Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 112: Chàng là độc nhất vô nhị (2)




Duyệt Nhi lúc lắc đầu, lờ mờ nhớ lại: “Song tu không phải là việc mà sư phụ và đồ đệ làm với nhau sao?” Trong ấn tượng của nàng, dường như Đạp Vũ sư phụ đã từng nói qua chuyện này với nàng, tiểu ái đồ, cùng sư phụ song tu được không? Duyệt Nhi lại vắt óc ngẫm nghĩ, nhưng dù thế nào đi nữa cũng không nhớ ra được gì, đêm hôm ấy, hình như nàng say rượu.

Tâm tình Tức Mặc Ly thoáng chốc trở nên u ám, nhớ lại hôm đó nhìn thấy trên làn da trắng mịn của nàng chi chít dấu hôn ám muội thì trong lòng giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang gặm cắn, khí tức toàn thân liền trở nên lạnh buốt.

Duyệt Nhi rụt rụt đầu, bàn tay nhỏ nhắn kéo tay áo y, đôi mắt to tròn long lanh hai giọt lệ: “Mặc Ly, Mặc Ly, sao vậy?”

Tức Mặc Ly ghì chặt nàng, cuối cùng vẫn là không kìm được: “Duyệt Nhi, sau này đừng gần gũi với người khác.”

Duyệt Nhi gật đầu: “Ta không có thân thiết với người khác.”

Trong lòng Tức Mặc Ly thở dài, đành nói: “Không được để người khác chạm vào một ngón tay của nàng, nhớ rõ chưa?”

Duyệt Nhi ngoan ngoãn đồng ý, lại nói: “Đạp Vũ sư phụ, Thất Mệnh thúc thúc, Cửu Kiếm, Khổng Tước tỷ tỷ, Tiểu Mộ bọn họ cũng không được sao?”

Tức Mặc Ly gật đầu: “Ai cũng không được.” Y không muốn bất kỳ người nào chạm đến bé cưng của mình.

“Vì sao?” Vì sao thử chạm thôi cũng không được, Cửu Kiếm thường xuyên dìu đỡ nàng nha, Đạp Vũ sư phụ cũng…

Tức Mặc Ly nhìn gương mặt nhỏ nhắn ngay trước mắt, mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng bất luận thế nào cũng không có cách nào mà nặng lời: “Duyệt Nhi, nàng là của ta, sau này không được để người khác đụng chạm. Những sách vừa rồi nàng xem, tất cả đều là những việc mà phu thê với nhau mới có thể làm, biết chưa? Không được để người khác làm những việc đó với nàng, chỉ một mình ta thôi, biết chưa?”

Duyệt Nhi gật gật đầu, “Ừm” một tiếng là đồng ý cả một đời.

“Còn nữa, không được uống rượu lúc ta không ở cạnh nàng, biết chưa?”

Duyệt Nhi có chút ủy khuất, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, lời Mặc Ly nói, nàng đều nghe theo răm rắp.

Tức Mặc Ly vẫn hơi không yên tâm về cô hổ ngốc này: “Lời ta nói với nàng đêm nay, toàn bộ nhớ rõ rồi chứ?” Y từ khi nào cũng trở nên lằng nhà lằng nhằng như vậy chứ? Trong lòng Tức Mặc Ly vô cùng bất đắc dĩ.

Duyệt Nhi trịnh trọng nói: “Đều nhớ hết rồi.”

Dáng vẻ ngoan ngoãn nhu thuận thực sự khiến người hận không thể ôm nàng vào lòng mà mạnh mẽ yêu thương một phen, sự thực là, Lạc Thủy Thần Quân cũng đã làm như vậy.

Lúc răng môi giao nhau chính là ngọn lửa hừng hực cháy lan cả đồng cỏ, thiêu đốt hai người khiến cả hai có chút nóng rực. Đôi tay nhỏ bé của Duyệt Nhi chống trên ngực Tức Mặc Ly, nàng ngẩng đầu, vô lực đón nhận cảm giác trên môi. Trước là nhẹ nhàng tiếp xúc thăm dò, dịu dàng ve vuốt, trằn trọc luyến lưu, ôn nhu mút mát, sau đó, lực độ trên môi càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng ngẫu nhiên còn khẽ cắn, Duyệt Nhi chỉ thấy toàn thân tê dại, cuối cùng cả người không chút sức lực mềm nhũn trong ngực Tức Mặc Ly, hai cánh tay nhỏ bé không biết từ khi nào đã vòng trên cổ y.

