Xuân đi thu đến, nơi Thần giới, dãy núi Lạc Thủy vẫn thế tuyết trắng bay bay, không biết rốt cuộc đã qua bao nhiêu mùa đông.
Phù Hoa sơn bên trong dãy núi Lạc Thủy, xa xa truyền đến tiếng cười ngọt
ngào của một tiểu cô nương khiến người nghe vui vẻ thoải mái, chỉ thấy
cả thể xác lẫn tinh thần đều được thanh tẩy một phen.
Một con hổ nhỏ so với bàn tay của nam tử thành niên lớn hơn một chút đang ở trên nền tuyết lăn lộn, lớp lông xù màu tím dính đầy tuyết, chạy được
mấy bước thì quay đầu lại nhìn nhìn con chim rất đẹp lớn cỡ một con cò
trắng đang đuổi theo phía sau, có điều con chim đó lông vũ đỏ rực, toàn
thân trên dưới đều là màu đỏ rực rỡ, trên nền tuyết trắng tinh càng trở
nên tươi thắm vô cùng, nếu người có chút hiểu biết liền có thể nhìn ra
con chim này chính là phiên bản thu nhỏ của thần thú thượng cổ – hỏa
phượng.
Con hổ tím chạy vài bước, quay đầu lại, hỏa phượng quả nhiên đang bay là đà sau lưng, vỗ vỗ đôi cánh tuyệt đẹp, rập khuôn đuổi theo. Con hổ tím
bướng bỉnh dùng cái chân tròn trĩnh đá mấy cục tuyết trên nền đất, vừa
vặn trúng phải mắt hỏa phượng, lập tức suýt nữa thì cười đến lăn quay,
thanh âm ngọt ngào mềm mại từ trong miệng con hổ tím truyền đến: “Sở Từ, ngươi thật ngốc, vậy cũng không tránh được!”
Mắt thấy hỏa phượng đã bay tới bên cạnh, đôi mắt hỏa phượng ngập tràn ý
cười chăm chăm nhìn nàng. Mặc dù là hỏa phượng phiên bản thu nhỏ, thế
nhưng đôi cánh so với con hổ tím vẫn lớn gấp mấy lần, nó phủ rợp phía
trên con hổ tím, hai cánh chỉ nhẹ nhàng phẩy phẩy, tuyết trắng trên đất
lập tức cuộn tung lên, cô hổ nhỏ thảm hại bị tuyết phủ ngập đầy trời ập
vào đến độ mắt không mở ra được, đành phải vội vàng hướng phía bên cạnh
chạy đi, nỗ lực tránh né đòn tập kích bằng cánh của hỏa phượng.
Nàng chạy được vài bước lại bị tuyết che mờ cả mắt, bốn chân ngắn mềm nhũn
liền bò ra nền tuyết, hỏa phượng thấy thế liền bay tới, vỗ vỗ cánh,
tuyết lớn khắp trời một lần nữa bao phủ lên con hổ tím tội nghiệp, nàng
đành phải lăn qua bên cạnh, trên nền tuyết chỉ lưu lại dấu vết lăn tròn
của con hổ tím, nàng không phát hiện trước mặt có hư linh quả to to, quả nhiên là đụng phải, ai ui một tiếng, ngừng lại.
Hỏa phượng lý nào chịu buông tha nàng, thong thả ung dung đuổi tới, thong
dong điềm tĩnh đập cánh, dáng vẻ ‘nàng phục hay chưa’, nhìn con hổ tím
hai mắt nước mắt rưng rưng: “Ta phục, Sở Từ, hì hì…Ta phục rồi, Sở Từ,
ta đánh không lại ngươi…”
Hỏa phượng thấy thế thì ngừng đập cánh, trong đôi mắt hỏa phượng thế nhưng
đều là ý cười ấm áp, đẹp đến độ khiến người ngơ ngẩn.Nó cúi đầu, nhẹ
nhàng mổ lớp lông tơ bám đầy bụi trên đầu con hổ tím, kéo nàng đứng dậy, con hổ tím khó khăn lắm mới đứng vững được, móng chân nhẹ nhàng phủi
phủi những chỗ mình có thể với tới.
