Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 119: Cướp thần quân làm áp trại tướng công(1)




Thất Mệnh trước đó không lâu mới từThần giới đến Tiên giới xem xét tình hình của Tô Nhục Nhục tửu lâu.

Hôm nay, y vừa ngồi trên ghế thản nhiên uống một ngụm trà, vừa nhớ tiểu chủ tử đang ở Thần giới, hiện giờ không biết nàng thế nào? Nghĩ đến không lâu nữa nàng sẽ xuất giá, Thất Mệnh đột nhiên có chút chua sót trong lòng.

Yvẫn luôn đối đãi với Duyệt Nhi như con gái mình, hiện giờ, con gái sắp lập gia đình, bỏ lại mình y lẻ loi trơ trọi, nhất thời có một cảm giác buồn thương gọi là ‘con gái lớn không thể giữ’.

Thất Mệnh vừa uống trà vừa thở dài, không ngờ nhớ đến cô hổ nhỏ thì nàng đã xuất hiện.

Chỉ nghe “phịch” một tiếng, cái bàn nhỏ trước mặt Thất Mệnh đã bị thủng một lỗ, Thất Mệnh trợn mắt há hốc miệng nhìn cái bàn, đứng lên, sau đó, thấy tiểu công chúa đáng thương của y, lăn tròn té ngã trên mặt đất.

Thất Mệnh vội vàng ngồi xổm xuống, định đỡ Duyệt Nhi đứng dậy, tiếc rằng Duyệt Nhi đã lầm bầm một tiếng rồi lăn sang bên cạnh, tự mình nhanh nhẹn đứng lên, cúi đầu, bàn tay nhỏ bé nhanh chóng phủi phủ người rồi ngẩng lên, đôi mắt to tròn ngập ý cười: “Thất Mệnh thúc thúc......”

Thất Mệnh vội vàng đến gần hơn một chút, nhẹ nhàng thở ra: “May mà không ngã đến mức bị thương.”

“Con cũng biết phương pháp này rất nguy hiểm, cho nên vẫn dùng linh lực hộ thể, bằng không con đã ngã chết rồi.” Duyệt Nhi cười ha ha, chậm rãi bước đến trước bàn, Thất Mệnh vội vàng rót chén trà đưa tới.

Duyệt Nhi mới uống một ngụm liền nhíu đôi mày liễu cong cong: “Thất Mệnh thúc thúc, rất khó uống...... Không lẽ thúc không có tiền mua trà ngon?” Cô hổ nhỏ đã bị Lạc Thủy Thần Quân nuông chiều từ bé.

Thất Mệnh: “...... Cứ uống được là tốt rồi.” Vừa dứt lời, liền nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của Duyệt Nhi đen thui giống như cây gậy, nhất thời kinh hãi: “Tay làm sao vậy?”

Duyệt Nhi thổi trái thổi phải trong chốc lát: “Tử Dao Thần Quân giẫm lên con.”

Biết liền mà! Tiểu công chúa đến Thần giới nhất định sẽ bị người ta khi dễ, nghĩ đến đó, khoảng gian mày của Thất Mệnh có vài phần lo lắng: “Lạc Thủy Thần Quân đâu? Người bỏ mặc con sao.”

Duyệt Nhi đắc ý vênh vang, hai lỗ tai be bé cũng dựng thẳng lên: “Con cũng không cho chàng biết.”

Thất Mệnh vô lực thở dài, nếu nàng bị khi dễ thì làm sao bây giờ?

Hai mắt Duyệt Nhi sáng rỡ nhìn Thất Mệnh, giống như Thất Mệnh là món thịt thơm ngọt ngào nhất thế giới.

Tâm can Thất Mệnh đều run rẩy: “Duyệt Nhi...... Con muốn làm gì?”

“Thất Mệnh thúc thúc, không phải thúc đã nói dưới trướng chúng ta có hơn một vạn bạch hổ sao?”

Thất Mệnh hoàn toàn không hiểu rõ ý của Duyệt Nhi: “Ừ, Duyệt Nhi muốn làm gì?”

Hai bàn tay của Duyệt Nhi vỗ mạnh vào nhau, ha ha cười thành tiếng: “Một vạn con hổ đứng ở một chỗ, trường hợp này nhất định rất oai phong, rất chấn động nha......”

Thất Mệnh gật đầu.

“Liệu có thể, tập hợp tất cả lại một chỗ?”

Thất Mệnh gật gật đầu: “Duyệt Nhi đã là Vương của hổ tộc, muốn triệu tập bọn họ đương nhiên là có thể.”

Duyệt Nhi nhảy lên: “Cám ơn Thất Mệnh thúc thúc, vậy bây giờ nhanh chóng giúp con gọi đến có được không? Bảo bọn họ đi Bồng Lai tiên sơn.”