Bàn tay tựa ngọc tạc của Tức Mặc Ly vốn nâng đầu Duyệt Nhi cũng từ từ di chuyển xuống dưới, ở trên tấm lưng nhỏ nhắn của nàng bắt đầu chậm rãi ve vuốt, độ nóng trên tay đi đến đâu cũng đều nhanh chóng khiến Duyệt Nhi bắt đầu nóng lên, cánh tay bên hông cũng dần dần siết chặt, ôm lấy Duyệt Nhi áp sát vào mình.

Cô hổ nhỏ này là của y, thân thể, trái tim, tất cả đều là của y, ai cũng không được xâm phạm. Mà Đạp Vũ kia, hắn dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chứ?

Y vốn vô tình vô dục, nhiều năm như vậy, thế nhưng lại bị cô hổ nhỏ này khuấy động sự yên tĩnh cùng lãnh đạm. Y cũng đố kị, y cũng không cam lòng, y cũng lưu luyến không nỡ, chỉ hận không thể vĩnh viễn giữ nàng trong lòng mình, không để nàng nói chuyện với người khác nữa, cũng không để nàng tươi cười với người khác, y đã từng nỗ lực chống lại cảm giác này.

Mà cho đến giờ, sao y vẫn không dám tự thú với chính mình, y yêu nàng?

Cũng không phải toàn bộ ái tình đều giống như Ôn Chi Hàn, liếc mắt một cái đã là vạn năm. Nếu như gượng ép mà nói, sự sủng ái của Lạc Thủy Thượng thần chẳng là của chủ nhân đối với thú cưng, vậy hết thảy mọi chuyện xảy ra sau này khiến y chẳng có cách nào xem nhẹ nữa.

Thế nhưng Duyệt Nhi, nàng liệu có đối với ta như ta đối với nàng?

Muốn đem nàng chiếm riêng cho mình, nhưng lại không đành, vì nàng không hiểu.

Muốn đem nàng vĩnh viễn giam giữ bên người, nhưng lại không được, vì sợ nàng không vui.

Tức Mặc Ly chỉ thấy cảm giác cuồn cuộn trong lòng nương theo xúc cảm mềm mại trên môi mà càng ngày càng mãnh liệt, trong bóng đêm như vậy, cơ hồ muốn đè nén mà không được.

Cánh môi bừa bãi tàn sát dần dần đi xuống, quẩn quanh vùng gáy tinh tế trắng nõn, nhẹ nhàng mút vào.

Đầu Duyệt Nhi khẽ ngẩng ra sau, muốn thoát khỏi cảm giác vừa kỳ lạ lại vừa khiến người dễ chịu này. Thắt lưng mảnh khảnh bị tay Tức Mặc Ly cố định, động cũng không được, cánh tay nhỏ nhắn đành vòng quanh gáy Tức Mặc Ly, giống như người chết đuối bắt được cọng rơm. Nàng thực sự không biết, tư thế nàng như vậy làm đường cong tuyệt mỹ khiến người máu huyết sôi trào hoàn hoàn chỉnh chỉnh hiện rõ trong mắt Tức Mặc Ly, rõ ràng là vóc người nhỏ nhắn, nhưng chỗ nên nhô thì nhô, nên lõm thì lõm, giữa những đợt hô hấp dồn dập toát lên nét phập phồng mê người.

Làn môi trên cơ thể càng lúc càng hướng xuống dưới, mang theo vô số run rẩy cùng tê dại, Duyệt Nhi đã có chút mơ mơ hồ hồ, cảm giác này, thực quen thuộc…Chỉ cảm thấy y phục trên vai không biết từ khi nào đã trượt xuống, bàn tay ấm áp khẽ vuốt ve tấm lưng trần, Duyệt Nhi lại nhịn không được, tiếng rên khe khẽ liền từ cánh môi hồng phấn vì bị tàn sát bừa bãi mà sưng đỏ tràn ra, mang theo bất lực cùng cầu xin…

Âm thanh khẽ khàng ấy lại khiến bờ môi đang tàn sát trên người tăng thêm lực đạo, lướt qua nơi nào đều lưu lại một loạt dấu ấn hồng hồng. Làn da trắng noãn mịn màng dần dần hiện lên các vết hồng nhạt. Duyệt Nhi cuối cùng chịu không được đau đớn nhoi nhói ấy, nhỏ giọng cầu xin: “Mặc Ly, đau đau…”

Tức Mặc Ly ngừng lại, ngước mắt nhìn Duyệt Nhi, chỉ thấy đôi mắt to tròn của nàng giăng đầy hơi nước mông lung, hai gò má xinh xắn đã hây hây, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận cũng sưng đỏ, hai lỗ tai hưng phấn dựng thẳng, đáng yêu hấp dẫn không thể tả.

