Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 107: Cứu muôn dân, khó cứu bệnh tình(1)




Tháng ba hoa đào nở rộ, bệnh tình Đạp Vũ cũng càng lúc càng nặng, dường như đêm đêm đều thổ huyết, đại phu ở đế đô hầu như ai cũng được mời tới, nhưng lại chỉ nói bị phong hàn, cộng thêm tâm bệnh khó trừ, thuốc cùng kim châm cũng khó mà khỏi bệnh.

Duyệt Nhi hằng ngày hằng đêm đều ở bên giường canh giữ, chỉ trông mong bệnh tình chuyển biến tốt.

Hôm nay, khí sắc Đạp Vũ trông có vẻ khá lên nhiều, Duyệt Nhi bảo Vệ Khởi tìm một chiếc xe đẩy đến, đỡ Đạp Vũ ngồi lên, chầm chậm đẩy chàng ra cửa.

Đạp Vũ bất đắc dĩ nói: “Duyệt Nhi, ca ca vẫn có thể đi được.”

Duyệt Nhi nhìn chàng ngồi trên xe đẩy quay mặt lại, sắc mặt trắng bệnh không chút khí huyết, vẫn tuấn tú đến chói mắt như thường lệ, đáng tiếc thế nhưng đã không có phong thái hào khởi như trước đây, trong lòng chua xót, gượng cười nói: “Ca ca ngồi sẽ tốt hơn, muội thích đẩy.”

Đạp Vũ lắc lắc đầu, không nói gì nữa, thực ra chàng hiện giờ ngay cả nói câu hơi dài một chút cũng đã phải nghỉ một lúc lâu.

Từng là quốc gia hùng mạnh nhất trong ba nước, hoàng cung Diệp quốc đương nhiên cũng là cung vàng điện ngọc, chạm trổ điêu khắc, hoa cỏ trân quý khắp nơi đều có.

Đạp Vũ ngồi trên xe đẩy, trên gương mặt tuấn mỹ tựa ngọc quan mang chút ý cười, Duyệt Nhi thỉnh thoảng nghiêng người nhìn chàng, trông thấy ý cười nơi khóe môi chàng, trong lòng cũng rất vui vẻ. Có lẽ, ca ca qua vài ngày nữa sẽ khỏe lên cũng không chừng?

Lại đi dạo hết một khu vườn nhỏ, Đạp Vũ khẽ ngẩng đầu, cười nói: “Duyệt Nhi, khung cảnh bên trong tường thành hoàng cung quả thực xem chán rồi, chi bằng chúng ta ra ngoài một chút?”

Bởi vì bệnh tình của Đạp Vũ vốn không chịu nổi đường dài mệt nhọc, vì vậy Duyệt Nhi quyết định chỉ tạm thời lưu lại hoàng cung Diệp quốc, đợi bệnh Đạp Vũ tốt lên sẽ cùng nhau quay về. Nghe Đạp Vũ nói muốn ra ngoài một lát, Duyệt Nhi há lại không đồng ý, lập tức đáp lời: “Chúng ta bây giờ đi thôi, tìm một nơi phong cảnh đẹp đẽ, trước ngụ lại ít ngày, đợi ca ca khỏe lại, chúng ta sẽ về Lâu quốc.”

Dứt lời đã đẩy xe của Đạp Vũ, hướng phía ngoài hoàng cung mà đi. Đến cửa cung thì đụng phải Tiểu Ảnh đang canh giữ.

Tiểu Ảnh kiên trì nói: “Duyệt Nhi công chúa…”

Còn chưa nói xong, Duyệt Nhi đã ngắt lời y: “Ta và ca ca ra ngoài đi dạo, không cần theo.” Tiểu Ảnh lần đầu tiên thấy Duyệt Nhi dùng ngữ khí lạnh nhạt như vậy nói chuyện, nhất thời có chút sửng sốt, lập tức lui sang một bên, không nói gì nữa.

Vệ Duy theo sau hai người, đồng tình liếc nhìn Tiểu Ảnh, thật là, cố hết sức cũng không thu được kết quả tốt mà.

Đô thành Diệp Quốc đã khôi phục lại sự phồn vinh như ngày trước, hiện giờ đương lúc sáng sớm, cũng không có bao nhiêu người. Duyệt Nhi đẩy Đạp Vũ chậm rãi bước đi, Vệ Duy sớm đã đưa tới hai chiếc mạng che mặt cho Duyệt Nhi và Đạp Vũ: “Điện hạ, công chúa, vẫn nên che lại.”

Duyệt Nhi cầm lấy che lên, vừa nhìn Đạp Vũ ngẩn người cầm chiếc mạng che mặt kia, liền phì một tiếng bật cười: “Ca ca, ‘công tử che mặt, thướt tha hãy còn’ nha!”

Đạp Vũ dở khóc dở cười: “Duyệt Nhi, đừng có dùng loạn thành ngữ.” Duyệt Nhi le lưỡi, để Vệ Khởi đẩy Đạp Vũ, còn mình thì đã ba chân bốn cẳng chạy đến một gian hàng cách đấy không xa, mua hai chiếc mặt nạ về.