Thất Mệnh không hiểu vì sao, nhưng đây là lần đầu tiên Duyệt Nhi tiếp xúc với tộc Bạch Hổ, y rất vui mừng nhìn thấy sự biến đổi của Duyệt Nhi, vội vàng hạ mệnh lệnh, thu xếp mọi chuyện cho Duyệt Nhi.

Duyệt Nhi không kiếm được tọa kỵ, lúc đi cũng rất vội vàng, không dẫn theo Long Đằng vương và Hư Linh Hầu vương đến, hiện giờ liền triệu một đám mây, một đường nghiêng nghiêng ngả ngả bay về hướng Bồng Lai tiên sơn.

Sáng sớm ngày thứ ba, Cửu Kiếm nhìn thấy dãy núi Lạc Thủy đã hoàn toàn thay đổi, trong mắt lấp lánh ánh lệ, rốt cục, rốt cục chủ thượng sắp gả ra ngoài, à không, là lấy vợ. Vốn cứ nghĩ đời này cũng không có thể nhìn thấy cảnh tượng như thế.

Còn chưa chờ nàng cảm động xong,Tức Mặc Ly đã bay về hướng Tiên giới, đám người Cửu Kiếm đương nhiên không muốn buông tha cơ hội để lo chuyện bao đồng, vội vàng cùng Túc Tịch Phất Dung Ngưng Không nhanh chóng chạy theo, về phần hai người Ninh Tê và Kha Mộ Thanh thì từ ba ngày trước đã đếnTiên giới tìm Duyệt Nhi.

Hoa Tuyên Tịch nơm nớp lo sợ đứng một bên, Thất Mệnh tỏ vẻ rất bình tĩnh, Duyệt Nhi khẩn trương xoay qua xoay lại tại chỗ: “Mặc Ly không thấy thư ta để lại sao?” Sao còn chưa đến.

“Ai nha mặc kệ, Thất Mệnh thúc thúc, chúng ta xuống trước đi.”

Mọi người trong Bồng Lai tiên sơn cũng hồi hộp, nghe thấy lời nói của Duyệt Nhi thì cùng sốt ruột giùm cô hổ nhỏ.

Lúc chạng vạng, xa xa nơi chân trời có một đoàn người với tốc độ cực nhanh chỉ trong chốc lát đã xuất hiện ngay trước mắt, dẫn đầu là một nam tử áo trắng tóc đen, phong thái khí phách ấy dường như khiến cho tất cả ánh sáng xung quanh cũng trở nên ảm đạm.

Mọi người nín thở chờ đợi, trong chốc lát người ấy đã xuất hiện ngay trước mặt.Chỉ thấy nam tử bạch y phía trước tóc mượt như dòng nước, tóc mai gọn gàng, vầng trán như mỹ ngọc, mi đen cong vút, mắt tựa ánh ngọc phát sáng, mũi cao môi đỏ, cả dáng người giống như từ ngọc quý mài thành, phong nhã tuyệt thế, nhưng nét mặt vẫn lạnh nhạt xa xôi tựa như cách dòng nước lạnh trên núi cao.

Mọi người trên Bồng Lai tiên sơn đều âm thầm hít sâu, tin đồn lưu truyền trong lục giới quả nhiên không sai, lần này có thể quan sát gần như vậy đã là một phen mở mang kiến thức của các tiên nhân sống ngàn vạn năm như bọn họ.

Y chậm rãi hạ xuống, ánh mắt lướt qua mọi người, giọng nói tựa như suối trong chảy qua ngọc thạch bay vào tai mọi người: “Duyệt Nhi đâu?” Sao không thấy nàng?”

Vừa dứt lời thì đã nghe một tiếng hổ gầm rất to, bốn phương tám hướng quanh Bồng Lai Tiên Sơn vốn tĩnh lặng bỗng chốc vang lên từng tràng tiếng bước chân.

Trong phút chốc, núi Phù Hoa này đã được bao bọc bởi một màu trắng.

Chỉ thấy bạch hổ khắp núi đồi, trên đầu tất cả đều phủ một chiếc khăn trùm đầu nhỏ màu đỏ, yên lặng đứng trước mặt mọi người.

Ây cha, khăn trùm đầu màu đỏ mang lại một cảm giác dễ thương ngạo nghễ khác biệt nha.

Đám người Hoa Tuyên Tịch ai nấy đều trợn mắt há mồm, Bồng Lai tiên sơn khi nào lại có nhiều bạch hổ ẩn nấp như vậy?!Lập tức trong lòng vừa rung động vừa đổ mồ hôi lạnh, nhất thời cũng không biết bây giờ đang xảy ra chuyện gì.

Thật lâu sau, một con tử hổ lớn hơn mấy con bạch hổ bình thường rất nhiều từ phía xa chậm rãi bước đến.

Cửu Kiếm: Duyệt Nhi cô nương thân hình nhỏ nhắn như vậy sao mà nguyên thân lại uy vũ khí phách thế kia?

