dễ dàng lắm sao? Cực cực khổ khổ báo danh hát
hí khúc mà ngay cả tư cách báo danh cũng không có…Lẽ nào có dáng vẻ đẹp
cũng là lỗi của y? Làm ơn đi, y cũng không phải đặc biệt đẹp trai đâu!
Phất Dung lại chỉ một người: “Cô, nữ mặc nam trang? Nơi này không nhận nữ
nhân, trở về đi.” Một cô nương vọng tưởng muốn bước vào Lạc Thủy thần
phủ khóc lóc chạy đi.
Đến lượt Ôn Chi Hàn, Ôn Chi Hàn lập tức lau hai dòng lệ chua xót nói: “Phất Dung, ta đã lâu không gặp Duyệt Nhi, tương tư rất đau khổ, ngươi để cho ta báo danh đi.”
Phất Dung kiên định lắc đầu, tiếc nuối nói: “Dáng vẻ của ngươi đẹp,huống hồ, chủ thượng đã nói, Ôn Chi Hàn và Long Chỉ Thủy không được…”
Long Chỉ Thủy bên cạnh chỉ có thể ảm đạm cùng Ôn Chi Hàn lưu luyến không dứt bị người ta đuổi đi.
Cuối cùng, sự kiện Lạc Thủy thần phủ tuyển người hát hí khúc náo động lục
giới sau ba ngày đã chính thức kết thúc. Sau khi trải qua sự huấn luyện
chuyên nghiệp của Hồi Âm các và sự chỉ đạo của cao thủ các giới, những
người này đã dựng nên một sân khấu trong dãy núi Lạc Thủy, dốc hết tình
cảm mà biểu diễn.
Hát hí khúc cho cô hổ nhỏ nhà Lạc Thủy thần đế nghe…
Cô hổ nhỏ nhìn thấy trên đài bất luận là vai diễn nam hay nữ đều do nam
nhân đảm nhiệm hát diễn thì ngừng khóc lóc ầm ĩ, mắt mở to không chớp
xem diễn. Tức Mặc Ly nhẹ nhàng thở ra, đồng thời thấy Duyệt Nhi xem chăm chú như thế thì trong lòng nổi lên nghi ngờ, chẳng lẽ Phất Dung thả cho kẻ có gương mặt xinh đẹp vào diễn?
Lúc này Duyệt Nhi kéo kéo ống tay áo của y, nói: “Người đóng vai nữ tử
phong trần trên đài kia có phải là Cốc Tinh Quân hay không!”
Tức Mặc Ly gật đầu, đút cho nàng uống một hớp nước ô mai. Duyệt Nhi chưa
nói hết ý thì đã uống một ngụm trước, lát sau lại nói: “Tú bà kia có
phải là Thái Thượng Lão Quân đóng vai hay không?”
Tức Mặc Ly lại gật gật đầu, Duyệt Nhi cực kỳ vui vẻ: “Thật thú vị, sau này
mỗi ngày đều bảo bọn họ tới hát hí khúc có được không?”
“Ừ, được!”
Trên đài, Thái Thượng Lão Quân liều nửa mạng già rốt cuộc cũng chen vào
được, Cốc Quân Tinh và những nhân sĩ các giới khác nhau lúc này đang hát i i a a, đây là vinh hiển mà mọi người trong lục giới đổ xô tranh giành cũng khó mà có. Nhưng bọn họ cũng không biết rằng, một khi đã hát,
chính là hát suốt ba năm….
Ban ngày, Tức Mặc Ly ở cùng Duyệt Nhi, tối đến thì nghiên cứu
trù nghệ, tìm tòi học hỏi mấy thư tịch linh tinh đủ loại của
phàm gian về sinh em bé. Ba năm kế tiếp, dược thiện nấu ra đã
không còn mùi thuốc, khiến khẩu vị của cô hổ nhỏ trở nên tốt
vô cùng. Hơn nữa, y lý đột nhiên tiến bộ vùn vụt, thăng cấp
thành đại thần y nối tiếp Đạp Vũ ở Thần giới.
Bụng của cô hổ nhỏ tội nghiệp vẫn không mảy may to lên chút nào.
Nàng chán nản vô cùng, lại lần nữa chơi trò không chịu ăn.
“Ngoan, món này ngon lắm.”
“Thiếp! Không! Muốn! Vì sao bụng thiếp vẫn không tròn lên?!” Cô hổ nhỏ cực kỳ lo lắng.
Một tay Tức Mặc Ly ôm nàng, tay kia cầm muỗng, thấy nàng không ăn
thì chỉ có thể đặt muỗng xuống, xoa xoa tai nàng, dụ dỗ:
“Thần khi có em bé không khác gì so với bình thường.”
“Thật ư?” Vấn đề này y đã giải thích mấy lần rồi.
“Ừ, vì vậy nàng mau ăn no đi, tiểu bảo bảo mới có thể ra đời.”
Đôi mắt to tròn long lanh của Duyệt Nhi nhìn y, bất chợt dâng lên
một tầng hơi nước: “Mặc Ly, thiếp cũng không biết vì sao lại
như vậy, hức hức, thiếp cứ luôn ầm ĩ nóng nảy. Hổ con khi nào mới có thể ra đời?”
Tức Mặc Ly để chiếc muỗng đến bên môi nàng, dụ dỗ: “Ăn nhiều thêm
vài ngày nữa thì có thể chào đời liền rồi.”
Duyệt Nhi không tin: “Thật sao?”
“Ừ.”
Mấy năm này, cô hổ nhỏ vừa khóc vừa nháo vừa hay cáu kỉnh, ngay
cả đám Phất Dung vui mừng hí hửng cũng bị tra tấn dằn vặt
đến độ từ sớm đã mệt đứt hơi, ngày ngày thấy chủ thượng như
vậy thì cũng không biết y sao có thể chịu được tiểu gia hỏa
ngang bướng như cua này, một mực bất kể là chuyện gì cũng tự
mình làm, thậm chí cả bữa ăn của cô hổ nhỏ, cũng đều là do y đích thân phụ trách.
Àizzz, lục giới có một câu nói là gì ấy nhỉ?
Đã gả thì phải gả cho Lạc Thủy thần đế ấy.
Cô nương nói câu này thông thường đều sẽ bị cả đám người chế
giễu một phen, cô tưởng mình là Duyệt Nhi cô nương chắc?!
Lại qua mấy ngày, sắp đã tròn ba năm rồi. Tức Mặc Ly mấy ngày
mấy đêm này đều ngồi trước giường Duyệt Nhi, nắm chặt tay
nàng, giữa hai hàng mày đều là vẻ yêu chiều cùng dịu dàng.
Theo như cách nói của Ninh Tê, muốn biết một nam tử yêu hay không yêu một người, thì hãy nhìn sau khi hai người họ thành thân, sau
khi có em bé.
Quả nhiên y thật sự là không thể nghi ngờ, chỉ cần thấy cô hổ nhỏ mấy năm nay luôn luôn náo loạn, thượng cẳng chân hạ cẳng tay,
ầm ĩ đến độ gà bay chó sủa, làm hại trái tim của tất cả
mọi người ở dãy núi Lạc Thủy, chỉ trông mong tiểu bảo bảo có thể bình an chào đời mau một chút, hi vọng nó sẽ không huyên
náo như mẫu thân.
Nếu Duyệt Nhi cô nương vẫn như thế, vậy dãy núi Lạc Thủy còn có
thể an bình sao? Chủ thượng còn có thể an ổn sao?