Bàn tay nhỏ nhắn mang mặt nạ vẽ hình mỹ nhân cho Đạp Vũ, còn mình thì tháo mạng che mặt, đeo mặt nạ hình một đại hán cường tráng. Ngúc ngoắc đầu, thừa cơ hội nâng cằm Đạp Vũ: “Tiểu mỹ nhân, cười một cái cho gia xem?”

Đạp Vũ đưa tay nắm lấy bàn tay nơi cằm, siết chặt trong tay, nhất thời không muốn buông.

Duyệt Nhi cũng không để tâm, nàng và ca ca từ nhỏ đến giờ hầu như đều ở cùng nhau, nắm tay cũng hết sức bình thường, mà thật sự, nàng cũng không có loại cảm giác đặc biệt nam nữ chi phòng, dù gì người luôn ở bên cạnh chính là ca ca, còn có Vệ Duy.

Vệ Duy ở phía sau đẩy xe lăn, theo cước bộ của Duyệt Nhi chậm chậm bước tới trước. Đạp Vũ giữ bàn tay Duyệt Nhi đi bên cạnh, bên tai là tiếng cười hết sức thoải mái của nàng, niềm vui tận đáy lòng, nhưng cũng rất bi thương.

Thời gian của chàng không còn nhiều, sau này của sau này, chàng sẽ không cách nào lại nhìn thấy gương mặt tươi cười của nàng, sẽ không cách nào nghe được giọng nói của nàng, không có đôi tay nhỏ bé này cứ thế ỷ lại vào chàng. Hơn nữa, sẽ không có, cũng sẽ không cảm nhận được nữa.

Chàng từ nhỏ đã nhìn nàng lớn lên, từ lúc tập tễnh tập đi đến khi có thể chạy nhảy vui đùa, đến lúc nhào vào lòng chàng gọi ca ca, hai mươi năm rồi! Hai mươi năm này, với Đạp Vũ, chàng liệu có cảm thấy viên mãn không? Hay vẫn thấy không cam lòng?

Mà từ nay về sau, trên thế gian này chỉ còn mình nàng trơ trọi, lại còn ai có thể giống như chàng, nhìn nàng gả cho người khác, nhìn nàng sinh con, nhìn nàng con cháu đầy nhà, nhìn nàng cùng người khác bạc đầu giai lão?

Chàng thật sự, rất không nỡ rời xa nàng, thật sự không muốn để nàng lại một mình, cô đơn lẻ loi trên thế gian này suốt một đời.

Duyệt Nhi cảm thấy tay nàng bị siết chặt hơn, vội vàng quay đầu, ngồi xổm xuống căng thẳng nói: “ Ca ca, sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái?”

Đạp Vũ lắc lắc đầu, đưa tay xoa gương mặt gần trong gang tấc: “Duyệt Nhi, sau này muốn gả cho ai?”

Duyệt Nhi sững người, trong đầu hiện lên bóng người vận bạch y toát lên vẻ lạnh lùng, đôi đồng tử tựa hắc ngọc xa xăm mà cũng rất đỗi thâm tình, tiếc là, người ta không cần nàng.

Duyệt Nhi lắc lắc đầu, cười khổ nói: “Duyệt Nhi cả đời này sẽ chăm sóc ca ca, không lấy chồng.”

Đạp Vũ theo bản năng siết chặt bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay thêm một chút: “Duyệt Nhi, lời này là thật?”

Duyệt Nhi gật đầu, gượng cười nói: “Duyệt Nhi có gạt ca ca bao giờ, có điều, ca ca phải nhanh chóng khỏe lại mới được, ca ca bình an trăm tuổi, Duyệt Nhi sẽ săn sóc ca ca, cả đời không gả.”

Trong lòng Đạp Vũ càng chua xót, nếu là trước đây chàng nghe thấy lời này, chỉ sợ sẽ lập tức ôm nàng lên lưng ngựa, đến một nơi chỉ thuộc về hai người, trải qua cuộc đời cận kề nhau, không màng điều gì khác nữa. Nhưng hiện giờ, nếu chàng đi rồi, nàng không lấy chồng, trong lòng chàng lại không đành.

Đưa tay nhéo nhéo mũi nàng: “Muội muội ngốc, có muội muội nào vĩnh viễn ở bên cạnh ca ca chứ. Như vậy người ta nhìn thấy sẽ cười cho.”

Duyệt Nhi lắc lắc đầu, giọng nói mềm mại ngọt ngào hết sức khẩn trương: “Ai dám nói bậy về ca ca, muội liền giết cửu tộc hắn, mười tộc, một trăm tộc.”

Đạp Vũ lắc đầu, miễn cưỡng cười nói: “Đi thôi.”

Đến lúc hoàng hôn, Duyệt Nhi cuối cùng cũng tìm được một căn nhà nhỏ, Vệ Duy hết vào lại ra, thu xếp phòng ốc cho ổn thỏa, Duyệt Nhi mới đẩy Đạp Vũ tiến vào bên trong.

