Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi hướng bên trong Thứ Thiên điện mà đi, Duyệt
Nhi nhìn lớp lớp màn trướng cùng bình phong thì bất giác nhớ
tới những giày vò trên giường suốt ba ngày kia, nhất thời đôi
mắt lại ầng ậng nước, mặc dù rất thoải mái, hết sức thoải
mái, nhưng mà, nhưng mà cái cảm giác thần trí hoàn toàn mất
hết, không biết bản thân đang làm gì thật sự không dễ chịu
chút nào.
Tức Mặc Ly ôm nàng bước đến bên ngọc trì cách giường lớn một tấm bình phong, chậm rãi cởi y phục Duyệt Nhi, ôm nàng bước xuống
nước, thấy dáng vẻ đáng thương như vậy của nàng, trong lòng yêu thương nói: “Không phải đâu, tắm rửa sẽ thoải mái.”
Phàm là lời của Tức Mặc Ly thì Duyệt Nhi cơ hồ đều sẽ tin tưởng vô
điều kiện, đây là thói quen suốt mấy trăm năm, nghe Tức Mặc Ly
nói thế, Duyệt Nhi liền an tâm, ngoan ngoãn ở trong ngọc trì
tắm rửa, vừa cúi đầu liền trông thấy trên làn da trắng nõn của mình đều là dấu hôn đậm nhạt không đều khiến nàng giật thót,
thanh âm càng trở nên đáng thương: “Chàng là người xấu!”
Tức Mặc Ly nhìn trên da thịt trắng như tuyết dấu hôn xen kẽ, ánh
lửa lấp lóe trong mắt lại bùng lên, xiêm y mỏng manh, liền đưa
tay ôm chặt Duyệt Nhi. Duyệt Nhi cả kinh, lập tức cảm nhận được sự biến hóa trên cơ thể y, tức thì đôi mắt lại rưng rưng lệ:
“Chàng trước đây không như vậy.”
Tức Mặc Ly siết chặt cơ thể phập phồng với những đường cong tinh
tế tuyệt mỹ của nàng vào lòng, theo hô hấp của bé yêu trong
ngực mà nhấp nhô lên xuống trêu ngươi, nghe thấy Duyệt Nhi tức
giận bất mãn, trầm ngâm nói: “Trước đây thật ngốc.”
Duyệt Nhi gần như không thở nổi, vóc dáng nàng vốn đã nhỏ nhắn xinh xắn, hiện giờ bị Mặc Ly ôm lấy thì đã chẳng thể động đậy,
không phải là…Lại một lần nữa ư, rõ ràng đã mấy ngày mấy đêm rồi, hu hu nàng không muốn đâu, nghĩ tới đây, trái tim cô hổ
nhỏ Duyệt Nhi lo lắng bất an: “Mặc Ly…Chàng còn muốn?”
Tức Mặc Ly hít sâu một hơi,cố gắng kiềm chế, rũ mắt lặng lẽ nhìn Duyệt Nhi.
Bình thường thấy Tức Mặc Ly bạch y rộng thùng thình, cả người
trông có vẻ mảnh khảnh, phong thái ngọc thụ lâm phong, hôm nay
nhìn thấy, Duyệt Nhi âm thầm cảm giác được cơ thể gần gũi thân mật với mình, chàng thật ra rất cao, dáng người rắn rỏi mạnh mẽ, kiên cường có lực, có lẽ Mặc Ly vốn đã có vóc người
tốt như vậy, Duyệt Nhi đem gò má cọ cọ ngực y, trong đầu tìm
tòi một hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra một từ, gọi là gì
nhỉ? Dẻo dai…
Aizzz, nàng đang nghĩ gì vậy? Duyệt Nhi sau khi phát hiện mình có suy nghĩ không đứng đắn về vóc dáng của Tức Mặc Ly thì gương mặt
sắp đỏ đến nhỏ ra máu, hu hu, nàng cũng trở nên hư hỏng rồi…
Tức Mặc Ly đương nhiên không biết Duyệt Nhi đang nghĩ gì, khát vọng
trong lòng càng lúc càng mạnh, cuối cùng đành kéo Duyệt Nhi
lại, để nàng dựa vào tảng đá bạch ngọc bên cạnh, bay người
liền ra khỏi ngọc trì, thi triển pháp thuật hong khô y phục trên người, thấy gương mặt Duyệt Nhi đỏ bừng đang nhìn mình, suýt
nữa lại nhịn không được mà bước đến ôm lấy nàng, mãnh liệt
yêu thương một phen.
