Đêm hôm ấy, Lạc Thủy Thần đế đáng thương ngồi trên ghế trầm hương trước án
thư, Duyệt Nhi thập phần nghiêm trang ngồi trên tờ giấy Tuyên Thành đặt
trên bàn, hai chân nhỏ bé đạp lên chân Tức Mặc Ly.
Trong tay cầm một món đồ trang trí bằng ngọc thạch ở trên bàn gõ gõ xuống,
giọng điệu hăm dọa đến độ tự cô hổ nhỏ cũng nhảy dựng, vội vàng trấn
định tâm tình, trịnh trọng nói: “Tiểu lão hổ thẩm phu đệ nhất đường1, hiện giờ bắt đầu!”
1Công đường thẩm tra phu quân lần thứ nhất của tiểu lão hổ
Tức Mặc Ly đưa tay sửa lại tóc cho nàng, ngữ điệu dịu dàng: “Ừ, bắt đầu.”
Cô hổ nhỏ lần này mới không thèm trúng mỹ nam kế, vẫn thập phần nghiêm nghị.
“Chàng và nàng ta quen nhau khi nào?”
“Ai?”
“Mỹ nhân bạch y cưỡi trên lưng bạch lộc đó!”
“……………Quên rồi.”
“Lừa người.”
“Không có.”
“Vậy chàng thích nàng ta?”
“Không có……………………….”
“Vậy nàng ta thích chàng?”
“Không biết……………………”
“Hai người có vấn đề.”
“Không có.”
Đôi mắt to tròn của cô hổ nhỏ long lanh hai giọt lệ, lên án nói: “Hôm nay
thiếp bắt gặp rồi, nàng ta và chàng liếc mắt đưa tình.”
Tức Mặc Ly là ai chứ, trước đây mỗi lần đi qua nơi nào thì đều nhận được
ánh mắt ái mộ từ những cô nương khác, Duyệt Nhi cũng cảm thấy rất bình
thường. Nhưng lần này trông thấy bạch y cô nương, trong lòng nàng thế
nhưng khó hiểu vô cùng, chung quy cảm thấy sự việc không đơn giản. Có
thể là do bạch y cô nương có bề ngoài rất xinh đẹp, rất có khí chất, có
thể là vì ánh mắt sau đó của nàng ta, cũng có thể là vì giọng điệu nàng
ta gọi “Mộ Phong”. Dù thế nào đi nữa, theo trực giác của cô hổ nhỏ,
chính là cảm thấy không bình thường.
Tức Mặc Ly đứng dậy, ôm nàng vào lòng. Cô hổ nhỏ giãy giụa hai cái rồi thì
cũng ngoan ngoãn không động đậy nữa, chỉ cúi đầu, để hai tai nhỏ của
mình đối diện với Tức Mặc Ly.
Tức Mặc Ly nhất thời cảm thấy rất buồn cười, không hiểu nàng sao lại bỗng
dưng quan tâm đến vấn đề này như vậy, thấy nàng rầu rĩ không vui, đành
nói: “Nàng nói liếc mắt đưa tình, ta có liếc nhìn nàng ta sao?”
Cô hổ nhỏ ấp úng: “Không có.”
Tức Mặc Ly im lặng một lúc lâu, im lặng đến độ Duyệt Nhi suýt nữa nhịn
không được mà nhận thua, thì cuối cùng lên tiếng: “Có Duyệt Nhi rồi,
những nữ nhân khác trên đời này đều dư thừa.”
Duyệt Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, lệ trong mắt đã không còn, ngây ngốc nhìn Tức
Mặc Ly, rất lâu sau mới vạch trần: “Chàng xem trộm thoại bản của thiếp!”
Tức Mặc Ly chẳng chút ngượng ngùng, rũ mắt, hàng mi dài đen nhánh cũng rũ
xuống, lộ vẻ dịu dàng đến tột cùng: “Suy nghĩ trong lòng ta.”
Duyệt Nhi bật cười hắc hắc, ôm lấy cổ y, cả người đều dán lên người Tức Mặc
Ly, vẫn là nhịn không được, trộm cắn một cái lên lỗ tai như bạch ngọc
của y.