Đưa mắt nhìn quanh, Duyệt Nhi hài lòng cười nói: “Ca ca, chúng ta ở lại đây một thời gian. Quốc sự gì gì đó, trước cứ giao cho Vệ Khởi và Thần Thời ca ca xử lý, chúng ta việc gì cũng không màng đến, an tâm dưỡng bệnh.”

Đạp Vũ gật đầu, không chút ủ rũ. Duyệt Nhi thấy thần thái chàng rất tốt, cả ngày cũng không nôn ra máu nữa thì trong lòng rất vui mừng. Vội vội vàng vàng bảo Vệ Duy ra ngoài mua chút củi gạo dầu muối về đây.

Duyệt Nhi đẩy Đạp Vũ vào trong viện ngồi nghỉ, cười nói: “Ca ca, xem muội phô triển trù nghệ nha!”

Dứt lời đã chạy đến gian bếp nhỏ cách đấy không xa hý hoáy, một lúc lâu sau, mới khóc lóc gọi Vệ Duy đứng nơi cửa đang cố gắng kìm chế không xông vào: “Vệ Duy, ta không biết nhóm lửa.”

Ba canh giờ trôi qua, Vệ Duy đã nhịn không được đầu đầy hắc tuyến, vị tiểu công chúa này đâu chỉ không biết nhóm lửa, vốn dĩ ngay cả cơm cũng không biết nấu, chỉ một mực hỏi gạo tại sao vẫn không nở, vẫn còn chưa nở! Làm ơn đi! Gạo phải đặt ở trong nồi nấu lên mới nở, được chưa?

Y chẳng thể nhịn được nữa, đành bảo Duyệt Nhi ở cạnh Đạp Vũ, còn mình động tay nhanh chóng bắt đầu nấu nướng.

Duyệt Nhi tự biết đuối lý, ngoan ngoãn chuyển ghế ngồi cạnh xe đẩy của Đạp Vũ, cúi đầu nghịch nghịch ngón tay chàng.

Lúc này trời đã xâm xẩm tối, trong sân thế nhưng lại là khung cảnh an tường yên vui, Duyệt Nhi cảm thấy thời khắc này hẳn nên dùng từ viên mãn để miêu tả, bên môi Đạp Vũ thường trực nụ cười.

Đợi Vệ Duy đem thức ăn đầy đủ sắc hương vị bày lên bàn, đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi suýt nữa thì bùng cháy: “Vệ Duy, thì ra huynh có nhiều khả năng như vậy! Ta cho rằng huynh chỉ có thể đánh nhau với hạ nhiệt thôi chứ!” (ý chỉ huynh ấy lạnh lùng á)

Vệ Duy:…

Ngay cả Đạp Vũ cũng tán thưởng nhìn Vệ Duy vài lần, Vệ Duy mặt đỏ đến mang tai, bưng bát đồ ăn Duyệt Nhi đưa cho, phi thân lên một nhành cây trong viện ngồi ăn.

Duyệt Nhi cười tít mắt bày một bàn đồ ăn cho Đạp Vũ, còn mình cũng ăn đến là vui vẻ: “Ca ca, kỳ thực những ngày tháng như vậy cũng không tồi? Nếu ba năm kia chúng ta không thu hồi Lâu quốc cùng đánh Diệp quốc, hiện giờ hẳn là đang trải qua những tháng ngày nhàn hạ như một thường dân bá tính ở nơi nào đó của Thiên Trạch đại lục này rồi.”

Đạp Vũ gắp thịt trong chén bỏ vào chén Duyệt Nhi: “Nếu là như vậy, chỉ sợ chúng ta sớm đã mệt chết vì vô số cuộc truy sát, làm gì có cuộc sống thanh thản thoải mái.”

Duyệt Nhi bất giác nhớ tới mấy tháng lưu vong đó, hắc hắc cười một tiếng: “Cũng đúng ha. Hiện giờ cũng không tồi, chúng ta muốn thế nào thì sẽ thế ấy.”

Đạp Vũ gật đầu, nhìn Duyệt Nhi đang ăn ngon lành, không hề động đũa.

Đợi đến khi Vệ Duy thu dọn xong chén đũa, sau đó vẫn như cũ trở lại trên cây cổ thụ nhìn bóng dáng hai người ngồi trước bàn chuyện trò. Cảm tình của điện hạ và công chúa thật khiến người khác ngưỡng mộ vô cùng.

Trong buổi tối như vậy, tình cảm mà Đạp Vũ điện hạ đôi lúc thể hiện ra vẫn không thể gạt được đôi mắt của Vệ Duy.

Ai cũng nói Đạp Vũ công tử cả đời phong lưu đa tình, nhưng có ai biết, trong trái tim người cũng là một đời khổ đau!

Mà trên một tàng cây cách chỗ Vệ Duy không xa, cũng có một người trầm mặc ngồi đấy, một thân bạch y vô cùng tao nhã, dung nhan như họa, chăm chăm thẫn thờ nhìn vào trong sân.