Ngọc Hoàng đại đế ở Lăng Tiêu điện đứng ngồi không yên, bất chợt
có chút lo lắng. Chúng lão tiên trên Lăng Tiêu điện người nào
người nấy cũng chẳng dám thở mạnh, thỉnh thoảng lại nghểnh
cổ nhìn bên ngoài điện, có thể thấy tâm trạng lúc này chính
là vừa căng thẳng vừa trông chờ.
Chợt thấy Thái Thượng lão quân lẩy ba lẩy bẩy chạy vào, phất trần trên tay vung lên, run rẩy nói: “Tới rồi!”
Ngọc Đế bật dậy, liền bước ra cửa điện nghênh đón, nhưng đi được
nửa đường thì Đông Hải long vương bước lên trước nói: “Bệ hạ,
người là chủ của Tiên giới, Lạc Thủy Thần đế là chủ của
Thần giới, ra cửa đón tiếp, có chút mất đi uy nghi.”
Ngọc đế nhíu mày suy nghĩ. Từ xa đã trông thấy mấy chấm đen đang
chầm chậm tiến đến thì lại vội vội vàng vàng chạy lên ngồi
trên long vị, im lặng được một lúc thì linh quang chợt lóe:
“Nhưng mà, y tương đương với chủ của lục giới a…” Có điều ông
còn chưa kịp lại bước ra nghênh đón thì mấy bóng người đã
xuất hiện trước Lăng Tiêu điện.
Người đi đầu, bạch y như tuyết, tuấn tú vô song, thoạt nhìn có vẻ
lạnh lùng cao quý, rõ ràng là gần ngay trước mắt, nhưng lại
khiến người ta có cảm giác quá đỗi xa xăm. Y ôm một tiểu cô
nương trong lòng, y phục màu phấn hồng, trên mái tóc tím là hai
lỗ tai nhỏ đang cong cong cụp xuống, đôi mắt to tròn trong suốt
đảo tròn quan sát mọi người, cuối cùng, ánh mắt sáng rực
dừng lại trên người Ngọc đế.
Ngọc đế giật cả mình, vội vàng tới trước nghênh tiếp, cười đến
thập phần đứng đắn: “Lạc Thủy Thần đế, Duyệt Nhi cô nương,
chẳng mấy chốc đã đến Tiên giới, không kịp tiếp đón, có việc
gì cần giúp đỡ không?” Dứt lời không khỏi âm thầm tự khinh bỉ
mình một phen, rõ ràng tiểu cô nương này là Uy vũ đại tướng
quân được tấn phong của Tiên giới, sao bậc bề trên là y còn
phải ăn nói khép nép với nàng như vậy chứ…
Duyệt Nhi cười khì khì, lộ ra hai chiếc răng hổ xinh xắn, nói: “Chúng tôi đến tập hợp binh lực.”
“Xin hỏi Duyệt Nhi cô nương cần binh lực để làm gì? Lẽ nào định tấn công nơi nào?”
Duyệt Nhi gật đầu: “Chúng tôi chuẩn bị công kích Đại Vô.”
Mọi người thất kinh hồn vía, Đại Vô là chỗ của Thiên đạo, Thiên
đạo trước nay thần bí, trong tâm khảm của người khắp lục giới, là từ đại biểu cho chế ngự và trừng phạt, chỉ từng nghe nói hoặc thấy qua trong điển tịch. Nhưng trong lịch sử trước nay,
đây là lần đầu tiên nghe thấy có người dám quang minh chính đại đối kháng với Thiên đạo như thế, nghịch thiên cũng thôi đi, còn
muốn dẫn binh lực tấn công Đại Vô?
Lý Tịnh vốn đã cực kỳ khó chịu với Duyệt Nhi, lần trước giữa
Lăng Tiêu điện cũng từng nhục mạ nàng, sau đó bị Cửu Kiếm
giáo huấn một phen, nhưng người này há lại là kẻ cho tới bây
giờ ngã một lần sẽ biết khôn hơn, hiện nghe thấy Duyệt Nhi nói vậy, lớn tiếng tức giận nói: “Lẽ nào tiểu cô nương coi thiên
binh thiên tướng Tiên giới chúng tôi hết thảy đều là vật chết?
