Lại qua mấy tháng, mặc dù Duyệt Nhi hàng
ngày đều chăm chỉ tu hành, nhưng chung quy vẫn cảm thấy một chút tiến bộ cũng không có, trong lòng vừa buồn vừa không biết làm thế nào.
“Ài…”
Không biết đã thở dài lần thứ mấy rồi, Duyệt Nhi bò lên chiếc bàn bạch
ngọc, hai lỗ tai be bé không chút tiếng động cụp xuống, trời ạ, cũng đâu cần phải buồn chán vô vị đến vậy.
Bỗng dưng rất muốn ăn thịt.
Ăn thịt?
Thịt?
Tức Mặc Ly…
Hai lỗ tai nhỏ của Duyệt Nhi lại càng không có chút sức lực, hơn cả năm
rồi vẫn chưa gặp lại hắn, thương thế của hắn đã tốt lên chưa? Thật rất
rất muốn gặp hắn, rất muốn ăn thịt hắn nấu cho…
“Tiểu ái đồ, đang nghĩ gì vậy?” Một giọng nói dịu dàng vang lên.
Duyệt Nhi không chút sức lực ngẩng đầu nhìn về phía trước, bàn tay thon
dài của Đạp Vũ Thượng Thần gạt đi mớ hoa đào tươi đẹp trước mắt, lộ ra
gương mặt phong hoa tuyệt đại, mái tóc đen bóng thả xuống được giữ lại
bằng ngọc quan tinh xảo, một vài sợi không nghe lời hãy còn bay bay theo gió, lướt qua dung mạo tuấn tú vô song, đôi mắt so với nhật nguyệt còn
sáng hơn đang nhìn sang, quân tử tao nhã, ôn nhuận như ngọc.
“Đạp Vũ sư phụ.” Duyệt Nhi uể oải cất tiếng gọi. Giọng nói của nàng vốn
đã mềm mại dịu dàng, khiến toàn thân người nghe giống như bị một chiếc
lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, có cảm giác tê dại cùng hưởng thụ không nói
được thành lời. Lại thêm ngữ điệu yếu ớt hiện thời, giống như nũng nịu
lấy lòng, hết sức động lòng người.
Đạp Vũ thư sinh nhẹ nhàng bước đến, ngồi bên cạnh Duyệt Nhi, Duyệt Nhi
lập tức cảm giác được một mùi mực thơm tinh khiết phả vào mặt. Duyệt Nhi nỗ lực hít hít mùi hương chung quanh, phát hiện đúng là trên người Đạp
Vũ sư phụ, đôi tai nhỏ rũ xuống thấp đến độ không thể rũ hơn được nữa.
Đạp Vũ thư sinh thấy dáng vẻ nàng như vậy, gương mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh
trắng nõn, đôi mắt to tròn, hàng mi dài giống như cánh quạt, đích thực
là quá mức đáng yêu. Liền đưa tay ra kéo đôi tai nhỏ màu tím của nàng,
xoa xoa xoa xoa…
Duyệt Nhi trừng mắt đầy bất mãn, không chút khí thế chẳng thốt nên được lời nào, hết cách đành phải ngẩng đầu, thu tai lại.
Đạp Vũ thượng thần ha hả cười: “Vi sư ở Kinh Hồng Điện còn nghe được tiếng thở dài của nàng, có chuyện gì sao?”
Duyệt Nhi lắc lắc đầu: “Không có gì, buồn chán.”
Đạp Vũ thượng thần phẩy tay một cái, một cây quạt ngọc liền xuất hiện trên tay: “Có muốn vi sư đi dạo cùng con?”
Duyệt Nhi càng kiên quyết lắc đầu, nàng sợ rồi. Mấy lần trước bị vị
thượng thần này dụ dỗ, mỗi lần đều theo y đi dạo. Kết quả lần nào cũng
tìm đến mấy chỗ hoa đào bay đầy trời, tơ liễu bay bay trong gió, tài tử
giai nhân anh anh tôi tôi tình cảm mặn nồng dây dưa quyến luyến, khiến
hiện tại hận không thể đem mấy cây đào trên Cửu Trùng Thiên bứng lên
hết, đừng tưởng vì cho ta đào ăn mà đối với ngươi có hảo cảm!
Đạp Vũ Thượng Thần ủy khuất nhìn nàng, đôi mắt cực đẹp sóng nước long
lanh phiêu bồng, nhìn Duyệt Nhi: “Nàng như vậy là ghét bỏ vi sư? Cái gì
cũng không chịu nói với vi sư, cũng không đi dạo với vi sư……”
Duyệt Nhi trông thấy đôi mắt của hắn, cảm giác ngán đến tận cổ: “Đạp Vũ sư phụ, con muốn chết rồi.”
