Trở về đến cung thì đêm đã rất khuya, Đạp Vũ dẫn Duyệt Nhi về Du Nhiên Điện.
Bên trong có núi có nước, cho thấy hao phí rất nhiều tâm tư, điêu khắc tinh xảo, mỗi một khung cửa, mỗi một đình đài đều được bài trí hết sức phù hợp, hoàn toàn là hình ảnh một tiểu trấn vùng Giang Nam.
Duyệt Nhi thế nhưng không như thường ngày vui vẻ thích thú ngắm nhìn tòa
thành trì Giang Nam chàng tận tay vì nàng mà xây dựng, chỉ cúi đầu đùa
nghịch hoa đăng nhỏ trong tay. Đạp Vũ áp chế kích động trong lòng muốn
xé nát chiếc hoa đăng đó, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Duyệt Nhi.
Tẩm điện của Duyệt Nhi cũng được xây dựng trên một hồ nhỏ, là một lầu các
tinh xảo. Xung quanh treo các loại vỏ sò, chuông gió, ban đêm chỉ nghe
thấy tiếng đinh đing đang đang.
Đạp Vũ ngồi giữa căn phòng rộng lớn, sau lớp lớp bình phong là âm thanh
Duyệt Nhi đang tắm rửa, thỉnh thoảng còn ngâm nga hai câu hát, đều là
giai điệu vui vẻ thích thú, mặc dù hơi lạc điệu, nhưng vẫn khiến gương
mặt Đạp Vũ nổi lên ý cười.
Đợi Duyệt Nhi mặc xong áo ngủ, Đạp Vũ duỗi tay dùng linh lực hong khô tóc
cho nàng rồi mới đắp chăn ngay ngắn cho nàng, yên lặng ngồi bên mép
giường, kể cho xong một quyển thoại bản.
Duyệt Nhi ngơ ngác nghe hết, nhưng không như ngày thường cứ thế ngủ say.
Đạp Vũ không biết làm sao, đưa tay véo véo mũi nàng: “Nhanh ngủ đi.”
Duyệt Nhi ngoan ngoãn nhắm mắt. Đạp Vũ mới an tâm bước ra, trong khoảnh khắc vừa định đóng cửa, đưa mắt nhìn lại.
Thế nhưng trông thấy Duyệt Nhi đã mở to mắt, xa xăm cẩn thận nhìn ngắm
chiếc hoa đăng treo bên cạnh bình phong, nói không ra là cảm giác gì,
chỉ thấy chân thật và mê đắm.
Trong lòng Đạp Vũ căng thẳng, mở miệng nhưng lại không biết nói gì.
Chỉ nghe Duyệt Nhi yếu ớt nói: “Ca ca, muội rốt cuộc cảm thấy, dường như đã từng gặp chàng ở nơi nào.”
Gặp qua ở đâu sao? Cảm giác quyến luyến thân thuộc như thế.
Đạp Vũ khẽ cúi đầu, bàn tay đang kéo cánh cửa gỗ hoa lê chạm trổ đã siết
chặt, một lúc lâu sau mới nói: “Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, muội xuất
cung được mấy lần chứ? Nếu vị nam tử mà muội nói thật sự như thần tiên,
muội nhất định sẽ không thể nào quên đã gặp qua ở đâu rồi.”
Duyệt Nhi gật gật đầu, cũng đúng, nếu đã từng gặp qua, sao có thể quên chứ? Nàng lại nhìn ngắm hoa đăng, nhắm mắt lại.
Hoa đăng, có ý đợi chờ chở che…Bên tai dường như vẫn là giọng nói tựa suối trong chảy qua ngọc thạch.
Đạp Vũ không nhìn nữa, khép cánh cửa, gần như là chạy trối chết.
Hoảng hốt ngồi trên đình viện, Đạp Vũ nhìn tẩm điện trên mặt hồ của Duyệt
Nhi, ánh sáng của dạ minh châu từ mái hiên cùng cửa sổ hắt ra, vỡ tan
lan rộng trên mặt hồ, để lại hết một vòng lại một vòng sáng.