Trên mặt Tức Mặc Ly chợt lóe qua sắc đỏ đáng ngờ, vội ôm lấy nàng đứng dậy: “Tắm rửa sạch sẽ.”
Vừa dứt lời thì trong lòng chợt trống trải, cô hổ nhỏ đã bay tới bên
giường, ôm chặt lấy cột giường tinh xảo, dáng vẻ kiên định chết cũng
không buông tay: “Không muốn đi tắm cùng chàng, chàng xấu xa!” Mỗi lần
tắm, cuối cùng đều là khiến nàng kết thúc trong mông lung mê man….trong
lòng cô hổ nhỏ rít gào!
Tình cảnh này, rất rõ ràng, thực lực quyết định cho kết quả cuối cùng của trận đấu…..
Tức Mặc Ly chỉ nhẹ nhàng phất tay thì Duyệt Nhi đã ngoan ngoãn bay vào lòng y, giãy giụa cũng không được, đành phải im lặng bị ôm đến ngọc trì phía sau lớp lớp bình phong.
………………………..
Từ trong mộng giật mình tỉnh giấc, Duyệt Nhi hoảng hốt vô cùng: “Sở Từ!”
Tức Mặc Ly lập tức mở mắt, ngồi dậy nhìn Duyệt Nhi đang ngơ ngẩn ngồi trên
giường, giữa hàng mày nổi lên vẻ lạnh lùng bão bùng, thanh âm như suối
trong chảy qua ngọc thạch mang theo đôi chút lạnh lẽo: “Nàng nói cái
gì?”
Nàng vậy mà ở trong mơ lại mơ thấy Sở Từ! Ý nghĩ này khiến trái tim Tức Mặc
Ly như bị đâm một nhát dao, nhất thời không biết có cảm giác gì.
Duyệt Nhi nhìn Tức Mặc Ly, lao tới run rẩy nói: “Mặc Ly, thiếp mơ thấy Sở Từ….”
Tức Mặc Ly vòng lấy eo nàng, ôm nàng vào lòng, nghe thấy lời này thì không khỏi siết chặt vòng tay, chỉ thản nhiên đáp: “Ừ.”
Cô hổ nhỏ ngẩng đầu, cực kỳ đáng thương nhìn y, cuối cùng nhịn không được
nói: “Thiếp mơ thấy Sở Từ….Bị chàng nướng chín cho thiếp ăn………..” Nói
đến cuối thì bỗng có chút nghẹn ngào: “Sau khi thiếp ăn rồi, còn nói với chàng, đây là món thịt chim ngon nhất mà thiếp đã từng ăn …”
Dứt lời thì vùi đầu vào trước ngực Tức Mặc Ly, nói năng không đầu không
đuôi: “Thiếp áy náy vô cùng…..Hu hu, sao thiếp có thể đối với Sở Từ như
vậy chứ?” Ngày nghĩ thì đêm mới nằm mơ, lẽ nào nàng bất giác vậy mà lại
có suy nghĩ như vậy?
Tức Mặc Ly:………………………..
Cô hổ nhỏ mơ mơ màng màng này! Y bất đắc dĩ lắc đầu, cảm giác không vui
dậy lên trong lòng vừa rồi nháy mắt bị những lời này đánh tan thành mây
khói, đưa tay triệu tới một chiếc khăn gấm lau nước mắt cho nàng, nhẹ
giọng an ủi: “Sẽ không như vậy, an tâm.”
Duyệt Nhi dần nín khóc, nghẹn ngào nhìn Tức Mặc Ly, không nói gì.
Ánh mắt dời xuống, là làn da trắng ngần hoàn mỹ của y, sau đó, ánh mắt của cô hổ nhỏ dời lên trên người mình……………..
Cái gì cũng không mặc………………
Mặt thoáng chốc đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn Tức Mặc Ly, phát hiện y cũng đang
nhìn nàng, đôi đồng tử tựa hắc ngọc bùng lên ngọn lửa nóng rực.