Hỏa phượng thấy hai lỗ tai hổ nhỏ của nàng đều bám đầy tuyết, cúi đầu nhẹ
nhàng dùng mỏ mổ mổ tuyết, khiến cô hổ tím cười vui vẻ: “Sở Từ, rất
nhột…”
Hỏa phượng tiếp tục mổ, mổ, mổ.
Đôi mắt to tròn tựa hổ phách của con hổ nhỏ chợt lóe lên nét xảo quyệt,
thừa lúc hỏa phượng không chú ý, hai chân liền tóm lấy hai khối tuyết,
vừa ngẩng lên liền đem cục tuyết kia ập lên mắt hỏa phượng. Hỏa phượng
không ngờ nàng vậy mà còn có chiêu này, chỉ biết lắc đầu không biết làm
sao, hai cánh hợp lại ở phía trước phủi phủi tuyết.
“Sở Từ à, binh bất yếm trá, thua ta, ngươi không bẽ mặt.” Con hổ tím nào đó khí thế ngất trời.
Hỏa phượng bất đắc dĩ cọ cọ đầu lên người con hổ tím, thân thiết yêu thương nói không nên lời.
Cửu Kiếm sớm đã ở giữa không trung nhìn hai người họ đùa nghịch một lúc
lâu, bên môi cũng mang theo ý cười, hiện giờ bất đắc dĩ nói: “Duyệt Nhi
cô nương…Đã giữa trưa rồi đó…”
Quả nhiên, con hổ tím vừa nghe thì lỗ tai liền dựng lên, lên án nói: “Sở Từ, đều là ngươi, suýt nữa hại ta quên mất chính sự.”
Dứt lời liền nhanh chóng chạy trở lại theo dấu vết con đường vừa đùa
nghịch, bất quá chỉ một lúc, trên cổ con hổ nhỏ liền treo một chiếc túi
gấm màu tím, vội vội vàng vàng chạy về phía này.
Hỏa phượng đập đập cánh, cũng từ trên không trung đáp xuống, ngồi trên nền tuyết.
Con hổ tím lờ mờ phát ra tiếng cười ngọt ngào, kéo lông vũ hỏa phượng rồi
từng chút từng chút một bò lên trên lưng, bốn chân tròn lẳng ôm chặt lấy cổ hỏa phượng, mặt hổ be bé còn cọ xát bên trên một lúc lâu, hỏa phượng thấy nàng ngồi vững rồi mới vỗ cánh, hướng phía Thứ Thiên Điện mà bay.
Cửu Kiếm vội vàng đi theo, cô hổ tím ở trên lưng hỏa phượng vẫn không yên,
trái gãi gãi, phải cào cào, hỏa phượng run lên mấy bận, Cửu Kiếm đột
nhiên có cảm giác nếu không phải sợ Duyệt Nhi ngã chết, Sở Từ e là sớm
đã ném bay nàng rồi.
Một lúc lâu sau, cô hổ tím lại dùng bàn chân từng chút từng chút vỗ cổ hỏa phượng, giọng nói ngọt ngào: “Giá! Giá!…” *chị đây là đang cưỡi ngựa à -.-*
Bóng dáng hỏa phượng ở giữa không trung nặng nề một lúc, thiếu chút nữa là từ trên không trung cắm xuống.
Đến Thứ Thiên điện, hỏa phượng thả cô hổ tím xuống, bàn chân cô hổ tím vỗ
vỗ y rồi liền chạy vào bên trong điện. Hỏa phượng đứng bên ngoài, đôi
mắt đẹp đẽ tinh khiết nhìn theo bóng nàng mất hút mới cúi đầu, bay lên
cây cổ thụ bên cạnh.
Cửu Kiếm ở cạnh bên yên lặng nhìn, một lúc lâu sau, thở dài một tiếng.