Đạp Vũ nhìn quầng sáng ấy, nhất thời nhìn đến ngây người. Ngay khúc quanh
một vài cung nữ gác đêm lặng lẽ nhìn chàng, ngày thường Đạp Vũ điện hạ
đợi Duyệt Nhi công chúa ngủ rồi liền quay trở về tẩm điện nghỉ ngơi, sao đêm nay lại nhìn tẩm các của công chúa đến ngây dại? Có điều để ý nhiều như vậy làm gì, Đạp Vũ điện hạ một nam tử đẹp trai như thế, nhìn nhiều
một chút cũng đáng giá.
Ca ca, muội rốt cuộc cảm thấy, dường như đã gặp chàng ở đâu đó.
Giọng nói Duyệt Nhi mềm mại ngọt ngào, nghe thấy có cảm giác thoải mái khó mà diễn tả.
Cũng chỉ một câu đơn giản như vậy, nhưng mà, vì sao?
Vì sao? Trong nháy mắt y cảm giác thấy cả thế gian bị câu nói đơn giản này đập nát, cái gọi là ‘cao lầu yêm yêm, nhất tức khuynh tháp’.1
1Nhà cao thì nền móng yếu, trong nháy mắt bị sụp đổ
Chẳng qua chỉ một lần gặp gỡ mà thôi, chẳng qua là một lần gặp gỡ mà thôi!
Du Nhiên Điện nổi danh khắp thiên hạ, chàng vì nàng mà tạo dựng cả một thế giới, nhưng trong nháy mắt, nghiêng ngả sụp đổ, còn không bằng một
chiếc hoa đăng nhỏ mà người đó tự tay vẽ.
Sự chân thành yêu chiều mười mấy năm của chàng cũng đấu không lại một câu ngắn gọn của người kia, hoa đăng, mang ý đợi chờ chở che.
Cũng biết nếu đợi chờ có thể ngưng tụ thành nước, thì Du Nhiên Điện tựa một
thành trì nhỏ chốn Giang Nam này chính là dòng nước hóa thành từ sự đợi
chờ của chàng, đều là máu cùng tấm lòng của chàng.
Người đời đều biết Đạp Vũ công tử yêu chiều muội muội như mạng! Thương muội
muội như mạng? Nhưng họ không biết, nàng so với sinh mệnh của chàng còn quan trọng hơn! Nhưng họ không biết, đằng sau vẻ phong lưu nói cười ấy, chính là tình yêu sâu sắc vô vàn nhưng lại không thể, là nỗi đau cùng
bất lực khi cầu mà không được.
Chàng từ trước đến giờ, vẫn luôn cảm thấy nàng chính là nữ tử của mình.
Chàng thật sự, đối với muội muội ruột thịt của mình nảy sinh tình cảm luyến ái không theo luân lý ấy.
Đạp Vũ nhìn quầng sáng từng vòng từng vòng lan rộng kia, trong mắt thế
nhưng hơi ươn ướt, chàng đứng lên, cất bước đến cửa Du Nhiên Điện,
nhưng rồi lại quay đầu, thở dài một tiếng. Dần dần biến mất giữa tầng
tầng lớp lớp cung điện, chỉ để lại bóng lưng cô độc lặng lẽ.
Loạn Quảng Hiền Vương khiến người ta trở tay không kịp.
Dường như là chỉ trong khoảnh khắc, một Quảng Hiền Vương đã từng ở trên đỉnh
cao danh vọng của Lâu Quốc, trung thành tận tụy, anh dũng thiện chiến,
trí dũng song toàn, uy vũ khắp Lâu Quốc, cả đời trung lương đều tận hiến vì Lâu Quốc, nay trở thành phản tặc dẫn theo ba mươi vạn đạo quân áp
sát, chiếm giữ mấy tòa thành.
Triều đình cùng dân chúng kinh hãi, kinh hãi không chỉ vì phản tặc trung
lương, mà phần lớn chấn động bởi thực lực dưới tay Quảng Hiền Vương ấy.
Bắt đầu từ khi nào, vị tướng quân tự xưng đã cởi giáp về quê ấy bỗng dưng có binh lực nhiều đến như thế?
Bắt đầu từ khi nào, vị vương gia tự xưng ăn không ngồi rồi ấy bỗng dưng có số lượng mưu sĩ đông đảo đến như thế?
Những việc này, đều đã không thể được đưa ra để từ từ thảo luận nữa rồi, bởi vì chỉ vẻn vẹn trong vòng một tháng, Quảng Hiền Vương đã chiếm đóng
năm thị trấn quan trọng phía bắc của Lâu Quốc.