Đạp Vũ ngờ vực nhìn nàng. “Ánh mắt, dịu dàng, chết người.” Duyệt Nhi dời mắt, kiên quyết không để ý đến vị Đạp Vũ thư sinh điềm đạm đáng yêu.
Chân mày Đạp Vũ cũng không giấu được ý cười, nói: “Vi sư đối với nàng
dịu dàng, liệu có phải đối với vi sư nảy sinh tâm tư thiếu nữ rồi a.”
Duyệt Nhi không chút lịch sự mắt trợn trắng, Đạp Vũ thư sinh thật sự
không thời khắc nào buông tha việc theo đuổi tình yêu sư đồ cấm luyến
khiến lục giới một trận nháo nhào từ cổ chí kim, thiên địa quỷ thần gào
khóc a! Duyệt Nhi trực tiếp phớt lờ câu này, đổi đề tài: “Sư phụ có biết Tức Mặc Ly thế nào rồi không?”
Đạp Vũ thư sinh nở nụ cười phong lưu, nói: “Trừ phi tiểu ái đồ hôn ta một cái, ta liền nói nàng biết.”
Duyệt Nhi trực tiếp quay người, để lại bóng dáng tức giận của Đạp Vũ thư sinh.
Đạp Vũ Thượng Thần phe phẩy quạt, bất đắc dĩ nói: “Vẫn còn trong giai
đoạn trầm tu, phản phệ lần này thật sự quá lớn, chí ít cũng phải trầm tu trên mấy chục năm.”
“A”
“Dạo này tu luyện sao rồi, mấy cuốn sách đó xem có chỗ nào không hiểu không?” Vị sư phụ nào đó ra vẻ rất ư chuyên nghiệp.
“A, sách ạ, có một chỗ không hiểu.”
“Uhm?”
“Trong thoại bản có một vị công tử và một tiểu thư thanh mai trúc mã,
sớm chiều gặp gỡ, nhưng không ở cùng nhau, vì sao lại yêu một nữ tử bình thường hiếm khi gặp mặt một lần, tiểu thư gia thế dung mạo phẩm chất so với thiếu nữ tầm thường kia mọi mặt đều tốt hơn a.”
“À, tình cảm cũng không phải nhờ gia thế dung mạo phẩm chất mà có.”
“Nhưng công tử và tiểu thư ở cạnh nhau cũng mười mấy năm rồi. Tiểu thư ở bên cạnh lâu như vậy, lẽ nào hắn không có chút cảm tình nào?”
“À. Cảm tình mười mấy năm của hắn và tiểu thư không phải là tình yêu.”
“Vậy như thế nào mới là tình yêu?”
“À, có lẽ, cái này….Đợi chút, mấy điều nàng hỏi là viết trong sách nào vậy?”
“Thoại bản của nhân gian, tên hình như là.”
“À, chúng ta không phải đang bàn luận chuyện tu luyện sao.”
“A…Đạp Vũ sư phụ, lẽ nào người cũng không biết trả lời ta thế nào? Người đổi đề tài.”
“À, trả lời cái gì?”
“Như thế nào mới gọi là tình yêu ấy?”
“À, cái này ấy à…”
Cánh hoa đào lả tả rơi rụng, giống như cười hai thầy trò nói chuyện
không chút ăn nhập, nhưng lại ghen tị nhìn cảnh tượng trước mắt.
Kể từ sau hôm đó bàn luận về lịch sử lục giới với Đạp Vũ thư sinh nhưng
đều không có người giải đáp thắc mắc, Đạp Vũ sư phụ đã mấy ngày không
dám xuất hiện trước mặt mình, Duyệt Nhi càng buồn chán, cuối cùng quyết
định phải ra ngoài đi dạo.
Nàng không nói với Đạp Vũ sư phụ, âm thầm chạy đi, nhưng lại không biết
phải đi đâu mới được, nhưng mây trắng dưới chân lại giống như có ý thức, chầm chậm bay về hướng dãy núi Lạc Thủy. Vì sao lại là chầm chậm mà
bay? Vì nàng hổ nhỏ Duyệt Nhi đáng yêu của chúng ta linh lực vẫn còn
chưa đủ… …
Mặc dù nàng cảm thấy như lửa đã sém tới lông mày, mây trắng vẫn cứ thong thả thư thái mà bay. Đến lúc nhìn thấy dãy núi tuyết trắng xa xa, Duyệt Nhi cũng đã đứng suốt một ngày trời trên mây, hai chân đều mềm rũn cả
rồi.
Khi ấy bất chấp mệt mỏi, trực tiếp bay đến Lạc Thủy phủ đệ, có thể vì
Tức Mặc Ly tĩnh tu, cả phủ đệ Lạc Thủy đều trống trải vắng tanh, tiên
đồng đều không biết đã chạy đâu rồi. Duyệt Nhi cũng không nghĩ nhiều,
chạy đến lầu các Tức Mặc Ly thường nghỉ tạm lúc trầm tu.
