Thượng Thần, Ngài Hạ Lưu!

Chương 11: Thái Thường không cho phép chê ta già




“Thượng thần thượng thần…”

Thái Thường kích động ôm búp bê củ sen trong ngực vui vẻ xông vào điện: “Hồ nước hậu viện cũng thành tiên đó nha! Ngài mau tới xem xem, vật nhỏ này còn sống đó! Nó còn cắn tay ta nữa!”

Hào Hành đang lo phê duyệt thiên thư nhàm chán không thú vị, thấy nàng đến thì hết buồn.

“Đây hiển nhiên là tiên gia tiên cảnh nơi Thiên cung, cho nên anh chị em bản điện mới có thể trưởng thành khỏe mạnh.”

“Ặc? Anh em?” Thái Thường đang chạy bỗng đứng lại, quả nhiên búp bê củ sen trong ngực cùng sắc quỷ trước mắt này đều dữ như nhau: “Lúc ta mới giúp các nàng bóc hạt sen… Ta không có ăn trộm nha, chỉ là giúp thôi… Kết quả anh em của ngài liền bò tới cắn đầu ngón tay của ta!”

“Đó là tự nhiên, nó xem tay ngươi trở thành đồng loại thôi, trắng trẻo mập mạp, giống nó.” Hào Hành giũ giũ tay áo xuống, búp bê củ sen trong tay Thái Thường liền nhảy lên bay vào trong ngực của hắn. Hào Hành xoa xoa đầu nó, nói: “Nó chưa thành hình, chạm nước chỉ sợ làm sẽ chết nó. Lần tới nếu nó lại cắn ngươi, ngươi cứ đem nó ném vào nước đi.”

Thái Thường xoa xoa lòng bày tay cười nịnh nọt: “Vậy chờ hắn lớn chút nữa, tiểu tiên ta có thể kéo hắn đi chơi hay không? Người anh em này của ngài thoạt nhìn khoẻ mạnh kháu khỉnh, đáng yêu chết đi được, ta rất muốn ôm nó một cái, cho nó ăn hạt sen.”

“Ngươi mau từ bỏ ý định tốt đó đi .” Hào Hành ôm búp bê củ sen đi ra ngoài: “Hạt sen là người mẹ cho bọn chúng trưởng thành, ngươi muốn chúng ăn mẹ của mình hay sao?”

“Gì!” Thái Thường vừa nghe, vành mắt liền đỏ: “Hu hu… Tiểu tiên ta chính là đại ngu ngốc! Ta sao lại ăn nhiều mẹ của búp bê củ sen như vậy! Hu hu… Đây chẳng phải nghĩa là cũng ăn rất nhiều mẹ của ngài sao? Hu hu, không trách được ngài ác liệt với ta như vậy… Ta thực xin lỗi ngài!”

Hào Hành nghe xong đầu đầy vạch đen, có điều coi như có thêm một cơ hội khiến nàng có thể từ bỏ thói quen ăn ngon miệng.

“Ờ, biết sai là tốt rồi, về sau chớ có ăn, ngươi ăn một hạt bọn chúng sẽ ít đi một người mẹ.”

Vì vậy Thái Thường sưu tầm toàn bộ hạt sen khắp Thiên cung về điện theo thứ tự loại bỏ, cả ngày dùng dưa và rượu trái cây dâng hương cung phụng, còn mình thì ngồi chồm hỗm trước mặt hạt sen, miệng lẩm bẩm siêu độ cho bọn chúng.

Hào Hành vừa nhấc chân vào điện liền dẫm lên mấy hạt, bị Thái Thường gào loạn một trận, chất vấn hắn sao có thể giẫm lên mẫu thân đồng tộc, bắt hắn siêu độ hạt sen cùng với mình, dĩ nhiên phải cho hắn hiểu : biết vậy đã chẳng làm.

Ban đêm là lúc búp bê củ sen nổi trên mặt nước hô hấp, Thái Thường ngồi xổm bên bờ ao, sờ sờ từng cái đầu, vươn bàn tay ra, để cho bọn chúng cắn ngón tay chơi. Một con búp bê củ sen không với tới đầu ngón tay của nàng liền nhảy trên mặt nước thoắt cái chui vào trong vạt áo nàng. Thái Thường vội vàng đưa tay kéo nó ra nói: “Chả trách ngươi và sắc quỷ thượng thần kia là người trong tộc, đúng là tiểu sắc quỷ!”

Búp bê củ sen kia phun nước bọt lên mặt nàng, còn cười hơ hớ nhào tới cắn mặt của nàng. Thái Thường loạng choạng kéo đầu nó xuống, lau nước bọt trên mặt rồi thở phì phì bỏ bọn chúng lại mà vào điện đi tìm khăn .