Bảo bọn họ đi chết cho các người? Muốn nghịch thiên? Nói đùa
thì cũng có phần hơi quá rồi đấy. Tiên giới chúng ta hà cớ gì
lại phải nghe lời cô?”
Vừa dứt lời thì ánh mắt lạnh băng của Tức Mặc Ly đã bắn len
người ông ta, trong lòng Lý Tinh kinh hãi, cố giữ vững tinh
thần, mặt không đổi sắc.
Duyệt Nhi cũng nhìn ông ta hết một lượt từ đầu tới chân: “Ta nhớ rõ ông.”
Lý Tịnh không hiểu, Duyệt Nhi đã tiếp lời: “Ông là người lần
trước nói ta nhân tẫn khả phu, ta nhớ rõ giọng của ông.”
Người nào người nấy sắc mặt đại biến, không ngờ Duyệt Nhi vào thời điểm này lại nói ra chuyện đó, mà điều khiến người ta lo
lắng nhất, chính là Lạc Thủy Thần đế đang ở đây đó. Nghe thấy
người khác nói về tiểu thê tử của mình như vậy, e là nam tử
nào cũng đều không chịu được a.
Lý Tịnh rốt cuộc chẳng thể nào bình tĩnh được nữa, sắc mặt
thay đổi liên tục, tức giận nói: “Lạc Thủy thần đế còn chưa
lên tiếng mà đã tới lượt một tiểu cô nương như cô lên tiếng sao?” Bàn tính trong y đã tính rõ ràng, Lạc Thủy Thần đế từ khi bước
vào điện tới giờ chưa hề nói lời nào, mà hết thảy đều chỉ
có tiểu cô nương này lên tiếng. Bất luận ở đâu, cũng không nam
nhân nào chịu yếu kém hơn một nữ tử cả.
Y nói như vậy chẳng qua là để dời lực chú ý của Lạc Thủy
Thần đế mà thôi. Nhưng rõ ràng y đã sai lầm, Lạc Thủy Thần đế là người nào chứ, sự mạnh mẽ của y hiển nhiên không cần
người khác nghi ngờ, y cũng khinh thường cách nhìn của người
khác.
Y còn có một đặc điểm nổi danh khắp lục giới, yêu vợ như mạng. Vì vậy Lý Tịnh chắc chắn đã chạm phải vảy của y rồi.
Duyệt Nhi có chút sợ hãi nhìn cảnh tượng Lý Tịnh gục xuống, đôi
tay nhỏ nhắn bất giác che mắt lại, từ kẽ tay nhìn Tức Mặc Ly, thấp thỏm nói: “Ông ta sao vậy?”
“Tàn phế. Sau này không thể nói được nữa.”
Duyệt Nhi: “Thực ra, cũng không nghiêm trọng đến vậy đâu…”
“Hắn đáng chết.” Nếu không phải sợ Duyệt Nhi trông thấy sẽ sợ hãi
thì Lý Tịnh phỏng chừng đã hồn phi phách tán ngay tại chỗ
rồi.
Thấy Duyệt Nhi vẫn che mặt lại như cũ, Tức Mặc Ly có chút hồ nghi:
“Duyệt Nhi, nàng sợ ta như vậy sao?” Y từ trước đến nay chưa
từng giết chóc trước mặt nàng. Nếu nói gia tộc Tức Mặc thủ đoạn gì gì
đấy, y không phải là kẻ giết người thành tính, nhưng lấy đi sinh
mệnh của kẻ khác rất nhanh chóng dứt khoát, hoàn toàn dựa
vào tâm trạng.
Duyệt Nhi bỏ bàn tay đang che mặt, lộ ra một nụ cười thật tươi: “Rất đẹp.”
Mọi người ai nấy thở phào, có thể tránh được một kiếp dưới tay
Lạc Thủy Thần đế, vận khí của Lý Tịnh xem ra vẫn còn tốt
chán.
Tức Mặc Ly đưa tay véo véo tai Duyệt Nhi, ngước mắt nói với Ngọc đế: “Ngươi thấy sao?”