Cô hổ tím chạy đến bên trong điện, vòng qua mấy lớp bình phong rộng lớn
mới dừng bước, quay đầu không trông thấy cửa điện nữa, bàn chân nhỏ bé
đem chiếc túi gấm trên cổ ôm xuống, đặt trên mũi ngửi ngửi mới tháo
xuống.
Chỉ nghe ‘phịch’ một tiếng, cô hổ tím bỗng nhiên đã hóa thành một tiểu cô
nương dễ thương hoạt bát, chỉ có lỗ tai vẫn là tai hổ, mái tóc dài màu
tím rũ xuống, đôi mắt to tròn trong suốt sáng rực tựa hổ phách, chớp
chớp mắt, hàng lông mi dày rợp cũng lay động, linh khí bức người khó mà
diễn tả.
Duyệt Nhi nhìn bộ y phục hoàn hảo trên người, hắc hắc cười một tiếng, liền
vội vàng vòng qua bình phong trước mặt, hướng chiếc giường bằng ngà voi
tinh xảo bên trong chạy đi.
Trên giường, một nam tử đang nằm.
Y toàn thân áo trắng, mái tóc đen như mực trải trên lớp chăn đệm mềm mại, dung mạo khiến người khác nhìn một lần chẳng thể quên được. Môi nhếch
lên, chiếc mũi thanh tú, hàng mày dài đến tận tóc mai, đôi mắt bên dưới
hàng mày ấy đang khép hờ, chỉ để lại một bóng râm trên gương mặt.
Thế gian này chẳng thể tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung y, người nhìn thấy đều không khỏi không kiềm chế được mà ngừng thở, chỉ sợ quấy nhiễu y, mặc dù hiện tại y đang chìm trong giấc ngủ, nhưng nét cao quý lạnh
lùng trên người cũng tựa như dung mạo y, khiến người tâm thần rung động.
Duyệt Nhi nhẹ nhàng ngồi lên giường, bàn tay nhỏ nhắn ve vuốt gương mặt không chút khiếm khuyết tựa bạch ngọc của y, lại sờ sờ chiếc mũi thanh tú,
gương mặt vừa rồi vui vẻ cười đùa hiện giờ thế nhưng đã trở nên có chút
khổ sở.
Cửu Kiếm nói Tức Mặc Ly sau khi bị thương phải trầm tu, e rằng phải rất lâu rất rất lâu mới có thể tỉnh lại.
Duyệt Nhi từng hỏi nàng ấy cần bao lâu, đám người Cửu Kiếm đều lắc đầu, vẻ mặt ai nấy đều mờ mịt.
“Mặc Ly, đã năm mươi năm rồi…Hư linh quả thiếp đã ăn hết mấy lần, chàng sao
còn chưa tỉnh lại? Cửu Kiếm nói hư linh quả lớn rồi, chàng sẽ tỉnh lại,
nhưng nó đã lớn mấy lần, ngay cả Cửu Kiếm cũng gạt thiếp, có đúng
không?”
Duyệt Nhi nhẹ nhàng lướt qua cánh môi mỏng của y, trên đầu ngón tay là nhiệt
độ man mát: “Đêm qua Tử Dao Thần quân đến nói muốn gặp chàng, thiếp mới
không cho nàng ta gặp, chàng là của thiếp. Nàng ta là kẻ xấu…”
Nam tử trên giường vẫn không chút động tĩnh, ngay cả hơi thở cũng yếu đến
độ khiến người ta không cảm giác được y hãy còn đang sống.
“Tô nhục nhục tửu lâu ở Thần giới khai trương rồi, hiện giờ khắp lục giới
đều là sản nghiệp của thiếp. Mấy ngày trước, Chi Hàn còn đề nghị nói
muốn ở Thần giới mở dược quán. Đan dược gì gì đó y thành thạo nhất, dù
gì Tiểu Hoa cũng vui vẻ cùng y cạnh tranh, y truyền tin đến nói, chuyện
còn lại không cần bận tâm.”