Hào Hành đang chuẩn bị đi ngủ, đang định gọi nàng đến, chỉ thấy nàng chìa ra khuôn mặt lấm nước bọt quay về.

“Lại đi tìm đám anh em nhỏ của bản điện hả?”

Hai tay Thái Thường chống nạnh tức giận bất bình nói: “Thượng thần! Lúc tiểu tiên đến thăm, ngài đặc biệt cần phải quản giáo thật nghiêm đám anh em sắc quỷ của ngài! Hừ hừ! Bọn họ thế mà lại đánh lén ta, còn làm mặt mũi ta toàn là nước bọt! Bộ dáng vẻ ta thoạt nhìn rất ngon sao?”

Hào Hành đưa tay lau nước bọt còn sót trên mặt nàng, cười nói: “Ừ, đúng là thoạt nhìn ăn rất ngon.”

Lòng Thái Thường dựng cả lông tơ, quên mất bọn họ một nhà , vội vàng lui binh cúi người chào: “Đêm đã khuya hay là thượng thần sớm đi nghỉ đi, tiểu tiên ta cũng đi nghỉ.”

Hào Hành khoát tay một cái nói: “Ngươi đã quên chuyện phải thay áo trải giường chiếu cho bản điện rồi à? Định chuồn sao?”

Thái Thường âm thầm lườm hắn một cái, chợt nhớ tới chuyện hôm nay ra ngoài gặp Lộ Hoa: “À đúng rồi thượng thần, hôm nay dì muốn ta xin ngài nghỉ, để mai ta trở về nhà tham gia gia yến.”

“Gia yến? Sao đột nhiên lại có gia yến?”

(Gia yến : tiệc gia đình)

Hào Hành miết ngón tay tính toán: “Không nghe thấy nhà các ngươi có ai có sinh nhật mà.”

“Không phải, là dì muốn mở tiệc chiêu đãi thúc công, thật ra dì muốn đem biểu tỷ gả cho thúc công đó, chậc chậc, thúc công đã bao nhiêu tuổi !” Thái Thường bĩu môi: “Cho dù diện mạo có đẹp, dù sao cũng là bậc trưởng bối!”

Hào Hành nghe vậy trong lòng lập tức nở hoa: “A? Như vậy tiểu tiên ngươi cũng cảm thấy thúc công ngươi già sao?”

“Ừ! Đúng thế! Là ta ta mới không thèm lấy thúc công làm chồng! Thúc công hơn hai vạn tuổi, già như thế!”

Hào Hành: …Ặc… Bản điện đã hơn bốn vạn tuổi…

“Vậy ngày mai ngươi trở về, thì khuyên nhủ biểu tỷ đi, Ti Cầm Đế Quân ở tiên giới là người trung hậu, dung mạo lại đẹp . Nếu có thể cùng hắn kết hôn, tự nhiên thiên hạ đại thành, nhật nguyệt tinh hoa. Cuộc sống về sau nhất định sẽ hạnh phúc mỹ mãn .”

“Ừ?” Thái Thường lóe ra ánh mắt lấp lánh: “Thượng thần, nếu ta có thể cùng thúc công kết hôn, cũng có thể đại thành không?”

“… Ngươi không phải là ghét bỏ hắn già ư?”

“Không, kỳ thật tiểu tiên ta biết được, so với ngài thúc công vẫn coi như là trẻ mà!”

“…”

Không ổn không ổn!

Đêm đã khuya Hào Hành không được yên giấc, chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong điện Bé ngốc này thế mà lại ghét bỏ hắn già rồi… Đả kích ác liệt cỡ nào a! Không được không được! Tên Ti Cầm này như hổ rình mồi với bé ngốc của hắn, nếu bé ngốc còn thiên về một bên, chẳng phải tình thế càng thêm nghiêm trọng sao?

Hào Hành đi đến trước cây đèn, co thân đi vào, thấy Thái Thường nằm ngủ ngã ngửa *, nước miếng liên tục theo khóe môi trào ra không ngừng, chắc hẳn lại mơ thấy ăn hạt sen rồi.

Quả nhiên Thái Thường vừa chảy nước miếng vừa đưa tay lau lau, nói mớ: “Ta không ăn mẹ ruột của các ngươi… Ta chỉ ngửi thấy… Để cho ta ngửi … Ôi thật là thơm…”

Hào Hành suy nghĩ hết lần này đến lần khác quyết định bước vào trong mộng của nàng thử dò xét, liền mở ra tiên kính du mộng, phi thân vào.

