Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 114: Ta mới là Người của nàng(1)




Lại thử quan sát Duyệt Nhi đang gác đầu trên vai Tức Mặc Ly hiện đang quay nhìn họ, đôi mắt to tròn trong veo tựa hổ phách đảo tròn qua lại đánh giá, cho dù là ai đi chăng nữa cũng đều biết trong lòng nàng không rõ lại đang có ý định lung tung gì..

Sở Từ bay phía trước cách Duyệt Nhi chưa đến một cánh tay, đương nhiên cũng ở trước đám người Kha Mộ Thanh một chút, ai ya, đứng ở vị trí vừa vặn nhìn rõ mỗi một biểu tình của Duyệt Nhi, thấy dáng vẻ hiện giờ của nàng, trong lòng càng yêu thương tha thiết.

Tức Mặc Ly không quay đầu, nhưng linh thức cảm nhận được tâm trạng nhộn nhạo của Sở Từ dán trên người Duyệt Nhi sau cánh tay mình, y đưa tay đem cái đầu đang gác trên vai của Duyệt Nhi nhẹ nhàng xoay về đối diện với mình, Duyệt Nhi lại quay trở lại, lại xoay về, Duyệt Nhi lại quay lại…

Cứ xoay tới xoay lui như vậy vài lần, Duyệt Nhi bắt đầu biểu hiện sự bất mãn rõ ràng: “Mặc Ly, cổ ta muốn gãy rồi.”

Tức Mặc Ly cuối cùng đành từ bỏ biện pháp để nàng quay đầu lại, đưa tay xoa nắn tai nàng, Duyệt Nhi lại không như trước đây bị trúng mỹ nam kế, một tay Tức Mặc Ly đang nâng mông Duyệt Nhi thả xuống.

Duyệt Nhi thấy Tức Mặc Ly không ép buộc nàng nữa, nụ cười càng vui vẻ, hướng về phía Kha Mộ Thanh nói: “Tiểu Mộ có chuyện gì muốn nói với ta?” Dứt lời đôi mắt to tròn đảo vòng hướng về phía Ninh Tê, Tiểu Mộ nhìn nàng lâu như vậy, biểu cảm rối rắm như thế, quả thực nàng trông thấy rất vui.

Kha Mộ Thanh đầu đầy hắc tuyến nhìn ánh mắt Duyệt Nhi, im lặng, đưa ra quyết định: “Chủ tử, trước đây ta vẫn luôn không nói với người về thân thế của ta. Kỳ thực, ta là nhi tử độc nhất của Luân Hồi Vương.” Vẫn là nên khai báo rõ ràng với tiểu chủ tử ngốc nghếch này.

Quả nhiên, Duyệt Nhi trước giờ không hề quan tâm đến những điểm quan trọng, nàng nghi hoặc liếc nhìn Kha Mộ Thanh: “Luân Hồi Vương là gì? Địa phủ chẳng phải Diêm La Vương ư?” Trong thoại bản Diêm La vương rất chi quen thuộc.

Kha Mộ Thanh thầm nghĩ quả nhiên là vậy, trên mặt thế nhưng lại mang theo ý cười: “Minh gian có tam vương, Diêm La Vương chưởng quản việc thưởng phạt; Luân Hồi Vương chịu trách nhiệm về lục đạo luân hồi; A Tỵ vương chủ quản A Tỳ địa ngục phủ.”

Duyệt Nhi gác đầu trên vai Tức Mặc Ly, “a” một tiếng, cũng không biết là nghe có hiểu hay không, rất lâu sau mới có phản ứng: “Tiểu Mộ, ngươi vậy mà…là quỷ?!” Quỷ không phải tất cả đều mặt mũi hung tợn, giống như Mặc Ly đã nói, không có con ngươi, miệng to như chậu máu sao? Nàng vậy mà lại thu nhận một con quỷ làm thủ hạ! Sợ chết hổ mất thôi!

Kha Mộ Thanh nhìn bộ dạng như trời sập ấy của tiểu chủ tử, đôi mắt vốn to mở lớn, ngay cả miệng cũng hơi hơi bạnh ra, cho thấy hiện giờ nàng rất ngạc nhiên: “Phụ vương muốn ta kế thừa chức trách của người, ta không đồng ý nên trốn đến Tiên giới, vừa đúng lúc gặp Đông Hải Thái tử…Quỷ có phân chia hư quỷ thực quỷ. Hư quỷ là những linh hồn oán hận, trong lòng có chấp niệm không giải trừ được, chẳng thể nhập vào lục đạo luân hồi, không có thực thể, chỉ có linh hồn hư không. Thực quỷ là người của Quỷ tộc, cũng là người thống trị U Minh địa phủ, giống như người phàm chốn nhân gian, tiên nhân nơi tiên giới.”