Mặc dù y đố kỵ không cam lòng, nhưng vẫn giảm bớt lực đạo, sợ làm đau nàng, mà Duyệt Nhi từ trước đến nay biết Tức Mặc Ly yêu chiều nàng, nàng không rõ hôm nay y sao lại kỳ lạ như vậy, vẫn cắn nàng.

Im lặng một lúc lâu, nàng mới tìm lại được chút thần trí, suy tư một hồi, vẫn là giọng nói mềm mại ngọt ngào: “Mặc Ly, chàng muốn cùng ta song tu sao?”

Tức Mặc Ly để thân thể nhỏ nhắn của nàng dán sát vào mình, cảm giác tràn đầy yêu thương: “ Ừm, bé ngoan nguyện ý chứ?”

Duyệt Nhi lờ mà lờ mờ gật gật đầu, nói: “Muốn song tu cùng Mặc Ly, có điều, hơi đau.”

Tức Mặc Ly bật cười: “Bé ngoan, hôn không được tính là song tu.”

Duyệt Nhi “à” một tiếng, vùi vùi đầu trong ngực Tức Mặc Ly, giọng nói rầu rĩ từ trong ngực truyền ra: “Nhưng mà, cảm giác rất lạ.”

Tức Mặc Ly thở dài, đặt Duyệt Nhi lên chiếc giường phủ kín đệm gấm, xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn của nàng, trong mắt đều là ôn nhu sủng ái: “Bé ngoan, ngủ đi.”

Duyệt Nhi nhắm đôi mắt to tròn, lại mở ra, ngơ ngẩn nhìn Tức Mặc Ly: “Mặc Ly, chàng liệu có phải đang lo lắng chuyện gì?” Mặc dù phản ứng của nàng chậm chập, nhưng dựa vào cảm giác linh mẫn của một cô hổ nhỏ như nàng cũng đánh hơi được sự khác lạ đêm nay của Tức Mặc Ly.

Tức Mặc Ly sững người, nhẹ giọng nói: “Nàng có còn nhớ, vào đêm nàng say rượu ấy, Đạp Vũ đã đối với nàng thế nào không? Còn nhớ hai mươi năm kia ở phàm gian, Đạp Vũ đối với nàng thế nào không?”

Điều y lo lắng nhất chính là những dấu ấn khó lòng phai nhạt mà Đạp Vũ đã in lại trong tâm thức và trên cơ thể bé ngoan của y, y lo sợ cảm tình nàng đối với y không phải là độc nhất vô nhị, mà là sự ỷ lại theo bản năng, giống như đối với Đạp Vũ.

Duyệt Nhi cong cong môi, bất mãn nói: “Đêm say rượu ấy một chút cũng không nhớ được, chỉ thấy ngủ không ngon. Có điều hai mươi năm ở trần gian kia, Đạp Vũ sư phụ đối với ta rất tốt, người là sư phụ tốt nhất trên đời, cũng là ca ca tốt nhất trên đời, Mặc Ly, chàng hỏi vấn đề này làm gì?” Đạp Vũ sư phụ thế nào chứ?

Tức Mặc Ly vuốt vuốt mũi nàng, trong đôi đồng tử tựa hắc ngọc mang chút ý cười: “Vậy rất tốt.”

Duyệt Nhi ngồi dậy, ôm Tức Mặc Ly bên trái hôn một cái, bên phải hôn một cái, cười nói: “Mặc Ly là độc nhất vô nhị. Người khác đối với ta tốt đến đâu cũng không bằng chàng đối với ta, trong lòng ta, ai cũng không thay thế được chàng.”