Vội vàng đẩy cửa, Duyệt Nhi thất vọng phát hiện bên trong không một bóng người. Chỉ có mùi hương hoa sen thanh khiết nhàn nhạt thoang thoảng
trong không trung, giống như khi Tức Mặc Ly ở đây…Nàng chạy đến chiếc
ghế trầm hương nơi Tức Mặc Ly thường xử lý công vụ, chậm rãi ngồi xuống. Dùng linh thức cẩn thận dò xét khắp dãy núi Lạc Thủy, vẫn không hề có
bóng dáng Tức Mặc Ly, có chăng cũng chỉ là hơi thở quen thuộc.
Duyệt Nhi cũng không biết thế nào, loại cảm giác mất mát này, cùng với
một loại tâm tình chua xót không ngừng cuộn lên trong lòng. Không biết
đã bao nhiêu ngày tháng, Tức Mặc Ly ngồi nơi đây, tĩnh lặng xem sách vở
giấy tờ chẳng rõ đến từ nơi nào, mới đầu Duyệt Nhi rất kinh ngạc hắn vậy mà lại có việc cần làm, sau đó dần dần quen thuộc. Khi ấy nàng vẫn chưa tu luyện thành người, hãy còn là dáng vẻ của một con hổ nhỏ màu tím,
nằm bò trên tay Tức Mặc Ly.
Trên người Tức Mặc Ly đều luôn mát mẻ, có chút cảm giác lành lạnh. Có
một lần người thấy nét mặt nàng run run không tự nhiên liền dùng linh
lực tập trung vào lòng bàn tay, lập tức khiến toàn thân nàng đều trở nên ấm áp, sau lần đó, mỗi khi nàng nằm bò trên tay hắn, đều rất ấm áp,
cũng không hề lạnh lẽo chút nào.
Khi ấy hai chân nàng ôm lấy cánh tay Tức Mặc Ly, cúi đầu ngắm nhìn tay hắn.
Tay của hắn thật sự rất đẹp, giống như được chạm khắc từ băng tuyết
trắng xóa óng ánh lấp lánh nhất trên dãy núi Lạc Thủy, thon dài trắng
trẻo, là tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất trên thế gian, nhìn tay xong, nàng ngẩng đầu nhìn hắn. Mày thon dài, đôi mắt đen như mực, khi xem sách
trên bàn, hàng mi bên dưới rũ xuống thành một bóng mờ, khiến người ta
rất muốn nhìn cho rõ ràng, thế nhưng khi nhìn đôi mắt ấy, lại không khỏi trầm luân vào đấy. Hắn lớn lên thật sự… rất đẹp mắt, đẹp đến độ khiến
biết bao người không dám nhìn thẳng vào dung mạo hắn, chính từ phong
thái tao nhã tuyệt đại của hắn hoàn toàn có thể biết được người này chân thật đến nhường nào.
Nàng nhìn thế nào cũng đều không đủ, lúc thì cúi đầu quan sát bàn tay,
lúc lại ngẩng đầu ngắm nhìn gương mặt. Có khi bị hắn phát hiện, liền
dùng ngón tay khe khẽ vỗ lên cái đầu nhỏ của nàng, nàng cũng ngoan ngoãn để hắn vỗ.
Thời gian ba trăm năm vùn vụt trôi qua, chậm sao? Ba trăm năm đủ để nàng biết bao lần ngẩng đầu cúi đầu, nhanh sao? Ba trăm năm chẳng qua chỉ
trong chớp mắt, tuyết trên dãy núi Lạc Thủy vẫn như cũ trắng xóa khiến
tâm hồn người bình lặng.
Mà nàng đã không biết, khi cúi đầu ngước đầu chăm chú quan sát như thế,
Tức Mặc Ly đến cùng đã chiếm giữ bao nhiêu phần linh hồn nàng.
Duyệt Nhi ngồi trên ghế trầm hương, đầu tựa vào lưng ghế, ngủ say trong biển ký ức xưa vô tận….
Trong mơ Tức Mặc Ly và nàng sóng vai ngồi trên Vân Tưởng thạch, đập vào
mắt là dãy núi Lạc Thủy trải dài vô tận, tuyết trắng bay bay, thác nước
tĩnh lặng trên đỉnh núi vẫn giữ nguyên khí thế ước chừng như có thể phá
vỡ hết mọi thứ như xưa, mà hồ nước bên cạnh, vẫn như cũ xanh biếc dịu
dàng…
Cách biệt đã một năm, Tức Mặc Ly, người có bình an không?
Ta, rất nhớ người… …