Cô hổ nhỏ kéo chiếc chăn bên cạnh muốn trùm lên, nhưng đã bị người nào đó
kéo ra, đem nàng ôm vào trong lòng, thanh âm mang theo đôi chút mị hoặc: “Bé ngoan, nếu đã gặp ác mộng, vậy………..” Sau đó đã lấy hành động thực
tế mà giải thích…………..
Cô hổ nhỏ giãy giụa không được, chỉ yếu ớt nói: “Không phải mới……….A!”
Đêm xuân ngắn ngủi, phù dung trướng ấm áp a.
Kể từ sau đó, Duyệt Nhi mỗi ngày thức dậy thì đều muốn đi náo loạn ầm ĩ
với Sở Từ một bận, bằng không chung quy sẽ cảm thấy Sở Từ có thể bị Tức
Mặc Ly nướng chín. Thế cho nên có một khoảng thời gian, cô hổ nhỏ vậy mà đã bài xích món tố tố tiên kê của Tô Nhục Nhục tửu lâu, khiến Thất Mệnh mặt ủ mày chau, đăm chiêu ủ dột, nơm nớp lo sợ, có một lần còn cho rằng liệu có phải món tố tố tiên kê xảy ra vấn đề gì rồi không.
Hôm nay, Duyệt Nhi và Sở Từ đùa nghịch trên tuyết, Tức Mặc Ly dời án thư
đến bên một đình nghỉ chân cách đấy không xa, thi thoảng ngước lên liếc
nhìn hai người đang lăn vòng vòng đùa nghịch đủ kiểu trên mặt tuyết, mày nhíu lại, nhưngrốt cuộc vẫn là không nói gì.
Duyệt Nhi khi đang nghịch vui vẻ thì ngẩng đầu nhìn Tức Mặc Ly, tình cờ phát
hiện Ninh Tê không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh, vội vàng nhảy dựng
lên: “Ninh Tê tỷ tỷ, tỷ từ nhân gian trở về rồi?”
Ninh Tê cười dịu dàng, quan sát Duyệt Nhi hết một lượt từ trên xuống dưới,
nhẹ giọng nói: “Cách biệt hơn trăm năm, Duyệt Nhi muội muội, trải qua
vẫn tốt chứ?”
Duyệt Nhi cũng vội vàng kéo nàng cùng ngồi xổm trên nền tuyết, cười nói:
“Tốt. Tỷ xem con chim này liệu có giống Sở Từ không? Muội đắp đó.”
Ninh Tê theo bàn tay của Duyệt Nhi nhìn sang, phát hiện một con chim màu đỏ
đang đứng bên một con vịt được đắp bằng tuyết, không ngừng dùng mỏ mổ,
xem ra có vài phần buồn bực. Nàng thầm bật cười, con vật đắp bằng tuyết
đó là vịt nha, nhìn thế nào cũng không giống Sở Từ Ma quân, liền cười
nói: “Không giống lắm…”
Duyệt Nhi chán nản ngồi trên tuyết, đưa tay chọc chọc đầu Sở Từ, rầu rĩ không vui.
Ninh Tế thấy nàng như vậy thì liền vội nói: “Nguyên thân của Sở Từ Ma quân mặc dù uy vũ, nhưng mà….”
Tai cô hổ nhỏ dựng lên: “Nhưng mà thế nào?”
Ninh Tê liếc nàng một cái, cười nói: “Phàm gian lưu truyền truyền thuyết về
Sở Từ Ma quân, có điều…..Bởi vì họ đều chưa từng gặp qua nguyên thân hỏa phượng của Sở Từ Ma quân nên họa ra rất giống….Phàm gian có một cô
nương tên gọi Ngõa Ngõa, thấy phàm gian có những truyền thuyết như vậy,
mặc dù yêu thích Sở Từ Ma quân, nhưng nói Sở Từ Ma quân kỳ thực là hỏa
điểu1…………..Túy cô nương cũng vô cùng yêu thích Sở Từ Ma quân, liền bác lại Sở Từ Ma quân là hỏa phượng, không ngờ Ngõa Ngõa cô nương
đó nói, vốn dĩ chim muông một nhà….” Dứt lời thì ngay chính mình cũng
bật cười.