Cuối cùng nghĩ tới vừa rồi đã đồng ý sẽ không như vậy nữa với
nàng, hơn nữa sợ làm nàng bị thương, đành phải thản nhiên nói: “Ta ra ngoài làm chút đồ ăn cho nàng, ngoan ngoãn tắm đi, có
biết không?”
Duyệt Nhi thiếu chút nữa bị ánh mắt một mảnh tĩnh mịch của y dọa
sợ, nghe vậy vội vàng không ngừng gật đầu, hai lỗ tai cũng cong cong, dường như hận không thể để Tức Mặc Ly đi nhanh một chút.
Tức Mặc Ly lại cẩn thận quan sát nàng một lượt, lập một kết giới ở xung quanh rồi mới rời đi.
Cô nàng này, trời sinh phái tới là để thách thức y mà.
Duyệt Nhi thấy bóng dáng Tức Mặc Ly đã khuất khỏi tầm mắt thì
liền thở phào một hơi, ai ya, cũng đã lâu như vậy rồi, chàng
hẳn là sẽ không thêm lần nữa đâu nhỉ. Nghe nói song tu không cần
phải mấy ngày mấy đêm mà? Duyệt Nhi mơ mơ hồ hồ nhớ lại sách
xem lần trước, lẽ nào Mặc Ly giống như trong sách nói, đã thỏa
mãn rồi?
Sau này kể từ một ngày nào đó, cô hổ nhỏ đáng thương sau mười mấy
ngày trời không xuống giường được vẫn nhận thấy ánh mắt Tức
Mặc Ly nhìn nàng như vậy, cuối cùng đã hiểu ba ngày ba đêm ấy
đối với y lý nào có thể thỏa mãn chứ? Đáng tiếc, cô hổ nhỏ
cuối cùng mới phát giác ra.
Cô nhóc kia kia dạo gần đây đang trốn y.
Sau khi phát hiện chuyện này, Tức Mặc Ly có chút kinh ngạc.
Từ khi Duyệt Nhi được y nhặt về vẫn luôn hận không thể mỗi giây mỗi phút đều ở cạnh y, hiện nay sao lại có thể trốn y?
Nàng ở Cúc Thủy Toái Nguyệt Đình chơi đùa, y tìm nàng, khi nàng nhìn thấy y
từ xa thì đã lén bay qua một ngọn núi nhỏ trong dãy núi Lạc Thủy, y ở
Thứ Thiên Điện, nàng liền trốn không dám lảng vảng xung quanh Thứ
Thiên Điện.
Đám người Cửu Kiếm đứng ở tiền điện nhìn gương mặt lãnh đạm không chút
biểu cảm nào của Tức Mặc Ly mà lòng nơm nớp lo sợ, hầy, chủ tử thật
đẹp, có thể nói là mỹ nam tử đẹp nhất lục giới, nhưng vì sao lại lạnh
lẽo như núi băng thế kia?
Ai ya, chả trách Duyệt Nhi cô nương lại muốn trốn tránh đủ kiểu.
“Vì sao Duyệt Nhi lại trốn ta?” Nếu không phải vì cô nàng kia trở về ngủ
rất đúng giờ thì y đoán chừng một ngày y cũng không thể gặp nàng nổi một lần.
Mọi người:…..
“Ngưng Không.”