Ngọc đế thụ sủng nhược kinh, rõ ràng là không ngờ Tức Mặc Ly sẽ
trưng cầu ý kiến của mình, mặc dù có thể chỉ là hỏi thử
ngoài miệng vậy thôi, nhưng ông vẫn cười đến thập phần sảng
khoái, đáp: “Đương nhiên là được. Toàn bộ binh tướng lần trước
cùng Duyệt Nhi cô nương đi đánh Yêu giới, cộng thêm một phần ba
binh lực của Đông Hải long vương, sáu phần binh lực của Tiên
giới ta đều có thể giao cho hai vị.”
Tức Mặc Ly chỉ thản nhiên gật đầu, còn Duyệt Nhi thì lại vui đến độ ý cười lan tận chân mày, cười đáp: “Đa tạ. Lần này sẽ nói Chỉ
Thủy ca ca, Ôn Chi Hàn và Tiểu Hoa dẫn một phần binh lực như
vậy đi.”
Ngọc đế cũng không có dị nghị gì, Tức Mặc Ly và Duyệt Nhi đi đến Ma giới.
Ma Giới Cốc Quân Tinh sớm đã quy phục Duyệt Nhi, mấy trưởng lão
thủ hạ của Sở Từ càng không cần phải nói, Duyệt Nhi chọn ra
một người trong số các trưởng lão cùng với Cốc Quân Tinh, dẫn
theo ma binh của Ma giới, cùng với binh lực của Tiên giới hướng
về Ô Điệp Châu.
Yêu giới bị Duyệt Nhi thu phục, hiện giờ Duyệt Nhi muốn tập hợp
binh lực cũng không có gì khó, dù sao hiện giờ có thể nói
nàng là đầu não của Yêu giới.
Về phần Minh gian, phụ vương Luân Hồi Vương của Kha Mộ Thanh thì
không cần nói, Tu La Vương hiện thời kiếm được một đống tiền,
cũng là nhờ mượn gió đông hợp tác với Duyệt Nhi, đương nhiên
nói được, còn A Tỵ Vương, y có thể không đồng ý sao? Người đang ôm tiểu cô nương kia là ai chứ? Là Lạc Thủy Thần đế đó!
Lần trước khi thông qua Tây Tiêu chi cảnh, Tức Mặc Ly nhất thống
phàm gian, trước đó đã cùng với Đế vương của phàm gian lập
một hiệp nghị, vì vậy đại bộ phận binh lực của nhân gian đều
được Đế vương của nhân gian phái đến vô điều kiện.
Binh lực ngũ giới, đều tập trung hết tại Ô Điệp Châu.
Đến ngày thứ tư, Tức Mặc Ly và Duyệt Nhi quay lại Thần giới.
Trước hết không phải trở lại Tức Mặc phủ, mà là đi đến Thanh
Hà thần phủ trong truyền thuyết.
Thanh Hà thần phủ được xem là bí mật nhất thần giới nổi trên mặt
nước, mọi người một lần nữa bị vị Thần quân yên ắng suốt mấy vạn năm ấy làm chấn động. Trước đây khi thế lực của gia tộc
Tức Mặc khuấy đảo Thần giới, ai ai cũng đã thán phục một
phen, nhưng vẫn xem đấy như một thế lực mới nổi mà đối đãi,
cho rằng căn cơ không vững, dù sao mấy vạn năm trước gia tộc Tức Mặc gần như đã bị diệt vong hầu như không còn.
Nhưng Thanh Hà thần phủ, mọi người chỉ biết nơi này thần bí và lớn
mạnh, nhưng không ngờ, toàn bộ Thanh Hà thần phủ có những năm
nghìn chúng binh tướng, hơn nữa, toàn bộ đều là tinh anh của
Thần giới.
Người chấp chưởng Thanh Hà thần phủ, chính là Lạc Thủy thần đế.
Chúng thần kinh hãi vô cùng, đối với Sư gia năm đó muốn vây giết Tức Mặc Ly ở bên ngoài Thần giới càng thêm mỉa mai! Không thể nghi
ngờ, đây đích thị là lấy trứng chọi đá mà!
Cửu Kiếm chỉnh đốn lại những tinh anh của gia tộc Tức Mặc. Ba
người họ sớm đã dẫn chúng binh tướng của Thanh Hà thần phủ
đến Ô Điệp châu, hợp thành binh lực lục giới.
