Đông Hải Long Cung tràn ngập không khí vui mừng, liếc mắt nhìn, ngàn vạn
cung điện lớn nhỏ của Long Cung hiện giờ đều được trang trí bằng lụa gấm đỏ rực, vừa rực rỡ tráng lệ lại ngập tràn vẻ hoan hỉ.
Duyệt Nhi theo Đạp Vũ bước vào trong chủ điện Long Cung, Đông Hải Long Vương
vội vàng đến nghênh đón, trên gương mặt hiền từ đều là nét vui mừng:
“Đạp Vũ Thượng Thần dẫn đồ đệ đến, Tiểu Vương không nghênh đón từ xa,
hiện giờ xin theo Tiểu vương nhập tọa.”
Đạp Vũ thư sinh phe phẩy quạt ngọc, dáng vẻ thập phần tri thức: “Làm phiền
rồi.” Dứt lời thì từ trong đỉnh lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ đưa cho Đông Hải Long Vương. Đông Hải Long Vương nhận lấy, linh thức quét qua một
lượt, sắc mặt biến đổi, cảm kích nói: “Tiểu Vương cảm tạ hậu lễ của
Thượng Thần.” Nói rồi dẫn Duyệt Nhi và Đạp Vũ vào nhập tọa, hành lễ rồi
vội vàng cáo lui.
Duyệt Nhi hiếu kỳ nhìn theo bóng dáng vội vàng rời đi của Đông Hải Long
Vương, hỏi: “Đạp Vũ sư phụ, người tặng ông ấy cái gì vậy? Ông ấy sao lại kỳ lạ như thế?”
Đạp Vũ khẽ chựng lại: “Cô nương khuê các, không được hỏi nhiều như thế.”
Duyệt Nhi càng tò mò, ra sức lắc Đạp Vũ, đôi mắt to lại phiếm hơi nước: “Đạp Vũ sư phụ…”
Đạp Vũ hết cách: “Thuốc tráng dương bổ thận.”
Duyệt Nhi: … …
Thái Thượng Lão Quân đang ngồi ở vị trí bên dưới Duyệt Nhi, hiện thời thần
bí yên lặng trò chuyện cùng Na Tra ngồi bên cạnh. Hai tai Duyệt Nhi dỏng lên, vừa ăn hạt hướng dương Đạp Vũ dùng pháp thuật bóc vỏ cho, vừa tập
trung lắng nghe Thái Thượng Lão Quân nói chuyện.
… …
Na Tra kinh ngạc: “Thật có chuyện này?”
Thái Thượng Lão Quân vuốt vuốt bộ râu trắng buông dài, gật đầu: “Ngàn vạn
lần xác thực, Đông Hải Thái tử và thị vệ tùy thân của hắn sinh tình đã
lâu, Long Vương chỉ có mỗi vị Long Tử này, há dễ dàng để hắn đoạn tụ?
Như vậy Đông Hải Long Cung xem ra thật sự phải tuyệt hậu rồi.”
Na Tran cực kỳ nghi ngờ: “Nếu như Thái tử và thị vệ của hắn mến nhau, vì
sao hôm nay lại đồng ý thành thân với Tam công chúa của Tây Hải?”
Chòm râu của Thái Thượng Lão Quân run run: “Long Vương và Thái tử tranh đấu
nhiều năm như vậy, biết muốn khiến Thái tử yêu thích nữ nhân là chuyện
không có khả năng. Liền bị ép đến bước cuối cùng, bắt giữ thị vệ đó,
giam trong địa lao, ngày ngày dùng hình, rồi nói với Thái tử, nếu không
lưu lại hậu duệ cho Đông Hải liền giết thị vệ đó, khiến hắn hồn phi
phách tán, vĩnh viễn không thể luân hồi.”
Na Tra hiểu ra mọi chuyện: “Thảo nào Long Cung bút tích thành hôn lần này
đặc biệt lớn, nghĩ thấy cuối cùng cũng khiến nhi tử quay về đường ngay,
cao hứng như thế âu cũng là lẽ thường.”