Bàn tay nhỏ nhắn xoa nắn tai y, lại nói: “Cửu Kiếm còn nói, Thất Mệnh thúc
thúc bị Khổng Tước tỷ tỷ gạo nấu thành cơm, tiểu bảo bảo cũng sắp có
luôn. Chúng ta đã thân thiết đến như thế nhưng còn chưa có tiểu bảo bảo, thật không vui chút nào.”
Nam tử trên giường vẫn không hề có động tĩnh, Duyệt Nhi hơi nản lòng, xoa
cằm y, tiếp tục nói: “Thất Mệnh thúc thúc cứ cách một khoảng thời gian
thì sẽ cầm một chiếc túi càn khôn đến cho thiếp, bên trong đều là bạc và bảo vật, thiếp không biết có bao nhiêu bạc nữa. Túc Tịch nói chỉ ít hơn một chút so với Tức Mặc gia, ý chính là rất nhiều rất nhiều rồi. Chàng
xem, thiếp có nhiều tiền đến vậy, chàng còn không nhanh tỉnh lại, thiếp
sắp vượt qua chàng rồi. Sau này mua Tức Mặc gia của mọi người luôn.”
“Mặc Ly, thiếp đã ngoan ngoãn tu luyện. Phất Dung nói thiếp là người tập
thành pháp thuật tập hợp khắp lục giới đó. Diêm La vương hiện giờ nhìn
thấy thiếp thì đều đi đường vòng, hắc hắc, còn có Cốc Quân Tinh kia lần
trước dẫn theo thủ hạ đến quy phục thiếp, thiếp để mấy trưởng lão đi
theo Sở Từ thu nhận họ, ha ha, Khổng Tước tỷ tỷ nói Cốc Quân Tinh mỗi
lần đều dùng ánh mắt tràn ngập tình thương của phụ thân so với Thất Mệnh còn dạt dào hơn nhìn thiếp… Mắc cười quá…”
“Mặc Ly, chàng không biết đâu, Tiểu Mộ cùng Đông Hải tam thái tử cũng không
hờn dỗi nữa, chậc chậc, Cửu Kiếm kể thiếp nghe là tam thái tử ở trên đó. Có điều thiếp cũng không biết vì sao Cửu Kiếm cứ quan tâm ở trên ở dưới làm gì…Dù sao ở trên cũng không vui…Đúng rồi, Ninh Tê tỷ tỷ một thời
gian trước hạ phàm, nói muốn đi thể nghiệm cái gì mà nhân sinh chân
chính…”
Bàn tay Duyệt Nhi lướt qua mái tóc dài của Tức Mặc Ly, cười nói: “Thiếp
thật ngốc, tự ti cái gì chứ? Ninh Tê tỷ tỷ nói, “người muội yêu cũng yêu muội chính là điều hạnh phúc nhất thế gian”. Thì ra thiếp sớm đã rất
hạnh phúc rồi…Ừm, nếu chàng mau tỉnh lại, thiếp sẽ càng hạnh phúc hơn,
có đúng không? Có nghe thấy không! Thức dậy đi!”
Nội điện vắng vẻ trống trải không một tiếng động, chỉ vọng lại âm thanh
ngọt ngào của Duyệt Nhi, bên môi Duyệt Nhi đều là ý cười, nhưng đôi mắt to tròn đã ướt nhòe, liền vội vàng chớp chớp mắt, bàn tay nhỏ bé kéo
bàn tay đang vô lực buông xuống của Tức Mặc Ly.
Mỗi một nơi trên cơ thể y vốn nên hoàn mỹ tinh xảo nhất, nhưng mà, bàn tay
này khi ấy cầm Cửu Diệu chống chọi với Thiên đạo cửu vệ, bị lửa thiêu
đến máu thịt lẫn lộn. Những vết thương khác trên người sớm đã không còn
dấu vết, duy chỉ có bàn tay này, gánh chịu thương thế nặng nề nhất, hiện giờ nhìn xem, vốn là làn da nhẵn mịn tinh tế lại có vết thương chằng
chịt đan xen, có điều đã nhạt màu đi rất nhiều.