Duyệt Nhi lặng lẽ nhìn Kha Mộ Thanh, nhìn đến độ hàn ý trên người Tức Mặc Ly suýt nữa thì đông cứng Kha Mộ Thanh, mới chân thành nói: “Tiểu Mộ, ngươi nhất định là quỷ đẹp trai nhất ở Minh gian.”

Mọi người:…Bóng lưng Lạc Thủy Thần Quân trông rất đỗi hờn tủi, bọn họ nhìn nhầm chăng?

Từ Ma vực đến Minh gian bất quá thời gian chỉ mất ba ngày, khi ngang qua Ô Điệp Châu, túy khất cái lại bất chấp nguy hiểm tính mạng, vì sự nghiệp bát quái mà cống hiến, lao đến giữa không trung chắn đường, Tức Mặc Ly còn chưa động, Sở Từ đã một cước đá y văng xa mấy dặm. Nhờ thế, tin tức Lạc Thủy Thần Quân và Sở Từ Ma quân quang lâm Minh gian rất lâu sau mới truyền tới Minh gian, khiến cho chúng nữ tử Minh giới người nào người nấy chưa kịp giảm cân làm dáng thì hai đại nhân vật trong truyền thuyết đã tiến vào Minh gian.

Dọc đường nữ quỷ xếp thành hai hàng vây xem, đôi mắt xanh biếc phóng ra tia nhìn mãnh liệt, Duyệt Nhi từ khe hở nơi tay áo len lén nhìn ra, mới phát hiện xung quanh đều là nữ quỷ, hơn nữa đều là phong thái đoan chính, ngũ quan đầy đủ. Họ trước nhìn Tức Mặc Ly, thấy vẻ mặt vô cảm của Tức Mặc Ly thì cảm thấy có chút lạnh lùng, lại dời ánh nhìn sang Sở Từ, ai ya, mỹ nam tử nổi danh ngũ giới, mặc dù không sánh bằng Lạc Thủy Thần quân khí chất tôn quý xa xăm hấp dẫn nhiều người, nhưng ngược lại càng có hi vọng.

Nữ quỷ Giáp dũng cảm bước đến trước mặt Sở Từ thổ lộ tâm tình: “Sở Từ Ma quân…”

Sở Từ trên dưới đánh giá một phen: “Xấu muốn chết, ông đây trước giờ không đánh nữ nhân, ngươi là ngoại lệ…” Một cước đá văng xa mấy dặm.

Nữ quỷ Ất thầm nghĩ tướng mạo bản thân cũng được coi là thanh tú, chậm rãi bước lên trước, làm động tác lan hoa chỉ: “Sở Từ Ma quân, nhân gia…”

Động tác lan hoa chỉ

Sở Từ lại trực tiếp dùng chân.

Nữ quỷ Bính được xưng là một trong thập đại mỹ quỷ, người chưa tới, ngực đã đến trước, thẳng lưng ưỡn eo như sóng tràn bờ: “Sở Từ Ma quân, để luân gia hầu hạ ngài…”

Sở Từ quét mắt, nói: “Ngực không lớn bằng Duyệt Nhi.” Lại là một cước xa mấy dặm, vừa đạp xong thì thân thủ nhanh nhẹn tránh thoát luồng bạch quang đoạt mạng Tức Mặc Ly âm thầm phóng ra, làm ơn đi, y chỉ là ăn ngay nói thật thôi mà…

Sở Từ đưa mắt nhìn Duyệt Nhi, thấy nàng còn tủm tỉm cười xem kịch vui, quả nhiên…Tiểu gia hỏa này không biết người khác đang nói về nàng…

Đến người thứ ba mươi, Sở Từ cuối cùng bùng nổ dưới ánh mắt của quần chúng nhìn đến nồng nàn: “Không đẹp như ông đây đều cút!”

>Trong nháy mắt, chúng nữ tử đang rục rịch muốn xông lên đều đứng im tại chỗ, trong lòng đau khổ thở dài một tiếng, Lạc Thủy Thần Quân kia xa vời không thể với tới, mà Sở Từ Ma quân trên cơ bản ngũ giới cũng không có người có điều kiện phù hợp, người ở không xa phía sau kia hình như là tiểu chủ tử của Luân Hồi Phủ, có một mối tình đoạn tụ gây xôn xao huyên náo cùng Đông Hải thái tử, còn có một nam tử chỉ có một tay, rõ ràng là đi cùng với cô nương dũng mãnh ăn bận lòe loẹt đủ màu bên cạnh.