Thái Thượng Lão Quân gật gật đầu, lại đè thấp giọng nói: “Ta đoán, cho dù
Thái tử Long Cung này cưới vợ đi nữa, cũng không có biện pháp lưu lại
hậu nhân cho Long Cung đâu. Ta nghe nói Thái tử đã không thể cùng nữ tử
động phòng rồi… …”
Nét mặt Na Tra khẽ biến, trên gương mặt có chút ngượng ngùng, thở dài: “Như vậy, chẳng phải ủy khuất cho Tam công chúa Tây Hải sao…”
Thái Thượng Lão Quân hớp một ngụm rượu, nói: “Tây Hải Long Vương cái kẻ xem
quyền vị tu vi như mạng ấy, một Tam công chúa không chút quan trọng, hắn hi sinh thế nào cũng không hề đau lòng. Aizzz, chuyện bí mật này, ta
biết ngươi biết là đủ, không thể nói với người ngoài.”
Duyệt Nhi bừng tỉnh đại ngộ quay đầu, nuốt hạt hướng dương vào bụng: “Đạp Vũ
sư phụ, cuối cùng con đã biết lễ vật người tặng Đông Hải Long Cung trọng yếu thế nào rồi… …”
Đạp Vũ ngồi bên cạnh, lấy tu vi và thính lực của hắn, đương nhiên nghe rõ
mồn một câu chuyện “bí mật” của Thái Thượng Lão Quân và Na Tra, chỉ cười sờ sờ tai Duyệt Nhi, không nói lời nào.
Đợi đến khi Tây Hải Tam công chúa được Đông Hải Thái tử dìu đỡ đến chủ điện tiếp khách, Duyệt Nhi đã ôm cái bụng căng tròn thiêm thiếp ngủ, Đạp Vũ ở bên cạnh một chung lại một chung uống rượu, có tiên nhân đến thăm hỏi,
liền cười đáp hai tiếng, dáng vẻ khoan thai, phong tư siêu phàm.
Bỗng dưng, cửa điện truyền đến thanh âm huyên náo, đôi tai Duyệt Nhi dựng
lên, hướng về phía cửa điện. Chỉ nhìn thấy một bóng dáng cao lớn kiên
cường trong bộ hắc y phi nhanh vào bên trong. Chúng tiên sửng sốt, nhìn
hắn một đường bước đến trước mặt Tam công chúa đang kính rượu, lạnh lùng hỏi: “Tam công chúa, nàng có nguyện đi cùng ta.”
Duyệt Nhi tỉnh táo hoàn toàn, ở hôn lễ xảy ra những chuyện đại loại như cướp
dâu thế này thật quá mức phấn khích, càng huống chi vị hắc y nam tử này
khí thế như vậy, khí phách như vậy, cảm giác được có kịch hay xem rồi.
Tam công chúa ngước đôi mắt như nước mùa thu, lệ rơi lã chã, trấn định nhìn hắn, gật đầu nói: “Hôm nay cuối cùng chàng đã nghĩ thông rồi? Ha ha, ta nguyện đi cùng chàng, bất luận nơi nào.”
Đông Hải Thái tử tiến lên trước một bước, đột ngột giữ lấy tay hắc y nam tử, nghiến răng nói: “Kha Mộ Thanh…Ngươi…Thật to gan!” Hắn sao lại dám nhân cơ hội xông vào đại điện, rõ ràng thiếu chút nữa thôi thì có thể thành
công mà lại!
Kha Mộ Thanh cười lạnh một tiếng: “Đông Hải Thái tử, hôm nay là ngày đại hỉ của ngươi, nghĩ thấy nhất định ngươi đã quên mười năm qua ta ở địa lao
Đông Hải chịu đau khổ thế nào rồi! Trước đây ngươi bảo ta nhẫn nhịn chịu đựng, cơ hội đến nhất định sẽ cứu ta ra, cùng ngươi mai danh ẩn tích
phiêu bạt thiên nhai. Chỉ hận ta khi ấy ngây thơ tin ngươi, ở nơi tối
tăm ngày cũng như đêm đó thời thời khắc khắc gánh chịu cực hình, ngày
đêm trông mong ngươi đến cứu ta, mà hiện giờ thế nào? Ta hàng ngày cửu
tử nhất sinh đào hầm ngầm cuối cùng đã đứng tại Đông Hải Long Cung này,
đợi ta nào phải phiêu bạt thiên nhai gì chứ, mà là đại lễ thành hôn của
Đông Hải Thái tử ngươi!”