“Chủ thượng, Duyệt Nhi cô nương có thể muốn….hít thở không khí?”
“Túc Tịch.”
“Theo thuộc hạ quan sát, chắc là chứng sợ hãi sau hôn nhân trong truyền
thuyết.” Túc Tịch và Ngưng Không là hai người nghiêm cẩn an phận nhất
trong tứ đại thần sứ.
“Phất Dung”
“Chủ thượng, Duyệt Nhi cô nương có tâm sự.” Phất Dung sơ lược khái quát một chút.
Mọi người: Duyệt Nhi cô nương có tâm sự? Vậy so với tin tức Cửu Kiếm có một cái đầu trong sáng thì càng kinh khủng hơn…
“Cửu Kiếm.”
Cửu Kiếm run run hành lễ, từ khi chuyện nghe lén lần trước bị phát hiện thì cho đến bây giờ bên ngoài Thứ Thiên Điện đều được bày kết giới, ài,
trong lòng Cửu Kiếm không yên nhưng nàng vẫn không ngại làm một thuộc hạ tốt, kính cẩn tận trách đã biết thì sẽ nói, đã nói thì nói hết nên dè
đặt đáp: “Chủ thượng, là do ngài rất….Cho nên làm Duyệt Nhi cô nương
sợ…”
Nói xong, Cửu Kiếm tự hào đứng thẳng lưng, không có cách nào khác không
có cách nào khác, nàng nói trúng tim đen được chứ nhỉ? Về phần mấy
chữ muốn nói phía sau thì đành bỏ lửng, uy vũ, dũng mãnh…Chậc chậc,
chủ thượng tự tưởng tượng nha, như vậy cũng không đắc tội với người.
Tức Mặc Ly:….
Bên trong nội điện trống trải vắng vẻ, rõ ràng cô hổ nhỏ lại
đang trốn y, y có cảm giác hoang mang, nếu như Duyệt Nhi cứ trốn y như vậy mãi, y nên làm sao?
Y chỉ muốn để nàng ngây ngốc trong lòng y, y trước đến giờ tiếc chữ như vàng, hiện giờ xem ra, Duyệt Nhi khẳng định ở bên cạnh y sẽ buồn.
Đến tối, đợi khi bóng dáng nhỏ bé của cô hổ nhỏ xuất hiện bên
ngoài điện, Tức Mặc Ly cơ hồ ngay lập tức liền cảm nhận được.
Cô hổ nhỏ hình như có chút ngập ngừng, cúi đầu đứng phía trước điện do dự một lúc rồi mới cất bước, từ từ di chuyển vào,
cẩn thận ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt Tức Mặc Ly đang ở
trước điện trầm mặc nhìn nàng.
Trái tim cô hổ nhỏ run lên, lập tức hơi hơi chua xót.
Ánh mắt Mặc Ly…rất cô độc, rất thê lương….
Cửu Kiếm từng nói với Duyệt Nhi, Mặc Ly lúc hơn một ngàn tuổi đã gặp biến cố gia đình bi thảm, phụ thân và phụ mẫu cùng ra đi, chỉ còn mình chàng là hậu nhân cuối cùng của Tức Mặc gia
vạn dặm lưu vong, gặp phải hết đợt sóng truy sát này đến đợt
sóng truy sát khác, mãi đến hiện giờ mới đưa gia tộc Tức Mặc
một lần nữa trở thành ba đại gia tộc ở Thần giới, tu vi của
chàng mặc dù hiện giờ là cao nhất ở Thần giới, nhưng rất ít
khi động thủ.
Nghe nói, nàng là người duy nhất có thể gần gũi thân thiết với
chàng. Vốn dĩ Cửu Kiếm cho rằng chàng sẽ giống như phật tổ
Tây phương cực lạc Tiên giới, vô tình vô dục, mãi đến khi nhặt
được nàng.
Một mình cô độc suốt mấy vạn năm sẽ có cảm giác như thế nào?