Đêm, trong Tô Nhục Nhục tửu lâu ở Ô Điệp Châu.
Tức Mặc Ly ngồi trước án thư xem thư từ xử lý công việc, còn cô hổ
nhỏ thì lăn qua lộn lại trên giường, tự mình chơi đến là vui
vẻ.
Lăn qua hai cái, lại ngước mắt nhìn Tức Mặc Ly, thấy y dường như
mắt không hề chớp, trong lòng có chút khang khác, nghĩ nghĩ,
từ trong túi càn khôn lấy ra một nắm hạt hướng dương bằng
vàng.
Ném! Ngay giữa trán.
Lại ném! Ngay mũi.
Ném! Trúng ngay môi.
Duyệt Nhi chơi vui vẻ vô cùng, ném tới hạt cuối cùng, thấy Tức Mặc
Ly vẫn không để ý nàng thì cũng dừng lại, ở trên giường lăn
hai vòng, quá đỗi nhàm chán, đành nhắm mắt, đi ngủ!
Nhắm một hồi lâu, lại mở mắt ra, từ trên giường lẩm bà lẩm bẩm
ngồi dậy, cuối cùng nhịn không được nói: “Mặc Ly, sắp sang
ngày mai rồi!”
Tức Mặc Ly ngước lên, thản nhiên nhìn nàng: “Ừ.”
“Chàng lẽ nào không lo lắng ư?”
Tức Mặc Ly đặt thư xuống, bước đến bên giường. Thực ra, y từ sớm
đã xem xong, có điều muốn xem thử nếu phớt lờ cô hổ nhỏ này
thì nàng sẽ có phản ứng thế nào mà thôi.
Khoan thai ngồi xuống, quả nhiên thấy cô hổ nhỏ liền gối đầu lên
chân mình, tự động tìm một vị trí thoải mái nhất, đôi mắt to
tròn chớp chớp nhìn y.
“Không lo lắng, không sợ hãi.”
Duyệt Nhi đưa tay nghịch nghịch tóc y: “Thiếp mới không sợ, chỉ là có chút kích động.”
Tức Mặc Ly ôm nàng đặt lên giường, cùng nằm xuống, đưa tay khép
mắt nàng lại: “Mấy này nay bôn ba mệt rồi, ngủ đi.”
Duyệt Nhi ngoan ngoãn nhắm mắt, rồi lại mở ra, đôi mắt to tròn nhìn
Tức Mặc Ly, bối rối kéo kéo lỗ tai: “Không ngủ được.”
Đôi đồng tử tựa hắc ngọc của Tức Mặc Ly tràn ngập dịu dàng say
lòng: “À, không ngủ được? Vậy chúng ta làm những chuyện tình
ái?”
Duyệt Nhi nhìn bàn tay đã đặt lên người mình, căng thẳng lăn vào góc giường, tội nghiệp nhìn Tức Mặc Ly, thanh âm ngọt ngào dịu
dàng: “Thiếp không thích….”
Tay Tức Mặc Ly vừa nhấc lên thì cơ thể nhỏ nhắn của Duyệt Nhi lại lăn ngược trở về, vừa vặn nằm gọn trong lòng.Giọng nói của y cũng mang chút ý cười, nói: “Sau này nàng sẽ thích…”
Khắp gian phòng rộng lớn truyền đến tiếng kêu la của cô hổ nhỏ,
cuối cùng, dần dần chuyển thành tiếng rên rỉ khiến người khác phải mặt đỏ tim đập…
………………
Đưa mắt nhìn khắp binh tướng ở Ô Điệp Châu cũng không thấy điểm
cuối. Mấy mươi vạn đại binh của nhân gian, Minh gian, Yêu giới và Ma giới đứng trên mặt đất. Trên không trung, dẫn đầu là hơn vạn thần tướng của Thần giới, kế đó là mấy vạn thiên binh thiên
tướng của Tiên giới, khung cảnh rất mực hùng tráng.
Binh tướng đông đảo, nhưng tác phong rất mực chỉnh tề, không có lấy một tiếng động, sức chiến đấu không thể nào xem nhẹ.