Duyệt Nhi không thể tin nổi nhìn Ninh Tê, lại nhìn nhìn Sở Từ đứng bên cạnh
đã nổi giận đùng đùng, kỳ thực nhịn không nổi, bật cười ha ha: “Sở
Từ……….Ngươi thật đáng thương nha, vậy mà bị người ta nói thành hỏa điểu2……..”
2là Gà tây đó nha
Sở Từ sốt ruột đi qua đi lại trên tuyết, lúc này cũng bất chấp hết mà đập
nát con vịt Duyệt Nhi đắp lên nói là giống y, lông vũ đỏ rực trên người
cũng sắp bị thiêu rụi, nghe thấy lời Duyệt Nhi thì quả thực chịu không
nổi, ‘ầm’ một tiếng hóa về nguyên thân, hỏa phượng cực lớn toàn thân tập hợp uy vũ mỹ lệ khí phách khắp người liền xuất hiện trên đỉnh đầu Duyệt Nhi.
Duyệt Nhi thấy thế, lại nhớ lại hình dáng của hỏa điểu, dạng tương phản này
thực sự là tức cười, cười đến độ suýt nữa thì không thở nổi, may mà Ninh Tê đứng bên cạnh vỗ nhẹ lưng nàng giúp nàng thuận khí.
Sở Từ tức giận vô cùng, phẫn nộ đáp xuống nền tuyết, dùng móng vuốt cực
lớn chậm rãi gạch chữ. Duyệt Nhi vội chạy qua nhìn, đọc từng chữ từng
chữ một.
“ÔNG.ĐÂY.LÀ.HỎA.PHƯỢNG.ĐÁM.PHỤ.NỮ.ĐÓ.LÀ.ĐỒ.NGU.XUẨN……….”
Duyệt Nhi nhíu mày, hỏi Ninh Tê: “Sau đó cô nương Ngõa Ngõa đó thế nào?”
Ninh Tê cười đáp: “Bị đám người ủng hộ Sở Từ Ma quân…nhiếc móc cả đời.”
Duyệt Nhi đưa tay nhẹ sờ sờ móng vuốt Sở Từ, thập phần trịnh trọng an ủi: “Sở Từ nghe thấy chưa, đừng đau lòng, mặc dù ta mơ thấy ngươi bị nướng chín cho ta ăn, nhưng ở trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn là thượng cổ thần thú uy vũ khí phách- hỏa phượng! Đám người xuẩn ngốc như các nàng ấy không
hiểu được địa vị tôn quý cùng hình dáng uy vũ khí phách hỏa phượng của
ngươi.!”
Câu nói nướng chín rồi ăn của Duyệt Nhi không nghi ngờ gì chính là lửa đổ
thêm dầu, Sở Từ thập phần kiêu ngạo thu lại móng vuốt cực lớn bị Duyệt
Nhi cẩn thận lần sờ, quay đầu liền chuẩn bị bay đi một xó xỉnh tăm tối
nào đó tự liếm vết thương.
Duyệt Nhi cười cười, nhưng đột nhiên cảm thấy đất trời u ám, lập tức hai mắt liền nhắm lại, ‘phịch’ một tiếng ngã trên đất.
Ninh Tê hoảng hốt kêu lên: “Duyệt Nhi muội muội!”
Tiếng kêu này liền kinh động đến Tức Mặc Ly đang ở đình nghỉ chân, vừa ngước
mắt lên đã trông thấy cô hổ nhỏ nằm trên đất, trong lòng kinh hãi, phi
thân tới liền ôm nàng chạy đến nội điện.
Sở Từ quay người, vỗ cánh phành phạch, trông thấy Duyệt Nhi mê man nằm trong lòng Tức Mặc Ly, so với vừa rồi càng sốt ruột hơn.
Ninh Tê và đám Cửu Kiếm vội vàng đuổi theo, trong lòng ai nấy đều có chút
hỗn loạn. Duyệt Nhi cô nương đang khỏe như vậy, sao lại đột nhiên ngất
xỉu?