Lâu Quốc cũng không phải một nước nhỏ yếu, mặc dù không bằng Diệp Quốc –
quốc gia thịnh vượng nhất trong ba nước, nhưng cũng tương đương An Quốc, hiện giờ dưới sự tấn công của Quảng Hiền Vương, vậy mà chừng như lại không chịu nổi một đòn, quả thực khiến cả đại lục Thiên Trạch này một
phen náo động xôn xao.
Đạp Vũ mấy ngày nay cực kỳ bận rộn, vội vàng truyền xuống từng mệnh lệnh
một, vội vàng triệu kiến tướng quân, vộ vàng tiếp kiến triều thần. Hoàng đế Lâu Quốc vào thời điểm này thế nhưng lại lâm trọng bệnh, vốn dĩ thân thể đã không tốt cho lắm, hiện giờ vừa bệnh xuống thì đã có chiều hướng không gượng dậy nổi.
Triều đình Lâu Quốc cơ hồ lập tức chìm vào bầu không khí căng thẳng.
Duyệt Nhi đương nhiên cũng không dám quấn lấy phụ hoàng cùng Đạp Vũ ca ca để
xin ra ngoài. Sau khi tình cờ gặp gỡ nam tử tựa thiên tiên từ tháng
trước vào dịp Tết nguyên tiêu, ngày thứ hai nàng liền xin phụ hoàng
xuất cung đi tìm, nhưng biển người mênh mông, đến đâu mới tìm được người thuyết thư ấy chứ? Nếu không phải trông thấy chiếc hoa đăng trong tay
vẫn còn, Duyệt Nhi cơ hồ cho rằng ngày hôm ấy chẳng qua chỉ là giấc mộng của nàng mà thôi.
Một tháng rồi, nàng cũng không dám xin ra ngoài nữa, mặc dù nàng là công
chúa chuyện gì cũng không muốn quản, nhưng cũng biết tình hình hiện tại
của Lâu Quốc.
Đạp Vũ đêm nay rất khuya mới đến tẩm điện, bất luận thế nào, chàng đều muốn nhìn nàng yên bình ngon giấc mới an lòng.
Duyệt Nhi thế nhưng vẫn chưa ngủ, ôm hoa đăng ngồi trên giường, thấy chàng
bước vào, trong đôi mắt to tròn ngập tràn lo lắng, dáng vẻ muốn hỏi
nhưng lại không dám.
Đạp Vũ thấy nàng, nhất thời trong lòng trở nên yên bình, bên môi đều là ý cười dịu dàng: “Duyệt Nhi muốn nói gì?”
Duyệt Nhi cẩn cẩn thận thận nhìn Đạp Vũ, mới từ từ nói: “Nghe nói Thương
thành rơi vào tay giặc rồi…” Thương thành là thành trì lớn của Lâu Quốc, là cửa khẩu Nam Bắc của Lâu Quốc, hiện giờ, đã thất thủ rồi…
Đạp Vũ ngồi ở cạnh giường, véo véo mũi nàng: “Ừ. Không cần lo lắng.”
Duyệt Nhi tức giận bật dậy: “Muội là công chúa duy nhất của Lâu Quốc, phụ
hoàng bệnh nặng, ca ca huynh bận rộn như vậy, vì sao muội thế nhưng
chuyện gì cũng không thể làm?”
Đạp Vũ sững sờ hồi lâu, không ngờ Duyệt Nhi phản ứng dữ dội như thế: “Duyệt Nhi, vì không để chúng ta lo lắng, muội chỉ cần ngoan ngoãn ở yên, bên
ngoài mưa gió thế nào cũng không cần bận tâm, cho dù trời có sập xuống,
vẫn có ca ca chống đỡ cho muội.”
Duyệt Nhi biết mình đuối lý, nhưng mà, nhưng mà nàng thật sự không muốn ngồi
nhìn phong cảnh đẹp đẽ trong Du Nhiên Điện, cũng như lại nghe thấy quốc
gia của mình sụp đổ tan rã, cả hoàng thất gió mưa rung chuyển, nàng cắn
cắn môi, đành nói: “Ca ca, muội biết muội vô dụng, chuyện gì cũng không
giúp được, vậy cho muội theo huynh có được không? Muội nghe thử, nghe
thử tình hình của chúng ta…”
Đạp Vũ thở dài: “Vậy ngày mai muội theo ta. Có điều không được vì chuyện này mà trăn trở nhiều, biết chưa.”