Túc Tịch, Phất Dung, Ngưng Không: đây không phải là sự thật…

Trong cảm nhận của bọn họ, Duyệt Nhi cô nương tựa như một cô gái nhỏ khoảng mười mấy tuổi nơi thế gian, như thế nào mà nguyên thân lại khổng lồ…như thế…

Chỉ có Tức Mặc Ly lẳng lặng đứng đấy, nơi sâu thẳm trong ánh mắt lạnh nhạt kia hiện lên ý cười cưng chiều yêu thương,

Mà xa xa trốn trên ngọn cây, túy khất cái không lúc nào không vì sự nghiệp bát quái mà cống hiến cho mọi người, dường như cũng kinh sợ nắm chặt Họa Ký Thạch ghi lại tất cả mọi chuyện đang diễn ra.

Đám người Hoa Tuyên Tịch: …May mà lúc trước theo Duyệt Nhi, bằng không với nguyên thân này, chậc chậc, gầm một tiếng thì Bồng Lai Tiên Sơn đều phải chấn động.

Qua một lúc, con tử hổ uy vũ khí phách tiến đến phía trước ngàn vạn bạch hổ, biểu hiện của đám bạch hổ đều rất thống nhất, ánh mắt cũng rất đồng loạt.

Đều nhìn về phía Tức Mặc Ly.

Tuy rằng khí phách hung mãnh của bầy hổ không hề thay đổi nhưng lại khiến cho người ta nhìn thấu trong đó có tình cảm ấm áp lo lắng, còn có, nỗi lòng cha mẹ đang đánh giá con rể.

Con tử hổ đứng phía trước ngẩng mặt lên trời gầm một tiếng, đám bạch hổ phía sau cũng ngẩng đầu đồng loạt gầm lên.

Ngàn vạn bạch hổ cùng cất tiếng cầm có thể thấy uy lực rất lớn, âm thanh kia dường như bao trùm cả Tiên giới.

Có vài vị tiên rảnh rỗi nghe thấy liền vội vàng đến Bồng Lai Tiên Sơn, nói thật, trận đấu giữa Lạc Thủy Thần Quân và Đạp Vũ Thần Quân ở Bồng Lai Tiên Sơn mấy chục năm trước bọn họ chưa từng may mắn được xem,hôm nay âm thanh vang vọng như vậy sao lại bỏ qua được chứ.

Lại nói, từ khi tiểu công chúa Duyệt Nhi của Tử Hổ tộc thu nhận Bồng Lai Tiên Sơn tới nay, Bồng Lai Tiên Sơn náo nhiệt rất nhiều.

Ái chà, điều này cũng có thể xem như hiệu ứng người nổi tiếng trong truyền thuyết.

Tiếng hổ gầm kinh thiên động địa kia tạm ngừng, mọi người đều nín thở,yên lặng nhìn con tử hổ kia.

Đây là trận quyết chiến giữa Hổ tộc và Thần tộc trên đỉnh Bồng Lai sao? Đại chiến ba trăm hiệp sao? Mọi người đều lén lau mồ hôi…

Dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người ở đây, chỉ thấy sau đầu tử hổ có một khối màu tím nho nhỏ lặng lẽ nhô đầu ra, nó nắm lấy lông trên người tử hổ cố gắng bò lên phía đầu con tử hổ kia.

Khối tròn máu tím nho nhỏ kia đúng là con tử hổ hãy còn nhỏ, ước chừng chỉ to bằng bàn tay, cho nên vừa rồi mới trốn phía sau đầu con tử hổ khổng lồ kia, lại do có cùng một màu sắc cho nên nếu con tử hổ này không cố gắng dùng bốn cái chân nhỏ bò lên đứng trên đầu tử hổ thì mọi người có đứng sát cũng sẽ không chú ý đến.

Nó đứng trên đầu tử hổ, một tử hổ lớn hơn nhiều so với bạch hổ bình thường, một con tử hổ nhỏ có kích thước không bằng một con mèo mới sinh, trong khoảnh khắc cảm giác thị giác tương phản dữ dội như vậy khiến cho mọi người suýt không thở nổi.

Quần chúng: …Không, nhất định là cách mắt ta nhìn không đúng!

Mặc dù tử hổ con rất nhỏ, nhưng cũng không thể nhỏ đến trình độ như vậy nha.

Nhắm mắt, mở mắt, nhắm mắt, mở mắt như vậy mấy lần, con tử hổ con kia tựa hồ như đang do dự gì đó, đứng trên đầu tử hổ lớn đi tới đi lui, giống như đứa trẻ khẩn trương phạm lỗi, một hồi thì mở đôi mắt to màu hổ phách yên lặng nhìn Lạc Thủy Thần Quân, một hồi lại dùng móng vuốt cọ cọ mặt mình.

Ngay lúc Cửu Kiếm thiếu chút nữa nhịn không được muốn nhào đến ôm lấy giày vò nó trong lòng bàn tay thì con tử hổ con đã mở miệng gọi: “Mặc Ly…”