Ây da, kỳ thực nhìn thử cũng không tệ.

Đang thầm than thì từ xa xa bỗng truyền đến âm thanh như chuông lớn vang vọng: “Chẳng phải nói Lạc Thủy thần quân và Sở Từ Ma quân quá bộ đến à? Sao lại có nhiều tiểu mỹ nhân ở đây thế này? Đến đây, hôn một cái nào…”

Chúng nữ quỷ vốn còn đang vây xem mãi không chịu đi vừa nghe thấy giọng nói này thì chớp mắt toàn bộ tản đi hết, chỉ một vài người lớn gan còn dám đứng nhìn từ xa xa.

Người tới chính là Diêm La Vương, nhận được tin nói Lạc Thủy Thần quân và Sở Từ Ma quân cùng nhau đến Minh gian liền vội vàng chạy tới nghênh đón, cũng là để vượt lên trước Luân Hồi Vương và A Tỵ vương, tạo mối quan hệ tốt đẹp bao giờ cũng là việc đúng đắn. Diêm La Vương ở Minh gian đương nhiên rất nổi tiếng, ừ thì, tiếng xấu rành rành, người này vô cùng háo sắc, rõ ràng là dáng vẻ xấu vô cùng thế nhưng lại tự xưng là mỹ nam tử ngũ giới khó tìm, khi nam ức hiếp nữ, việc xấu có chặt hết tre chép thành sách cũng không ghi hết tội. 1

1: nguyên văn: khánh trúc nan thư. Khánh ở đây là trong chữ khánh kiệt.

Tức Mặc Ly dừng bước. Duyệt Nhi hiện đang ôm cổ y nên y không nhìn thấy mặt nàng, đành rũ mắt xuống nhìn, không biết là đang nghĩ gì.

Chúng nữ quỷ vừa tản đi, Diêm La Vương liền trông thấy một đoàn người hết sức rõ ràng, vội vàng tiến tới nghênh đón, hành lễ với Tức Mặc Ly, cười nói: “Lạc Thủy Thần quân đại giá, không từ xa tiếp đón.” Lại cười vái Sở Từ: “Sở Từ Ma quân, ngưỡng mộ đã lâu.”

Diêm La Vương trong lòng sụt sùi một phen, hai vị này tướng mạo đẹp như vậy, mặc dù so với bản thân còn kém một chút. Ánh mắt sắc bén lại nhìn thấy Kha Mộ Thanh ở phía sau, cười lạnh một tiếng, nhà Luân Hồi Vương này, vậy mà lại có thể bám víu cành cao, tay chân nhanh thật.

Duyệt Nhi sớm đã hạ bàn tay đang che mắt, vì mấy nữ quỷ đó cũng không quá đáng sợ, cho nên nàng theo bản năng quay lại nhìn, đối diện với đôi mắt đáng sợ đang âm thầm đánh giá nàng thì lập tực bị dọa đến nhảy dựng, “A” một tiếng ngay tức khắc lại rụt sâu vào ngực Tức Mặc Ly thêm vài phần, giọng nói mềm mại ngọt ngào tràn ngập kinh hãi: “Xấu quá đi!”

Một câu đơn giản ngắn gọn, nói ra tâm tư của những người đang có mặt.

Diêm La Vương không vui, dù gì y cũng tự ảo tưởng bản thân là mỹ nam tử có tiếng, vậy mà lại bị tiểu cô nương này bảo xấu hoắc, làm có thể sao nuốt trôi được cục tức này, lập tức nói: “Lạc Thủy Thần quân và Sở Từ Ma quân đều chưa nói gì, tiểu cô nương cô cũng dám nói ta xấu?”

Duyệt Nhi từ trong khe hở nơi tay áo lại cẩn thận nhìn Diêm La Vương: “Ta vì sao lại không dám nói?” Ăn ngay nói thật thôi mà.

Diêm La Vương vừa định phát tác, tiếc rằng Tức Mặc Ly từ đầu đến cuối vẫn không nói lời nào chỉ nhìn Duyệt Nhi trong lòng, thản nhiên quét mắt nhìn y, nói: “Duyệt Nhi nói thế nào thì chính là thế ấy.”