Duyệt Nhi gật gật đầu: “Ca ca, lần này, thật sự nghiêm trọng vậy sao?” Nàng
trước giờ chưa từng nghe qua tình thế khẩn cấp như vậy.
Đạp Vũ gật đầu, sắc mặt trở nên nghiêm trọng: “ Tình hình cũng không như
chúng ta muốn, đối phương so với chúng ta mạnh hơn rất nhiều. Có lẽ…Mặc
Ly công tử ấy của An Quốc cũng âm thầm động tay động chân.”
Duyệt Nhi như hiểu như không gật gật đầu, lại vội vàng bắt lấy tay Đạp Vũ:
“Ca ca, bệnh của phụ hoàng càng lúc càng nặng, thái y nói…” Nói đến cuối thì đã trở nên nghẹn ngào.
“Không sao, có ca ca ở đây. Hôm nay ta cũng đã đi gặp phụ hoàng, ừ…phụ hoàng,
đây là tâm bệnh.!” Đạp Vũ vội xoa xoa mặt Duyệt Nhi, sợ nàng bật khóc.
Chàng nhất định sẽ không vô dụng như vậy, che chở không được người mà mình muốn che chở.
Mà Mặc Ly ở nơi đô thành An Quốc xa xôi đọc chiến sự Lâu quốc trong tay,
nhẹ nhàng đem lá thư đặt lên bàn, thong thả bước đến trước cửa sổ, bên
ngoài cửa chính là vầng trăng sáng, trong ánh sáng mờ mờ, dường như
trông thấy gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu, hai lỗ tai hổ be bé cùng đôi mắt to tròn cười đến híp lại, vui vẻ đáng yêu không thể tả.
Bé ngoan của chàng, ở phàm gian không có hai lỗ tai hổ, thế nhưng, cũng vẫn dễ thương ưa nhìn như vậy.
Năm đó ở Túy Tiên thành, nàng ngoan ngoãn vùi trong ngực chàng, nghe
chàng miêu tả cảnh chiều tà. Lúc ấy nàng cười rất đáng yêu, lắc lắc đầu nói với chàng: “Mặc Ly, giọng chàng thật êm tai, thường ngày nên nói
nhiều hơn. Nếu như ở phàm gian đi kể chuyện, nhất định có rất nhiều cô
nương vì nghe chàng kể chuyện mà vét sạch tiền, lúc ấy, ta sẽ thay chàng thu tiền, thấy thế nào?”
Chàng khi ấy cũng cười, xoa lỗ tai nhỏ của nàng, nghiêm túc nói: “Được.”
Chàng vẫn nhớ lời hứa khi ấy, còn nàng đã không còn một chút ký ức nào.
Bọn họ thật sự đã đến phàm gian, nhưng ký ức của nàng và Đạp Vũ đều bị
phong ấn, còn chàng thì vẫn nhớ, mang theo đầy đủ hồi ức trong đầu, vì
nét mặt tươi cười của nàng mà cứ lưỡng lự chần chờ chốn phàm gian xáo
trộn này.
Duyệt Nhi, bé ngoan của ta.
Ta thật sự đi kể chuyện, nhưng chỉ là kể cho nàng nghe mà thôi, có còn nhớ giọng nói của ta, có còn nhớ hình dáng của ta? Đêm nay, lúc này, liệu
có nhớ đến ta?
Tức Mặc Ly thở dài, trong lòng bàn tay tựa ngọc tạc là một sợi tóc đen
nhánh mỏng manh, chính là hôm ấy Duyệt Nhi đụng phải ngực chàng, bị
chàng bứt lấy.
Duyệt Nhi, đừng thay đổi đừng lãng quên.
Bàn tay bỗng nhiên siết chặt, trong mắt có chút lạnh lùng. Đạp Vũ công tử, yêu chiều muội muội như mạng.
Chuyện này là sao? Duyệt Nhi của chàng, chàng nhất định sẽ không để kẻ khác như ý nguyện.