Nét mặt Đông Hải Thái tử hiện lên vẻ không thể nào tin được, ánh mắt vừa
ngạc nhiên vừa đau đớn: “Ngươi ở địa lao chịu cực hình? Nhưng Phụ vương
nói ngươi yên ổn đợi ta, chỉ cần, chỉ cần ta lưu lại hậu duệ cho Đông
Hải Long Cung, liền thả chúng ta đi… …”
Kha Mộ Thanh cười lạnh, vừa bi thương vừa tuyệt vọng: “Hiện giờ nói mấy lời này thì có ích gì? Ngươi phụ ta trước, sao xứng với ba ngàn năm sớm
chiều kề cận, sao xứng với mười năm ta chịu đau khổ nơi địa lao, sao
xứng với sự tín nhiệm vô vàn ta dành cho ngươi, nếu đã không giữ lời,
người hà tất gì phải hứa hẹn! Ngươi muốn cưới thê tử mỹ mạo như hoa,
cùng hưởng tháng ngày yên ả sao? Ta liền khiến phụ tử ngươi trở mặt, thê tử phản bội! Ngươi muốn thành chủ của Đông Hải Long Cung, nhất thống
Đông Hải sao, ta liền khiến ngươi thân bại danh liệt, tiếng xấu ngàn
năm!”
Bàn tay nắm lấy hắn của Đông Hải Thái tử hoàn toàn thả ra, vị Thái tử cực
kỳ tuấn tú ấy đã mất đi ý cười ung dung trước đây, hai hàng lệ từng giọt từng giọt từ trong đôi mắt ngập tràn bi thương rơi xuống: “A Mộ…Ta, là
ta không đúng, là ta phụ ngươi… …”
Duyệt Nhi và chúng tiên toàn bộ đều ngây người, vốn dĩ cho ràng phải là màn
cướp tân nương tử, không nghĩ thấy sự tình lại biến thành thế này.
Tam công chúa ngơ ngác nhìn tình cảnh trước mắt, đôi mắt trong như làn thu
thủy giờ phút này hết thảy đều là vẻ chấn kinh: “Các người….Vì sao không nói với ta?” Tam công chúa dịu dàng tôn quý ấy, lúc này chỉ nghĩ đến
việc hỏi rõ vị phu quân vừa mới bái đường đang lảo đảo đứng trước mặt
nàng cùng nam tử nàng yêu thương – người đã đồng ý đưa nàng đi – thử hỏi bọn họ, đây là chuyện gì? Ai là là kết cục của ai?
Kha Mộ Thanh thương hại nhìn nàng: “Chuyện đã đến nước này, nàng có đi cùng ta không. Nàng đi cùng ta, lấy danh nghĩa là thê tử của Đông Hải Thái
tử bỏ đi cùng ta, ha ha, phụ tử trở mặt, thê tử phản bội, Đông Hải Thái
tử, không biết ngươi có tiếp nhận đại lễ ngày hôm nay? Có vui mừng
không?”
Đông Hải Thái tử lắc lắc đầu, thanh âm buồn bã nói: “Có thể khiến ta khổ sở, chỉ có ngươi mà thôi. Về phần những người không liên quan, ai để ý suy
nghĩ bọn họ thế nào chứ?”
Kha Mộ Thanh trong lòng chợt đau đớn, cười lạnh nói: “Hiện giờ nói gì đi
nữa cũng đã quá muộn rồi, Tam công chúa, đi với ta!” Dẫn theo Tam công
chúa đứng bên cạnh, chuẩn bị rời đi.
Ai ngờ vị Tam công chúa dịu dàng như nước ấy lại giãy ra khỏi tay hắn,
hoảng hốt lui về sau mấy bước, trên mặt hết thảy là vẻ tuyệt vọng: “Kha
Mộ Thanh! Từ đầu chí cuối ngươi đều gạt ta? Ngươi, các ngươi, đều lợi
dụng ta?”