Trong mộng Thái Thường ngồi chồm hổm cạnh bờ ao, đưa năm đầu ngón tay cho năm búp bê củ sen cắn, tay kia cầm lấy một hạt sen lớn có hương vị ngọt ngào ngửi tới ngửi lui, nước bọt chảy đầy đất .

Thấy hắn đến, Thái Thường vội vàng đặt xuống hạt sen, lau tay giải thích: “Chưa… Ta chưa có ăn, ta chỉ ngửi thôi.”

Hào Hành nheo mắt ngồi xổm bên người nàng, cầm một đầu ngón tay nàng ngậm vào miệng, hỏi: “Tiểu tiên nàng có cảm thấy bản điện ta già không?”

“Hả?” Gò má Thái Thường ửng đỏ, rụt đầu nhẹ nhàng lắc một cái: “Không… Không già… Vẫn còn trẻ.”

“Vậy nếu bản điện cầu hôn nàng, nàng có thể đồng ý không?”

“A?” Thái Thường ngẩng đầu lên, trừng mắt hai mắt thật to, sau đó cười ha ha lắc đầu: “Không thèm! Ngay cả thúc công anh tuấn tiêu sái phong lưu trẻ tuổi ta còn không nhìn trúng, sao có thể mong ta xem trọng ngươi?…”

“Chướng mắt cũng không được! Mệnh bài của ta và nàng đã sớm khắc với nhau! Không tin bản điện dẫn nàng đến miếu Nguyệt Lão xem một chút! Cả đời này nàng có muốn chạy trốn cũng không thoát khỏi bàn tay bản điện!”

“Ái chà chà ! thượng thần ngươi đúng là đề cao bản thân,”Đột nhiên Thái Thường đưa tay từ phía sau lấy ra mệnh bài của mình ở miếu Nguyệt Lão đưa hắn nhìn: “Nhìn đi! Ta đã sớm đem tên của ta và ngươi ném xuống dưới hồ rồi, ha ha ha ha…”

Hào Hành nằm trên giường, hai tay nắm thật chặt một góc chăn, lầu đầu tiên trên trán chảy mồ hôi lạnh. Trong mộng Thái Thường đem mệnh bài của bọn họ ném xuống hồ, còn không lưu tình dẫn theo một đám củ sen búp bê chuyển ra khỏi điện Ngẫu thần của hắn.

“Không…Bản điện không ép buộc nàng… Thái Thường…”

Hắn gọi nỉ non, từ lúc chào đời tới nay, ngoài trừ lúc hắn cùng chị em bị Thiên mẫu đánh tan thành tro bụi bên ngoài, chưa bao giờ hắn thất thần vô lực như thế.

“Thượng thần? Thượng thần?”

Thái Thường quấn chăn ngồi xổm trước giường lay lay hắn: “Ngài gọi ta đến sao? Ngài làm sao vậy?”

Lúc này Hào Hành mới từ từ tỉnh lại, thì ra mới vừa rồi không phải mình vào giấc mộng của Thái Thường, mà là nàng vào mộng của mình. Thấy Thái Thường ngồi ở cạnh giường, Hào Hành đưa tay xoa gương mặt của nàng, nàng liền đưa tay lau mồ hôi trên trán hắn. May quá, nàng còn chưa đi, đây không phải là mộng.

“Thượng thần, mới vừa rồi không phải là ngài mơ thấy ta chứ? Hắc hắc… Trong mơ cũng giám sát không cho ta ăn hạt sen à? Ta không ăn, ngài yên tâm đi! Ta – - “

Thái Thường còn chưa nói xong, thân thể nghiêng qua bị hắn ôm chặt lấy .

“Thái Thường… Không cho phép chê bản điện già… Ngươi nên biết, bản điện đã đợi ngươi bốn vạn năm. Không cho phép đem mệnh bài của bản điện vứt bỏ, không cho phép rời khỏi bản điện.”

“Thượng thần… Ngài làm sao vậy?” Thái Thường chỉ bọc nửa cái chăn, ngay cả áo khoác cũng không kịp mặc, quả nhiên lại bị sắc quỷ này lợi dụng nữa: “Cái gì già mà không già, cái gì mệnh bài! Ta đâu có nói gì đâu mà! Mẫu thân của ta chưa đón ta mà! Có điều nếu ngài buông tiểu tiên ta ra trước ta sẽ càng vui vẻ hơn. Hắc hắc hắc.”

Cánh tay hắn ôm nàng càng thêm chặt, bờ môi nóng bỏng không ngừng hôn cổ nàng.

Ý ý… Thượng thần… Ngài không buông cũng không sao… Sao ngài lại hôn ta? ! Ngài và đám anh em của ngài đều là lưu manh!