Ý tứ là Duyệt Nhi đã nói ngươi xấu, vậy ngươi chính là xấu.

Diêm La Vương tắc một ngụm khí nơi cổ họng, tiến thoái lưỡng nan xác thực khó chịu. Y- người có nhân phẩm mà người quỷ đều công phẫn thế này lại có thể làm một trong tam vương của Minh gian, đương nhiên đích thực có chút bản lãnh, tỷ như “tùy mặt gửi lời.” Y khó mà tưởng tượng Lạc Thủy Thần Quân lại cưng chiều một tiểu cô nương như thế, nhưng cũng nghe qua không ít lời đồn, hiện giờ thấy Tức Mặc Ly nói vậy thì đã tin tưởng vài phần, nếu muốn lấy lòng Lạc Thủy Thần quân, có lẽ trước hết phải nịnh nọt vị tiểu cô nương này.

Vừa nghĩ vậy, trên mặt y liền thay bằng ý cười: “Chúng ta không nói đến chuyện xấu đẹp nữa, đi đường mỏi mệt, xin theo tiểu vương đến Diêm La điện nghỉ ngơi, được chứ?”

Duyệt Nhi buông bàn tay đang che mắt, hăng hái bừng bừng nói: “Các người ở đây có Tô nhục nhục tửu lâu không?”

Diêm La vương có hỏi tất đáp lắc đầu: “Chưa có. Buôn bán ở Minh giới từ lâu rồi không có người khác ở ngũ giới đến phát triển, có thể nguyên nhân là vì thuộc tính vốn khép kín của Minh giới.”

Duyệt Nhi gật gật đầu, nảy ra sáng kiến, nở nụ cười đáng yêu nói: “Hiện giờ để chúng ta thử phát triển buôn bán ở Minh gian của các người đi, không biết chừng sau này còn phồn vinh hơn so với tiên giới.”

Mọi người đứng phía sau hơi ngẩn ra, không ngờ Duyệt Nhi cô nương suy nghĩ lại thông suốt đến vậy. Bồng Lai và Doanh Châu ở Tiên giới cơ hồ lũng đoạn toàn bộ thương nghiệp Tiên giới, Thất Mệnh sớm đọa ma, vì vậy dựa vào thực lực phát triển cực mạnh ở Tiên giới, mượn căn cơ của Bồng Lai và Doanh Châu, sớm đã ở Ma vực phát triển thế lực, mà Yêu giới, khoảng thời gian trước đó Duyệt Nhi đã để Thất Mệnh và Kha Mộ Thanh đi chuẩn bị, nhân gian? Hiện giờ toàn bộ đều là thiên hạ của đại tửu lâu, Tức Mặc Ly trước lúc rời đi đã cho Đế vương nhân gian lập một giao ước, có thể nói nhân gian đều là thuộc hạ của Duyệt Nhi, như vậy hiện giờ ngoại trừ Thần giới, chỉ còn Minh gian là không có quan hệ.

Duyệt Nhi đối với chuyện này suy nghĩ hết sức đơn giản, để lục giới nơi nơi đều mở Tô nhục nhục tửu lâu, sau này bất luận là đi đâu chơi đều có thể ăn được món mình muốn ăn, đồng thời không cần trả tiền, nhưng không hề biết rằng nàng đang cách mục tiêu mà nàng đã từng thuận miệng nói là muốn trở thành người giàu nhất lục giới càng lúc càng gần, đây chính là “vô tâm trồng liễu liễu đâm bông.” Có đôi khi, nàng quả thực so với người khác may mắn hơn một chút.

Diêm La Vương chỉ hơi cân nhắc liền biết ở đây tất có béo bở, vội nói: “Tiểu cô nương, Minh gian cô không hề quen thuộc, tiểu vương có thể hợp tác với cô một phen.” Tam vương chế ngự lẫn nhau, ai nấy đều không được lợi lộc, hiện giờ có một mối lợi từ bên ngoài, lại là một tiểu cô nương có chỗ dựa vững chắc, chi bằng dựa vào nàng.

Duyệt Nhi cũng không chút để ý, tâm tình càng vui vẻ, cười nói: “Vậy ngươi và Thất Mệnh thúc thúc thảo luận đi.” Ngừng một chút mới nói: “Hôm nay chúng ta đến là vì có một chuyện trọng đại.”

Diêm La vương đương nhiên biết họ không phải vô duyên vô cớ chạy đến đây ngắm cảnh, vội nói: “Trước hãy tới Diêm La điện, chúng ta vừa đi vừa thảo luận.”

Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi đạp trên không trung liền hướng phía Diêm La điện mà đi. Duyệt Nhi nghi hoặc nói: “Sở Từ, mẫu thân ngươi gọi là gì?”

Sở Từ đích thực trong lòng vẫn luôn có chút ủ dột, đến Minh gian càng lâu lại càng nặng nề. Vốn Duyệt Nhi chưa nói tới, y cũng đã chuẩn bị tự mình xông đến Minh gian, cứu linh hồn mẫu thân để bà tiếp tục luân hồi. Nhưng mà, để bà cứ thế cả đời cô độc rơi vào luân hồi? Sở Từ thở dài, nói: “Lam Cẩm.” Lại quay qua Diêm La vương: “Ông đây hôm nay đến là để cứu mẫu thân, ngươi hiểu phải làm gì rồi chứ?”

Thật sự là loạn cào cào, thế nào cũng không hiểu được.

Diêm La Vương cẩn thận quan sát vẻ mặt Duyệt Nhi một lúc, mới nói: “Lam Cẩm đã tự mình từ Tiên đọa ma mấy vạn năm, sau khi Hạo Thiên Thần đế hồn phi phách tán thì tự nguyện nhập vào lục đạo luân hồi đến phàm gian, chuyện này cũng được đi, nhưng nàng ta mãi mãi hết kiếp này đến kiếp khác cô độc đến già, với mệnh cách mà Ti Mệnh Thần Quân trên trời an bài cho nàng nửa điểm cũng không giống. Chúng tôi cũng không biết làm sao. Nếu không phải nàng ta là thê tử của Hạo Thiên thần đế thì lý nào còn có thể bỏ qua cho nàng. Chẳng qua việc này mấy ngày trước đã bị Thiên đạo biết được, Minh gian chúng tôi cũng chỉ có thể giam hồn phách nàng ta lại, bằng không, trừng phạt của Thiên đạo kia chính là dành cho Tam Vương Minh gian chúng tôi.”

Duyệt Nhi bất mãn nói: “Thiên đạo kia có gì ghê gớm chứ? Các người sao lại sợ nó?” Thiên đạo không phải là một cách diễn đạt sao? Sao cảm giác có vẻ kinh khủng dữ lắm.

Diêm La vương tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn Duyệt Nhi, lại không dám trực tiếp biểu thị vẻ khinh thường, chỉ nói: “Thiên đạo trên cao cách xa lục giới, lục giới bình đẳng, vạn vật cân bằng đều nhờ vào nó, nếu như cô nương làm trái Thiên đạo, liền đại diện cho việc cô nương không nên ở tại lục giới này. Bằng không, trước đây Thần giới sao lại bị Thiên cơ linh lung áp chế? Lại không thì, nhân gian yếu ớt như vậy chẳng phải là sớm đã bị ngũ giới thâu tóm rồi sao?”

Duyệt Nhi cái hiểu cái không, chỉ nói: “Ngươi giao hồn phách của Lam Cẩm ra, Thiên đạo hay không Thiên đạo gì đấy đều tính hết trên người ta.”

“Lơ là nhiệm vụ, Thiên đạo sao có thể bỏ qua cho bọn ta? Hiện giờ đợi Luân Hồi Vương và A Tỵ Vương đến rồi mới quyết định. Ta cũng chẳng thể hại người hại mình như vậy.” Diêm La Vương thức thời biểu thị lương tâm đối với chức nghiệp của y.

Cửu Kiếm nhịn không được nói: “Nếu đã thế thì nhanh chóng thông báo đi, còn nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì?” Dáng vẻ chủ thượng đã rất đỗi u oán rồi, Duyệt Nhi cô nương dường như không chút mảy may quan tâm.

Diêm La Vương bất đắc dĩ dẫn một đoàn người chẳng thể nào đắc tội này đến Diêm La điện, để họ nghỉ ngơi đôi chút, đồng thời cũng phái người đi báo cho Luân Hồi Vương và A Tỵ Vương.

Hai người ấy vốn dĩ cũng đang trên đường nhanh chóng đi tới, nhận được tin này, đương nhiên càng gấp gáp, chưa tới một canh giờ đã gió bụi mệt nhọc đến Diêm La điện.

Vừa vào cửa, họ đã cùng với Diêm La Vương đang đứng bên cạnh tròn mắt nhìn.

Đây là tình huống gì vậy?