Kha Mộ Thanh nhìn nữ tử trước mặt, trong lòng áy náy nhưng lại chưa từng có cảm giác hối hận… …
Tam công chúa ngẩng đầu, cất tiếng cười lớn, tiếng cười như thể muốn xuyên
qua toàn bộ cung điện, xuyên qua Đông Hải, xuyên qua cả đất trời, bi
thương cô tịch đến độ khiến người nghe thấy trong lòng cũng khe khẽ khổ
sở thay cho nàng. Dần dần, tiên khí kim sắc trên người nàng từ từ chuyển thành màu xám, sắc xám âm u… …
Bên cạnh có một tiên nhân phục hồi tinh thần lại, kinh hoảng kêu lên: “Không hay rồi, Tam công chúa muốn đọa ma rồi!”
Người của Tây Hải Long Cung vội vàng tiến đến, Tây Hải Long Vương bừng bừng
nổi giận: “Đứa con gái kém cỏi, ngươi muốn làm gì? Dừng lại cho phụ
vương!”
Khí tức bên cạnh Tam công chúa vẫn từ từ chuyển đen, nàng nở nụ cười nhìn
phụ vương nàng, vị phụ vương chưa từng yêu thương quan tâm nàng, vị phụ
vương trước giờ chỉ biết quyền lợi và lợi ích, vị phụ vương trước nay
chỉ quan tâm tu vi cùng tâm kế, vị phụ vương đem chung thân đại sự của
nàng làm lợi ích trao đổi, nàng cười càng dịu dàng, kiên quyết nói: “Đa
tạ ơn dưỡng dục mấy vạn năm qua của phụ vương, từ hôm nay trở đi, Tây
Hải Long Cung sẽ không có Tam công chúa nữa! Phụ vương, xin hãy bảo
trọng!”
Vô số cuồng phong không biết từ khi nào thổi vào trong điện, quét sạch
cung điện vốn dĩ rực rỡ muôn màu, khiến người ta cảm nhận được vẻ tiêu
điều thê lương. Khí tức trên người Tam công chúa cuối cùng ngừng lại ở
màu đen thẳm như mực, hoàn toàn, đọa ma rồi.
Chúng tiên kinh hoảng. Lúc này, Đông Hải Long Vương khi nãy vội vàng rời đi
tiến vào trong điện, sau lưng là toàn bộ thủy binh thủy tướng của Đông
Hải. Thấy dáng vẻ của Tam công chúa, phất tay: “Lập tức diệt trừ Ma
nhân.” Chúng tướng lĩnh sau lưng hết sức căng thẳng.
Tây Hải Long Vương dẫn theo người của Tây Hải Long Cung xông lên phía
trước, thét lớn một tiếng: “Đông Hải Long Vương, ngươi dám tổn thương
con gái của ta? Từ nay về sau giao tình của chúng ta kể từ giờ chấm
dứt!”
Tam công chúa nhìn phụ vương nàng, nở nụ cười thành tâm. Sau đó quay đầu
thâm thúy mà kiên quyết nhìn Kha Mộ Thanh: “Kha Mộ Thanh, ngươi luôn
miệng nói người khác phụ ngươi, mà ngươi, há chẳng phải không phụ ta… …”
Dứt lời xoay người, hồng y đẹp đẽ rực rỡ, nhanh nhẹn ra khỏi Long Cung, tựa như phượng hoàng niết bàn, hướng phía Ma vực mà đi.
Tây Hải Long Vương cắn môi, dẫn người của Tây Hải đuổi theo.
Đông Hải Long Vương cực kỳ tức giận, so với dáng vẻ hiền từ mà Duyệt Nhi vừa gặp thì hoàn toàn khác hẳn, thần sắc tàn nhẫn cùng đờ đẫn, nghiến răng
nói: “Kha Mộ Thanh, vừa rồi đến địa lao định kết liễu ngươi nhưng tìm
không thấy, không ngờ ngươi lại ở đây. Nghiệt tử, ngươi vì che chở cho
một kẻ như thế, dám trái ý phụ vương, ta liền ở trước mặt ngươi tự tay
giết chết hắn, để ngươi nhìn xem, phản kháng phụ vương có hậu quả gì.”