Duyệt Nhi yếu ớt ôm cổ Tức Mặc Ly, nhìn hết một lượt, trên gương
mặt vốn trắng nõn đều là ý cười. Thấy một vài người hiếu
kỳ đánh giá nàng thì liền nở nụ cười, gật đầu chào hỏi,
hoặc là vẫy vẫy tay, chúng binh tướng đã gặp nàng trên đường
không khỏi đều có chút vui vẻ.
Tiểu cô nương trong lời đồn, quả nhiên rất đáng yêu.
Lướt qua hơn vạn thần tướng, Tức Mặc Ly đứng giữa không trung, Duyệt Nhi ở trong lòng y quay đầu nhìn, chỉ thấy hàng ngũ chỉnh tề,
biển người không có điểm cuối, nhất thời trong lòng thoải mái
rộng mở, không biết từ khi nào đã bị bầu không khí hào hùng
này lây nhiễm.
Cây trâm hình hổ cài trên tóc bị lấy xuống, đặt trong tay, chính
là thần khí với ánh chớp tím lấp lóe- Huyễn Oanh lưu ly
trượng.
Bầu trời tối om om, nặng nề đầy áp lực. Nàng cũng biết Đại Vô là bề trên, bên cạnh đó còn vô số giết chóc đang chờ đợi, nhưng thời
khắc này cũng không để tâm nhiều đến vậy, giơ lên Huyễn Oanh lưu ly trượng, từ trong lòng Tức Mặc Ly bay ra, cứ thế lao vào khe
nứt của Thiên đạo, tiếng nói trong veo văng vẳng: “Trời không
thuận theo chúng ta, chúng ta liền nghịch thiên.”
‘ẦM ẦM ẦM ẦM’-một tràng âm thanh đinh tai nhức óc truyền đến, kế
đó là một giọng nói già nua: “Tội gì vì tư lợi của hai người
các ngươi mà lại tổn hại đến tính mạng của muôn dân bá tánh,
nghịch thiên cơ chứ?” Rõ ràng, người đó vẫn hi vọng chuyện này có biến chuyển.
Tức Mặc Ly cũng đã bay tới, ôm Duyệt Nhi đang đứng giữa bầu trời
vào lòng, nghe thấy lời này thì cũng không khỏi ngước mắt
liếc nhìn về phía khe nứt Thiên đạo, bên môi rõ ràng là nụ
cười lạnh lẽo.
Bất chợt lại nghe cô nhóc trong ngực dùng linh lực đề cao giọng
nói, đáp: “Ta mặc kệ ông bảo vệ bao nhiêu quy tắc thiên địa,
cũng kệ ông cân bằng vạn vật, thậm chí có thể không tính toán hành vi tùy tiện của ông năm đó đối với ta, hôm nay, ta chỉ
tính với ông món nợ bên cầu năm ấy, một kích đó của ông đã
làm bị thương Mặc Ly! Ta muốn tay ông còn chịu thương tổn hơn cả chàng! Ta muốn ông phải ngủ say trăm năm như chàng!”
Rất nhiều rất rất nhiều năm sau đó, thiên địa thế sự bao lần xoay
vần, nhưng chúng binh tướng lục giới có may mắn tham gia trận
chiến năm ấy ở Ô Điệp Châu vẫn không quên được thời khắc này.
Giữa bầu trời tối tăm, Duyệt Nhi cô nương tay tay cầm thần binh,
ở trong lòng Lạc Thủy Thần đế, khắp cả không trung đều được
ánh sáng của hai người chiếu rọi.
Thời khắc ấy, vô số thiên tướng ngẩng đầu nhìn hai người họ ở giữa bầu trời, chợt nghĩ đến cảm tình chôn giấu sâu tận đáy lòng
đối với những người mà họ vĩnh viễn sẽ chẳng thể nào nhắc
đến.
Thời khắc ấy, có gì đó đã cắm rễ sâu trong lòng của họ. Bất
luận sau này trải qua bao nhiêu năm tháng dâu bể, họ vẫn nhớ như in khung cảnh này, khắc ghi truyền kỳ như vậy, khắc ghi cảm
tình như vậy, và khắc ghi, dáng vẻ hai người ôm nhau như vậy.