Tháng năm đằng đẵng, liệu có phải đôi khi cũng sẽ có cảm giác tra tấn giày vò?
Cô hổ nhỏ xót xa trong lòng, nàng cảm nhận được sự yêu chiều
gần như không bến bờ của Mặc Ly dành cho nàng, có đôi khi nàng
giận dỗi, không vui. Rõ ràng biết rõ y thích nàng vùi trong
lòng mình, nhưng nàng lại cứ muốn chạy đi.
Hiện giờ trông thấy Tức Mặc Ly một mình lặng lẽ ngồi trước điện
đợi nàng, lương tâm cô hổ nhỏ cuối cùng đã bị thức tỉnh.
Nàng dịch bước đến trước án thư y ngồi, lại nhích nhích, cuối
cùng thực sự không nhịn được, nhảy vọt một cái liền ngồi
trong lòng y.
Quả nhiên giống như nàng dự liệu, Tức Mặc Ly đưa tay liền ôm nàng vào lòng, chưa bao giờ không như vậy.
“Mặc Ly, ta sai rồi.” Chủ động đem lỗ tai nhỏ nhắn để bên dưới tay y, cô hổ nhỏ cho thấy nàng thật sự nhận lỗi.
“Sai ở đâu?” Vị thần quân nào đó phớt lờ.
“….Không nên trốn chàng…” Được rồi, chỉ cần Mặc Ly nở nụ cười với nàng, nàng liền mãn nguyện.
“Vì sao trốn ta?” Để xem cô hổ nhỏ có thể vâng lời đến khi nào.
“………..Chàng luôn dùng ánh mắt muốn ăn sạch ta nhìn ta.” Cô hổ nhỏ cũng rất là ủy khuất nha.
Tức Mặc Ly: “……………………:” Cái gọi là “thực túy tri vị”(1), cô hổ nhỏ đương nhiên không hiểu.
(1)Ăn được một lần sẽ biết được mỹ vị. Thường so sánh người sau
khi được nếm mỹ vị một lần thì sẽ có lòng tham không đáy.
“Không ngoan sẽ phải đánh vào mông, biết chưa?”
Cô hổ nhỏ lập tức không ngoan: “Ta không muốn! Không muốn! Không
muốn! Đánh mông đau lắm, lại mất mặt nữa! Không muốn!”
Tức Mặc Ly đè cô hổ nhỏ đang cật lực hoa chân múa tay phản đối: “Vậy nàng nói xem muốn thế nào?”
Đôi mắt to tròn long lanh của Duyệt Nhi đảo tròn, nở nụ cười ngọt ngào, thừa dịp Tức Mặc Ly hơi thất thần liền nhanh chóng hôn
lên gương mặt tuấn tú của y trái một cái, phải một cái:
“Hôn chàng nè, đừng đánh mông, được không?”
Tức Mặc Ly thở dài, để cô hổ nhỏ đối diện với mình: “Duyệt Nhi, ở bên cạnh ta có phải rất chán không?”
“Không có đâu, rất vui, rất an tâm.”
“Sau này nàng muốn đi loanh quanh cũng không sao, có điều phải để đám người Cửu Kiếm đi theo, biết chưa?”
Được rồi, để nàng được tự do thì thế nào? Cuối cùng cũng là vì y yêu nàng.
Duyệt Nhi cực kỳ vui mừng, cười nói: “Thật sao?”
Tức Mặc Ly gật đầu, đôi mắt đen lay láy nhìn nàng, có chút ảm đạm.
Trong lòng Duyệt Nhi vì được tự do mà hết sức phấn khởi, hoàn
toàn không để ý thấy nét buồn bã không đành lòng của Tức Mặc Ly, trong lòng đã trù tính, ngày mai đi dạo Thần giới, hắc
hắc, ngày kia à, a, chiếc miệng nhỏ nhắn đã bị phủ kín, ngày mai của ngày kia lại nghĩ.