Dứt lời ngưng tụ trọng lực toàn thân, hóa thành một luồng ánh sáng cực lớn, hướng về phía Kha Mộ Thanh, sức mạnh của Đông Hải Long Vương không nhỏ
chút nào. Cả cung điện đều chấn động, nước biển không ngừng gầm gừ gào
thét.
Duyệt Nhi ngây người nhìn tình cảnh trước mắt, chỉ có thể dùng tay giữ chặt
lấy tay Đạp Vũ, Đạp Vũ trấn an vỗ vỗ nàng, không nói lời nào.
Chỉ nghe “Oành” một tiếng, luồng ánh sáng chí mạng đó bay thẳng về phía Kha Mộ Thanh. Kha Mộ Thanh còn chưa kịp phản ứng, Đông Hải Thái tử đã đứng
chắn trước mặt hắn, xuất ra tiên lực toàn thân, đương lúc người khác cho rằng hắn muốn dứt khoát đối kháng lại phụ vương, thế nhưng hắn chỉ dùng tiên lực đánh lên người Kha Mộ Thanh: “Ngươi mau đi đi!” Kha Mộ Thanh
vừa muốn ngăn lại, đã bị Đông Hải Thái tử dùng toàn lực đánh một chưởng, bay ra ngoài Long Cung.
Lập tức một kích này của Đông Hải Long Vương liền đánh lên người Đông Hải
Thái tử, Đông Hải Thái tử bị trúng đòn, bay lên va vào cây cột trên
điện, trong miệng không ngừng trào máu tươi, hôn mê bất tỉnh.
Đông Hải Long Vương vừa kinh hoảng vừa đau lòng, ôm lấy nhi tử, phất tay bảo tướng lĩnh thuộc hạ đi truy sát Kha Mộ Thanh. Khàn giọng hướng chúng
quan khách nói: “Hôm nay vốn dĩ là đại hỉ, không ngờ lại trở thành như
vậy, Tiểu vương không còn mặt mũi nào đối diện với chúng vị tiên hữu,
xin hãy sớm quay về, hôm khác nhất định đến cửa bồi tội.”
Các vị tiên hữu giờ phút này đều thương cảm cùng chấn kinh, chỉ gật gật đầu.
Đạp Vũ mở miệng nói: “Đan dược vừa mới tặng ngươi, có lẽ có thể giữ được một mạng của lệnh tử.”
Đông Hải Long Vương như thể nháy mắt bị rút đi tiên lực, cảm kích nói lời đa tạ, liền hành lễ, ôm lấy Đông Hải Thái tử hướng phía nội điện trị liệu.
Chúng tiên trên đại điện ngỡ ngàng nhìn nhau, buồn bã thở dài một tiếng, tự động tản đi.
Đạp Vũ dắt tay Duyệt Nhi, chuẩn bị bay về Hàn Lâm thư viện trên Cửu Trùng Thiên.
Duyệt Nhi kéo tay áo hắn: “Đạp Vũ sư phụ, chúng ta đi cứu người tên Kha Mộ Thanh kia được không… …”
Đạp Vũ nhìn nàng: “Uhm? Vì sao muốn cứu?”
Duyệt Nhi nghĩ nghĩ: “Cứu hắn để hắn làm tùy tùng cho con, có được không?” Đôi mắt to tròn long lanh sáng rỡ nhìn Đạp Vũ.
Đạp Vũ nở nụ cười dịu dàng: “Được.”
Đôi mắt Duyệt Nhi khẽ cong, mỉm cười. Thực ra, cũng không nhất định làm tùy tùng, chỉ là không biết vì sao, chung quy chỉ cảm thấy nên cứu hắn.
Đạp Vũ dắt Duyệt Nhi, hướng phía Kha Mộ Thanh bị đánh ra khỏi Long Cung đuổi theo.