Ý cười bên môi Tức Mặc Ly càng rõ nét, vỗ vỗ đầu nàng: “ Trước ngủ đi.” Duyệt Nhi mê mẩn nhìn ý cười khe khẽ bên môi Tức Mặc Ly, ngoan ngoãn nằm xuống, nhắm đôi mắt to tròn linh động.

Một lúc lâu sau, bỗng dưng lại mở mắt, thấy Tức Mặc Ly kinh ngạc nhìn mình thì hơi ngượng ngùng, giật giật lỗ tai: “Ta còn chưa tắm…”

Tức Mặc Ly đưa tay giúp nàng khép mắt lại: “Trước ngủ đi đã, đừng nghịch ngợm.” Dứt lời liền phất tay dùng kết giới chặn lại ánh sáng từ Dạ Minh Châu, chỉ để lại một viên chiếu rọi. Duyệt Nhi cũng không lộn xộn nữa, chẳng bao lâu thì khẽ nhếch miệng, hô hấp cũng càng lúc càng đều.

Tức Mặc Ly nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đến phía sau ngọc trì được bảo trì độ ấm bằng pháp thuật sau giường lớn, cởi y phục vân gấm trên người Duyệt Nhi, để nàng ngâm vào trong hồ, dưới hơi nước nóng ấm mịt mù là cơ thể trắng nõn mà trái tim khao khát nhất. Tức Mặc Ly đưa tay triệu một chiếc khăn gấm tới, quấn chặt Duyệt Nhi, tự tay lau người cho nàng. Chỉ khi nàng ngủ, y mới có thể không chút kiêng kỵ mà nhìn nàng như vậy.

Bé ngoan, khi nào mới có thể trưởng thành?

Đêm, dường như vừa mới bắt đầu, trong phòng ngủ lớn như vậy, tiếng nước róc rách chảy, hòa cùng tiếng thở dài khẽ khàng không thể nghe thấy, tạo thành khúc nhạc tuyệt mỹ nhất của đêm.

Ngày thứ hai, Duyệt Nhi vẫn nằm ườn trên giường được Tức Mặc Ly thay xiêm y, ôm đi rửa mặt, kế đó hướng bên ngoài Tô nhục nhục tửu lâu bay đi, đám người Cửu Kiếm cũng vội vàng nối gót phía sau.

Duyệt Nhi mơ mơ màng màng mở mắt: “Mặc Ly, chúng ta đi đâu vậy?”

Tức Mặc Ly duỗi tay để ống tay áo rộng che chắn trước mặt nàng, nhìn nàng nói: “Về nhà.”

Duyệt Nhi cũng mơ mơ màng màng không hỏi nhà ở đâu, chỉ đột ngột bừng tỉnh: “Sở Từ, ta muốn cáo biệt Sở Từ.”

Đồng tử Tức Mặc Ly khẽ trầm xuống, Sở Từ Ma quân kia ấy à? Duyệt Nhi thế nhưng không biết Tức Mặc Ly đang nghĩ gì, chỉ ra sức nhảy khỏi lồng ngực Tức Mặc Ly, thanh âm mềm mại ngọt ngào tràn đầy bất mãn: “Sở Từ cứu mạng ta rất nhiều lần, lần này lại nhờ y dẫn chúng ta tìm được Tây Tiêu chi cảnh, ta muốn cảm ơn hắn.” Quan trọng nhất là, tiểu hầu a, nàng suýt chút nữa quên mất con khỉ nhỏ dạt dào cảm xúc muốn gặp Sở Từ một lần mà nàng dẫn ra khỏi Thủy Nguyên Cốc.

Tức Mặc Ly vươn tay lại ôm lấy nàng, thấp giọng nói: “Cùng đi.” Y chưa bao giờ từ chối yêu cầu của nàng, nhưng cũng sẽ không cho phép nam tử khác và Duyệt Nhi ở riêng cùng nhau.

Tức Mặc Ly xoay người, linh thức cẩn thận dò tìm khí tức cảm ứng được bên cạnh Sở Từ, liền phi thân hướng nơi ấy mà đi.

Đám người Cửu Kiếm đưa mắt nhìn nhau không khỏi lắc lắc đầu, Người ấy à, có chút cưng chiều thái quá rồi. Có một từ gọi là gì ấy nhỉ? Thiên y bách thuận1? Nghĩ tới đó, Cửu Kiếm rùng mình, chủ thượng lạnh như băng nhà nàng, không được a!